NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

Alston bất ngờ nhìn Alan, bật cười nói: “Con muốn đi đến sao Tara?”

“Phải.” Vẻ mặt Alan bình tĩnh, “Tôi bằng lòng thay Thượng tướng Bark tiếp tục công việc của ông ấy tại Tara.”

Ánh mắt Alston phức tạp, sau một lúc lâu hắn hỏi: “Bark đã nói với con tình hình bên đó chưa? Ông ấy muốn con đi?”

“Đã nói, Thượng tướng Bark rất không đề nghị tôi làm vậy, nhưng tôi kiên quyết.” Alan nhìn Alston bình thản nói, “Hiện giờ ngài cũng đang sầu vì không tìm được người thích hợp, chẳng phải sao?”

Alston im lặng không nói.

Lần này phái người đi sao Tara rõ ràng là đi gánh tội, người hơi có não đều không bằng lòng tiếp nhận nhiệm vụ phỏng tay này, Alston nhớ đến cảm tình nhiều năm với Bark, thêm nữa hắn vẫn luôn mang lòng hổ thẹn với Bark, mới cố ý gọi người về ngay vào lúc này, nhưng bây giờ việc để ai đi quả thật làm Aslton khá đau đầu, người có thân phận bình thường không trấn áp được, người hơi có thân phận… hãm hại ai cũng không thích hợp.

Thật ra trong lòng Alston có chút động tâm, nhưng số lần bị Alan tính kế quá nhiều, hắn không thể không rút kinh nghiệm, Alston không tin tưởng nhìn Alan, hỏi: “Con rốt cuộc muốn làm cái gì… Đừng nói với ta con muốn dùng kế sách công khai sự cố ta sắp đặt để công kích ta, loại nhiệm vụ này ta không thể cho con thư ủy nhiệm dưới bất kỳ hình thức nào, sau khi công khai con không ảnh hưởng được đến danh dự của ta, ngược lại sẽ làm chính mình thân bại danh liệt.”

Alan cười nhạo một tiếng: “Yên tâm, tôi không giống Anthony, làm không được chuyện ngọc nát đá tan.” Alan nở nụ cười nho nhã lễ độ với Alston: “Thật ra ngài không cần mang cảnh giác lớn như vậy với tôi, tôi đã không giống như trước, bây giờ tôi…”

Alston cười lạnh ngắt lời Alan: “Sao không giống nữa? Cuối cùng đã nhận rõ ta mới là ba của con à?!”

Alan cúi đầu cười: “Bây giờ tôi đã là người có gia đình đó Bệ hạ, tôi có thể mạo hiểm, nhưng Thái tử phi của tôi không thể, vì Thái tử phi Điện hạ, sau này tôi làm việc sẽ càng ngày càng thận trọng, xin ngài yên tâm.”

[=))]

Cậu con nhỏ làm việc càng lúc càng chững chạc, lại là vì người ngoài, trong lòng Alston buồn bực, phất phất tay lười dây dưa với Alan loại chuyện này, hắn xoay người ngồi về ghế của mình, im lặng một lúc sau đó hỏi: “Con nghiêm túc à?”

Alan gật đầu, Alston híp mắt, thấp giọng nói: “Không màng xa xôi đi qua đó, con mưu đồ chuyện gì?”

Alan cười quỷ quyệt, lắc lắc đầu nói: “Việc này ngài không cần biết, vứt mớ phiền phức lớn này cho tôi, ngài hẳn phải rất thoải mái.”

“Bớt nói chuyện như thế với ta!” Alston vỗ bàn tức giận nói: “Ta không thể giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho con mà không biết gì!”

Alan nhún vai, ngồi xuống im lặng một lát rồi nói: “Về một loạt hành động của ngài ở sao Tara… ngài biết Bùi Nghiêu đánh giá thế nào không?”

Alston nhíu mày: “Nói thế nào?”

Alan nhìn Alston: “Anh ấy nói đó là xâm lược.”

“Buồn cười.” Alston lắc đầu, “Ta xâm lược lãnh thổ của mình? Hơn nữa Bùi Nghiêu cũng không thể nghĩ về ta như vậy.”

Câu cuối cùng của Alston có chút mập mờ, chuông báo động trong lòng Alan vang lớn, nhưng hình hình hiện giờ khẩn cấp, vì để nhanh chóng đánh tan nghi ngờ của Alston Alan không thể không đè nén hoài nghi trong lòng xuống, ngưng một lát rồi nói: “Ngài thật tự tin, bây giờ cần tôi gọi Bùi Nghiêu lên, bảo anh ấy lặp lại những lời đã nói với tôi trước đó trước mặt ngài một lần nữa không?”

Alston nhíu chặt mày, lát sau nói: “Cho dù Bùi Nghiêu có chút thái độ với chuyện này… thì có liên quan gì tới chuyện con đi Tara?”

Alan buồn cười nói: “Anh ấy không tán thành hành động của ngài, bây giờ tôi có cơ hội tự mình đến cứu vãn, tại sao lại không đi?”

Alston không thể tin nhìn Alan, thất thanh nói: “Con… con vì Bùi Nghiêu…”

“Không hoàn toàn.” Alan lắc đầu cười, “Phần nhiều là muốn chứng minh với ảnh, vấn đề ngài không giải quyết được, tôi có thể giải quyết.”

Alan nhìn Alston, mỉm cười: “Là ngài muốn tôi nói toạc ra như vậy.”

Alston hiểu rõ Alan xem trọng Bùi Nghiêu thế nào, nghi ngờ trong lòng hắn tan dần, nhíu mày nói: “Ý con là không dàn dựng sự cố?”

Alan nghĩ một thoáng rồi nói: “Ít nhất bây giờ chưa cần, ông ngoại mới trở về, vừa quay đầu bên kia đã xảy ra chuyện, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra là chuyện gì, chi bằng chậm lại một chút… Tôi cũng muốn cố gắng hòa hoãn quan hệ với người dân Tara, xem tình hình đã, tầm một tháng, nếu vẫn không được tôi sẽ từ bỏ, khoáng sản bên đó rất hấp dẫn, nhưng vẫn không đáng để Hoàng Thái tử của Đế quốc ở mãi hơn một tháng.”

Alston cười mỉa mai, nói: “Vậy sau một tháng không được thì sao?”

Alan nhìn Alston: “Tôi sẽ tự mình dàn xếp sự cố, bảo đảm không chút sơ hở, sẽ không có ai nghi ngờ.”

“Được.” Alston gõ bàn, “Ta sẽ cho con quân nhu một tháng, sau một tháng mà không thấy kết quả lập tức chấp hành phương án thứ hai… Ta đã tốn quá nhiều tiền ở Tara, nó nhất định phải trả lại cho ta gấp bội.”

Alan gật đầu: “Yên tâm, một khi xây xong nhà máy, không đến một năm đã thu vốn về rồi.”

Alan nhìn Alston: “Trong tương lai khoáng sản nơi đó sẽ là tài sản riêng của ngài phải chứ?”

Alston nói đúng lý hợp tình: “Đương nhiên, quân nhu lần này là ta tự móc ra.”

“Đưa Bùi Nghiêu ba phần.” Không đợi Alston phản bác Alan đã nói trước, “Tôi viễn chinh đến Tara cho ngài, lỡ có chuyện gì còn phải gánh cái ác danh tàn sát dân tộc khác trên lưng, đây là thứ chúng tôi nên nhận được.”

Alston bực mình, phất phất tay nói: “Một phần, không thể nhiều hơn.”

“Ba phần.” Alan mặc cả, “Tôi và Bùi Nghiêu sắp phải thành hôn, việc cần dùng tiền nhiều.”

Alston giận dữ: “Con không có tiền?! Tài sản riêng của Marian sớm đã qua tên con! Còn có sản nghiệp con tự kinh doanh mấy năm nay! Kho bạc của con ít tiền hơn ta? Còn nữa… năm xưa khi con mới sinh ra ta đã xây phủ Thái tử cho con, bây giờ sắc phong lần nữa, con lại lừa đi một tòa hành cung từ chỗ ta, vừa quay đầu đi còn nói với Bùi Nghiêu là con cho nó, người tốt đều là con làm, bây giờ còn dám đòi tiền ta?”

“Tôi chưa từng biết thì ra ngài quan tâm đến tài sản của tôi như vậy, nhưng thật đáng tiếc, người thừa hưởng di sản của tôi chỉ có mình Bùi Nghiêu, ngài thật sự không cần phải hao tâm tổn trí ở mặt này.” Thấy Alston lại sắp nổi giận, Alan quay đầu đi nói, “Cho dù tôi không thiếu tiền, đây cũng không phải là lý do tôi phải làm không công cho ngài, ba phần.”

“Hai phần!” Alston bực dọc nói, “Không đồng ý thì thôi, ta tìm người khác đi.”

Alan vừa lòng cười, đứng dậy hành quân lễ với Alston: “Tôi ở hành cung đợi công văn của ngài.”

Alan xoay người đi ra ngoài, đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nói: “Trong những ngày tôi đi Tara, Bùi Nghiêu giao phó cho ngài, xin hãy chăm sóc tốt cho Thái tử phi của tôi.”

Alston bất ngờ nhìn Alan: “Chẳng phải con đi đâu cũng dẫn nó theo à?”

“Hoàn cảnh ở Tara không tốt, còn nguy hiểm, hơn nữa…” Alan mím môi, “Tôi không có tự tin chắc chắn giải quyết được tranh chấp, nếu cuối cũng vẫn phải thải độc, tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy.”

Alston cười lạnh: “Con lại thật sự thương yêu nó, yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Tôi sẽ tự mình đưa anh ấy về Alice rồi mới đi, bảo ngài chăm sóc ảnh chỉ là bảo ngài phái thêm mấy đội quân đến Alice.” Chuyện lớn chuyện nhỏ Alan đều phải quản, dặn dò, “Trong một tháng không có tôi anh ấy sẽ không tiếp nhận bất cứ phỏng vấn, hoạt động, từ thiện công ích nào, anh ấy sẽ không rời khỏi Alice, không có ai có thể sai phái anh ấy, bao gồm ngài.”

Alston hít sâu một hơi, nén lửa giận: “Đã biết, con lui được rồi.”

Alan dửng dưng cười ra khỏi cửa, trên gương mặt mang vẻ bất thiện của Alston dần dần nổi lên ý cười, dám để Bùi Nghiêu lại, chắc chắn Alan không nên giở trò gì rồi.

Alston càng lúc càng hài lòng với quyết định trước đây của mình, để Bùi Nghiêu và Alan ở bên nhau, Alan đắn đo nhiều, kiêng kị cũng nhiều.

“Không thể để tôi đi cùng ngài sao?” Nửa đêm, Bùi Nghiêu trằn trọc không ngủ được, nằm trên giường thấp giọng cầu xin, “Tôi nhất định sẽ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không…”

“Chẳng phải đã nói rõ rồi à?” Alan ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Bùi Nghiêu, “Sắp đến mùa tốt nghiệp, anh là Hiệu trưởng của Alice, không rời đi được.”

Bùi Nghiêu ngẩng đầu, con ngươi màu mực nhìn Alan không chuyển mắt: “Tôi không yên lòng về ngài.”

Alan cười khẽ: “Có gì mà không yên lòng, chẳng qua chỉ đi chấp hành vài nhiệm vụ.”

“Ngài…” Bùi Nghiêu muốn nói lại thôi, “Ngài vẫn bị tôi ảnh hưởng phải không? Từ ban đầu ngài cũng không quan tâm mấy đến chuyện của Tara.”

Alan không nghĩ đến việc này, dở khóc dở cười: “Không phải… Bùi Nghiêu, chỉ đơn giản là em nhìn không vừa mắt cách làm của Alston mà thôi.”

Sợ Bùi Nghiêu áy náy, Alan giải thích tỉ mỉ: “Nếu là trước kia quả thật em sẽ không nhúng tay, nhưng em không ngờ rằng Alston muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi là tiết độc này… Anh sẽ bất bình cho người dân Tara, em cũng vậy.”

Alan thầm mắng Alston một câu, vẫn kiên nhẫn vô cùng với Bùi Nghiêu như trước: “Quan trọng nhất là nếu ông ta không tìm được người thích hợp chắc vẫn sẽ phái ông ngoại Bark đi, em muốn giải quyết phiền toái này cho ông ngoại.”

Bùi Nghiêu rũ mắt: “Ngài luôn nhân từ như vậy.”

Alan cười nhạo trong lòng, nếu không phải vì phụ thân của anh, ai muốn đến nơi xa xôi ngàn dặm như vậy để kiếm chuyện.

Alan đặt tay lên trán Bùi Nghiêu vén tóc lên cho anh, nhẹ giọng cười nói: “Là lo lắng cho em hay là không nỡ xa em?”

Giọng Bùi Nghiêu rầu rĩ: “Có hết.”

Alan cười thấp giọng: “Được, vậy em sẽ mau chóng trở về, chậm nhất là một tháng, được chưa?”

Bùi Nghiêu hết cách, đành phải gật đầu, anh kéo tay của Alan qua hôn xuống, nhỏ giọng nói: “Ngài nhất định phải sớm ngày trở về.”

Lòng Alan rung động, tay nhẹ nhàng trượt vào trong áo ngủ của Bùi Nghiêu, trêu đùa: “Sau này buổi tối không có em ngủ được không?”

Mặt Bùi Nghiêu đỏ lên, nghiêng người đi thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai ngài còn phải dậy sớm.”

Alan liếm môi, chầm chậm nằm xuống, vươn một tay qua, xoa kẽ mông của Bùi Nghiêu qua lớp quần ngủ mỏng, Bùi Nghiêu trốn về phía trước theo bản năng, lại bị một cánh tay khác của Alan chặn lại chặt chẽ…



Chuyện của mụ Mạn thực tế cái là cho dù Hoàng đế hay Hoàng tử vẫn phải kiếm tiền =))

Bình luận

Truyện đang đọc