NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 508

“Anh cố ý đúng không?” Gô lớn tiếng chất vấn: “Anh muốn thế nào, đòi tiền sao?”

“Tôi chỉ muốn cô cho em gái tôi một câu trả lời thôi.”

Trân Nam Phương nhăn mày: “Vậy anh gửi file ghi âm cho tôi.”

“Gặp mặt đi, Thanh Nhã còn có một quyển nhật ký.”

“Theo tôi thì gặp mặt không nhất định có chỗ tốt.” Cô nhắc nhở: “Làm anh bại lộ thân phận, có khả năng sẽ bị hại.”

“Không sao cả.” Đầu kia hừ một tiếng đầy thâm ý: “Mười hai giờ trưa ngày mai gặp nhau ở số nhà mười hai, đường Thái Hà ở Thâm Thành.”

“Này này…” Ngay lúc Trần Nam Phương lớn tiếng kêu thì bên kia cũng cúp máy.

Trịnh Hoàng Phong, thân thiết hỏi: “Nam Phương, có chuyện gì vậy? Ai gọi điện thoại cho em vậy?”

“Nghe anh ta nói mình là anh trai của Tô Thanh Nhã.” Cô trả lời chỉ tiết: “Em nhớ rõ chị ấy từng nói mình có một người anh trai, chỉ là anh ta nói muốn đưa cho em đoạn ghi âm và nhật ký của Tô Thanh Nhã khi còn sống, muốn ngày mai em đến Thâm Thành gặp anh ta.”

“Có thể tin được không?” Trịnh Hoàng Phong lo lắng hỏi: “Có lẽ nào là kẻ lừa đảo hay không?”

“Có vẻ không giống lắm, anh ta cho em nghe một phần nội dung ghi âm, em nghe ra là giọng của Ngô Hà.” Trong lòng Trần Nam Phương không khỏi lo lắng: “Chỉ là em sợ sẽ liên lụy đến anh ta.

“Liên lụy đến anh ta?”

“Em cảm thấy xung quanh em dường như có một tấm lưới vây quanh, bất cứ lúc nào cũng chờ em đi vào, chui đầu vào lưới.”

“Nam Phương, em đừng miên man suy nghĩ!” Trịnh Thanh Phong khuyên: “Chuyện lúc trước có thể là trùng hợp mà thôi.”

Trân Nam Phương không trả lời, nhưng trong lòng cô hiểu được, sao có thể là trùng hợp? Trùng hợp đến mức mọi người bên cạnh cô đều gặp chuyện không may? Ba mẹ nuôi của cô đều qua đời sao?

“Em đừng sợ, anh đi cùng em, không có việc gì đâu!” Trịnh Hoàng Phong tự đề cử chính mình, nghiêm túc nói: “Em tin anh đi, sẽ không có việc gì.”

Cô vô cùng cảm kích, nhưng vẫn uyển chuyển từ chối: “Vẫn nên để mình em đi thôi, hơn nữa Hà Minh Viễn đang ở Thâm Thành, chẳng may có việc…”

“Minh Viên không chăm sóc em được đâu.” Anh ta thản nhiên mở miệng,  ngữ khí lại vô cùng chắc chắn: “Đến chuyện của Minh Vũ mà anh ta còn không xử lý được!”

“Đúng rồi.” Trân Nam Phương đột nhiên nhớ tới: “Em còn định hỏi anh đó, anh có biết gì về chuyện của Minh Vũ và Ngô Hà không?”

Trịnh Hoàng Phong cười khổ lắc đầu: “Thật có lỗi, không trả lời em được, trước kia anh không quan tâm đ ến chuyện gì cả.”

Cô sửng sốt, có hơi ngượng ngùng, lại có hơi đau lòng: “Anh Hoàng Phong vân nên quay về làm chính mình đi.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Anh ta hỏi lại, sau đó thay đổi ngữ khí nhẹ nhàng hơn: “Anh cảm thấy hiện tại rất tốt.”

“Chỉ là…”

Tiếng đập cửa vang lên hai tiếng, Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách đẩy vừa bước vào, người đi sau cất tiếng: “Anh trai, nên về nhà rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc