NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 372

“Tôi quay về để nói cho em biết, trên thế giới này không một ai có thể khiến tôi chùn bước.” Anh lớn tiếng nói: “Nam Phương, em cũng không thể.”

Nhưng may là anh đã quay trở lại, vốn dĩ anh tức giận đến mức chuẩn bị c**ng bức cô rồi, nhưng khi nghe thấy cô nói câu “Em thích anh” thì anh cảm thấy toàn bộ thế giới này như bừng sáng ngay tức khắc.

“Anh yên tâm đi, em vẫn luôn biết mình là ai mà.” Trân Nam Phương nói băng giọng giận dõi: ‘Không cần anh nhắc nhở.”

Tâm trạng của Hà Minh Viễn đang rất tốt, anh nhướng mày: “Tôi phải nhắc nhở em chứ.”

Nói xong anh ôm lấy cô rồi đi nhanh ra ngoài.

“Anh làm gì vậy hả? Mau buông em ra.” Trần Nam Phương hạ giọng nói: ‘Hà Minh Viễn, anh điên thật rồi.”

“Anh có thể không thích em cũng được, anh muốn thích ai thì thích người đó đi, nhưng nếu anh dám làm tổn thương con em, em… em sẽ… Cô đảo mắt nghĩ cách.

Anh ra sức siết chặt lấy cô: ‘Em không cần nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ không làm tổn thương em, tôi chỉ muốn em cảm nhận được rằng tôi nhớ em nhiều đến mức nào.”

“…” Cô giấy dụa nhưng không có kết quả, cuối cùng cô bị Hà Minh Viễn nhét vào hàng ghế sau xe: “Em không muốn về biệt thự. Em không thích nơi đó.”

Anh nắm lấy vai cô rồi cong khóe miệng: “Vậy Nam Phương thích đến chỗ nào nào? Khách sạn nhé?”

Không đợi cô phản bác, anh đã xích lại gần rồi hỏi cô bằng giọng điệu vừa xấu xa vừa đểu cáng: “Hay là vợ yêu của anh đã thuê sẵn phòng tân hôn từ trước rồi hả?”

Trái tim Trân Nam Phương đập loạn nhịp, trong lòng cô thâm mắng chửi Trịnh Hoàng Bách, chắc chắn là do anh †a nói cho Hà Minh Viễn biết. Nhưng cô cũng không muốn bị nắm mũi dẫn đi nên cô tiếp tục quay lại chủ đề này: “Hà Minh Viễn, anh lùi hay không lùi thì em cũng không quản được. Em vẫn giữ nguyên thái độ và lập trường của mình, em muốn dọn ra ngoài, cũng muốn…”

Anh cắn lấy môi cô như một con dã thú đang cắn xé con mồi của mình: “Em thử nói ra hai từ kia mà xem.”

Cô đưa tay lên xoa xoa môi mình, đau phát khóc luôn, anh là con báo à?

Lúc nào cũng hành động một cách nhanh chóng và tàn nhẫn.

“Anh thích em.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đột nhiên động tác của Trân Nam Phương ngừng lại, cô nhìn thẳng vào mắt Hà Minh Viễn, quên mất mình định nói gì với anh.

“Thích.” Anh cười một cách thuần khiết rôi vươn tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhăn trắng như men làm gốm sứ của cô: “Em nghe rõ chưa? Nếu chưa nghe rõ thì anh có thể lặp lại thêm lần nữa, dù sao thì anh cũng không keo kiệt như em.”

“.. Khuôn mặt cô từ từ đỏ bừng lên, đồng thời trong lòng cô còn nảy sinh cảm giác vui vẻ xen lấn lo lắng như đám mây đang bồng bềnh trôi trên cao.

Hà Minh Viễn ôm lấy cô, căm anh đặt lên đầu vai cô rồi hỏi: ‘Nam Phương, em có muốn nghe không?”

“Không, anh không cần phải nói đâu.” Cô muốn giữ vững vẻ bình tĩnh nhưng không hiểu sao người cô lại cứ dựa sát vào người anh, cô chỉ muốn tiến vào và kết nối với trái tim anh mà thôi.

Anh vấn duy trì động tác vô cùng thân mật đó tận đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, anh ôm cô lên lầu rồi mới chậm rãi nói: “Tính anh trời sinh nổi loạn, người khác không cho phép anh làm gì thì anh lại càng muốn làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc