NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 509

Trịnh Hoàng Phong khó chịu liếc nhìn sang, nhưng vấn lịch sự tạm biệt Trần Nam Phương: “Nam Phương, ngày mai gặp mặt.”

“Hôm nay vẫn chưa nói chuyện xong à?” Trịnh Hoàng Bách hỏi lại.

“Có phải em quản quá rộng rồi không?” Trịnh Hoàng Phong dỗi anh ta một câu: “Anh và Nam Phương có việc, em cứ làm việc của em đi là được.”

Anh ta quả thật không làm gì được anh trai mình cả, chỉ có thể xuống tay với Trần Nam Phương: “Chị dâu, có thời gian thì quan tâm anh Minh Viễn hơn một chút, anh ấy vừa đi tìm anh Minh Vũ, vừa phải quan tâm chị thì mệt chết mất.”

“Tôi sẽ làm, anh ấy là chồng tôi mà.”

Trân Nam Phương thấy Đỗ Thanh Hoa giơ tay phải lên thì nhanh chóng đáp lại, còn thuận thế cầm lấy tay bạn thân: “Không biết luật sư Diệp Anh đã về chưa, đợi lát nữa có thể nói chuyện một chút.”

“Hai người đi nhanh đi.” Đỗ Thanh Hoa mất hứng lên tiếng ngầm đuổi khách, chờ cho hai anh em nhà họ Trình đi rồi, cô mới phẫn nộ mở miệng: “Tên Trịnh Hoàng Bách này luôn nói bậy bạ, lúc nào cũng nói lời không hay với cậu, tức chết tớ.”

“Anh ta là có ý tốt.” Trân Nam Phương võ tay bạn tốt: “Thật ra tớ cũng không hy vọng Trịnh Hoàng Phong có tâm tư khác đối với tớ, nhắc nhở nhiều hơn cũng tốt.”

“Cậu đó!” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Luôn đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, chỉ là người khác có thể không thích cậu được à?”

“Nhưng không cho người ta hy vọng là điều mà tớ cần làm.” Cô cười khổ.

Đỗ Thanh Hoa dùng bả vai huých nhẹ Trân Nam Phương một cái: “Vậy anh Hoàng Phong hẹn cậu mai đi đâu đấy?”

“Chúng tớ đi Thâm Thành.” Trần Nam Phương do dự một chút, cuối cùng vân nói tình huống cụ thể cho bạn thân.

“Cậu nói cái gì?” Qủa nhiên cô ấy trừng mắt, nói to: “Cậu xác định anh trai Tô Thanh Nhã có chứng cứ, còn muốn cho cậu chứng cứ đấy nữa?”

Trân Nam Phương mím môi suy tư: “Tớ không quá chắc chắn, nhưng vẫn nên thử xem sao.”

Không biết vì sao, nghĩ đến mình có thể chứng minh Ngô Hà làm bậy, điều đầu tiên cô nhớ đến lại là Hà Minh Vũ, nghe nói người này rất sỉ tình, bởi vì bị thương ở não bộ mà trở thành một người đàn ông tuy lớn tuổi nhưng có tâm tư đơn thuần khờ dại.

“Haizz.” Trần Nam Phương thở dài, cô vũ chính mình: “Đi từng bước tính từng bước.”

“Vậy tớ cũng đi cùng cậu.” Đỗ Thanh Hoa cũng xung phong nhận việc: “Nam Phương, cậu không thể từ chối, tớ không thể để cậu xảy ra chuyện được.”

“Tớ sẽ cẩn thận hết mức, không phải cậu có việc phải làm à?”

“Công việc có thể quan trọng bằng cậu chắc?” Cô ấy cười nhạt một tiếng: “Hướng hồ còn là công việc Hoàng Bách tìm cho nữa.”

Trân Nam Phương nhìn trạng thái của bạn thân, vui vẻ nói: “Xem ra tình cảm của cụ và bác sĩ Hoàng Bách rất tốt, tớ yên tâm rồi.”

Trên đường về ba người Trần Nam Phương, Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Phong cùng nhau đi tàu cao tốc tới Thâm Thành.

“Hoàng Bách để em đi theo sao?”

Nhân dịp Trân Nam Phương đi toilet, Trịnh Hoàng Phong hỏi Đỗ Thanh Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc