NGUYÊN HUYẾT

Mây đen che khuất ánh trăng, đống biệt thự ở tiểu khu nhà giàu chìm trong bóng tối, ngày đêm luân phiên, rạng sáng đột nhiên có ánh đèn hiu hắt.

Một buối tối hết sức phong phú rốt cuộc cũng sắp trôi đi, Tịch Ca duỗi thẳng tứ chi, nằm ngửa trên giường.

Gió đêm len theo khe hở cửa sổ chui vào bên trong, phảng phất như thì thầm của màn đêm, yên bình và tĩnh lặng truyền đến từ bốn phía, lại từ bên tai rơi vào tận sâu đáy lòng.

Tịch Ca phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, lăn một vòng trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, kết quả không cẩn thận đè lên miệng vết thương, đau đến mức hắn kêu thảm: “Đau! Đau đau đau —— “

Một bàn tay duỗi đến từ bên cạnh, xoay người hắn lại.

Rhein xuất hiện ở trong phòng: “Giờ mới thấy đau?”

Tịch Ca: “Vẫn luôn rất đau…”

Rhein: “Lúc trước sao không thấy ngươi rên tiếng nào.”

Tịch Ca kiên cường đáp: “Đang chiến đấu sao có thể mất tập trung được, kẻ địch cũng sẽ không thương xót cậu!”

Rhein lặng lẽ liếc mắt nhìn hậu duệ của mình một cái. Đối phương nói cũng không sai, nhưng không hiểu tại sao, dưới tình cảnh này nghe được những lời đó cứ thấy kỳ quái.

Cậu quyết định chuyển đề tài sang một khía cạnh bình thường hơn: “Lúc đó, ngươi có đột phá gì không?”

Tịch Ca: “Đột phá chứ.”

Rhein: “…”

Tịch Ca: “…”

Không khí thật yên tĩnh.

Sau yêu tĩnh, Tịch Ca nhìn Rhein: “Ừm… trông cậu có vẻ rối rắm…”

Rhein đâu chỉ rối rắm!

Cậu có vô số điều muốn nói, nhưng lại chẳng thể thốt lên thành lời.

Cậu cảm thấy hiểu biết nhiều năm qua về thế giới huyết tộc của mình đang bị một tên tiểu ác ma trái đẩy một cái phải đá một cước, lung lay sắp đổ, cậu cũng không biết mình nên cứu vớt thế giới này khỏi tay tên tiểu ác ma, hay thuận theo ý tiểu ác ma, dứt khoát đẩy ngã nó cho rồi.

Rhein có chút không yên lòng, cậu hỏi Tịch Ca: “Ngươi đột phá ở đâu? Thời gian câm lặng dài ra, hay là thế nào?”

Tịch Ca: “Cũng không phải, những cái đó không có biến hóa…”

Rhein: “Vậy là gì?”

Tịch Ca: “Hình như tôi thức tỉnh dị năng mới.”

Lại yên tĩnh.

Trong yên tĩnh, Tịch Ca nhìn Rhein cứng ngắc bóp nát cái ly trong tay.

Rhein vẫy vẫy tay, đem nước và thủy tinh trong tay ném sang một bên, bình tĩnh hỏi: “Ngươi thức tỉnh thiên phú gì?”

Tịch Ca ra vẻ bí mật. Hắn nhìn trái nhìn phải, rồi cầm cốc nước ở đầu giường lên, bắt đầu vận dụng dị năng.

Trong cốc, dòng nước phẳng lặng đột nhiên đong đưa một hồi.

Nhiệt độ không tiếng động giảm xuống.

Từng giọt từng giọt bọt nước xuất hiện, ngưng kết ở ven rìa cốc thủy tinh, trong cốc thủy tinh, ở vị trí chính giữa mặt nước đột nhiên phát ra âm thanh lách tách rất nhỏ, miếng băng mỏng hình thành, nổi trên mặt nước.

Rhein kinh ngạc mà nhìn một màn này.

Vẫn chưa dừng lại.

Tịch Ca thay đổi ý nghĩ, thi triển ngược dị năng.

Mặt nước đang kết băng lập tức tiến vào hình thái thứ hai, miếng băng mỏng tan ra, bọt nước biến mất, khoảng không phía trên cái cốc bỗng xuất hiện khói mờ, bọt nước nổ lộp bộp.

Nước sôi!

Tịch Ca đưa cái cốc nước nóng cho Rhein.

Hắn nói: “Nhiệt độ, đây là dị năng thứ hai tôi thức tỉnh.”

Hắn tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi đã nghiên cứu rồi, phát hiện dị năng này vẫn còn vô dụng lắm, hiện giờ, nhiều nhất tôi chỉ có thể làm lạnh đồ uống hay luộc trứng gà gì đó…”

Rhein tâm tình phức tạp nhìn Tịch Ca.

Nói đột phá liền đột phá.

Nói thức tỉnh liền thức tỉnh.

Thế mà ngươi còn nói dị năng của mình vô dụng.

“Nhưng dù sao thì tôi cũng có thể chế tạo được hơi nước.” Giọng điệu của Tịch Ca nghe khoái trá lắm, “Dấu hiệu đầu tiên của cách mạng công nghiệp chính là sự ra đời của máy hơi nước, con đường thống trị thế giới Hắc Ám của tôi cũng bắt đầu từ đây đi!”

Rhein đánh giá khách quan: “Thống trị thế giới Hắc Ám còn cách ngươi xa lắm, dù sao ngươi cũng không biết những huyết tộc còn lại có những năng lực lớn mạnh gì.”

Tịch Ca không bằng lòng mà nhìn đối phương: hừ hừ, lại tạt nước lạnh.

Rhein: “Nhưng có lẽ theo thời gian, ngươi sẽ tiến bộ với một loại tốc độ khiến mọi Huyết tộc phải khiếp sợ, ngươi sẽ trở thành… cấp bậc mà hiện tại vô cùng hiếm có, công tước hoặc thân vương.”

Tịch Ca lại cao hứng: “Tôi cũng cảm thấy vậy đó! Bì Bì —— “

Rhein: “Cái gì?”

Tịch Ca: “Tôi cảm thấy thế giới Hắc Ám bắt đầu trở nên thú vị rồi, cậu xem, chiến đấu một hồi tôi lại thức tỉnh một thứ mới, hơn nữa còn có thể kết hợp chúng nó với nhau.”

Tịch Ca hưng trí bừng bừng, hắn xoay người ngồi dậy từ trên giường, không phát hiện mình lại đụng đến miệng vết theo bên hông.

Hắn nói với Rhein: “Cuối trận đấu giữa tôi và Thẩm Phán hôm nay, tôi đã làm máu loãng bốc hơi, biến máu loãng thành huyết vụ (sương máu), rồi thông qua hướng di chuyển của huyết vụ, đoạt lấy thời gian của Thẩm Phán ở khoảng cách xa, xử lí Thẩm Phán! Nếu có thêm kỹ năng này, tôi cảm thấy hạn chế lớn nhất của mình đã được khắc phục, tôi có thể vô cùng vô cùng mạnh —— “

Nếu hết thảy đúng như Tịch Ca đã nói, Rhein thừa nhận: “Quả thật rất mạnh.”

Tịch Ca hưng phấn một nửa, đột nhiên lại nói: “Nhưng tôi vẫn còn một vấn đề.”

Rhein: “Vấn đề gì?”

Tịch Ca: “Vừa rồi tôi có thí nghiệm một chút…”

Rhein: “…” Cậu đánh giá, “Tốc độ thí nghiệm của ngươi cũng nhanh lắm.”

Tịch Ca nghiêm túc chững chạc: “Chúng ta phải có tinh thần giành giật từng giây để tìm kiếm tri thức chính xác nhất!” Hắn tiếp tục, “Lúc trước chúng ta đã thí nghiệm, dị năng thời gian câm lặng của tôi có thể lan ra trong nước, ban đầu tôi cũng tưởng hơi nước là yếu tố chính giúp tôi phát huy dị năng.”

“Nhưng vừa rồi tôi kiểm tra lại, phát hiện khi tôi biến nước thành hơi nước, không thể dừng vật thể qua không khí được; chỉ khi nước hòa tan với máu của tôi, sẽ biến chúng nó thành huyết vụ, mới đủ để tôi yên lặng vật thể qua không khí…”

Rhein trầm tư: “Nước với nước là một chỉnh thể; mà sau khi nó biến thành hơi nước, nó sẽ trộn lẫn với các hợp chất khác trong không khí, nên không thể trở thành một chỉnh thể, vì vậy ngươi không thể sử dụng dị năng thông qua hơi nước.”

“Nhưng trong máu chứa năng lượng, máu có thể làm dị năng của ngươi tăng mạnh, cho nên hơi nước không thể dẫn truyền, nhưng huyết vụ có thể —— nguyên lý hẳn là như vậy. Nói đơn giản, thiên phú của ngươi còn quá yếu ớt.”

Tịch Ca có chút bất mãn: “Tôi nghĩ cậu không cần phải nói câu cuối cùng …”

Rhein nhìn Tịch Ca.

Cậu ngồi trên ghế cạnh đầu giường, trong bàn tay, bọt nước lưu lại do ban nãy bóp nát cái ly đã sắp khô, chỉ còn lại một ít vụn thủy tinh tinh mịn đón lấy ánh sáng của ngọn đèn, thi thoảng lấp lánh.

Tịch Ca ngay tại trước mắt cậu, nhướng mày cười to, vô cùng hăng hái.

Suy nghĩ của cậu lại vô thức trôi xa.

Theo đuổi sức mạnh là thiên tính của đại đa số huyết tộc.

Khi bản thân đã đạt được sự vĩnh hằng cùng thời gian, dường như cũng chỉ có sức mạnh vô tận mới có thể tác động đến tâm linh.

Đây là một giai đoạn mà đại đa số huyết tộc đều sẽ trải qua, thậm chí chính bản thân cậu, cũng thường xuyên khát vọng về lực lượng càng lớn mạnh hơn nữa.

Trạng thái hiện tại của Tịch Ca cũng không có gì lạ.

Giả sử nếu cậu có thể đột phá thông qua chiến đấu, có lẽ cậu cũng sẽ bước lên con đường chiến đấu không ngừng nghỉ.

Vì sao mình vẫn cảm thấy không ổn, còn không hy vọng đối phương tiếp tục thông qua phương pháp này để đột phá?

Rhein thoáng ngẩn ngơ.

Cậu tự hỏi, càng do dự.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nuôi dạy hậu duệ, nên sẽ lo lắng quá mức…

Tịch Ca đang thao thao bất tuyệt bỗng dừng lại.

Hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Rhein đang thất thần: “Bì Bì, trông cậu hơi kỳ lạ.”

Rhein lập tức phủ nhận: “Ta không có.”

Tịch Ca: “Phủ nhận nhanh như thế, cậu đừng có cãi nhé.”

Rhein muốn nói lại thôi, vừa định phủ nhận, lại cảm thấy phủ nhận lần nữa càng khiến tội danh của mình thêm nghiêm trọng.

Nhưng cậu có phủ nhận hay không thì cũng vô dụng.

Tịch Ca lại trầm ngâm nói: “Ừm, nhìn vẻ mặt của cậu, có phải cậu đang lo lắng tôi gặp nguy hiểm, không biết khi nào sẽ chết, sau đó vĩnh viễn rời khỏi cậu…”

Rhein: “…”

Tịch Ca kết luận: “Bì Bì, nếu nhìn từ góc độ tâm lý học, biểu hiện của cậu là điển hình của người khuyết thiếu cảm giác an toàn.”

Rhein: “…”

Cậu hít vào một hơi.

Cậu cảm thấy sớm muộn gì tên tiểu ác ma này cũng sẽ bức điên mình, vì không muốn bị người này bức điên, cậu nhất định phải nhanh chóng nuôi dạy tên tiểu quỷ này nên người rồi đóng gói đá đi, để được giải thoát ——

Không, trước khi đóng gói đá đi, cậu còn muốn hung hăng giáo huấn đối phương một trận, phải cho đối phương biết cái câu thành ngữ “Vỏ quýt giày có móng tay nhọn” là viết như thế nào!

“Bì Bì cậu đừng lo lắng.” Giọng điệu của Tịch Ca thật dịu dàng.

Hắn bỗng đi lên vài bước, đến trước mặt Rhein.

Khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần tiến thêm một chút nữa, chóp mũi có thể chạm vào nhau.

Tịch Ca mỉm cười. Hắn không có cọ chóp mũi cao thẳng của đối phương.

Hắn đưa tay giữ vai Rhein, nghiêng mặt thân mật kề sát đối phương, rồi sau đó sờ di động trên giường, giơ lên trước mặt, mở camera.

Hắn nói với Rhein: “Bì Bì, nhìn màn hình, cười một cái.”

Rhein vẫn còn chưa hồi thần thì đột nhiên có nguồn nhiệt áp sát.

Trong lòng cậu đang tức giận, bỗng kinh ngạc nhìn hậu duệ dán lên mặt mình. Tiếp đến cậu nhìn thấy, người trước mắt nhe răng ra cười, còn nháy mắt một cái.

Hình như là cười với cậu, nháy mắt với cậu.

“Tách” một tiếng.

Hình ảnh bị bắt giữ.

Ảnh chụp rơi vào tầm mắt, Tịch Ca đưa điện thoại cho Rhein, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Bì Bì cậu không cần lo lắng, ai cũng có vấn đề tâm lý, khác nhau ở chỗ nặng hay nhẹ. Nếu cậu không có cảm giác an toàn, thì hãy nhìn ảnh chụp chung của chúng ta nhiều một chút!”

“Như vậy cậu sẽ cảm thấy —— tôi vẫn luôn bên cạnh cậu.”

Rhein ra khỏi phòng ngủ của Tịch Ca, về tới gian phòng cách vách.

Căn biệt thự trên dưới phải có đến mười mấy gian phòng nhưng chỉ có hai người họ ở, cũng chỉ có cách sắp xếp như vậy mới cảm thấy bớt lạnh lẽo.

Trong phòng tối đen, không có lấy một ngọn đèn.

Chỉ có ánh trăng trắng thuần là rọi qua tấm lụa mỏng treo trên cửa sổ, vẩy vào gian phòng.

Rhein ngồi trên chiếc ghế sô pha gần cửa sổ, đầu ngón tay chạm lên màn hình di động.

Màn hình điện thoại trong tay cậu lúc sáng lúc tối, mỗi khi sáng lên, hai người mặt dán mặt, nụ cười tràn đầy rạng rỡ của Tịch Ca liền xuất hiện trong tầm mắt.

Hai má của đối phương vừa nóng, vừa trơn bóng.

Mùi máu của đối phương dường như càng ngày càng thơm ngọt.

Không, vì sao ta luôn nghĩ đến những chi tiết này?

Ta, chỉ là cùng hậu duệ chụp chung một bức ảnh, có lẽ động tác của hậu duệ hơi thân mật một chút, nhưng dựa vào quan hệ giữa chúng ta, chụp một bức ảnh kề sát mặt cũng chẳng đáng phải để ý, mọi chuyện đều hết sức bình thường …

Nhưng, nhưng ta lại rất để ý!

Hai khuỷu tay chống đầu gối, Rhein chôn mặt vào lòng bàn tay, thở dài một hơi.

Một con mèo phát điên với cuộn len của nó, sau khi làm cuộn len rối tinh rối mù, liền đá nó vào trong một góc. Mà hiện tại, cái cuộn len rối này đang nhét trong ngực cậu.

Rhein lẩm bẩm trăm điều trong đầu:

Ta và hậu duệ cùng lắm chỉ là quan hệ người thân trong gia đình.

Ta đâu muốn hậu duệ trở thành người yêu.

Ta chỉ hy vọng ta và hậu duệ của ta, đứa nhỏ của ta sẽ duy trì mối quan hệ thân mật bình thường này.

Rhein thuyết phục chính mình.

Để tăng thêm sự kiên định với tín niệm của mình, cậu rời phòng, đi đến trước cửa phòng Tịch Ca, đứng nhìn một hồi. Cậu bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ ngủ say của Tịch Ca, có lẽ hắn đang dang rộng chân tay, có lẽ chăn chỉ kéo đến bụng, hắn nhìn qua rất rất đáng yêu, rất rất bé nhỏ, nên trưởng thành một cách khỏe mạnh…

Cửa bỗng mở ra.

Tịch Ca mặc quần áo ngủ đứng trong phòng: “Bì Bì, cậu có chuyện gì à?”

Rhein: “…”

Ngay lập tức, Rhein đáp: “Không, không chuyện gì, ta đi ngang qua mà thôi.”

Tịch Ca nhìn Rhein.

Lại gạt người.

Bì Bì nói dối toàn lỗ hổng.

Ví dụ như cậu ấy là ma cà rồng hút máu, lại nói mình ăn chay; lại ví dụ như mình sớm đã biến thành ma cà rồng, cậu ấy lại nghĩ mình không nhận ra động tĩnh xung quanh.

Nhưng suy xét đến biểu hiện khuyết thiếu cảm giác an toàn của Rhein tối nay, hắn tri kỷ không nói toạc ra, trái lại còn mời chào: “Được rồi, vậy có muốn vào ngủ cùng tôi không?”

“… Tại sao đột nhiên lại nhảy đến chuyện này?” Rhein hỏi.

“Thì, đêm còn dài lắm, rất dễ cảm thấy cô đơn.” Tịch Ca nói. Nói xong hắn còn bổ sung, “Ừm, là tôi rất cô đơn.”

“…” Nghe cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng mà…

Nhưng mà năm phút sau, Rhein vẫn cùng Tịch Ca ngủ trên một cái giường.

Tịch Ca thật sự rất mệt, lôi kéo Rhein lên giường xong liền tắt đèn ôm chăn nhắm mắt, yên lặng mà ngủ mất, dáng vẻ nhìn càng nhu thuận.

Rhein nằm ở vị trí bên cạnh.

Bọn họ mỗi người đắp một cái chăn, khoảng cách ở giữa đủ để nhét thêm một người, hoàn toàn không có tiếp xúc vật lý.

Nhưng Rhein vẫn cảm thấy không ổn, chỗ nào cũng không ổn, giống như có mấy con kiến đang bò đến bò đi trên da cậu, mà cậu thì chẳng tài nào bắt được chúng nó.

Cậu nằm một hồi, cảm giác hô hấp của người bên cạnh dần dần ổn định, bỗng nhiên lấy điện thoại ra, mở màn hình.

Trên màn hình, nụ cười của Tịch Ca vẫn sáng lạn như trước.

Hắn kề sát bên cậu, nháy mắt với cậu, lông mi rung động, như thể có ánh sáng rơi xuống.

“Oa áp… Cậu đang xem gì vậy? Ảnh chụp của tôi?”

Trong đêm tối đột nhiên vang lên âm thanh, ngay sau đó, Tịch Ca ngủ ở bên kia đột nhiên dịch lại kéo gần khoảng cách, trực tiếp đè lên Rhein.

Rhein chỉ cảm thấy nặng.

Vật sống mang theo độ ấm này chen vào ôm cậu, khơi gợi lên những suy nghĩ xấu xí mà cậu cất giữ sâu trong nội tâm, khiến cậu sinh ra cảm giác luống cuống và hoảng loạn trong vài giây.

Tịch Ca hoàn toàn không phát hiện sự mất tự nhiên của đối phương.

Hắn mệt đến lơ mơ, đang mở một mắt nhắm một mắt, cos cú mèo liếc mắt nhìn Rhein một cái, dùng âm thanh khàn khàn lẩm bẩm hai câu: “Hửm… Muốn cài nó thành hình nền không? Để tôi dạy cậu ha…”

Sau đó, không có sau đó, hắn ghé lên vai Rhein ngủ mất rồi.

Rhein đợi một hồi.

Sau khi cảm giác được hô hấp của hậu duệ đều đều phe phẩy trên cổ mình, rốt cục tin tưởng đối phương đã ngủ say.

Cậu cẩn thận rút tay mình ra khỏi ngực đối phương, tiếp đến cẩn thận xuống giường, tặng vị trí của mình cho Tịch Ca, lại nằm xuống chỗ Tịch Ca ngủ lúc nãy.

Làm xong này hết thảy, cậu đột nhiên cảm thấy hành vi của mình hết sức kỳ quái.

Vì sao ta không trở về phòng của mình…?

Rhein không thể nào giải thích được.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không trở về phòng, cậu ở trên giường bật điện thoại lên, tìm kiếm đủ loại nội dung về các hành động thân mật giữa cha mẹ và con cái trên mạng.

Không biết qua bao lâu, cậu dạo vào một cái diễn đàn, thấy các mẹ trong diễn đàn đang khoe khoang ảnh chụp của bé cưng nhà mình.

Nước mắt nước mũi tùm lum, tắm rửa bị lột sạch, thậm chí thấy cả chim nhỏ của bé  ——!

Rhein vội tắt điện thoại.

Ánh sáng từ màn hình biến mất, không có thiết bị điện tử quấy nhiễu, ánh trăng bàng bạc lại xuất hiện, nhu hòa yên bình.

Trong đêm tối, Rhein giật nảy mình.

Quả thật không dám tưởng tượng, nhân loại lại yêu thương con cái của họ đến mức độ này, cho dù là thế nào, cậu cũng không thích hậu duệ chụp loại ảnh như thế!

Đột nhiên cảm thấy, cậu sinh ra ý nghĩ thân mật với hậu duệ, đều vô cùng bình thường…

Rhein bỗng nhiên yên tâm trở lại.

Ta không có hiểu sai.

Ta yêu thương Tịch Ca là vô cùng bình thường.

Sở dĩ thi thoảng ta luống cuống chân tay, bởi vì ta còn chưa có kinh nghiệm, mà hậu duệ của ta là một tiểu ác ma nghịch ngợm.

Cậu tự thuyết phục chính mình.

Cậu nhắm mắt lại, yên ổn ngủ bên cạnh Tịch Ca.

Ánh trăng dõi theo bọn họ, chậc một tiếng, lẩn trốn sau rặng mây.

Ritt: Edit hơn 50 chương rồi, vẫn không thể nào lý giải được mạch tư duy của Cách Cách. Tui thật thất bại _(:3」∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc