“Tớ không hiểu, chắc có lẽ vì tớ là trẻ mồ côi, tớ chỉ có thể tưởng tượng ra tình yêu thương của ba mẹ qua sách vở thôi.
”
Trân Nam Phương nhúc nhích ngón †ay, muốn an ủi cô bạn.
Đỗ Thanh Hoa nở một nụ cười gượng gạo: “Chuyện về Hà Minh Viễn chúng ta sẽ tính sau, thời gia này nhiệm vụ quan trọng nhất với cậu là nghỉ ngơi cho khỏe.
”
Cô gật đầu.
Ba ngày trôi qua, Trân Nam Phương đã được tháo mặt nạ thở oxy, và có thể nói ra thành tiếng: “Thanh Hoa, cậu không cần ở bên tớ từ sáng đến tối đâu, tớ biết chỗ cậu và đàn anh có rất nhiều việc phải làm mà.
”
“Đã bảo rồi, không gì quan trọng bằng cậu hết.
”
“Thanh Hoa… Mắt Trần Nam Phương ầng ậng nước: “Đời này có thể quen biết cậu thật tuyệt.
”
“Biết thế là tốt, hãy nghiêm túc nghỉ ngơi đi, sau này tớ sẽ bên cậu đến già.
”
Đỗ Thanh Hoa nghiêm nghị nói xong, bông chớp mắt ranh mãnh, cúi xuống nói thầm: “Ngày nào tớ cũng ở bên cậu còn có một mục đích khác, đó là không để Hà Minh Viên đến quấy rối cậu.
”
Trân Nam Phương chớp mắt, tim đập nhanh: “Chúng ta không dây vào anh ta được đâu, Thanh Hoa, cậu hãy hứa với tớ, vì đàn anh cậu phải tránh anh ta đi.
”
“Hừ!” Đỗ Thanh Hoa hậm hực: “Việc gì phải sợ anh ta? Năm đó cậu cũng chắng làm gì sai, anh ta có tư cách gì mà cứ gây khó dễ cho cậu?”
“Nói gì đu chăng nữa thì anh ta cũng đau khổ vì tình.
” Trần Nam phương mím môi ai oán: “Nhìn từ góc độ này thì anh ta cũng nặng tình mà.
”
“Tớ kh…” Chữ khinh bị Đỗ Thanh Hoa nuốt lại: “Nam Phương ạ, cậu hiền lành quá, chuyện gì cũng có thể suy xét từ góc độ của anh ta được.
”
Cô ấy chợt nhận ra một điều, đó là Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn thuộc cùng một kiểu người, đã tin tưởng điều gì là theo đuổi đến chết.
Mẹ kiếp!
Không đời nào anh ta lại là người hiền lành thông minh như Trần Nam Phương.
Cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận.
“Thôi.
” Trân Nam Phương khẽ vuốt tay bạn: “Tối nay cậu về đi, tớ ở một mình được.
.
”
“Không được!” Đỗ Thanh Hoa phản đối.
“Được mà, tớ nghe nói tối nay Hà Minh Viễn cũng có việc phải giải quyết, anh ta sẽ không đến đâu.
”
Cô ấy không tin cho lắm, Trần Nam Phương nhoẻn cười: “Thật đấy, vả lại tớ thế này, dù anh ta có muốn bán tớ đi cũng không bán được.
”
Thế nhưng, Trần Nam Phương đã lầm Đồ Thanh Hoa đi không được bao lâu, Hà Minh Viễn đã tới.
Bàn tay giấu trong chăn của cô run run.
“Gô ta đi rồi à?”
Trân Nam Phương lúng túng gật đầu, ngoài ra cô thật sự không biết nên nói gì với Hà Minh Viễn.
Cô cụp mắt xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc ánh mắt anh đang dõi nhìn cô, như đang thăm dò, đánh giá.