Ực một tiếng, máu trôi xuống bụng.
Tịch Ca nhìn Rhein, Rhein nhìn Tịch Ca.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đã lâu, chờ đợi một điều gì đó xảy đến… Nhưng một giây hai giây trôi qua, một phút hai phút trôi qua, năm phút đồng hồ sau, Tịch Ca cuối cùng đã xác định.
“Không cảm thấy gì cả.” Tịch Ca tuyên bố, “Giống như vừa uống máu giả.”
Khóe miệng Rhein lại co rút: “… Yên tâm, ngươi uống máu thật.”
Tịch Ca: “Nếu là bình thường, ở cấp bậc của tôi mà uống loại máu này sẽ có phản ứng như thế nào?”
Rhein: “Sẽ rơi vào tình trạng chóng mặt và cơ thể như bị đốt cháy, nặng nhẹ tùy thuộc vào cấp bậc, sau đó ngươi sẽ từ ma cà rồng phổ thông chính thức tấn chức thành Nam tước.”
Tịch Ca còn nhớ rõ lần trước Rhein phổ cập tri thức về cấp bậc của huyết tộc, ánh mắt hắn tức thì dịch đến trên ngực, muốn vạch áo ra xem vết máu trên ngực có gì thay đổi không.
Rhein lập tức đoán được suy nghĩ của Tịch Ca, cậu nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản đối phương: “Không cần cởi quần áo, nhìn bộ dạng của ngươi lúc này, ngươi vẫn là ma cà rồng phổ thông!”
Tuy rằng Tịch Ca cũng cảm giác được cơ thể mình không có bất cứ thay đổi gì, nhưng nghe Rhein nói như vậy, cõi lòng hắn vẫn tràn đầy thất vọng, vô cùng sốt ruột: “Được rồi…”
Rhein: “…” Cậu lại không đành lòng, an ủi hậu duệ, “Nhưng ở ngươi có rất nhiều điểm khác với huyết tộc, hiện giờ không có phản ứng cũng không nói lên được điều gì cả. Có lẽ cơ thể ngươi đang tiêu hóa Nguyên Huyết, ngươi nên chờ thêm một thời gian nữa.”
Tịch Ca cảm thán: “Bì Bì, cậu đúng là càng ngày càng tri kỷ! Cậu không cần lo, tôi cũng không thất vọng lắm đâu, dù sao tôi vẫn có thể đánh đấm để thăng cấp, tôi cũng cảm thấy cách này tiện hơn, về cơ bản chỉ cần đánh nghiêm túc là có thể đột phá—— “
Rhein: “…”
Sớm biết vậy đã không an ủi ngươi, hiện tại ngươi không lo lắng nhưng đến lượt ta lo lắng.
Cuộc thảo luận tạm thời dừng lại ở đây.
Tịch Ca cầm máy PSP mà thuật sư đã để lại.
So với những chiếc PSP thông thường, cái này nhìn qua vẫn có rất nhiều điểm khác biệt.
Đầu tiên nó lớn hơn gấp ba PSP bình thường, hai bên trái phải trên màn hình cũng có nhiều nút bấm hơn hẳn.
Tịch Ca mân mê một lúc mới mở lên.
Ngay khi màn hình sáng lên, khung cảnh trong tầng hầm bỗng xuất hiện.
Tịch Ca ấn một cái phím bên trái, hình ảnh trên màn hình đưa lên đưa xuống một lúc; hắn lại ấn cái phím nào đó bên phải, hình ảnh lại qua trái qua phải.
Hắn “a” một tiếng: “Đây là cameras hay là —— “
Giọng nói của hắn truyền đến từ hai hướng khác nhau, một cái truyền ra từ loa PSP, một cái vang lên từ dưới tầng hầm phòng nhà bếp: “Đây là cameras hay là —— “
Giọng nói của mình vang lên trong tầng hầm?
Tịch Ca vỗ tay một cái, đã rõ ràng: “Con mèo kia!”
Mắt uyên ương ở dưới tầm hầm là một đạo cụ bán luyện kim, lúc không có ai khống chế, nó nhìn qua không khác mèo bình thường.
Khi Tịch Ca và Rhein cùng tiến vào tầng hầm, mắt uyên ương đang ngồi xổm dưới đất, có hô hấp, nghịch ngợm đuổi theo cái đuôi của mình, còn tò mò đi trêu trọc mấy con chuột luyện kim.
Tịch Ca bắt lấy con mèo.
Mắt uyên ương phản kháng kêu hai tiếng meo meo, không còn hành vi giận lên là vung móng vuốt như trước nữa, mà dùng cái đuôi phất bàn tay Tịch Ca, mềm mại còn rất thoải mái.
Tịch Ca thu dọn xong chiến trường.
Hắn ôm mèo, lấy bút ký của thuật sư luyện kim, PSP, còn có thẻ chứng nhận, cũng không quên đóng giả người qua đường làm việc tốt dùng điện thoại công cộng gọi đến đồn cảnh sát, làm xong hết thảy liền phất áo ra đi.
Ngồi xe vài giờ, Tịch Ca và Rhein về tới biệt thự.
Trên đường, hắn lần lượt gọi cho Khổng Thạch và Lý Lập Phương, khi hắn về đến nhà, hai người kia cũng vừa tới.
Lúc này, thái dương rơi xuống, trăng non ẩn hiện, bầu trời đầy sao, một buổi tối lại đến gõ cửa.
Hôm nay là một ngày dài.
Hắn đưa mèo của thuật sư luyện kim cho Lý Lập Phương: “Cho cậu một con mèo.”
Lý Lập Phương từ chối: “Tôi cần mèo làm gì, tôi cũng không thích mèo, chăm mèo không bằng làm thêm vài bài tập.”
Phải biết, trong khoảng thời gian này cậu ta điên cuồng đuổi deadline, ngay cả chuyện thế giới Hắc Ám và thuật luyện kim cũng không thể di dời được lực chú ý, đừng nói một con mèo, kể tiên giáng trần đứng trước mặt cậu ta, cũng không có tác dụng…
Nhưng vẫn phải cho BOSS mặt mũi, Tịch Ca đã đưa mèo qua rồi, Lý Lập Phương chỉ đành giơ tay nhận lấy nó.
Cậu ta ôm con mèo vào lòng, còn sờ soạng hai cái: “Ừ, lông rất mềm… Hửm? Sao tôi thấy con mèo này hơi kỳ lạ…”
Lý Lập Phương nhận mèo, Tịch Ca cũng mở PSP ra.
Trên đường trở về, hắn đã nắm được cách sử dụng cơ bản của PSP, hắn dùng PSP xác định điểm đến, định vị ghế dựa nhà ăn, rồi đè xuống nút dịch chuyển.
Mèo con và Lý Lập Phương chợt biến mất rồi xuất hiện, từ trên ghế sô pha nhảy đến ghế nhà ăn.
Lý Lập Phương: “???”
Tịch Ca lại đặt điểm đến về sô pha, lại ấn dịch chuyển.
Mèo con và Lý Lập Phương biến mất lần thứ hai, từ ghế nhà ăn trở lại trên ghế sô pha.
Lý Lập Phương: “!!!”
Tịch Ca xoa cằm: “Thế nào? Con mèo này rất thú vị phải không, dịch chuyển tức thời tới bất cứ đâu còn mang theo được cả vật thể sống nữa, cậu…”
Hắn còn chưa dứt lời.
Lý Lập Phương rốt cục hoàn hồn, nháy mắt ôm lấy đùi Tịch Ca, lớn tiếng hò hét: “BOSS, con mèo này cho tôi đi, tôi sẽ đứng trên vai người khổng lồ (1), thay cậu nghiên cứu ra càng nhiều đồ vật trâu bò hơn!”
Gọi đối phương đến cũng chính vì mục đích này.
Tịch Ca ra tay hào phóng, mèo, PSP, còn có bút ký của thuật sư đều thuộc về Lý Lập Phương.
Lấy được thứ mình muốn, Lý Lập Phương không trì hoãn một giây, lập tức trở lại xưởng luyện kim nghiên cứu.
Trong biệt thự, Khổng Thạch vẫn còn đứng ì ra đó. Nhìn một màn vừa rồi, Khổng Thạch không khỏi có chút hâm mộ Lý Lập Phương: quả nhiên mỗi một thuật sư đều nên nương tựa vào một ông chủ tốt có tiền…
Hắn vừa mới nghĩ đến đây, giọng nói của Tịch Ca liền vang lên: “Thế giới Hắc Ám có thứ gì đáng giá không?”
Khổng Thạch: “Có chứ có chứ! Trong Ảnh Ngược gì cũng bán, huyết tộc, người sói, thuật sư luyện kim, phù thủy, mọi chủng tộc đều có thể tìm được vật phẩm mà mình yêu cầu ở đây, chỉ là người bán luôn luôn thét giá lên khá cao…”
Tịch Ca một tay chống mặt, miễn cưỡng nói: “Vậy anh lập một danh sách hộ tôi đi, yêu cầu đầu tiên là dùng cho huyết tộc, yêu cầu thứ hai là thú vị hoặc thực dụng, lấy con mèo vừa rồi làm tiêu chuẩn…”
Tiêu chuẩn kiểu này hơi cao … Khổng Thạch buồn rầu đáp: “Vật phẩm như vậy rất quý.”
Tịch Ca ồ một tiếng: “5000 điểm đủ dùng không?”
Khổng Thạch: “…”
Tịch Ca: “…”
Hai người trừng nhau im lặng một lúc.
Khổng Thạch theo bản năng đi kiểm tra điểm trong thẻ của mình, khoản thu vào gần đây nhất là 1 điểm vào chiều nay sau khi Tịch Ca hoàn thành nhiệm vụ “bắt mèo”.
Sau khi mỗi thành viên thuộc thế giới Hắc Ám hoàn thành một nhiệm vụ, người dẫn đường sẽ nhận được một khoản tiền thưởng từ thế giới Hắc Ám, bằng 5% số điểm người đó đạt được.
Khổng Thạch còn load lại lịch sử giao dịch đến hai lần, xác nhận trong thẻ của mình không còn ghi chép nào nữa, mới lắp bắp hỏi: “Sao… sao lại có 5000 điểm?”
Tịch Ca cảm thấy người dẫn đường này thật ngốc, hắn trả lời: “Làm nhiệm vụ nhận được.”
Khổng Thạch sốc: “Nhưng tôi không nhận được điểm thưởng từ nhiệm vụ này…”
Tịch Ca suy nghĩ một lát: “Có lẽ bởi vì 5000 điểm này không phải từ nhiệm vụ được công bố chính thức, mà là do đối phương lén lút giao dịch với tôi. Ngẫm lại sở dĩ ông ta lén lút giao dịch, tám phần là hoạt động phi pháp, sợ bị quản lý thế giới Hắc Ám phát hiện ra dấu vết.”
Khổng Thạch hít thở không thông, nghẹn ngào.
Lén lút giao dịch… Lén lút giao dịch cao tới 5000 điểm…
Trích phần trăm là 250 điểm…
Một khoản tiền lên tới 250 điểm từ trên trời rơi xuống, cứ vậy bay khỏi lòng bàn tay hắn…
Muốn chết, muốn chết cho rồi.
Cả đời này mình cũng đừng nghĩ đến chuyện có nhiều điểm như vậy …
Khổng Thạch cảm thấy, giờ phút này bị đả kích còn nghiêm trọng hơn so việc mất hết lông đuôi, không ngừng hoảng hốt, cảm giác trời đất quay cuồng, cho đến khi một thứ xuất hiện trước mặt hắn.
Một tấm thẻ xa lạ rơi xuống trên tay hắn.
Tịch Ca: “Đây là thẻ của kẻ đã giao dịch với tôi, ông ta bị người ta bắn chết rồi, giờ cái này thành vật vô chủ, anh xử lý…”
Khổng Thạch theo bản năng nói tiếp: “Không sai, không chừng bên trong còn dư tiền.”
Tịch Ca: “…” Hắn nói, “Thật ra tôi muốn nói, không chừng nó sẽ mang đến phiền phức, ví dụ như dẫn vị kim chủ sau lưng người này tới, báo thù cho ông ta.”
Lại là một hồi trầm mặc trong xấu hổ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tịch Ca không nhiều lời, giải quyết dứt khoát: “Đi đi, tấm thẻ này anh cầm đi xử lý, giúp tôi giải quyết nó, nếu bên trong còn điểm thì cho anh, không cần đưa tôi.”
Cái… Cái gì?!
Khổng Thạch shock cực kỳ: “Làm vậy cũng được à?”
Tịch Ca: “Được.”
Khổng Thạch không thể tin được: “Thật sự cho tôi hết ư? Lỡ may trong đó còn rất nhiều điểm…”
Tịch Ca lời ít mà ý nhiều: “Cầm đi, làm việc, đừng làm phiền tôi.”
Khổng Thạch cuối cùng đã xác định Tịch Ca nói thật!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn không kịp đề phòng, lúc này đây, hắn làm ra động tác giống như đúc Lý Lập Phương, hắn kích động ôm đùi Tịch Ca hò hét: “Ông chủ, cậu là ông chủ của tôi, từ nay về sau tôi chính là tiểu khổng tước của cậu —— “
Tịch Ca hoàn toàn không muốn một con tiểu khổng tước… nhất là cái loại không có lông đuôi.
Hắn phất phất tay, đuổi Khổng Thạch ra khỏi biệt thự.
Bàn giao xong xuôi, Tịch Ca cảm thấy đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi.
Rhein vẫn luôn ngồi bên cạnh, nhưng không lên tiếng, Tịch Ca đành nhắc nhở một câu: “Bì Bì, đi ngủ.”
Rhein: “Được.”
Hai người cùng lên lầu, đến phòng ngủ chính biệt thự.
Trước phòng ngủ, Tịch Ca đè lại nắm cửa, hắn lại nói với Rhein: “Ngủ ngon.”
Rhein cảm thấy có điểm gì là lạ, hai người ngủ cùng nhau, vì sao trước khi vào phòng Tịch Ca lại chào hai tiếng chứ?
Dự cảm của cậu linh nghiệm.
Ngay sau đó, Tịch Ca đẩy cửa ra, lại đóng cửa.
Hắn vào phòng một mình, không có chút ý tứ nào tỏ vẻ muốn ngủ cùng cậu.
Rhein: “…”
Cậu im lặng, thậm chí vô cùng mất mát.
Lý trí nói, cậu tự hiểu không có bất luận một lý do gì khiến hai người phải ngủ chung.
Nhưng mà dù sao… dù sao, cậu đã ngủ cùng hậu duệ hai lần.
Rhein đứng ở cửa phòng.
Cậu chần chừ hồi lâu, sau đó xuống lầu uống một ly máu, vốn định trở về gian phòng của mình, nhưng cuối cùng cậu vẫn đứng trước cửa phòng Tịch Ca.
Nội tâm bắt đầu rục rịch, cậu nâng tay lên gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã mở, Tịch Ca thò đầu ra: “Bì Bì?”
Rhein phát hiện tóc đối phương ẩm ướt, màu da ửng đỏ, còn khoác một cái áo choàng tắm, hiển nhiên trước khi ra mở cửa, hắn đang tắm.
Tịch Ca: “Cậu có việc?”
Rhein: “…Có một chút, ngươi đang tắm à?”
Tịch Ca: “Tôi đang ngâm nước nóng trong bồn tắm massage, cậu có chuyện gì không?”
Rhein rối rắm hồi lâu.
Cậu không biết phải thuyết phục Tịch Ca như thế nào, để Tịch Ca chấp nhận ngủ cùng cậu.
Vừa rồi cậu đã xoắn xuýt với trăm cái lý do, hiện giờ, cậu lại không khắc chế nổi mà đem trăm cái lý do đó ra xoắn xuýt thêm lần nữa.
Tịch Ca đợi một hồi vẫn không thấy Rhein nói chuyện, hắn liền chủ động mời: “Bì Bì, cậu muốn ngâm nước nóng với tôi không, uống một ly máu, thư giãn, rồi từ từ trò chuyện?”
Niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Rhein ngây ngẩn cả người.
Chọn một trong hai.
Muốn, hay là, không muốn?
Chú thích:
(1) Bắt nguồn từ câu nói của Isaac Newton “Nếu tôi nhìn được xa hơn người khác, đó là nhờ đứng trên vai những người khổng lồ” ám chỉ việc áp dụng những cái có sẵn của người đi trước, để sáng tạo ra những thứ tốt hơn, tiến bộ hơn.