NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

Kế hoạch không theo kịp thay đổi, chưa đến bữa trưa, Alan đã nhận được tin Thượng tướng Bark trở về Chủ tinh.

“Nhanh vậy.” Bùi Nghiêu nghi hoặc nhìn Alan, “Chẳng lẽ đã xử lý xong chuyện ở sao Tara?”

Alan không lạc quan như thế, hắn lắc đầu nói: “Không đâu… chắc có chuyện khác.”

Còn có thể có chuyện gì chứ? Làm Bark bận rộn đến mức đại lễ sắc phong của mình còn không tham dự được phải vội vã quay về… Sự bất an trong lòng Alan càng lúc càng mãnh liệt, hắn quay đầu nói với quan lễ nghi: “Chuẩn bị cơm trưa sớm chút, sau bữa trưa tôi phải đến hành cung Efoda một chuyến.”

Quan lễ nghi nhìn Bùi Nghiêu, cúi người hỏi: “Vậy Thái tử phi Điện hạ…”

“Tôi đi cùng Điện hạ.” Bùi Nghiêu nhìn Alan, thấp giọng cầu xin, “Tôi muốn đi với ngài.”

Alan thoáng do dự rồi gật đầu: “Được.”

Quan lễ nghi cúi đầu, xoay người đi sắp xếp mấy việc vặt, Bùi Nghiêu lo lắng hỏi: “Ngài đang lo chuyện gì? Cảm giác ngài tâm sự trập trùng.”

“Vậy à?” Alan nén lo âu trong lòng xuống, nhoẻn miệng cười với Bùi Nghiêu, “Không có, em chỉ hơi lo lắng cho ông ngoại, ông ấy đã lớn tuổi, không nên vất vả như thế nữa.”

Bùi Nghiêu trấn an: “Bệ hạ tin tưởng Thượng tướng, cho nên luôn giao trọng trách cho ông ấy.”

“Không thể nói là tin tưởng, ông ta chỉ quá hiểu rõ ông ngoại, biết ông ấy sẽ không làm ra chuyện bất lợi với mình mà thôi.”

Nhớ đến giao ước về Bùi Toàn Bark thỏa thuận với mình lúc trước, Alan cười nhạt không nói tiếp, Bùi Nghiêu nói: “Bệ hạ là Hoàng đế, ngồi lên vị trí đó, đương nhiên phải thận trọng hơn người khác một chút…”

“Không hẳn.” Alan cười với Bùi Nghiêu, “Đến khi em ngồi lên vị trí đấy, vẫn sẽ tin tưởng anh vô điều kiện như ngày hôm nay.”

Trong lòng Bùi Nghiêu ngọt lịm, hiếm khi trêu ghẹo Alan: “Thời điểm này ngài vẫn không quên đạp Bệ hạ một cước để khen mình.”

“Không không.” Alan lắc đầu cười, “Em không có hứng thú khen bản thân, em chỉ đang chọc cho anh vui mà thôi.”

Bùi Nghiêu nhịn không được nở nụ cười, Alan xoa đầu anh nói: “Lát nữa đi với em, nếu Alston hỏi anh cái gì, bảo anh phát biểu ý kiến gì anh cứ giữ im lặng là được.”

Bùi Nghiêu hiểu rõ: “Tôi sẽ không tùy tiện thể hiện lập trường của mình… Lập trường của ngài chính là lập trường của tôi, quan điểm của ngài chính là quan điểm của tôi.”

Alan yên lòng, hôn lên môi Bùi Nghiêu: “Ngoan.”

Khi Alan và Bùi Nghiêu đi đến hành cung Efoda, Thượng tướng Bark vẫn chưa ra khỏi thư phòng của Alston.

“Vô cùng xin lỗi, tạm thời Bệ hạ không thể triệu kiến ngài.” Quản gia Cecil cúi người với Alan, “Mời ngài và Thiếu tướng đến phòng trà dùng chút bánh trái trước nhé.”

Alan nghe vậy đi về phía phòng trà, đột nhiên quay người lại lần nữa, sửa lưng Cecil: “Tôi hy vọng ngài có thể gọi Bùi Nghiêu là Thái tử phi Điện hạ hơn.”

Cecil nghẹn lời, vội vàng nói xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi vẫn chưa quen… Xin lỗi, Hoàng Thái tử phi Điện hạ.”

Bùi Nghiêu có chút bất đắc dĩ với sự nghiêm túc của Alan, nhưng trước mặt người khác anh cũng không tiện nói gì, đành phải vội vàng gật đầu, lúc này Alan mới hài lòng, quay người đi đến phòng trà.

“Tôi và ngài vẫn chưa thành hôn, bác Cecil gọi tôi “Thiếu tướng” không có vấn đề gì.” Đợi người hầu lui xuống hết Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói với Alan, “Người khác gọi tôi “Thái tử phi” hay “Điện hạ” gì đó, chẳng qua là nể mặt ngài mới khách khí vài phần với tôi mà thôi, thật ra nghiêm túc mà nói cũng không hợp quy tắc.”

“Nếu đã biết xưng hô như thế với anh là khách khí, ông ta còn không làm như vậy, có phải thể hiện rằng ông ta không muốn khách khí với anh không?” Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, thờ ơ nói, “Em có thể cho là như vậy không?”

Bùi Nghiêu bật cười: “Tất nhiên không thể, bác Cecil là quản gia của Bệ hạ, nhất định sẽ dùng từ cẩn thận hơn người bình thường, đây cũng không phải là chuyện gì lớn…. Ngài không cần nghĩ nhiều như vậy.”

“Em nghĩ nhiều?” Alan cười lạnh, “Em còn chưa nói lời khó nghe nhất ra… Ông ta biết rõ quan hệ giữa chúng ta, cũng biết em thích người khác xưng hô với anh là gì, nhưng cứ phải gọi anh là Thiếu tướng trước mặt em, đây rõ ràng là đang khiêu khích em, nói ông ta không tôn trọng tâm ý của em là em còn che lấp giúp ông ta đấy! Ai biết ổng có ý nghĩ gì không nên có với anh hay không? Ổng không muốn gọi anh là Thái tử phi, là không muốn thừa nhận anh là người yêu của em, việc này thể hiện cái gì?!”

Bùi Nghiêu trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu mới ấp úng nói: “Thể… thể hiện cái gì?”

“Thể hiện rằng ông ta đang ghen ghét em, ổng có ý nghĩ không an phận với anh.” Alan tổng kết, “Ông ta không muốn thừa nhận mối quan hệ vững chắc không thể phá vỡ của chúng ta.”

Bùi Nghiêu sớm đã quen với cách ghen tuông chẳng đâu ra đâu của Alan, nhưng vẫn không khỏi bị trận ngôn luận này của Alan chấn động, mất một lúc lâu Bùi Nghiêu mới nuốt nước miếng thấp giọng nói: “Ngài… ngài đã nghĩ quá nhiều.”

Trên mặt Alan vẫn không có ý cười như cũ, hắn lạnh lùng hừ nói: “Chỉ mong vậy.”

So với sự thoải mái trong phòng trà nhỏ, không khí trong thư phòng của Alston có vẻ ngưng trọng hơn nhiều, Thượng tướng Bark mang sắc mặt bất thiện, trầm trọng hỏi: “Ngài vội vàng gọi tôi về, chính là để tuyên bố với tôi chuyện này?”

Alston đứng dậy, đi một vòng trong thư phòng sau đó đứng lại sau lưng Bark, vỗ vỗ vai ông nói: “Thoải mái chút, cục xương sao Tara này quá cứng, ngài cũng đã chịu không ít cực khổ, đủ rồi.”

Bark không chút rung động, nói: “Tôi tình nguyện gặm tiếp cục xương cứng này, mà không phải là áp dụng cách thức cực đoan như vậy… Ngài biết trên sao Tara có bao nhiêu người không?”

“Không hẳn sẽ gây hại đến bọn họ.” Alston lắc đầu nói, “Chỉ là một sự cố rò rỉ nhỏ, chỉ cần bọn họ rút lui kịp thời là chẳng hề có chuyện gì, như thế không phải rất tốt à? Bọn họ rút khỏi khu khoáng sản, chúng ta chỉ cần tiêu hủy xử lý những thứ còn sót lại là đã có thể bắt đầu xây dựng nhà máy quân giới ở khu vực khoáng sản phong phú nhất, cũng sẽ không xảy ra tranh chấp gì nữa, vẹn toàn đôi bên, không phải sao?”

Bark im lặng nhìn Alston, trầm giọng nói: “Việc này không công bằng với người dân Tara.”

“Được rồi, bọn họ có công bằng với ta không? Người của hai sư đoàn của ta đã bị lãng phí ở đó mấy tháng rồi! Quân nhu mỗi ngày của hai sư đoàn này bao nhiêu ngài rõ hơn ta, tổn thất này ai bù cho ta?” Alston mất kiên nhẫn nói, “Lúc trước ta đã muốn xử lý một cách hòa bình, nhưng bọn họ không hề có thành ý gì cả, ta đã hết cách… nếu không ngài nói phải làm sao? Tiếp tục tốn kém à?”

Tất nhiên Bark không có cách tốt hơn, Alston liếc mắt nhìn ông rồi dịu giọng: “Địa hình ở đó quá đặc thù, tuy rằng vũ khí của bọn họ lạc hậu, nhưng nếu thật sự khai chiến thì chúng ta không chiếm được ưu thế, hơn nữa ta cũng không muốn vì chút khoáng sản mà giao chiến với dân bản địa, cái danh này quá khó nghe. Ta không muốn làm ngài khó xử, cho nên mới bảo ngài về, mấy ngày nay ngài vất vả rồi… Thả lỏng chút, phía Tara ta sẽ phái người khác đi, loại chuyện này ta sẽ không để ngài nhúng tay.”

Bark nhìn Alston, lạnh giọng nói: “Phái người đi thải độc? Đi gánh tội giúp tôi?”

Kiên nhẫn của Alson bị hao hết, nói: “Hoặc là ngài muốn tự mình làm?” Alston thở dài nói: “Được rồi… Bark, bây giờ cháu ngoại của ngài đã là Hoàng Thái tử, vui vẻ chút.”

Alston cười cảm khái với Bark: “Nếu Marian biết, cũng sẽ vui mừng.”

Nhớ đến cô con gái nhỏ mất sớm của mình trong lòng Bark càng bực dọc, nếu Aston không tìm tình nhân, nếu hắn không có con riêng, vậy từ đầu đến cuối Alan vẫn luôn là Hoàng Thái tử! Cần chịu mấy trắc trở này?

Bark luôn không ém được lời, nói thẳng: “Chắc sẽ không, khi Marian qua đời Alan đã là Hoàng Thái tử, so ra chẳng hề có thay đổi gì với lúc đó, chưa nói chi đến vui mừng hay không vui mừng.”

[=)))]

Mặt Alston nóng lên, cười gượng gật đầu nói: “Phải, nhiều năm vậy rồi, ta đã quên mất.”

“Bệ hạ.” Cecil đẩy cửa thư phòng ra cúi người nói: “Hoàng Thái tử Điện hạ và Thái tử phi Điện hạ xin ngài triệu kiến.”

Alston nhíu mày: “Nó tới làm gì?”

Cecil lắc đầu: “Hoàng Thái tử Điện hạ không nói.”

“Hiện giờ ta không rảnh để gặp nó.” Alston quay đầu nhìn Bark, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện của họ, “Chuyện này không cần thảo luận nữa, ta sẽ chọn người khác đi, ngài… đi gặp Alan đi.”

Bark vẫn nghẹn một hơi trong bụng, nhưng hết cách, đành phải hành quân lễ: “Vâng.”

Trong phòng trà nhỏ, Alan cười ôm Thượng tướng Bark: “Ông ngoại.”

“Ta đã xem ghi hình đại lễ, vô cùng tốt.” Bark vỗ vai Alan, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười hiền từ: “Thái tử phi.”

Bùi Nghiêu cúi đầu: “Thượng tướng.”

“Sao về gấp vậy ạ?” Sau khi chào hỏi xong Alan hỏi, “Đã xử lý xong việc ở sao Tara?”

Nhắc đến chuyện này ý cười vừa mới hiện lên trên mặt Bark lại tan đi mất, trong phòng trà cũng không có người ngoài, Bark dứt khoát kể lại tình hình, nói: “Tuy rất không đồng ý với cách làm của Bệ hạ… nhưng Bệ hạ đã khăng khăng như thế, ta cũng không còn cách nào.”

Bark thở dài: “Mấy mươi năm trước trong trận chiến với Restine, sao Tara là hậu phương lớn của chiến tuyến phía tây cung cấp không ít tiện lợi cho chúng ta, không đến mức bất đắc dĩ, thật sự không muốn như vậy, thải độc… thật cmn ghê tởm!”

Restine, chiến tranh, quân tiếp viện, địa hình phức tạp, sao Tara nhiều năm hiếm có người đặt chân đến… Nỗi băn khoăn quẩn quanh trong lòng Alan trở nên rõ ràng từng chút từng chút một, Alan bỗng nhìn Bùi Nghiêu, trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức hiểu ra ngọn nguồn vẫn luôn làm thần trí hắn không yên cả buổi nay.

Alan quay đầu nhìn Thượng tướng Bark, nói: “Con bằng lòng thay ngài, đến sao Tara.”

—-

Lâu lâu bạn Alan bật mode chechow 4 tuổi cưng xỉu luôn á:))

Btw, chương này Bark gọi Alston là 您, Alston gọi Bark là 你, không phải 您, mình không biết nên để xưng hô thế nào cho phải @_@ Nếu Alston gọi Bark là ba xưng con, còn Bark gọi ngài xưng ba cũng kỳ, nên mình để Alston gọi Bark là ngài xưng ta, Bark gọi Alston là ngài xưng tôi luôn, đỡ rắc rối =)))

Bình luận

Truyện đang đọc