NGUYÊN HUYẾT

Nửa đêm mười hai giờ, “Hô ——” một tiếng gió lùa qua.

Nhưng ngoại trừ Lý Lập Phương, chẳng ai thấy sợ.

Nói giỡn, hiện trường đang đứng một bán ma cà rồng và một thuật sư luyện kim, cho dù người kia là giống loài gì, bọn họ bên này vẫn chiếm được ưu thế số lượng không phải sao…

Huống chi cũng không phải lần đầu tiên Tịch Ca tới quán trà sữa gần trường này, hắn có ấn tượng với chủ quán, là một thanh niên mắt một mí rất trắng.

Xuất hiện sau quầy quả nhiên là một thanh niên mắt một mí rất trắng.

Mắt một mí mặt non choẹt, nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, khá giống sinh viên. Không biết có phải vì đã gần mười hai giờ rồi không, trông hắn có vẻ ỉu xìu, chào hỏi khách khứa mà lại mang bộ mặt như đưa đám: “Xin chào quý khách, các anh muốn dùng gì?”

Tịch Ca: “Một ly trà sữa.”

Lý Lập Phương: “Một ly trà sữa.”

Rhein không nói lời nào.

Tịch Ca đồng tình liếc mắt nhìn Rhein một cái, nói thầm: “…Tôi không bao giờ khổ sở vì mình là bán chuyển hóa cả, nếu nhất định phải lựa chọn giữa đồ ăn và bất tử, tôi chọn gì, khỏi cần nói cũng biết ha?”

Rhein tiếp tục không nói lời nào.

Mắt một mí yếu ớt: “Tổng cộng 36 đồng, hân hạnh được phục vụ.”

Vừa vặn hôm nay Tịch Ca mang tiền lẻ, trực tiếp móc ra đưa cho chủ quán.

Chủ quán nhận tiền lẻ từ trong tay hắn, vô tình, tay hai người chạm nhau.

Đột nhiên xuất hiện tĩnh điện giữa nơi tiếp xúc.

Tịch Ca theo phản xạ tính rụt tay lại, nhưng trước khi hành động, tay hắn bỗng bị người giữ chặt vuốt ve!

Quán trà sữa thật yên tĩnh.

Những chiếc bóng đèn nhỏ màu sắc sặc sỡ tỏa ra lớp ánh sáng mỏng manh, không biết gió từ đâu thổi tới, dải lông vũ trang trí trên vách tường khe khẽ lắc lư.

Bầu không khí cực kỳ mờ ám.

Ba người Tịch Ca cùng nhìn mắt một mí, lại nhìn bàn tay của mắt một mí.

Giờ phút này, hai bàn tay đang gắt gao bám chặt lấy găng tay của Tịch Ca, cẩn thận đụng chạm, cẩn thận vuốt ve, từ ngón tay đến mu bàn tay, lòng bàn tay, không buông tha bất cứ chỗ nào.

Tĩnh điện liên tục xuất hiện trong quá trình hai người đụng chạm, như bóng đèn chập chờn, không biết khi nào sẽ nhấp nháy một cái.

Tịch Ca lạnh lùng nói: “Anh đang làm gì đó?”

Mắt một mí giật mình tỉnh lại, cũng phát hiện bầu không khí không ổn, muốn thu tay nhưng lại có hơi lưỡng lự, động tác cực kỳ bồi hồi do dự: “Cái này, tôi thấy găng tay của cậu thật xinh đẹp… Không biết mua ở đâu?”

Tịch Ca đơn giản nói: “Hàng thiết kế riêng.”

Trả lời xong, hắn dùng sức rút tay về, sau đó lại rút hai tờ khăn giấy, lau bao tay rồi ném vào thùng rác.

Nửa đêm có khác, đâu đâu cũng thấy biến thái!

Mắt một mí nhiệt tình như lửa, hai mắt sáng ngời. Từ sau khi bắt tay với Tịch Ca, hắn giống như bò tót thấy khăn đỏ, đột nhiên lên tinh thần, hai mắt sáng ngời không rời khỏi Tịch Ca.

Hắn nói: “Hai ly trà sữa muốn thêm đá hay không? Muốn 100% đường hay 50%? Muốn uống tại đây hay là ——” hắn vội dừng lại, không nói mang về, “Hay là dùng tại đây?”

Tịch Ca: “Thêm đá, 100% đường, dùng ở đây.”

Lý Lập Phương: “Tôi muốn nóng, 100% đường, dùng ở đây.”

Mắt một mí không thèm nhìn Lý Lập Phương lấy một cái: “Ok, đã biết, hai ly thêm đá, 100% đường.”

Lý Lập Phương: “…”

Mắt một mí có chút gấp gáp: “Giờ tôi đi pha trà sữa, các cậu chờ nhé.”

Tịch Ca: “Đi đi.”

Mắt một mí nhấn mạnh: “Nhất định phải chờ, tôi làm nhanh lắm!”

Hắn cẩn thận từng bước, lưu luyến không rời tiến vào bếp.

Vào phòng bếp nhưng mắt một mí lại không pha trà sữa.

Hắn cởi quần áo đứng trước gương quan sát bản thân.

Trong gương phản chiếu chân thực một thân hình xanh xao gầy gò, cùng với một chiếc lông vũ đen tuyền mọc trên thắt lưng hắn.

Đèn sợi đốt sáng lên.

Dưới ngọn đèn sáng ngời, lông vũ màu đen tỏa ra lưu quang đầy rực rỡ, sáng bóng như tơ lụa, mà ở vị trí trung tâm, còn có một đốm trắng hình bầu dục, không biết có phải do vấn đề ánh sáng và góc nhìn hay không, khi mắt một mí cử động, đốm trắng hình bầu dục trên lông chim cũng lặng lẽ di chuyển.

Mọi thứ vẫn ổn… mới là lạ.

Hết thảy đều cực kỳ tồi tệ, hắn chỉ còn một chiếc lông chim, để mọc lại sẽ mất rất nhiều thời gian. Nói cách khác, đây là cơ hội thử nghiệm cuối cùng của hắn trong giai đoạn này, để mang người có năng lực đặc biệt tiến vào thế giới hắc ám.

Nếu lần này, hắn vẫn mắc sai lầm như trước, hắn sẽ bị trục xuất khỏi tộc đàn, quỳ rạp bên ngoài cánh cửa thế giới hắc ám, hắn hoàn toàn sẽ trở thành một kẻ dẫn đường thất bại, chủ nhân của một quán trà sữa sắp phá sản, trở thành kẻ thua cuộc trong sách giáo khoa, bị người ta đóng đinh lên cột, vĩnh viễn chịu sự sỉ nhục.

…Từ từ, cái kết cục này khủng khiếp quá đi mất!

Mắt một mí rùng mình một cái, trong cơn bàng hoàng, hắn đột nhiên nhớ tới trước kia cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, có nhắc tới thế giới hắc ám ngoài kia.

Nghe nói ở nước ngoài, không cần đến người dẫn đường như ở đây. Nơi đó, thế giới hắc ám đoạt được một nửa quyền thế và sức mạnh, mỗi một người dị năng sinh ra đều biết vị trí của mình ở đâu, chỉ cần có tên trong danh sách thế giới hắc ám bên kia, liền sở hữu tiền tài và quyền lực vô cùng vô tận, tuyệt đối không giống ở đây, hắn phải liên tục tìm người mới cho tổ chức, còn phải bù lỗ, gánh lãi cho cái quán trà sữa này…

Mắt một mí cảm thấy thật mất mát.

Nhưng hắn không thể cứ bi thảm như vậy mãi, hắn cố gắng tỉnh táo lại:

Thế giới hắc ám ngoài kia quá xa xôi, vẫn nên tập trung vào mục đích trước mắt.

Mình phải tin vào bản thân.

Mình có thể, mình có thể làm được.

Đây chính là người dị năng lợi hại mình đang tìm kiếm!

Kiến thiết tâm lý xong xuôi, trong lòng hắn bỗng bình lặng, nhắm mắt lại, trên tay hơi dùng sức, hắn nhổ sợi lông chim cuối cùng xuống.

Trong nháy mắt đó, máu tươi trào ra, hắn quỳ sụp dưới trước gương, gương mặt vặn vẹo, thở ngắt quãng.

Tôi, tôi… Ôi cái thắt lưng già của tôi ——

Ba người Tịch Ca tìm một cái bàn trống trong quán đợi tròn mười phút, mới nhìn thấy mắt một mí từ phòng bếp khập khiễng đi ra, lại khập khiễng bắt đầu pha trà sữa, cuối cùng khập khiễng bê trà sữa đến trước mặt bọn họ.

Nhưng không ai chú ý đến trà sữa trong khay.

Ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn vào vị trí thắt lưng sau lớp áo sơ mi trắng của mắt một mí, nơi đó, màu máu càng ngày càng lan ra…

“Cạch” một tiếng, hai ly trà sữa lạnh đặt trên bàn.

Mắt một mí nhìn Tịch Ca, muốn nói lại thôi: “Cái đó…”

Tịch Ca cũng nói chuyện: “Cái đó ——” hắn chỉa chỉa eo mắt một mí, “Anh không sao chứ?”

Mắt một mí vội vàng nói: “Không sao không sao, tôi quen rồi.”

“Ờm… Vậy phiền anh tránh xa một chút được không?” Tịch Ca lại đề nghị. Đối mặt với nét tươi cười chợt suy sụp của mắt một mí, hắn bổ sung giải thích, “Tôi và bạn tôi đều sợ máu.”

Chẳng biết tại sao, mắt một mí đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn, sau lưng ngoại trừ thanh niên tóc bạc từ khi tiến vào đều treo bộ mặt lạnh lùng thản nhiên, thì chẳng có ma nào hết.

Tầm mắt bọn họ chạm vào nhau, chẳng hiểu tại sao, mắt một mí cảm thấy càng lạnh hơn…

Bên kia, Tịch Ca và Lý Lập Phương đã bắt đầu bàn chuyện.

Lý Lập Phương: “Găng tay cảm giác thế nào?”

Tịch Ca: “Ổn, đeo rất thoải mái, nhưng không thấy có tác dụng lắm. Tôi cùng Rhein đã thử thí nghiệm một chút, vẫn chỉ kéo dài được ba giây đồng hồ.”

Lý Lập Phương liền có chút mê man: “Không có tác dụng ư? Để tôi mang về kiểm tra một chút. Quái lạ, bản thiết kế này hẳn không có vấn đề gì mới đúng chứ, tôi đã làm thí nghiệm vài lần rồi mà, thông qua kim châm nó có thể đưa sức mạnh phân tán toàn thân trong cơ thể tập hợp tại một vị trí, rồi khi dồn lực, sẽ đạt được tác dụng tăng sức mạnh… Ngoại trừ dị năng thời gian ra, những mặt khác không có biến hóa gì ư, chẳng hạn như lực tăng mạnh, tốc độ nhanh hơn?”

Tịch Ca tự hỏi một khắc: “Cảm giác không rõ rệt lắm. Dù sao ngày nào tôi cũng rèn luyện, sức mạnh lẫn tốc độ đều tăng lên qua mỗi ngày.”

Lý Lập Phương: “…”

Nói thì nói vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…

Tịch Ca và Lý Lập Phương mà đã nói chuyện với nhau, thì khó mà chen vào được, mặt khác vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người dị năng, nên mắt một mí cũng không tiện mở miệng xen ngang, đành rầu rĩ rời đi.

Đối phương vừa rời đi, Tịch Ca nheo mắt nhìn Rhein, nghiêng người qua lặng lẽ nói: “Bì Bì, ổn định khẩu vị của cậu.”

Rhein: “?”

Tịch Ca tiến sát hơn, cảnh cáo: “Nếu cậu dám hút máu ở chỗ kia, tôi tuyệt đối sẽ không sống cùng một mái hiên với cậu nữa!”

Rhein: “…Ta không muốn hút máu.”

Tịch Ca bày ra vẻ không tin.

Khóe miệng Rhein co rút một trận.

Ánh mắt của ngươi là có ý gì, ngay cả ngươi ta cũng chịu đựng không cắn…

Tình cảm giữa BOSS và Rhein càng ngày càng tốt nha…

Lý Lập Phương nhìn Tịch Ca và Rhein thầm thì to nhỏ, tỏ vẻ chẳng sao cả, cầm di động lướt Weibo, bỗng thấy trang paparazzi mà mình follow mới đăng một đoạn video ngắn lên từ mười phút trước, caption cũng đơn giản, chỉ hai chữ, một câu – “Tin hot”.

Đầu tiên, Lý Lập Phương nhìn lượt bình luận và lượt chia sẻ, không nhịn được hít một hơi, mới mười phút, mà đạt tới mấy vạn comment và mấy vạn lượt share?!

Cậu ta không ngăn được lòng hiếu kỳ, lập tức mở video.

Cùng lúc đó, điện thoại của Tịch Ca đặt trên bàn cũng “tinh tinh”, trên màn hình xuất hiện thông báo từ Weibo, Tịch Ca liếc mắt một cái, đọc thành tiếng:

“Đêm nay trên quốc lộ Bàn Sơn thủ đô, xuất hiện siêu nhân mũ trùm…”

“Siêu nhân mũ trùm?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của mắt một mí, không biết từ khi nào, mắt một mí đã trở lại, tích cực muốn gia nhập vào cuộc đối thoại của ba người.

Đáng tiếc không ai để ý đến hắn.

Tịch Ca tiếp tục đọc quảng cáo: “Cứu được thiếu niên mười ba tuổi ngay trước mũi xe tử thần, không ngờ bên trong xe lại là… Lại là cái gì? Sao không viết tiếp?”

Chiêu trò giật tít kiểu này lập tức kích thích trí tò mò của Tịch Ca, hắn lập tức mở ra, xem video.

Hiệu ứng âm thanh giống hệt nhau truyền ra từ hai chiếc điện thoại, Tịch Ca và Lý Lập Phương liếc nhau: cùng một video!

Ánh mắt của hắn lại trở về trên điện thoại.

Video đang được phát, ánh sáng yếu, hơi rung, độ phân giải rất thấp, nhưng vẫn nhìn rõ đại lộ dưới ánh đèn đường, các phương tiện giao thông thưa thớt, qua lại hơn mười giây.

Đột nhiên một người đi xe đạp, lao qua đường.

Ngay khi cậu ta đến giữa đại lộ, lại một bóng đen khác xuất hiện ở góc màn hình, trong cùng khung hình, xe hơi lao đến, hướng thẳng về phía thiếu niên, tiếng động cơ chói tai cắt qua màn đêm đen kịt ——

Hai người theo dõi video, Tịch Ca và Lý Lập Phương đều lắp bắp kinh hãi.

Đang lúc bọn họ tưởng rằng sẽ xảy ra tai nạn, bỗng nhiên có một thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vọt đến trước mũi xe, hai tay đè lại mũi ô tô, dùng sức, đẩy chiếc ô tô sang một bên!

“Phanh” một tiếng nặng nề, ô tô đâm sầm vào lan can phòng hộ, dừng hẳn.

Tịch Ca xem đến trợn mắt há hốc mồm: “Là siêu nhân thật đấy à?”

Lý Lập Phương: “Không phải…”

Tịch Ca: “Không phải?”

Lý Lập Phương nghẹn lại, cậu ta cũng khiếp sợ không kém, nhưng điều khiến cậu ta khiếp sợ lại hoàn toàn bất đồng với Tịch Ca: “Hắn đeo găng tay, hình như là đôi găng tay tôi làm…”

Tịch Ca có chút hoài nghi: “Video tối thế này, cậu liếc mắt một cái đã nhìn ra là găng tay cậu làm à?”

Lý Lập Phương hơi chần chờ: “Nói vậy cũng cảm thấy…”

“Không đúng, ” Tịch Ca tỉnh táo lại, “Găng tay cậu làm á? Găng tay nào cơ?”

Lý Lập Phương: “Chính là đôi găng tay làm cho cậu đó…”

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Lý Lập Phương đành trình bày lại tiền căn hậu quả lần làm mất găng tay đó.

Tịch Ca nghe xong, hắn không thể tin: “Chuyện quan trọng như vậy mà cậu làm như chẳng có gì, không báo với tôi lấy một tiếng?”

Lý Lập Phương oan uổng: “Tôi quên mất… Hơn nữa, bình thường gửi chuyển phát nhanh có xảy ra chuyện gì đâu?”

Rhein bên cạnh cũng đỡ trán, thở dài một tiếng: “Hình như các ngươi quên mất chuyện quan trọng nhất rồi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, video vẫn còn đang phát tiếp, chiếc xe đâm vào lan can phòng hộ đột nhiên mở ra, người điều khiển xuất hiện ngay chính giữa màn hình, tuy rằng video rất mờ, nhưng Tịch Ca và Lý Lập Phương đều cảm thấy người này trông rất quen, vả lại từ hướng cửa xe nhìn vào, còn thấy lấp ló khối màu trắng rất đáng ngờ.

Lý Lập Phương muốn bù đắp sai lầm, vội vàng nói với Tịch Ca: “Ông chủ, hay là chúng ta xem bình luận trước đi, chắc chắn mọi người đang thảo luận như điên về siêu nhân ấy, chúng ta tìm hiểu ngọn ngành, nói không chừng sẽ thấy thông tin của hắn —— “

Nghĩ là làm, Lý Lập Phương nhấn vào bài Weibo.

Cậu ta lẩm bẩm đọc dòng comment lên top: “Ngôi sao đang nổi họ Vương cùng hai người mẫu trẻ uống say lái xe ha ha ha ha hai mỹ nữ trong xe đều không mặc quần áo ha ha ha ha ha!!!”

Mẹ nó chứ?!

Minh tinh uống say lái xe!

Người mẫu trẻ trần truồng!

Quan tâm mẹ gì đến găng tay với cả siêu nhân, Tịch Ca và Lý Lập Phương lập tức tập trung tinh thần, theo dõi chặt chẽ hướng đi của Weibo, sẵn sàng tiếp nhận thông tin mới nhất.

Chỉ có mắt một mí tích cực tham gia thảo luận từ đầu đến cuối vẫn không có thành công là ngây ngốc truy hỏi: “Siêu nhân mũ trùm là ai? Vì sao Weibo của tôi lại không thấy đề xuất vậy? Các anh xem video ở đâu đó?”

Bình luận

Truyện đang đọc