NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Lần này Camplin cha rời Chủ tinh là ai phê chuẩn?” Giọng điệu của Alan uy nghiêm đáng sợ, mang theo tức giận không thể kiềm chế, “Tại sao không ai báo tôi biết trước?”

Đầu bên kia thiết bị truyền tin mật thám của Alan cúi gằm đầu: “Là lỗi của tôi, phu nhân Burgess chị của Camplin cha được chẩn đoán mắc bệnh nan y, Camplin cha gặp mặt tâu với Bệ hạ xin đi thăm phu nhân Burgess, Bệ hạ lập tức cho phép, trước sau không đến một tiếng, lúc chúng tôi nhận được tin thì Camplin cha đã rời Chủ tinh.”

Alan khẽ mím môi mỏng, bình ổn lại tâm tình nói: “Không trách anh.”

Alan thưởng phạt có chừng mực, mật thám lại càng tự trách hơn, áy náy nói: “Là chúng tôi không chuẩn bị trước phương án xử lý các tình huống khẩn cấp của ông ta, đều do chúng tôi thất trách.”

Alan lắc đầu: “Biết rốt cuộc ông ta đi đâu không?”

Mật thám do dự một lát rồi nói: “Đến hiện giờ, quả thật ông ta có tới phủ Burgess, nhưng thời gian từ khi ông ta xuất phát cho đến lúc tới nhà phu nhân Burgess hơi khác so với tính toán của chúng tôi, tôi nghi ngờ… trong thời gian này có thể ông ta đã đi đến nơi khác.” Mật thám vô cùng không chắc chắn, lại bổ sung, “Chỉ chậm hơn một chút so với thời gian dự tính, cho nên chúng tôi cũng không dám khẳng định.”

Alan hơi híp mắt lại, nói: “Ông ta đã đến nơi khác, hơn nữa ông ta đã gặp một tay buôn vũ khí lậu nổi tiếng, cùng tên đó nói chuyện bí mật trong thời gian ngắn.”

Mật thám sửng sốt: “Ngài… sao ngài biết được? Tin tức có đáng tin không? Bệ hạ… Bệ hạ đã biết chưa?”

Alan thản nhiên nói: “Ông ta không biết, cho nên phải làm cho tin tức này đáng tin chút, tìm đại một tên buôn bán vũ khí, làm giả một bản báo cáo hành tung của ông ta không khó phải không?” Mật thám bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi lập tức bắt tay làm ngay, xin yên tâm, cho dù lần này Camplin cha đi làm gì, tôi cũng sẽ làm Bệ hạ nghĩ rằng ông ta có mưu đồ đi gặp người không nên gặp.”

Alan nói: “Làm sạch sẽ chút.”

Mật thám cúi đầu: “Xin yên tâm, hai giờ sau Bệ hạ sẽ nhận được một bản tố giác nặc danh Camplin cha lén lút mua súng ống đạn dược, mưu đồ gây bất lợi cho Bệ hạ.”

Alan gật đầu, chợt nảy ra ý gì đó nên lại dặn mật thám vài câu sau đó ngắt truyền tin.

Bùi Nghiêu dụi dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, Alan quay đầu, trên mặt mang theo ý cười: “Đánh thức anh? Xin lỗi… nên đi ra ngoài tiếp cuộc gọi.”

Bùi Nghiêu vội vàng nói: “Không cần, sau này có cuộc gọi cơ mật thế này xin ngài nhất định phải nghe trong phòng của mình.”

Alan nở nụ cười, trời đã tờ mờ sáng, Alan kéo rèm cửa ra, ngồi về bên cạnh Bùi Nghiêu: “Còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa?”

“Không cần đâu.” Bùi Nghiêu vẫn còn đang nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy của Alan, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc Camplin cha có gặp ai hay không? Phu nhân Burgess mắc bệnh là tình huống phát sinh đột ngột, việc này không làm giả được, có thể nào là trùng hợp hay không?”

Alan từ chối cho ý kiến, nói: “Trong tình hình này chỉ có thể xử lý theo hướng ông ta thật sự có kế hoạch từ trước.” Alan cười với Bùi Nghiêu: “Biết sao được, thời kỳ nhạy cảm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

“Thời kỳ nhạy cảm?” Bùi Nghiêu khó hiểu, “Sắp tới đây sao vậy?”

Vốn dĩ ý của Alan là nói Bùi Toàn, thấy Bùi Nghiêu hỏi liền đổi lời: “Không… sắp đến mùa xem mắt đấy mà, phải rồi, hôm qua em làm xong bố trí cho cuộc thi, đã nộp lên rồi, anh xem qua không?”

Bùi Nghiêu vội gật đầu, anh là Hiệu trưởng của Alice, để tránh hiềm nghi nên không tham gia bố trí cuộc thi lần này, Alan lại không băn khoan nhiều như vậy, hắn là một trong những giám khảo Alston khâm định, khi lên kế hoạch tổ chức thì tự nhiên thoải mái danh chính ngôn thuận thêm vào không ít hạng mục có lợi cho Alice.

Alan nghiêng người hôn lên trán của Bùi Nghiêu, rồi xoay người xuất bố trí bài thi ra đưa cho anh, nói: “Đột nhiên em nhớ ra có vài chuyện phải dặn dò quan lễ nghi, em đi trước.”

Bùi Nghiêu gật đầu, vùi đầu tiếp tục đọc bố trí cuộc thi.

“Giúp tôi làm giả mấy văn kiện của vài năm trước.” Alan bật chế độ chống theo dõi trong thư phòng lên, đặt một tập văn kiện bằng giấy cầm trong tay lên bàn, “Dựa theo cái này, bắt đầu từ 10 năm trước, một phần cũng không được sót.”

Quan lễ nghi lộ vẻ nghi hoặc, cầm văn kiện đọc tỉ mỉ, khó hiểu hỏi: “Sao ngài đột nhiên….”

“Phòng khi cần đến.” Alan hít sâu một hơi, “Xem như tôi lo lắng viển vông đi, trong khoảng thời gian này tôi vẫn không yên tâm lắm, những việc này vẫn nên chuẩn bị sớm thì tốt hơn.”

Quan lễ nghi trấn an nói: “Đến hiện giờ, trước mắt ngài đã không còn chướng ngại gì nữa, tuy Bệ hạ không yêu thích ngài, nhưng ngài là người duy nhất có thể thừa kế Hoàng vị, nếu không có tình huống đặc thù, Bệ hạ sẽ luôn nỗ lực bảo vệ ngài, dù sao về mặt ý nghĩa ngài mới là người kế tục huyết mạch của Đế quốc và Bệ hạ chân chính.”

“Tình huống đặc thù…” Alan cười lạnh, “Nếu bí mật tôi là dẫn đường bị công khai dẫn đến cơn phẫn nộ của công chúng, cậu đoán xem Alston sẽ bảo vệ tôi hay là đổ hết mọi tội trạng lên người tôi trước nhất?”

Quan lễ nghi nghẹn lời, với sự hiểu biết của cậu về Alston, nhất định là vế sau.

Alan cười mỉa mai: “Hơn nữa đừng mãi cảm thấy việc tôi là con trai trưởng của ông ta là lá át chủ bài mạnh bao nhiêu, sở dĩ ông ta không muốn có thêm người thừa kế, một là sợ sự báo thù của tôi sẽ làm Chủ tinh rung chuyển lần nữa, hai là không muốn kích lên sự bất mãn của nhà Farmiga, ông ta vẫn luôn khá kính trọng ông ngoại, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không muốn trở mặt.”

“Cho nên tôi vẫn phải tự bảo vệ mình trước tiên.” Alan nhìn quan lễ nghi, “Làm xong những thứ này mất bao lâu?”

“Một…” Quan lễ nghi ngưng lại sửa lời, “Nửa tháng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Alan gật đầu, lại nói: “Làm xong sau đó sửa đổi bệnh án của tôi ở Apollo trong những năm trước, giấy tờ có liên quan sửa được thì sửa, không sửa được thì hủy hết.”

Quan lễ nghi thầm rùng mình, miễn cưỡng nói: “Vâng, trong nửa tháng, tôi nhất định sẽ hoàn thành.”

“Vất vả rồi.” Alan đứng dậy vỗ vai quan lễ nghi, “Đợi trần ai lạc định, chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm.”

Quan lễ nghi cười khổ: “Thật ra người lo lắng nhất về chuyện này là Thái tử phi Điện hạ, chẳng qua ngài ấy không nói trước mặt ngài vì không muốn ngài phiền lòng mà thôi, trước đây ngài ấy từng tìm những vụ án về dẫn dường ẩn trốn nhiều lần, muốn tìm lỗ hổng trong luật về dẫn đường giúp ngài.”

Lòng Alan mềm nhũn, phất phất tay nói: “Đi đi.”

“Vâng.” Quan lễ nghi xoay người đi được vài bước, lại không yên lòng quay lại, “Điện hạ, sắp tới có thể tôi sẽ không coi ngó được phía nhà Camplin, ngài nhất định phải cẩn thận, gần đây hành tung của ông ta quỷ dị, dường như luôn có người che giấu giúp ông ta, đến hiện giờ chúng tôi không biết ông ta đang mưu tính chuyện gì, nhìn chung là không an toàn.”

Alan “ừ” một tiếng, nhếch môi cười lạnh, “Chuyện hôm nay đủ cho ông ta đau đầu một khoảng thời gian.”

Hành cung Efoda trong thư phòng của Alston, lão Camplin âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Bệnh tình của phu nhân Burgess thế nào?” Alston cười như không cười, “Cần ta phái mấy vị bác sĩ có chuyên môn về mặt này qua không?”

Camplin cha cố gắng ổn định thần trí, cúi người nói: “Đã làm ngài nhớ đến, chỉ tiếc thân thể của chị đã…” Camplin cha thở dài, nói đầy bi thương: “Nhưng sau khi chị nghe được lời hỏi thăm của Bệ hạ thì tinh thần tốt lên rất nhiều, tha thiết dặn dò tôi nhất định phải thể hiện lòng biết ơn đến Bệ hạ thay chị ấy.”

Alston mỉm cười nghe, chậm rãi nói: “Phu nhân Burgess không trách ông đến quá muộn à?”

Camplin cha lộ vẻ khó hiểu, Alston tự hỏi tự trả lời: “Nhưng nghĩ lại thì bà ấy hẳn có thể tha thứ, ông vừa nghe đến tin tức đã xuất phát, tuy đi đường chậm trễ một chút, nhưng cũng tính là kịp lúc.”

Camplin cha nghe vậy như rơi xuống hầm băng.

Alston nhìn chằm chằm Camplin cha, đột nhiên cười: “Được rồi, ông lâu ngày không ra khỏi cửa, trên đường có sự cố gì cũng bình thường.”

Camplin cha không rõ Alston biết được bao nhiêu, không dám nói bậy một câu nào, lão cố gắng làm mình tỏ ra bình thường chút, cúi đầu nói: “Là Bệ hạ bằng lòng khoan thứ cho tôi, tôi mới có thể gặp mặt chị ấy một lần.”

“Ta đương nhiên bằng lòng khoan thứ cho ông, chẳng qua lần này cũng là trái lệ, để tránh người khác bất mãn…” Alston cố ý ngừng lại, hắn quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Camplin cha, chậm rãi nói, “Sắp tới tốt nhất ông đừng rời khỏi dinh thự Camplin.”

Camplin thoắt ngẩng đầu nhìn Alston, Alston cười: “Để tránh miệng lưỡi người khác mà thôi, ông Camplin, lần này ông làm ta rất khó xử đấy.”

Camplin cha lo sợ trong lòng, Alston không nói rõ cái gì, xem ra hắn cũng không nắm được chứng cứ xác đáng nào, có lẽ chỉ có ai nói với hắn gì đó, có lẽ mọi việc chỉ là suy đoán của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không bình thản nhắc nhở vài câu cho xong chuyện, tuy rằng bị giam lỏng không khác nào bị bẻ cánh, nhưng mọi thứ vẫn có cơ hội xoay chuyển, mình càng bình tĩnh, Alston sẽ càng không xác định được, cũng không thể định tội mình.

Camplin cha hơi yên tâm, lúc đang muốn im lặng lui ra thì cửa thư phòng bị Bettina đẩy ra, Camplin cha nhíu mày: “Phu nhân, ngài đến đây làm gì?”

Cả mặt Bettina đầy nước mắt, ả không để ý tới Camplin cha, nhào thẳng đến Alston, thê lương khóc nói: “Bệ hạ! Phụ thân của em tận trung vì ngài nhiều năm như vậy, ngài lại tin lời vu oan của người khác! Phụ thân em chỉ đi thăm người cô đáng thương của em, tại sao chuyện này cũng có người thừa cơ tố cáo?!”

Camplin cha lập tức nóng nảy đỏ cả mắt, lão hận không thể lôi Bettina ra ngoài, lớn tiếng nói: “Phu nhân! Ngài đang nói gì thế?!”

“Con đang làm cho Bệ hạ nhìn rõ bên cạnh ngài ấy ai mới là người trung thành với ngài ấy!” Bettina vội vã nói, “Bệ hạ, xin ngài lập tức tra rõ người tố cáo nặc danh phụ thân của em! Điều tra rõ đó là ai, rốt cuộc mang mục đích đen tối gì mà không buông tha cho chúng em!”

Alston liếc nhìn Bettina đầy chán ghét, quay đầu nhìn Camplin cha, cười mỉa mai: “Sao em ấy biết có người nặc danh tố cáo ông?”

Camplin cha mặt xám mày tro, liều mạng nghĩ kế đáp lời, Alston lại lười dây dưa với Bettina, đứng dậy nói: “Thôi, không cần nói.”

Alston đi ngang qua Camplin cha, vỗ vai lão cười nói: “Dù sao… ta có nói hay không thì các người cũng có thể biết.”

Camplin cha nghe vậy thoắt cái đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Alson lại cười đi ra khỏi thư phòng lớn.

“Ai nói với con mấy chuyện này?!” Sau khi Alston đi Camplin cha tức giận quay sang Bettina, kiềm nén phẫn nộ gầm gừ, “Ai bảo con hoang mang hoảng loạn chạy đến đây?!”

Trên mặt của Bettina vẫn còn nước mắt, ả thẫn thờ nhìn Camplin cha, đờ đẫn nói: “Chẳng phải… chẳng phải ngài cho người báo với con, nói… có người nặc danh tố cáo ngài, bảo con đến nói hộ cho ngài sao?”

Camplin cha sửng sốt, thở dài một hơi, suy sụp ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc