NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 202

“Không phải, tôi…”

Anh áp sát đến, trong giọng nói mang theo sự khinh thường và không vui: “Không phải hoàn thành nhiệm vụ à, vậy em nói cho ông xã biết em có cảm giác gì đi?”

Trần Nam Phương giật mình lo lắng nhìn anh, sau một lúc lâu suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với anh.

“Hửm?” Hà Minh Viễn không có ý định buông tha cho cô, anh tiếp tục ép hỏi.

“..” Trần Nam Phương muốn chết đi cho rồi, cô nên trả lời vấn đề nhạy cảm này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cô chỉ nói một chữ: “Ngọt.”

Trong lúc đó anh đã nghĩ thay cô rất nhiều đáp án, duy chỉ không có từ này, trong lòng anh không khỏi tiêu tan không ít tức giận.

Hà Minh Viễn buông bàn tay đang giữ cô ra, sau đó cô định lui về lại nghe anh nói: “Dựa vào đi.”

Trần Nam Phương không thể không làm theo, cả người cô tựa trong lòng anh, nghe nhịp tim ổn định của anh…

Sau khi xe chạy vào Kim Thành, cô liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Chúng ta không đến dự sinh nhật của dì Tuyết à?”

“Em muốn đi sao?” Người nào đó lạnh lùng nhíu mày: “Em muốn đi gặp Trịnh Hoàng Phong à. ˆ “Tôi không có!” Trần Nam Phương gấp đến độ tăng âm lượng giọng nói, cả người cô cũng ngồi thẳng đối mặt với Hà Minh Viễn: “Tôi đã nói rồi, tôi và Hoàng Phong là bạn bè, đời này cũng sẽ không có khả năng khác.”

Làm sao anh lại không tin cô chứ?

Anh cứ nhất định phải dùng chuyện này để làm cô khó xử sao?

Khuôn mặt nhỏ của cô tỏ ra đau khổ: “Nếu tôi làm không tốt ở đâu, anh muốn phạt tôi thì cứ phạt đi.”

Chỉ cần đừng tùy tiện chụp mũ cho cô là được.

“Em điềm đạm đáng yêu thế này, thật sự để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tôi đang ức hiếp em đó.”

“Không có người khác ở đây!” Trân Nam Phương chu cái miệng nhỏ nhắn, cô có chút tức giận hỏi lại: ‘Không hề có người khác mà?”

Đuôi lông mày của Hà Minh Viễn giật hai lần, anh xác nhận nói: “Quả thật chỉ có tôi và em.”

Sau đó hai người không nói chuyện cho đến khi quay về biệt thự.

Bà Diêu nhìn đồng hồ nói: “Sao hai đứa lại về sớm như vậy?”

“Cơ thể của Nam Phương có chút không thoải mái.” Hà Minh Viễn nhàn nhạt nói: ‘Cho nên chúng con mới tạm thời trở về.”

“Không thoải mái ở đâu? Có cần gọi ông Trương sang đây xem thử không?”

Bà Diêu quan tâm hỏi thăm.

Trần Nam Phương đáp lại: ‘Bà nội, con thật sự không sao cả, con lên lầu nằm nghỉ một lát là được.”

“Được rồi, con đi nhanh đi.” Bà Diêu không dám chậm trễ thúc giục: “Minh Viễn, vợ con không thoải mái, con còn không biết ôm nó về phòng sao?”

Trân Nam Phương bị câu nói này làm khiếp sợ đến bước hụt, cô vẫn đi được mà, với lại chỉ cách có mấy bước, cô đâu có cần ôm đâu.

“Con đã biết.” Hà Minh Viễn cúi người bế Trần Nam Phương lên, anh khẽ phì cười: “Cô ấy đi đường không ổn, quả thực nên ôm.”

Bình luận

Truyện đang đọc