NGUYÊN HUYẾT

Lưới bạc sáng lấp lánh, cực kỳ nổi bật trong đêm tối.

Tịch Ca sớm có chuẩn bị, nháy mắt đã vọt sang bên cạnh!

Động tác hết sức mau lẹ, lúc mạng nhện rơi xuống đất, Tịch Ca đã ở bên ngoài phạm vi bao trùm của nó.

Nhưng thực tế không hề đơn giản như vậy.

Lúc chân chạm đất, Tịch Ca liền thấy một sợi chỉ bạc không biết treo trên tay áo mình từ khi nào, một đám nhện con đang chơi vơi bên dưới tơ bạc, tám cái chân linh hoạt, đang cố gắng leo lên.

Nhưng so với nữ yêu nhền nhện, chân của chúng nó rất ngắn.

Tịch Ca không hoảng loạn, hắn bình tĩnh bắt lấy tơ nhện, quăng đám nhện đang từ từ bò lên ống tay áo.

Nữ yêu nhền nhện hừ lạnh một tiếng.

Cũng không thấy ả có động tác nào khác thường, nhưng những con nhện bị Tịch Ca chặn giữa đường bỗng nhiên phình to và phát nổ!

Chỉ nghe thấy tiếng “đôm đốp” liên tiếp, đàn nhện nổ tung, chất lỏng màu xanh lục vẩy khắp không trung!

Tịch Ca vội vàng đưa tay che mặt, lui ra sau, hắn tránh được phần lớn chất lỏng, chỉ có vài giọt là bắn lên quần áo, xèo một tiếng, tạo ra mấy cái lỗ trên quần áo của Tịch Ca.

Trong lúc né tránh, trên không bỗng truyền đến tiếng xé gió.

Tịch Ca còn chưa đứng vững đã vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy nữ yêu nhền nhện vốn đang đứng cách mấy bước không biết từ khi nào đã nhảy tới trên đầu hắn, hai chân ả thẳng tắp hướng đỉnh đầu Tịch Ca, tươi cười dữ tợn xuất hiện, chỉ cần một giây đồng hồ —— thậm chí không đến một giây, ả có thể xuyên thủng đầu Tịch Ca!

Chỉ mảnh treo chuông, Tịch Ca vội vàng lăn sang bên cạnh.

Trong lúc lộn một vòng, hắn vô tình đụng phải một cành cây còn vươn theo sương đêm ẩm ướt trong bụi cỏ.

Bàn tay hắn siết lại, nắn lấy cành cây, sau đó lại lăn một vòng quay ngược lại, ngăn cản cái chân mà nữ yêu nhền nhện vung đến.

Trong chớp mắt, nữ yêu nhền nhện thấy rõ ràng vũ khí trong tay Tịch Ca.

Chó cùng rứt giậu!

Ả khinh thường nghĩ thầm.

Ả không tránh không né, cố ý để chân nhện tiếp xúc với cành khô trong tay Tịch Ca, chân nhện của ả sẽ nghiền nát cái nhánh cây này, sau đó đâm xuyên qua cơ thể của con côn trùng trước mặt, rồi giơ cao hắn lên, để máu tươi trong cơ thể hắn chảy đầm đìa, ủ ấm cho ả, giống hệt mọi con mồi mà ả đã săn bắt trước đây!

Hai bên va chạm.

Một giây trước khi tiếp xúc với chân trước của con nhện, cành cây bỗng xoay tròn một cách tài tình, tránh được bộ phận sắc bén của chân nhện, đâm vào phần mềm.

Nhưng cái xoay này cũng phải trả giá.

Áo gió của Tịch Ca bị xé ra một đường. Nhưng cùng thời gian, cành khô đâm thủng chi trước của nữ yêu, ánh xanh chợt lóe, miệng vết thương đổ máu, máu rơi xuống đất, nhất thời phát ra tiếng tách tách, thổ nhưỡng đều bị chất lỏng này ăn mòn!

Nữ yêu nhền nhện gào thét trong thống khổ!

Vào thời khắc này, đôi đồng tử tương tự với nhân loại của ả chuyển sang màu đỏ au, cái chân nhện bị thương rơi xuống đất, những cái chân còn lại vẫn giữ được thăng bằng, ả điên cuồng dẫm nát cành cây của Tịch Ca, phẫn nộ hét lớn:

“Nhân loại, ngươi phải chết —— “

Ở trong một cuộc chiến, mấy lời dọa dẫm kiểu này hoàn toàn vô nghĩa.

Tịch Ca sẵn sàng nghe đối phương cả giận hai câu, bản thân hắn thì nắm chặt cơ hội, lại lăn hai vòng về phía hồ nước, tại vị trí này, hắn đã có thể nhìn thấy ác ma tụ tập bên trong rừng cây, ngay cả mặt hồ cũng có thể phản chiếu cảnh tượng một cách rõ ràng.

Trong lúc lăn lộn, không biết thứ gì trên đất móc vào mắt kính, khiến mắt kính cột chặt trên mặt hắn hơi nghiêng lệch.

Nữ yêu nhền nhện ngay sau lưng, hắn không có thời gian đi đỡ kính mắt, vội vàng bò lên, được nửa chừng, hắn đột nhiên khựng lại.

Trận chiến khốc liệt làm kính mắt của hắn hơi lệch, cho đến lúc này, hắn mới phát hiện ở góc kính mắt có một lỗ hổng nhỏ bằng nửa cái móng tay.

Mặc dù trong mắt hầu hết là một mảnh đỏ thẫm, nhưng lỗ hổng vẫn ảnh hưởng đến tầm nhìn của Tịch Ca, nữ yêu nhền nhện đang giơ chân lên cao, vừa dữ tợn vừa ghê tởm.

Ở vị trí bị vỡ, thế giới lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Ban đêm, công viên vắng lặng, không có lấy một ngọn gió, những phiến lá nằm bất động trên đất, chìm vào giấc ngủ yên bình.

Hai loại tầm nhìn xung đột, khiến vị trí của nữ yêu nhền nhện hơi lệch một chút, cũng vì vậy mà Tịch Ca không thể xác định nên né về phía bên nào!

Chính là lúc này!

Nữ yêu nhền nhện mừng như điên, chân nhện của ả sắp đụng tới Tịch Ca  ——

Chính là lúc này!

Bỗng nhiên một dòng nước bắn ra từ trong rừng cây, hóa thành một đoạn dây thừng, vây khốn nữ yêu nhền nhện, còn chừa ra một đầu từa tựa như tay cầm, mềm mại sà vào lòng bàn tay Tịch Ca.

Chính là lúc này!

Tịch Ca mạnh mẽ đặt tay trên mặt nước, phát động dị năng thời gian câm lặng, ba giây yên lặng, đồng thời, hắn khống chế nhiệt độ —— đông lạnh cấp tốc!

Thời gian câm lặng, đông lạnh cấp tốc.

Nhiệt độ đông máu của ác ma không vượt quá giới hạn khả năng của Tịch Ca.

Lúc này đây, lượng lớn nhiệt lượng trong không khí bị rút đi, khu đất nhỏ này nhanh chóng kết thành từng tầng băng sương, máu trong người nữ yêu nhền nhện đông lại, khiến cơ thể ả bắt đầu vặn vẹo biến hình, thẳng đến khi cả thân hình xoắn thành một quả bóng, ả đã hoàn toàn tử vong!

Tịch Ca chợt buông bàn tay đang đặt trên dòng nước.

Mắt thấy nữ yêu nhền nhện ngã xuống, cơ thể bắt đầu mờ dần, mặc dù biết con sinh vật địa ngục này đã chết hẳn, nhưng hắn vẫn không hề thả lỏng, lập tức nhảy về phía sau.

Ngay phía sau là hồ nước, rất nhiều sinh vật địa ngục cũng ở phía sau, quan trọng nhất là, Rhein cũng vậy!

Không chờ Tịch Ca chạy thêm hai bước, lại một cột sóng khác bắn ra ở trung tâm đám ác ma.

Lúc này đây, xoáy nước cuồn cuộn, mang theo khí thế hừng hực.

Không cần nhiều động tác ám chỉ, Tịch Ca đã ăn ý vươn tay, chạm vào mặt nước, dị năng thời gian lần nữa khởi động, toàn bộ ác ma xung quanh như bị ấn nút tạm dừng.

Trong lúc tạm dừng, lại có dòng nước khác ào đến, chúng nó cuốn hết ác ma, nhưng khi đến trước mặt Tịch Ca, chúng lại tự động tách ra hai bên, không làm ướt một cái góc áo của Tịch Ca.

Dòng nước này ở trước mặt Tịch Ca lại mềm mại như dải lụa, Tịch Ca và Rhein mỗi người nắm một đầu, tâm trí bọn họ hướng về nhau. Bỗng Rhein cong khóe miệng.

Hoan nghênh trở về.

Chúc mừng ngươi lại chiến thắng.

Ba giây thời gian quý giá đó, Rhein tiêu tốn hai giây để nghênh đón hậu duệ, dư lại một giây cuối cùng cậu không hề lãng phí, mà dồn vào việc đối phó với sinh vật địa ngục xung quanh.

Lúc này đây, cậu không cần phải tích trữ năng lượng, chú ý đến Tịch Ca từng li từng tí.

Chỉ cần là ác ma ở trong tầm mắt của cậu, hơi nước trong người chúng đều tuân theo ý chí của Rhein, bắt đầu xao động, ồ ạt phát tán khỏi cơ thể.

Nước là cội nguồn của sinh mệnh, nó vô cùng quan trọng với nhân loại, mà ác ma cũng không ngoại lệ.

Đám ác ma bị mất nước nhanh chóng khô quắt lại, run rẩy ngã xuống đất tử vong.

Tịch Ca cũng có động tác.

Có nước của Rhein, đông lạnh cấp tốc của hắn thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắn ngắm trúng sinh vật địa ngục gần đó, mỗi con bị hắn ngắm trúng đều bị hắn câm lặng thời gian thông qua dòng nước vờn quanh thân, đồng thời sử dụng đông lạnh cấp tốc, phá hủy, giết chết chúng nó từ bên trong!

Một đống ác ma y hệt như nữ yêu nhền nhện, vặn vẹo ngã xuống, nhạt dần, biến mất khỏi thế gian, chỉ lưu lại một số bộ phận của cơ thể trên mặt đất.

Bóng đêm thâm trầm.

Trong công viên, Lý Lập Phương run bần bật hồi lâu, thấy hơi mệt.

Cậu ta tự an ủi mình: Cho dù là thế nào, BOSS và vị kia nhà BOSS đều đến, hẳn không xảy ra chuyện gì đâu, mà cho dù có xảy ra chuyện… Cho dù có xảy ra chuyện mình cũng hết cách…

Cũng may mình không có kính mắt!

Chỉ cần mình không đeo kính, đám ác ma đó sẽ không chạm được vào mình, cứ xem như chúng hoàn toàn không tồn tại!

Lý Lập Phương tự cảm thấy may mắn, bất giác nắm tay, sau đó: “Shh…”

Cơn đau nhói truyền đến từ lòng bàn tay, cậu ta cúi đầu liền phát hiện một mảnh nhỏ đen thui đang lẳng lặng nằm trong tay mình.

Vừa nhìn thấy mảnh vỡ, ký ức lại ùa đến với Lý Lập Phương.

Đây là do ban nãy cậu ta phát hiện khe nứt địa ngục, hoảng quá không cẩn thận té ngã, nên một mảnh nhỏ rơi xuống từ kính mắt. Cũng may nhờ có mảnh nhỏ này cậu ta mới kịp thời nhớ ra, ngoại trừ chạy trốn, mình còn có thể tháo kính xuống.

Lý trí nói với Lý Lập Phương, tốt nhất nên ném thứ này đi, nhưng mà…

Lý Lập Phương ấy vậy mà lại chần chờ.

Cũng không biết đến tột cùng là sợi thần kinh nào thôi thúc, sau khi cậu ta siết chặt mảnh vỡ loay hoay một hồi, đột nhiên giơ lên đặt ngay trước mắt.

Ánh đỏ xuyên qua mảnh vỡ đâm vào con mắt trái.

Thông qua miếng kính vỡ, thế giới thu nhỏ.

Một bên tĩnh lặng an ổn, một bên nhiệt huyết sôi sục.

Lý Lập Phương nhìn thấy, khe nứt địa ngục vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đất công viên, từng con từng con ác ma chui ra từ trong khe, như tre già măng mọc lao về một phía trong công viên. Ở nơi đó, ác ma thoắt ẩn thoắt hiện trong lùm cây, sau đó đột nhiên run rẩy té trên mặt đất; ở nơi đó, ác ma nhảy nhót giữa không trung, sau đó, bông tuyết bỗng nhiên ngưng tụ thành những mũi lao sắc bén, xuyên qua cơ thể chúng nó, rơi xuống giữa bầu trời!

Cuộc chiến phía trước vô cùng hấp dẫn.

Lý Lập Phương bất giác rời khỏi nơi ẩn náu, thật cẩn thận hướng về phía ác ma tụ tập.

Cậu ta tiếp cận từng bước, nhìn thấy càng nhiều chi tiết.

Cậu ta nhìn thấy hồ nước, nhìn thấy hai người đứng bên cạnh hồ nước.

Ác ma từ trong địa ngục bò lên, vây quanh hai người bốn phương tám hướng, công kích hai người.

Nhưng hai người đứng chính giữa lại giống rạn san hô đặt giữa những con sóng khổng lồ, mặc kệ trải qua bao nhiêu đợt “bào mòn”, từ đầu đến cuối vẫn uy phong lẫm liệt, sừng sững bất động!

Ngoài việc còn sống, con người cũng nên đặt câu hỏi tại sao mình còn sống.

Nghĩ đến đây, Lý Lập Phương đột nhiên giác ngộ.

Mình muốn theo BOSS làm việc thật chăm chỉ, mình sẽ trở thành người đàn ông sau lưng BOSS, mình phải phát huy thiên phú luyện kim, chế tạo cho BOSS một bộ chiến giáp kỹ đến tận răng.

Mà hết thảy đều là vì  ——

Để hỗ trợ BOSS nhà mình đứng trên tuyến đầu đối kháng với thế lực tà ác, bảo vệ những người đang sống yên ổn tại xã hội hiện đại như mình, rảnh rỗi thì lập trình phần mềm, chơi game, livestream, mỗi tối rối rắm sáng mai ăn bánh quẩy sữa đậu nành hay ăn cháo bánh bao.

Lý Lập Phương không phát hiện.

Tịch Ca và Rhein cũng không hề phát hiện.

Bao gồm tất cả ác ma cũng không có chú ý đến, trong một góc tối, có một đôi mắt đang rình coi hết thảy.

Gã cũng đeo một đôi kính mắt giống y hệt, ánh mắt nhiều lần quét qua từng đám từng đám sinh vật địa ngục ngã xuống, sâu trong đôi con ngươi, phát ra ánh sáng vui sướng tột cùng:

Hai huyết tộc này thật sự quá lợi hại!

Nếu gã không nhìn lầm, huyết tộc tóc bạc chỉ có cấp bậc Tử tước, huyết tộc tóc đen hẳn là Nam tước.

Nhưng dị năng của bọn họ, một người thao túng băng, một người thao túng nước, trời ạ, đây là sức chiến đấu mạnh cỡ nào chứ? Nhìn đống điểm rơi trên đất sẽ biết.

Nếu cộng tất cả điểm ở đây lại, sợ rằng đã vượt quá một ngàn, bọn họ chính là nhân tài mà chủ nhân yêu cầu.

Gã nên vì chủ nhân ——

Ánh mắt gã đột nhiên chuyển hướng đến Tịch Ca và Rhein đang đứng giữa đàn ác ma.

Gã sẽ thu phục hai kẻ kia!

Bình luận

Truyện đang đọc