NGUYÊN HUYẾT

Tịch Ca vừa mới giơ tay chọn nhiệm vụ, Khổng Thạch liền “A” một tiếng.

Tịch Ca: “Sao vậy?”

Khổng Thạch: “Không có gì.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong nháy mắt hắn vẫn hướng Tịch Ca giải thích rất nhiều rất nhiều, “Đây là nhiệm vụ điển hình của thuật sư luyện kim. Bọn họ thường xuyên làm mất đồ đạc, mỗi lần làm rớt, bọn họ sẽ công bố một nhiệm vụ 20 điểm, mời người khác giúp đỡ tìm đồ vật về…”

Tịch Ca nhớ tới Lý Lập Phương, hắn nhận xét: “Thuật sư luyện kim quả thật thường xuyên ném đồ lung tung.”

Khổng Thạch: “Đúng vậy nhỉ. Có đôi khi bọn tôi hoài nghi, toàn bộ thông báo tìm đồ vật đều là của thuật sư luyện kim cũng nên. Thông báo tìm đồ thì thôi đi, lại còn thỏa thuận với nhau đè thấp thù lao, thống nhất số điểm thấp như vậy…”

Tịch Ca: “Nói cách khác, nhiệm vụ này rất đơn giản?”

Khổng Thạch: “Hầu hết đều rất đơn giản, có một ít sẽ khá khó, nếu mà đụng phải thú cưng đã được thuật sư luyện kim cải tạo, mấy con vật đó đều có thêm kỹ năng, rất khó tìm về.”

Tịch Ca ngẩng đầu: “Làm thế nào để phán đoán xem nhưng thú cưng đó đã qua cải tạo hay chưa?”

Khổng Thạch ngẫm lại: “Thú cưng có tên xác suất bị cải tạo là khá lớn, nhưng cũng không hẳn, phải xem thói quen của thuật sư luyện kim nữa.”

Tịch Ca đưa màn hình điện thoại chuyển cho Khổng Thạch nhìn: “Anh xem đi, với nhiệm vụ này, thuật sư luyện kim có giống người sẽ cải tạo thú cưng không?”

Khổng Thạch tập trung nhìn, nhưng chưa kịp đặt nhiệm vụ vào trong tầm mắt, đã thấy trên điện thoại Tịch Ca là APP nhiệm vụ của đại sảnh!

Hắn phát hoảng: “Sao điện thoai của cậu lại có app nhiệm vụ?”

Tịch Ca: “… không phải mã QR download dán ngay trên tường kia à?”

Khổng Thạch: “Down về cần 50 điểm!”

Tịch Ca: “Người mới được tặng 100 điểm kia mà? Nhân tiện, tôi còn cài đặt cả dịch vụ lọc nhiệm vụ chất lượng tốt và kiểm tra từ khóa.”

Khổng Thạch: “50 điểm! Tôi ở thế giới Hắc Ám đã nhiều năm, tiếc của không dám tải cái APP này về, cứ cuối tuần lại chạy tới đây trăm cay nghìn đắng sàng lọc ra nhiệm vụ tôi có thể làm!”

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.

Tịch Ca nhìn Khổng Thạch, lát sau mới mở miệng, đặt dấu chấm hết cho cái đề tài này: “Cũng là do, anh nghèo.”

Tịch Ca không thèm để ý tới Khổng Thạch, ngược lại cùng Rhein đi nghiên cứu nhiệm vụ: “Cậu thấy nhiệm vụ này thế nào?”

Rhein không có hứng thú, cậu muốn đi quan sát thế giới Hắc Ám ở quốc gia này hơn: “Không phải chỉ là nhiệm vụ tìm mèo thôi ư? Ngươi muốn nhận thì nhận đi.”

Tịch Ca: “Tôi có chút lo lắng về độ khó của nó.”

Rhein: “Khó khăn đến mấy cũng chỉ là một con mèo.”

Tịch Ca không đồng ý. Dưới tình huống bình thường, hắn vẫn rất quý trọng tính mạng của mình: “Bì Bì, cậu quên chuyện hắc khổng tước rồi à?”

Khổng Thạch và Rhein đều nhìn Tịch Ca.

Tịch Ca bắt nhịp: “Để tránh trường hợp tôi vô tình bị thương, nhiệm vụ này cậu phải làm với tôi!”

Không chờ đối phương trả lời, Tịch Ca lại suy nghĩ nói:

“Như vậy cho dù tôi có bị thương mất máu, máu của tôi cũng sẽ không bị lãng phí, Bì Bì cứ uống hết là được. Ừm, so với việc bị người khác chiếm tiện nghi, quả nhiên cho Bì Bì uống vẫn tính là có lời…”

Rhein phát hiện.

Sở dĩ tiểu ác ma nhà mình khiến người khác không cách nào từ chối hắn, là do ban đầu hắn sẽ dùng lý luận để tẩy não, đưa ra rất nhiều rất nhiều yêu cầu, sau đó thình lình nhảy phắt lên, hôn ngươi một ngụm, cọ ngươi một cái, rồi đút ngươi một viên đường.

Rhein cảm thấy mình nên đập tan mánh khóe của hậu duệ, cũng cự tuyệt luôn yêu cầu của hắn.

Nhưng mà ——

Rhein thỏa hiệp.

Thế giới Hắc Ám ngay tại chỗ này, cũng không chạy đi đâu được, so ra, quả nhiên sự an toàn của hậu duệ vẫn quan trọng hơn, dù sao đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu ở lại đây, cậu phải nuôi nấng hậu duệ thật tốt:

“Được rồi, đi thôi, ngươi muốn đi đâu tìm con mèo này?”

Đây là một câu hỏi hay.

Tịch Ca cẩn thận nghiên cứu nhiệm vụ mà mình tiếp nhận.

Sau khi hắn xác định nhận nhiệm vụ này, thanh nhiệm vụ lại xảy ra biến hóa, ngoài phần thuyết minh và điểm thưởng nhiệm vụ, bỗng nhiều ra một cái chỉ dẫn.

Chỉ dẫn nhiệm vụ viết:

Xin hãy nhận gói hàng.

Nhận gói hàng?

Tịch Ca đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió “phốc phốc”, hắn nương theo âm thanh này nhìn lại, liền thấy một cây bồ công anh lớn cỡ bằng một quả bóng bay, không biết từ khi nào đã bay vào đại sảnh!

Ở phần rễ của cây bồ công anh khổng lồ này treo một hộp giấy cỡ bàn tay, một bên nhảy múa một bên rụng lông, cánh hoa mịn như tơ bay lả tả nhất thời che kín cả đại sảnh, cứ như trong đại sảnh đột nhiên đổ xuống một trận tuyết nhỏ.

Bồ công anh bay đến trước mặt Tịch Ca.

Tịch Ca nhìn cây bồ công anh trước mắt, lại nhìn thanh nhiệm vụ lần nữa.

Chỉ dẫn nhiệm vụ “xin hãy nhận gói hàng” đã chuyển sang màu đỏ tươi, đã vậy còn đi kèm với chức năng theo dõi tiến độ vận chuyển.

Tịch Ca một bên cảm khái về công nghệ tiên tiến của thế giới Hắc Ám, một bên tháo hàng chuyển phát nhanh từ rễ cây bồ công anh xuống.

Hắn thuần thục bóc gói hàng, mở ra liền thấy, là nửa quả cầu pha lê được khảm vào một cái khay bằng mộc, trên khay còn có hai cái nút một đỏ một xanh dương.

Thứ đồ chơi này…

Tịch Ca thăm dò đè xuống cái nút màu đỏ, hắn nhìn thấy quả cầu pha lê lóe lóe, bỗng sáng rực lên, bản đồ thủ đô xuất hiện trong quả cầu pha lê, có một điểm màu xanh đang nhấp nháy ở góc bản đồ.

Tịch Ca lại ấn xuống cái nút màu xanh, bản đồ bỗng biến hóa, nháy mắt phóng đại, tập trung vào vị trí điểm xanh đang nhấp nháy, mặt phẳng 2D trở thành hình chiếu 3D lập thể.

Trên hình chiếu, một con mèo Ragdoll mắt uyên ương đang ngồi xổm ven rìa sân thượng tòa nhà, vô cùng cô đơn mà quan sát đô thị phồn hoa, phía sau nó, một đám trai gái đang nói chuyện, miệng lúc đóng lúc mở.

Cầu pha lê không thể truyền âm thanh, Tịch Ca dựa vào khẩu hình miệng của bọn họ phán đoán.

“Shh, shh, mèo con đừng nhảy lầu, nhảy lầu là không ngoan, chỗ chị có cá khô nhỏ cho em ăn này —— “

Tịch Ca yên tâm.

Con mèo xuất hiện trong quả cầu pha lê nhìn thế nào cũng thấy là một con Ragdoll bình thường, tám phần thuật sư luyện kim không cải tạo con mèo này.

Hắn cho rằng nhiệm vụ này không có bất cứ nguy hiểm gì.

Hắn quyết định bắt đầu hành trình tìm mèo của mình, thông qua cầu pha lê hắn xác định được vị trí cụ thể của mèo Ragdoll, rồi lưu lại vị trí vào điện thoại của mình, mở dẫn đường.

Có điều trước khi chính thức đến chỗ con mèo Ragdoll kia, hắn còn phải chuẩn bị.

Mua gậy mèo ngộ nghĩnh, con chuột chạy bằng điện, cá khô nhỏ và thức ăn tự nhiên  cho mèo.

Cho dù chưa từng nuôi mèo, hắn cũng biết, muốn tiếp cận loại sinh vật như này, trước tiên phải lấy lòng nó, mua chuộc nó, tuy vào tâm tình của nó mà vuốt ve ——

Hai giờ sau.

Tịch Ca chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, rốt cục tìm tới vị trí của mèo Ragdoll.

Thái dương đã trốn sau núi, những ngôi sao nhảy nhót trên không trung, điểm xuyết cho nền trời đen nhánh, tỏa sáng lấp lánh.

Đã hai tiếng đồng hồ, mèo Ragdoll vẫn không nhúc nhích.

Nó từ sân thượng chạy tới công viên, lại từ công viên chạy đến vỉa hè, khi Tịch Ca tìm được nó, nó đang đứng phía trên lan can cầu vượt dành cho người đi bộ, quan sát xe cộ nối đuôi nhau thành dòng nước lũ, cuồn cuộn không ngừng dưới ánh đèn đô thị sáng rực.

Cho dù ở bất kỳ thời điểm nào, một con mèo xinh đẹp luôn dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Mèo con tuyết trắng ngồi trên lan can cầu vượt, y hệt một quả bóng lông mập mạp đang run rẩy.

Người đi bộ trên cầu vượt sôi nổi dừng chân, đứng phía dưới lan can, chỉ trỏ, vô cùng lo lắng.

“Mèo nhà ai trèo lên đó vậy?”

“Nó ngã xuống đường thì làm sao đây?”

“Có thể dụ nó xuống dưới được không?”

“Dụ dỗ không có tác dụng đâu, từ chuột điện tử đến bạc hà mèo đều đã thử qua, không có tác dụng với nó.”

“Vậy gọi 110, kêu cảnh sát tới đây đưa nó xuống?”

Tịch Ca chen vào đám người: “Nhường đường, nhường đường, tôi biết con mèo này!”

Đám người lập tức tách ra, ánh mắt hoài nghi và chỉ trích tựa như lợi kiếm bắn tới trên người Tịch Ca: “Tại sao cậu lại biết con mèo này? Chẳng lẽ là mèo nhà cậu? Mèo nhà mình sao lại không trông coi kỹ, để nó đến nơi nguy hiểm như vậy, giờ xem cậu bắt nó xuống như thế nào!”

Đầu năm nay, địa vị giữa mèo với người, thật quá chênh lệch…

Tịch Ca oán thầm, cũng không giải thích, dù sao hiểu lầm này cũng giúp hắn thuận lợi đi vào trong cùng đám người, vòng qua một đống đồ chơi cho mèo trên đất, đi thẳng tới phía dưới mèo con.

Mèo Ragdoll còn đang ngồi ven rìa lan can.

Nhưng trong chớp mắt Tịch Ca xuất hiện trên cầu vượt, nó liền xoay người lại, chính diện hướng vào bên trong, mông hướng ra ngoài, dùng đôi mắt uyên ương một xanh một tím nhìn chằm chằm Tịch Ca.

Trong đêm tối, bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt mị hoặc khiến đám người xung quanh sợ hãi kêu than, sôi nổi lấy điện thoại ra nhắm ngay con mèo chụp ảnh.

Tịch Ca đối diện với mắt uyên ương.

Từ lúc nhìn thấy một đống đồ chơi mèo, hắn cũng biết đủ loại đạo cụ mình mang đến hẳn cũng không có tác dụng gì.

Nếu vô dụng, vậy thì đừng dùng, miễn cho lãng phí thời gian.

Tịch Ca suy nghĩ vài giây, dùng đến cái chiêu mà mọi nhân loại đều biết.

Tịch Ca: “Meo meo, lại đây.”

Mắt uyên ương không động đậy.

Tịch Ca: “Meo meo, mày lại đây, tao cho mày ăn ngon.”

Mắt uyên ương vẫn không động đậy như cũ.

Tịch Ca: “Meo meo, mày lại đây, tao cho mày chơi.”

Mắt uyên ương vẫn sừng sững.

Mây đen tán đi, ánh trăng tròn vành vạnh từ từ xuất hiện sau lưng nó.

Dưới ánh trăng, nó lạnh lùng đánh giá Tịch Ca.

Cái ánh mắt như đang nhìn đứa ngớ ngẩn.

Tịch Ca từ bỏ việc dùng tiếng mèo để giao tiếp với con mèo ngốc này, hắn móc di động, cân nhắc đến việc gọi chú cảnh sát, để bọn họ dùng kỹ thuật chuyên nghiệp, hạ gục con mèo này…

Mắt uyên ương bỗng nhiên cử động.

Nó từ trên lan can cầu vượt nhẹ nhàng nhảy xuống, nhảy vuông góc.

Nhưng lan can cầu thiết kế duỗi ra bên ngoài, mắt uyên ương nhảy xuống như vậy, không phải nhảy lên đường đi bộ trên cầu, mà là nhảy xuống dòng xe cộ bên dưới!

Nhanh như chớp, Tịch Ca không kịp nghĩ nhiều, một bước vọt tới, một bước đạp lấy đà, hai ba bước đã xông đến mép cầu, một tay bắt lấy cây cột ở mép cầu làm điểm tựa, thân thể và cái tay còn lại đồng thời kéo căng ra, muốn bắt được mắt uyên ương đang rơi xuống.

Chỉ kém một chớp mắt, mắt uyên ương đã rơi vào tay Tịch Ca!

Nhưng trong chớp mắt này, mắt uyên ương rơi xuống giữa không trung bỗng nhiên lóe lên, từ bên tay trái của Tịch Ca lập tức xuất hiện trên bàn tay phải đang nắm cây cột.

Nó vươn ra hai móng trước, bên dưới bàn chân lông xù, móng vuốt sắc nhọn chậm rãi nhô ra khỏi đệm thịt, ấn mạnh vào mu bàn tay Tịch Ca.

Tịch Ca: “…”

Đờ… Đờ mờ!

Hắn theo bản năng rút tay về, cả người mất thăng bằng, rơi khỏi cầu!

Động tác mau lẹ, mọi người còn chưa phản ứng kịp, Tịch Ca đã chúi đầu về phía chiếc xe tải đang đi với vận tốc lớn dưới chân cầu!

Giữa không trung, hắn nguy hiểm nhoài người, thay đổi tư thế, hai chân dừng ở trần xe tải.

“Rầm” một tiếng, quán tính kéo hắn về phía sau!

Hắn không dừng lại, nương theo quán tính nhảy sang nóc một chiếc xe tải khác, rồi lộn về phía sau, dồn lực, thực hiện động tác nhảy cuối cùng, lúc này trực tiếp nhảy từ trên đường cái tới ngọn đèn đường gần nhất!

Hắn vươn một tay, xoay nửa vòng, rồi cong người về phía trước, hoàn mỹ dừng bên vỉa hè!

Vỉa hè dường như chết lặng.

Cầu vượt vang lên tiếng kinh hô liên tiếp.

Giữa đường cái, nhóm tài xế nhô đầu ra.

Một bé trai đang ngậm kẹo que, thằng nhóc ngây ngẩn nhìn Tịch Ca dừng trước mặt mình, bỗng nhiên mở miệng, vô cùng hưng phấn: “Anh ơi, anh thật lợi hại, anh đang đóng phim sao?”

Tịch Ca liếc mắt nhìn bé trai.

“Anh không đóng phim, anh đang cùng một con mèo chơi parkour. Chăm chỉ tập thể dục, chờ em lớn lên cũng có thể nhảy được như vậy.”

Nói xong, hắn bình tĩnh kéo mũ áo che mặt, chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc