NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Sao vậy?” Alan nhìn Bùi Nghiêu cười cưng chiều, “Sao cứ ngơ ngẩn thế?”

Bùi Nghiêu thật sự không hiểu nổi tại sao Alan có thể bình tĩnh như vậy, anh ngưng một lát rồi gian nan nói: “Ngài… ngài nói với Bệ hạ và Điện hạ Jenny…”

“Đều nói lời thật mà, sao vậy? À… anh đang chất vấn chuyện em nói anh ăn không ngon ngủ không yên? Thiếu tướng, anh dám nói không phải không?” Alan nhìn gương mặt hơi tiều tụy của Bùi Nghiêu đau lòng nói: “Bác Edward nói với em mấy ngày nay anh không ăn uống đàng hoàng, anh đang cố ý làm em lo âu sao?”

Bùi Nghiêu chột dạ né tránh vấn đề này, lắc đầu nói: “Sao ngài có thể nói với Bệ hạ chúng ta… rõ ràng chúng ta vẫn chưa…”

“Em không có nói chính xác tình cảm của chúng ta đã tiến triển đến đâu nha.” Alan tươi cười nhìn Bùi Nghiêu, vô tội nói, “Em rất tôn trọng ý nguyện của ngài, khi chưa hoàn toàn có được trái tim ngài em tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn, xin ngài yên tâm.”

“Nhưng ngài làm cho Bệ hạ và Điện hạ Jenny cảm thấy ngài và tôi ở bên nhau!” Cuối cùng Bùi Nghiêu nói ra trọng điểm, “Bọn họ sẽ xem là thật! Ngài…”

“Tại sao không thể xem là thật?” Alan nhìn Bùi Nghiêu đầy thâm tình, nhoẻn miệng cười, “Thiếu tướng, em vốn là thật lòng mà.”

Bùi Nghiêu nghẹn lời, Alan cười khẽ: “Không cần lo lắng, chuyện em có ý với anh Alston đã sớm biết, còn cô… nói cho cô cũng không sao, vừa hay để sau này khỏi xảy ra những chuyện tương tự.” Alan cười dịu dàng: “Em không thể để anh khó chịu vì loại chuyện này nữa.”

Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Alan mãi một lúc lâu cũng không nói được thành lời… Mình dựa vào cái gì có thể làm cho Điện hạ khuynh tâm đến thế?

“Đến khi anh có thể chân chính tiếp nhận em, em sẽ công bố với tất cả mọi người về quan hệ của chúng ta.” Alan mỉm cười, “Bùi Nghiêu… đừng mãi nghĩ về việc chừa đường lui cho em, đường lui lớn nhất của em chính là anh.”

Tâm sự của Bùi Nghiêu bị Alan dùng một lời nói toạc, quả thật, hiện giờ anh kích động như vậy không phải vì xấu hổ do Alan dửng dưng nói với người khác về quan hệ của hai người, Bùi Nghiêu là quân nhân, anh không có mấy suy nghĩ đạo đức giả nhiều như vậy, điều anh lo lắng nhất là sau này Alan thay lòng yêu người khác, truyền tin ban nãy sẽ trở thành điểm sơ hở Alan bị người ta chất vấn trong tương lai.

“Sợ Alston gửi đoạn ghi hình vừa nãy cho Vương phi Điện hạ tương lai?” Alan cười nhạo, “Đây quả thật là chuyện Alston có thể làm ra… chẳng qua em không lo lắng chút nào.”

Alan đi đến trước bàn điều khiển mở bản đồ sao ra, nhanh chóng nhập vào một dãy lệnh, không chút để ý nói: “Sau này nếu ông ta gửi đoạn ghi hình ban nãy cho anh, nhớ biên tập lại, xử lý hậu kỳ một chút, chiếu trong buổi lễ kết hôn của chúng ta… chói mù mắt chó của Anthony.”

[=))))]

Tuy rằng không biết tại sao cuối cùng Anthony nằm cũng trúng đạn, nhưng Bùi Nghiêu đã không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, lời vừa nãy của Alan giống như một quả pháo hạng nặng lớn nổ tung trong lòng Bùi Nghiêu, thú lượng tử rồng của Bùi Nghiêu phá tan trói buộc của chủ nhân, gào thét nhảy phốc ra, đôi mắt của rắn Taipan của Alan tối lại, nhanh chóng trườn qua…

“Thật sự muốn về thẳng Alice với anh… Đáng tiếc vẫn chưa báo cáo công việc lúc trước với Alston, người hầu của ông ta vừa trả lời em, nói sau bữa tiệc Alston sẽ có nửa tiếng để gặp em… Đợi mai đi, chúng ta cùng về.” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười, “Đúng rồi quên nói với anh, trong tháng tới sau khi các dẫn đường đã quen với sinh hoạt tại Alice kha khá, chúng ta sẽ mở khóa học liên quan đến tấn công sức mạnh tinh thần.”

Alan rụt rè cười: “Là một trong số rất ít người có chút nghiên cứu trong phương diện này, em sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên của môn học này, Hiệu trưởng Bùi Nghiêu, xin quan tâm nhiều hơn.”

“Có thể bại lộ thân phận… thân phận dẫn đường của ngài không?” Bùi Nghiêu nhíu mày, “Các dẫn đường đều rất nhạy cảm, lỡ như để người ta phát hiện thì phải làm sao?”

“Các dẫn đường nhỏ bé trong trường có thể khó lừa gạt hơn phía Chủ tinh à?” Alan nhướng mày, “Em ở bên này còn có thể che giấu bản thân rất tốt, càng khỏi phải nói đến việc đối phó với bọn họ, yên tâm đi… Hơn nữa quả thật không tìm ra giáo viên nào thích hợp cho môn học này hơn em.”

Bùi Nghiêu vẫn không an lòng, thân phận dẫn đường của Alan vẫn luôn là chuyện anh lo lắng nhất, lỡ như bí mật bị công khai, chỉ riêng tội danh lừa gạt dân chúng là đã có thể hủy diệt Alan hoàn toàn.

Những dẫn đường khác đều bị đưa vào Tháp Ngà, sống một đời bị sắp đặt, tại sao thành viên Hoàng thất lại có thể che giấu thân phận của mình, tự do sống nhàn nhã tự tại?

Còn có Anthony, một khi hắn biết được bí mật này, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho Alan, lỡ như hắn lợi dụng việc này muốn uy hiếp, làm Alan…

“Đừng lo lắng vấn đề này, khả năng khống chế sức mạnh tinh thần của em mạnh hơn anh tưởng tượng.” Nói là nói như vậy, trong thâm tâm Alan vẫn rất hưởng thụ cảm giác được Bùi Nghiêu lo lắng, “Hơn nữa anh cũng đã giúp em ở một mức độ rất lớn.”

Alan hơi hạ giọng, thân thiết cười nói: “Sau khi bị ngài dấu hiệu, áp lực tinh thần của em đã ổn định hơn nhiều, năng lực điều khiển xúc tu tinh thần cũng mạnh lên, đây đều là công lao của Thiếu tướng ngài.”

Thần trí khó khăn lắm mới tỉnh táo lại của Bùi Nghiêu lại có chút mê loạn, Bùi Nghiêu nhắm mắt cố gắng đè nén dục vọng trong lòng… Anh là lính gác độc thân đã thành niên nhiều năm, dục vọng đối với những chuyện nào đó còn mãnh liệt hơn Alan nhiều, đến hôm nay hai người vẫn chưa thành lập dấu hiệu cuối cùng, không thể không nói định lực của Bùi Nghiêu rất kinh người.

Alan nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi trong pheromone của Bùi Nghiêu, Alan cười khẽ: “Thiếu tướng… ngài đang nghĩ gì vậy?”

Bùi Nghiêu giống như một đứa bé bị bắt quả tang, vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì, Điện hạ.”

Alan không chịu buông tha dễ dàng, nhoài thân trên về phía trước nhỏ giọng nói: “Vừa nãy vẫn chưa nói xong, sau này em sẽ là giáo viên dưới trướng của ngài, Hiệu trưởng, ngài phải quan tâm em nhiều nhiều đấy.”

Bùi Nghiêu mất tự nhiên lui về sau một bước, thấp giọng nói: “Điện hạ quá lời rồi.”

“Hiệu trưởng có thể quy tắc ngầm em không?” Alan nhìn Bùi Nghiêu đầy chờ mong, “Anh có thể chụp trộm ảnh khỏa thân của em, sau đó dùng cái này để uy hiếp, đưa ra mấy loại yêu cầu kỳ quái với em, là một giáo viên mới nhận việc thế đơn lực mỏng, em không có cách nào phản kháng ngài.”

Bùi Nghiêu nhịn không được đỏ mặt lên, nhíu mày nói: “Xin đừng nói bừa…”

“Sao là nói bừa chứ?” Alan cúi đầu cười, giọng điệu trầm thấp, “Nếu ngài không làm thế, vậy có thể em sẽ không kiềm lòng được quy tắc ngầm ngài… Chụp trộm ảnh khỏa thân của ngài, uy hiếp ngài, nhốt ngài trong phòng làm việc của em, bắt ngài ngồi trên đùi em làm việc.”

Alan cúi đầu tìm kiếm bờ môi của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nếu anh nghe lời, sẽ cho phép anh mặc quần áo, nếu không đủ ngoan vậy không chắc rồi, em sẽ trừng phạt anh…”

“Điện hạ!” Bùi Nghiêu thật sự chịu không nổi nữa, “Chẳng phải vừa nãy ngài đã hẹn với Bệ hạ sao?”

Alan bật cười: “Không cho em thật sự làm gì, còn không cho em ý dâm chút hả? Thiếu tướng, ngài thật hà khắc với em.”

Bùi Nghiêu cắn răng: “Điện hạ… tôi là một lính gác bình thường.”

Trong mắt Alan lóe sáng: “Cuối cùng ngài cũng nhớ đến điểm này? Bùi Nghiêu… đối với em anh vĩnh viễn không cần khống chế bản thân, anh có thể làm bất cứ điều gì với Điện hạ của anh.”

Bùi Nghiêu nhắm mắt lắc lắc đầu, vươn tay muốn lấy thuốc an thần trong ngực ra, Alan đè tay Bùi Nghiêu lại, đồng thời vươn xúc tu tinh thần ra, chầm chậm đâm vào trong não của Bùi Nghiêu.

Vết thương cũ trong não của Bùi Nghiêu gần như đã khôi phục, Alan nhẹ nhàng chải vuốt phần hỗn loạn trong đầu anh, thuận tiện trấn an dục vọng bị hắn khơi mào ban nãy, Alan vui sướng phát hiện, Bùi Nghiêu để ý đến mình nhiều hơn vẻ bề ngoài.

Bùi Nghiêu bị Alan khơi lên dục vọng cố hữu, pheromone của anh bất giác tỏa ra, tiếp nhận khơi thông tinh thần lúc này sẽ làm anh thoải mái nhất, pheromone của hai người trao đổi qua lại trong khoang tàu nhỏ hẹp, làm cho thể xác và tinh thần của cả hai sung sướng không thôi.

Dưới sự khơi thông của Alan Bùi Nghiêu dần dần thả lỏng, thừa lúc này Alan nhịn không được lại hôn Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Thiếu tướng… Vừa nãy đều là dỗ dành anh cho vui, nhưng hiện giờ câu này là thật lòng, xin anh nhất định đừng coi là trò đùa.”

Bùi Nghiêu nâng mắt nhìn Alan, Alan nở nụ cười: “Đến khi anh thật sự có thể tiếp nhận em, nhất định phải nói với em, đến lúc đó em sẽ cùng anh chính thức kết hợp.”

“Em muốn hoàn toàn hòa thành một thể với anh.” Alan cúi đầu hôn môi Bùi Nghiêu. “Có thể đồng ý với em không? Khi tiếp nhận em, cho em một câu trả lời, để em biết.”

Bùi Nghiêu mím môi, cuối cùng gật đầu, Alan mỉm cười: “Em rất chờ mong.”



Toi vô cùng quan ngại về khả năng tự biên tự diễn của thằng nhóc này =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc