NGUYÊN HUYẾT

Cũng vào đêm đó, trong cục cảnh sát.

Sau một đêm bị tra hỏi và lấy khẩu cung, nhóm bốn người Giáo hội do Giáo chủ Larma dẫn đầu cuối cùng đã phát hiện ra tình cảnh của mình lúc nay không hề tốt đẹp như đã tưởng.

Bọn họ đã liên lạc với đại sứ quán, đại sứ quán tỏ vẻ đang cố gắng làm việc với nhân viên cấp cao của nước cộng hoà, nhưng trừ câu nói có lệ này ra thì chẳng có hành động thiết thực nào cả, thế nên đến giờ bọn họ vẫn còn ngồi ngốc tại cục cảnh sát.

Bọn họ lặp lại lần nữa với người phụ trách vụ án rằng, Thế giới Hắc Ám và sinh vật hắc ám đều có thật, yêu cầu cảnh sát liên hệ với bộ phận có liên quan, nhưng cảnh sát vẫn luôn nhìn bọn họ bằng ánh mắt ái ngại như nhìn một đám thiểu năng.

Hai phương án được cho là hữu hiệu nhất đều vô dụng.

Giám mục Larma không khỏi nôn nóng.

Vực sâu và thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi một bức tường dày nặng.

Lỡ may…… Lỡ may lực lượng giáo hội không kịp hoà giải với thế lực chính phủ trong vực sâu, chẳng lẽ bọn họ sẽ thật sự bị bắt vào tù.

Không không không.

Lạy Chúa, người sẽ không từ bỏ những tín đồ trung thành của người, phải không?

Tín đồ của người không thể chấp nhận được việc bị đẩy vào ngục giam, đó là vết nhơ không bao giờ có thể tẩy sạch trong đời!

Giám mục Larma đành cúi đầu, đôi tay giao nhau, thành kính mà niệm Tin mừng của Chúa.

Những người sở hữu ánh sáng có thể phát hiện ra sức mạnh quang minh, đó là một loại năng lượng vô hình mà không cần phải nhìn bằng mắt hay nghe bằng tai, tất cả đều tuân theo cảm giác.

Khi cảm nhận được sức mạnh quang minh đến từ Giám mục Larma, những thành viên còn lại bị sắp xếp ở những căn phòng riêng biệt đều có những phản ứng khác nhau.

Kanan là người có động tác sớm nhất.

Anh ta cũng nhắm mắt lại, dùng ngón tay cắt ra một ký hiệu thần thánh ở trước ngực, tạo thành chữ thập, rồi yên lặng cầu nguyện, yên lặng xưng tội với Chúa.

Cùng lúc này, hai người khác cũng bắt đầu phản ứng.

Nhưng bọn họ không nhắm mắt cũng không nắm tay, không cầu nguyện, cũng không xưng tội.

Bọn họ làm ra hành động khác hẳn Giám mục Larma và Kanan, nhưng lại đồng điệu với nhau một cách kỳ lạ.

Bọn họ tìm tới cảnh sát cùng một lúc.

Kỵ sĩ cung tiễn: “Tôi muốn đi WC.”

Kỵ sĩ cầm chuỳ: “Tôi muốn đi WC.”

Là người sống, ai chả có lúc phải giải quyết nhu cầu.

Nghe thấy yêu cầu này, nhóm cảnh sát cũng không làm khó dễ. Bọn họ dựa theo trình tự trước sau, để kỵ sĩ cầm chuỳ tiến vào WC trước, sau mới đến kỵ sĩ cung tiễn.

Kị sĩ cầm chuỳ bước vào WC, nhưng anh ta không hề hay biết kị sĩ cung tiễn ở ngay phía sau mình, hai phút nữa cũng sẽ tiến vào gian phòng ngay bên cạnh.

Giờ phút này anh ta rất căng thẳng, còn có chút cảnh giác.

Anh ta nhìn quanh quất một hồi, phòng WC rất nhỏ, chỉ có bồn cầu, còn có một khe hở bên dưới tấm ngăn với gian bên cạnh, trên đỉnh đầu là trần nhà trông có hơi ố vàng.

Trên dưới không có nơi nào để ẩn nấp, trái phải cũng không có người đi vệ sinh.

Nỗi lo lắng trong lòng kỵ sĩ cầm chuỳ mới buông xuống một ít.

Anh ta chuẩn bị gọi điện thoại. Nhưng trước đó, anh ta phải hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng.

Anh ta hạ nắp bồn cầu xuống, sau đó nhảy lên, thân hình cao lớn ngồi chồm hổm trên bồn cầu, thu lại thành một đống.

Mọi thứ đều đã ổn thoả, kỵ sĩ cầm chùy hít sâu một hơi, anh ta thận trọng bấm một dãy số.

Cuộc gọi này được kết nối với vị Hầu tước duy nhất tại vực sâu.

Chỉ trong vài giây, giọng nói lạnh lùng của Hầu tước vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Ai?”

Mặc dù không đối mặt trực tiếp với đối phương, nhưng kỵ sĩ cầm chuỳ vẫn căng thẳng mà giơ tay vỗ ngực, làm một động tác hành lễ: “Đại nhân, là tôi, tôi có một thông tin quan trọng muốn báo cho ngài.”

Hầu tước: “Thông tin gì?”

Kỵ sĩ cầm chuỳ: “Tình huống là thế này……” Anh ta kể lại từ đầu đến đuôi chuyện Giám mục Larma đuổi giết Thôi Đồ.

Người đối diện nghe xong.

Qua hồi lâu, Hầu tước như có điều suy tư: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi ra  —— ít nhất để các ngươi về nước.”

Kỵ sĩ cầm chuỳ vui mừng ra mặt: “Cảm ơn đại nhân!”

Từ lúc kỵ sĩ cầm chuỳ vào WC đến giờ, vừa lúc đã qua hai phút.

Cửa WC lại mở ra, kỵ sĩ cung tiễn được cảnh sát dẫn đến.

Cửa mở rồi đóng lại, cảnh sát canh giữ bên ngoài, để kỵ sĩ cung tiễn được tự do.

Bước chân của kỵ sĩ cung tiễn vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng, động tác thì nhanh nhẹn, giờ phút này trong lòng anh ta cũng lo lắng, ngay lập tức tiến vào một gian WC, không có tinh thần để ý quá nhiều.

Không hổ là đồng môn với kỵ sĩ cầm chuỳ.

Anh ta cũng làm động tác giống y đúc kỵ sĩ cầm chuỳ, đầu tiên quan sát xung quanh, rồi sau đó hạ nắp bồn cầu xuống nhảy lên phía trên, tuy rằng anh ta gầy hơn kỵ sĩ cầm chuỳ, nhưng chiều cao xấp xỉ nên cũng phải co quắp lại thành một đống trên bồn cầu.

Anh ta cũng gọi một cuộc điện thoại.

Cuộc gọi này kết nối với một vị Công tước huyết tộc bên ngoài vực sâu.

Rất nhanh đã có người nhấc máy.

Anh ta vội vã giải toả nỗi lòng, không cẩn thận khiến âm lượng hơi lớn một chút: “Đại nhân, ngài không thể ngờ tôi phát hiện ra điều gì ở vực sâu đâu, tôi đã tìm thấy tung tích của vị Công tước sắp sửa tấn chức Thân Vương đấy, cậu ta còn sống!……”

Khoan? Bên cạnh có người!

Gian WC bên kia, kỵ sĩ cầm chuỳ vừa mới cúp điện thoại liền nghe thấy có âm thanh truyền đến, giật mình nên khuỷu tay vô tình đụng phải tấm ngăn WC, phát ra tiếng “thịch” rõ ràng.

Cái gì? Bên cạnh có người!

Gian WC bên cạnh, Kị sĩ cung tiễn đang nói chuyện điện thoại nghe thấy âm thanh cũng hoảng sợ không kém, ngón tay run lên, lỡ tay cúp điện thoại.

Qua vài giây im lặng.

Bọn họ gần như phản ứng cùng một lúc.

Bọn họ đều xông ra, một bên thì chuẩn bị chạy trốn, một bên thì chuẩn bị chiến đấu, sau đó bọn họ nhìn thấy người còn lại!

Cái khoảnh khắc thật ly kì.

Trong WC, không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.

Hai người bạn đồng môn bốn mắt nhìn nhau.

Kỵ sĩ cầm chùy tự hiểu lấy mình, anh ta cấu kết với Hầu tước trong vực sâu, nên mới trốn vào WC gọi điện thoại.

Kỹ sĩ cung tiễn cũng tự hiểu lấy mình, anh ta làm tay sai cho Công tước bên ngoài vực sâu, cho nên anh ta trốn vào WC mật báo.

Bọn họ có cùng một suy nghĩ.

Mình trốn đến WC là để liên lạc với thế lực sau lưng.

Còn đối phương trốn trong WC để làm gì?

Quá rõ ràng rồi, không tìm thấy lý do nào khác……

Anh ta giống mình, sa đọa, cấu kết với ma cà rồng……

Bầu không khí xấu hổ lan tới tận sâu trong nội tâm bọn họ.

Thử nghĩ xem, trong một ngày, gặp phải cảnh tượng nào là đáng sợ nhất? 

Phát hiện đồng môn là nằm vùng.

Vậy tình cảnh nào còn đáng sợ hơn cả chuyện mình phát hiện đồng môn là nằm vùng?

Mình cũng là nằm vùng.

Hai tên nằm vùng chạm mặt nhau.

Đã vậy chủ nhân sau lưng bọn họ còn không phải là một.

Đúng lúc này.

“Reng reng reng”, điện thoại của kỵ sĩ cung tiễn chợt reo lên.

Kỵ sĩ cung tiễn cúi đầu nhìn, thì ra là chủ nhân sau lưng anh ta, Công tước đã gọi lại rồi!

Bên ngoài vực sâu, nơi bóng tối vĩnh hằng tồn tại dưới vòm trời.

Tại một toà lâu đài cổ xa hoa ở Bắc bán cầu, một cuộc điện thoại từ vực sâu làm vị Công tước đang đung đưa trong cơn cuồng hoan tỉnh táo lại.

Chỉ nghe “Ào” một tiếng, gã trần truồng đứng dậy giữa cái hồ chứa đầy máu.

Đây là căn phòng giải trí trong toà lâu đài cổ xa hoa.

Trên nền đất lát đá cẩm thạch có đào cái hồ cao không quá eo của một người trưởng thành, bốn phía vách tường đều treo đầy bích hoạ, tất cả những bức bích hoạ đó đều miêu tả về buổi thịnh yến máu tươi, kết cấu về bối cảnh của nó từa tựa như bức “Bữa tối cuối cùng” nổi tiếng trong Giáo hội, chỉ có điều đồ ăn bày trên bàn đều bị đổi thành nhân loại.

Rất rất nhiều nam nữ nhân loại trần truồng, lấy đủ loại tư thế ma mị, hoặc ngồi hoặc nằm, dựa vào bàn dài. Bên cạnh bàn dài, rất nhiều thành viên huyết tộc đang ôm một hoặc vài nhân loại, ý cười của bọn họ rất u ám, răng nanh nhòn nhọn.

Cả một bức tranh đều tràn ngập hơi thở tanh tưởi và cảm giác âm u, hoang đường, khinh nhờn, đúng là loại phong cách mà nhóm huyết tộc yêu thích nhất.

Lúc này có rất nhiều người vây quanh hồ, động tác của Công tước khiến những người khác giật mình.

Gã có rất nhiều hậu duệ, còn có cả huyết nô, bọn họ đồng loạt nhìn về phía gã.

Hậu duệ dựa gần nhất là một mỹ nhân gợi cảm, cô ả dang hai tay, dùng bộ ngực gợi cảm và đầy đặn nghênh đón trưởng giả của chính mình, ả mị giọng nói: “Phụ thân, sao vậy……”

Công tước thô lỗ đẩy đứa con gái mà mình yêu thương nhất.

Gã kéo quần áo trên móc treo, vội bước ra khỏi gian phòng giải trí, một bên gọi lại cho gã tay sai đang ở vực sâu, một bên vội vàng liên lạc với bề trên của mình —— cũng chính vị Thân Vương đại nhân mà gã đã thề nguyện trung thành.

Gã nhanh chóng nhắn lại cho Thân Vương đại nhân:

Đại nhân, ta có một tin tức vô cùng khẩn cấp muốn báo cho ngài đây, một thuộc hạ dưới trướng ta đã tiến vào vực sâu và phát hiện ra tung tích của người nọ, hắn ta chưa chết, hắn ta đang ở vực sâu!

Ngay sau đó, máy liên lạc chấn động.

Vẻ mặt bàng hoàng của Thân Vương xuất hiện trên máy liên lạc.

Ông ta tự mình xuất hiện, gấp gáp dò hỏi thủ hạ: “Ngươi nói thật? Thật sự tìm được tung tích của người nọ?”

*

Qua một đêm.

Khi Tịch Ca mở mắt, ánh mặt trời đang xuyên qua cửa sổ, vẽ ra một đường sáng chiếu thẳng đến đầu giường, những hạt bụi li ti lơ lửng trong ánh sáng.

Cơn gió nhẹ khẽ khàng lay động rèm cửa.

Hắn phát hiện mình đang nằm trong ngực Rhein.

Một cánh tay của đối phương vắt ngang qua eo hắn, cánh tay còn lại thì ấn vai hắn, ôm hắn vào trong ngực.

Tịch Ca: “……”

Hắn không khỏi tự hỏi: Tư thế này hình như hơi kỳ quái? Nói thế nào thì, người nên làm động tác này phải là mình mới đúng……

Hắn chỉ khẽ cử động.

Nhưng lại khiến người bừng tỉnh

Rhein mở mắt, đôi đồng tử màu xanh xám của cậu như thể được ánh nắng gột rửa, trong suốt thấy đáy.

Cậu vẫn còn buồn ngủ.

Đối với huyết tộc mà nói, ánh mặt trời ban mai chẳng thoải mái gì cả.

“Dậy rồi à……”

Cậu mang theo vẻ lười biếng, thì thào một câu, nhân lúc Tịch Ca không hề phòng bị chợt cúi đầu, để nụ hôn vương bên khoé miệng Tịch Ca.

Nụ hôn rơi xuống, khẽ khàng ấn một cái, dịu dàng triền miên.

“Chào buổi sáng, hậu duệ của ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc