NGUYÊN HUYẾT

Tịch Ca vào phòng lão Sa.

Hắn thật sự có một chuyện rất quan trọng phải hỏi riêng lão Sa. Nhưng trước đó, hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Tịch Ca: “Lão Sa, tôi có vấn đề này tò mò lâu lắm rồi, vì sao dụng cụ bằng bạc trong nhà chúng ta, lại có uy lực mạnh như vậy?”

Lão Sa uể oải.

Ông ta lười trả lời các câu hỏi của Tịch Ca.

Ông ta chẳng hề muốn nói cho Tịch Ca biết, tất cả những vật phẩm uy lực đó đều là thánh khí mà ông ta cố gắng thu thập để đối phó với ma cà rồng  —— không sai, chính là để đối phó với chủ nhân thân yêu của mình.

Trên khế ước năm đó có ghi rõ, nếu Tịch Ca tử vong ngoài ý muốn, ông ta sẽ được tự do.

Vì thế trong một khoảng thời gian rất dài, lão Sa vắt hết óc, dùng đủ mọi cách khiến Tịch Ca gặp chuyện “ngoài ý muốn”, đáng tiếc, đừng nói đến tử vong, những lần “ngoài ý muốn” đó còn chẳng gây ra nổi vết thương lớn nào cho Tịch Ca, hơn nữa, bao nhiêu năm nay Tịch Ca luôn chăm chỉ làm con cá mặn, căn bản không biến về ma cà rồng, càng đừng nói đến bị thánh khí thương tổn…

Tóm lại sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như bọn họ bị xua đuổi bị phá sản, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Hiện giờ lão Sa đã tâm như tro tàn.

Ông ta không muốn giết Tịch Ca nữa, cũng không muốn trở về địa ngục.

Ông ta đã tìm thấy niềm vui mới trong cuộc sống, đó là, <Ta nắm giữ bát cực thiên địa>.

Ông ta ôm quyển sách, nghiêng người nằm trên giường, dùng tấm lưng lạnh lùng để trả lời Tịch Ca.

Lão Sa không nói, Tịch Ca cũng không cố chấp với đáp án.

Hầu hết thời gian, hắn tương đối dễ tính, thông qua phản ứng của lão Sa, hắn đã xác định những vật phẩm sắc nhọn kia đều thánh khí.

Hắn nhớ rõ lão Sa có chút chứng hamster, có lẽ ngài ác ma cổ quái này thích sưu tầm thánh khí cũng nên, nhàn rỗi không có gì làm lại dùng thánh khí cắt móng tay chẳng hạn.

Có điều, tuy rằng thánh khí không có ảnh hưởng gì đến mình, nhưng dù sao chúng cũng gây thương tổn cho Bì Bì, tốt nhất vẫn nên cất hết chúng đi.

Tịch Ca thầm nghĩ, tiếp đó, hắn hít một hơi thật sâu.

“Lão Sa…”

Lão Sa không để ý tới Tịch Ca.

Tịch Ca ra lệnh: “Lão Sa, hãy nghe tôi nói.”

Fuck!

Dưới sự ép buộc của khế ước, lão Sa hậm hực ngồi thẳng dậy, bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, ông ta dùng giọng điệu chế nhạo nói: “Chủ nhân thân mến của ta, ngài nói đi, tôi tớ của ngài sẽ nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của ngài.”

Tịch Ca lời ít mà ý nhiều: “Hình như tôi Gay rồi, có loại thuốc nào uống vào hết Gay không?”

Không khí đột nhiên trầm xuống.

Tịch Ca nhìn lão Sa, lão Sa nhìn Tịch Ca.

Chia sẻ bí mật nhỏ với quản gia của mình, tuy rằng trên mặt Tịch Ca vẫn không cảm xúc, nhưng trong lòng lại hơi khẩn trương, hắn thấp thỏm nhìn lão Sa.

Sau đó.

Lão Sa: “Không có.”

Tịch Ca: “Tôi không tin.”

Lão Sa lập tức phun lửa: “GAY GAY GAY, GAY thì đã sao! GAY thì giỏi lắm à?! Bình thường quần áo cơm nước quét tước vệ sinh thu tiền, mẹ nó toàn là ta làm, thôi dẹp, giờ ngay cả tính hướng của ngươi ta cũng phải lo à? Ta không có loại thuốc nào uống vào hết GAY, cũng không quan tâm ngươi thẳng hay cong hay cùng con ma nữ nào đó lăn giường! Ngươi có thể đừng lôi mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này phiền đến ta được không, giờ ngươi cũng đã biết tại sao chúng ta ký khế ước rồi, sao ngươi không giành thời gian nghĩ xem làm thế nào để phản công thiên đường đi!”

Tịch Ca bình tĩnh nghe lão Sa phun xong một đoạn dài.

Nghe xong, hắn tiếp tục bình tĩnh: “Không.”

Trả lời kiểu này cũng quá là quyết đoán rồi!

Lão Sa vô cùng bi thương, gào khóc: “Rốt cuộc là ta đã tạo nghiệt gì mà bị buộc chặt vào một tên chủ nhân không có chí tiến thủ như ngươi chứ?”

Đối phương khóc đến là đáng thương, Tịch Ca động lòng trắc ẩn.

Dù thế nào thì, cũng là do mình vô sỉ… haiz.

Hắn nói: “Lão Sa, ông thật sự muốn phản công thiên đường à?”

Lão Sa: “Đương nhiên!”

Tịch Ca: “Vậy, ví dụ như chúng ta phản công thiên đường thành công, tiếp theo ông định làm thế nào?”

Lão Sa: “Trở thành kẻ đứng đầu chúng thần.”

Tịch Ca: “Sau đó?”

Lão Sa bỗng trầm mặc, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Trầm mặc xong, ông ta nói: “Đả thông con đường từ thiên đường đến nhân gian, tiếp tục xem phim truyền hình.”

Đến lượt Tịch Ca cạn lời.

Giây sau, Tịch Ca ha ha mỉm cười: “Vậy ông vẫn nên ngoan ngoãn làm quản gia của tôi thì hơn.”

Dứt lời, hắn mở cửa rời đi, vô cùng lưu loát.

Ra khỏi phòng lão Sa, xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tịch Ca đứng trên hành lang, hắn không thể kiếm được thứ mình muốn từ quản gia vạn năng, nhất thời trong lòng lại hiện lên một tia sầu muộn.

Hắn đi về phía trước hai bước, dựa vào lan can, từ trên nhìn xuống phòng khách dưới lầu.

Nỗi sầu muộn tựa như con sông nhỏ, từ tim hắn đưa tình chảy xuôi, ngàn nỗi tương tư vạn lời muốn nói, tất cả đều chìm sâu dưới nước.

Hắn tự hỏi:

Lúc sắp chết trong đầu mình chỉ có Bì Bì…

Không ngờ mình thích Bì Bì…

Không ngờ mình là GAY…

Mà còn có chuyện thảm hơn nhiều so với Gay, đại loại là, làm một tên GAY, người mình thích lại mắc chứng ghê sợ người đồng tính…

Khoan đã.

Tưởng tượng như vậy, tình yêu không được đáp lại thì thôi, nhưng một khi bại lộ thì Bì Bì sẽ chán ghét mình, mình thê thảm hết chỗ nói.

Xem ra, nếu muốn ngăn cản tình trạng này, chỉ còn hai cách.

Một là bẻ thẳng lại mình, hai là bẻ cong đối phương.

Theo thói quen, Tịch Ca dùng tư duy giải đề để ngẫm nghĩ về cuộc đời, nhưng nghĩ mãi, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tịch Ca thay đổi tư thế.

Hắn dựa lưng vào lan can, cả người ngửa về sau, ánh mắt từ trần nhà, vách tường, cửa sổ, một đường nhìn thẳng đến sô pha lầu một.

Bỗng nhiên hắn buông lỏng tay, ngã xuống từ lầu hai.

Hắn rơi vào khoảng không, cầu thang xoắn ốc, đèn chùm sáng rực, những bức tranh sặc sỡ.

Trong chớp mắt sắp sửa tiếp đất, hắn dang hai tay như chim sải cánh, xoay người một cách linh hoạt, rơi vào sô pha.

Tịch Ca nằm ngửa trên số pha.

Hai tay hắn đan vào nhau đặt trên bụng, tiếp tục tự hỏi.

Tự bẻ thẳng mình thì thôi đi, nhưng bẻ cong Bì Bì thì cũng không ổn lắm.

Dù sao Bì Bì có chướng ngại tâm lý quá lớn.

Nếu để thúc đẩy tình bạn trong sáng giữa mình và cậu ấy, đương nhiên mình có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để giúp cậu ấy thoát khỏi chứng ghê sợ đồng tính luyến ái, nhưng nếu vì mục đích cuối cùng là cùng cậu ấy lên giường, cái này, quá vô liêm sỉ…

Con sông nhỏ chảy xuôi.

Nước trút xuống càng ngày càng nhiều, phiền não cũng càng ngày càng dày đặc, chúng nó uốn khúc, ngược xuôi, chảy mãi không ngừng.

Tịch Ca rơi vào hố đen phiền não.

Ngón tay hắn ngẫu nhiên lướt qua chân ghế, đột nhiên đụng phải thứ gì đó, hóa ra là điện thoại của mình.

Tịch Ca nhìn chằm chằm di động một hồi, liền gọi cho Lý Lập Phương.

Nếu gặp vấn đề do dự mãi không thể tự quyết định, thì nên nghe ý kiến của người ngoài cuộc.

Đầu bên kia nhấc máy rất nhanh.

Lý Lập Phương mơ mơ màng màng: “BOSS… Hiện giờ… còn quá sớm?”

Tịch Ca hỏi thẳng: “Cậu có người mình thích không?”

Lý Lập Phương đột nhiên lên tinh thần: “Không có!”

Tịch Ca: “Vậy cậu có muốn…”

Lý Lập Phương không chỉ lên tinh thần, mà còn tức giận ra mặt: “Không muốn! Dẹp dẹp dẹp dẹp dẹp! Tôi đã gia nhập vào team anti mấy đứa có người yêu rồi!”

Tịch Ca: “…” Thiếu chút nữa quên, tên này từng bị lừa gạt tỉnh cảm.

Trước khi cúp điện thoại, hắn còn nhắc nhở Lý Lập Phương: “Hôm nay tan học tới nhà tôi một chuyến, tôi có thứ muốn đưa cậu.”

Tịch Ca tiếp tục lướt danh bạ chọn ra người trúng giải để tâm sự.

Thật ra chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất trên thế giới phụ đạo tâm lý, ví dụ trong điện thoại hắn cũng có số… một giáo sư bác sĩ tâm lý đạt được vô số giải thưởng quốc tế, rất có danh vọng ở trường học, tên là Thẩm Hoài Nhất.

Có điều Tịch Ca cũng không thích cùng bác sĩ tâm lý tiến hành cuộc đối thoại nhìn như dịu dàng thắm thiết, thực tế là phương pháp trị liệu lạnh như băng.

Thế nên hắn tiếp tục lướt điện thoại.

Đến khi nhìn thấy một dãy số trong đó, hắn bỗng tạm dừng.

—— Được, quyết định là cậu ta!

Tịch Ca gọi cho bạn cùng phòng của mình, Trương Phàm.

Điện thoại kết nối rất nhanh, hiện giờ còn quá sớm, mấy người ở ký túc xá còn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Alo… Ai vậy, mới sáng sớm đã gọi, có biết hôm qua sét đánh ghê lắm không, đêm qua chẳng ai ngủ ngon cả.”

Tịch Ca: “Là tôi.”

Trương Phàm: “Cách Cách?” Cậu ta đánh cái ngáp thật dài, “Cậu có chuyện gì không? Nhờ tôi điểm danh hộ à?”

Tịch Ca: “Là thế này, tôi gặp phải chuyện khó nghĩ.”

Trương Phàm: “Chuyện gì?”

Tịch Ca đột nhiên nhớ tới bài viết hôm trước mình đọc được trên mạng, hình như giờ mọi người đều mặc định “một người bạn của tôi” là “tôi”, nếu không muốn bạn cùng phòng liếc mắt cái đã nhìn thấu, vậy thì mình phải thay đổi phương pháp.

Tịch Ca: “Tôi vừa đọc một bài viết, rất để ý, nên gọi cho cậu thảo luận một chút.”

Trương Phàm: “…Giờ ấy à? 5:59 phút sáng?”

Tịch Ca: “Đúng, ngay bây giờ, 5:59 phút sáng.”

Nếu giờ phút này Trương Phàm xuất hiện trước mặt Tịch Ca hoặc là Tịch Ca xuất hiện trước mặt Trương Phàm, Tịch Ca sẽ nhìn thấy trên mặt đối phương viết bốn chữ “Mẹ! Thằng thần kinh!”.

Nhưng dù sao hiện giờ khoảng cách giữa hai người quá xa, cho nên cuộc đối thoại vẫn được diễn ra trong hòa bình.

Tịch Ca: “Trong bài viết kia, lâu chủ thích một người cùng giới tính.”

Trương Phàm: “Sau đó?”

Tịch Ca: “Mà người đó lại mắc hội chứng ghê sợ người đồng tính.”

Trương Phàm: “Ui, thảm thật.”

Tịch Ca: “Cậu ta rất buồn rầu, mình nên làm gì bây giờ? Bẻ thẳng lại mình hay là bẻ cong đối phương?”

Trương Phàm: “Oáp, cậu ta đang bẻ củ cải đấy à, còn có thể thẳng cong tùy tâm trạng?”

Tịch Ca: “Haiz, dù sao bẻ cong đối phương đơn giản hơn là uốn thẳng lại…”

Trương Phàm: “Cậu ta tự tin thật đấy, dám hạ gục cả kỳ thị đồng tính?”

Tịch Ca: “Cậu ta rất có tiền, đại khái là đứng ở đỉnh kim tự tháp, lọt top những người giàu nhất trong nước ấy; cậu ta cũng rất có thực lực, tuy rằng bởi vì một số nguyên nhân nên hiện giờ cậu ta không thể phô bày toàn bộ thực lực, nhưng chờ cậu ta từ từ khôi phục, đại khái sẽ biến thành đại BOSS được ối người kính ngưỡng…”

Trương Phàm: “…”

Tịch Ca buồn rầu kể: “Nhưng mà người cậu ta thích cũng rất giàu, cũng rất có thực lực, cũng sẽ không động lòng vì tiền hay thực lực của cậu ta. Đúng rồi, người đó còn rất xinh đẹp, là một mỹ thiếu niên đẹp như tượng tạc ấy…”

Trương Phàm: “Thiếu niên?”

Tịch Ca: “Thật ra người đó đã lớn rồi, nhưng bề ngoài vẫn trông như thiếu niên.”

Tịch Ca giải thích một câu, tiếp tục than vãn.

Hắn trầm ngâm: “Tuy rằng vậy, nhưng người đó đối xử với cậu ta rất ân cần, chỉ cần cậu ta làm nũng với người đó, thì hầu hết người đó đều đáp ứng. Cho nên cậu ta cảm thấy phần trăm theo đuổi được người đó rất cao, cùng lắm thì liên tục làm nũng…”

Trương Phàm: “…”

Tịch Ca lải nhải nửa ngày, đột nhiên phát hiện đầu bên kia điện thoại không phát ra âm thanh.

Hắn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu không nói gì?”

Trương Phàm: “Mẹ hỏi tôi sao lại quỳ xuống nghe điện thoại.”

Tịch Ca: “Có ý gì?”

Trương Phàm: “Đại BOSS có tiền, đại BOSS muốn làm gì chẳng được.”

Tịch Ca: “Nói vậy —— “

Trương Phàm: “Rất có lý phải không?”

Giọng nói của Trương Phàm ngưng bặt.

Trong phòng khách, Tịch Ca ném điện thoại sang một bên.

Hắn bỗng trở mình.

Hắn cảm thấy Trương Phàm đã mở ra được cái chốt nào đó.

Đồng tính luyến ái thì đã làm sao?

Mình đối xử với Bì Bì rất tốt.

Bì Bì cũng đối xử với mình rất tốt.

GAY thì thế nào?

Mình thích Bì Bì.

Bì Bì cũng thích mình, tuy rằng không phải cái loại thích như mình mong muốn.

Kỳ thị đồng tính thì thế nào?

Chưa nghe câu, ghét của nào trời trao của đó à?

Nếu mình đã thích Bì Bì, vậy cho dù trăm phương nghìn kế cũng phải theo đuổi được Bì Bì!

Tịch Ca bật dậy từ trên sô pha.

Hắn đã nghĩ rõ ràng, hạ quyết tâm, không dây dưa lằng nhằng tí nào, lập tức hành động.

Hắn lại chạy lên lầu hai, ngó vào phóng mình thấy không có ai, liền sang cách vách gõ cửa, nghe tiếng đối phương đồng ý liền đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa mở ra, luồng không khí bám quanh thân thể cũng tràn vào phòng.

Rhein đang ngồi sau bức màn, quay mặt lại.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã phác thảo ra được một ít, không cần biết là dáng vẻ kiểu gì, mỉm cười nhíu mày, nghiêm túc chiến đấu, đó đều không phải là thứ cậu muốn bày tỏ nơi đáy lòng.

Cho đến lúc, có tiếng gõ cửa.

Bụi bay lơ lửng trong nắng sớm, cậu ngơ ngác nấp trong góc tối, nhìn thấy Tịch Ca mang theo ánh sáng đẩy cửa bước vào, khẽ gọi tên cậu.

“Bì Bì?”

Giọng nói rơi vào trong tai, tình yêu gõ vang trong lòng.

Ngòi bút chợt tập trung, cổ tay cậu khẽ đung đưa, mang khung cảnh này đưa vào trang giấy.

Bình luận

Truyện đang đọc