NGUYÊN HUYẾT

Tôi…

Tịch Ca nhất thời nghẹn họng, dùng sức bình sinh cả đời, mới không quăng điện thoại xuống đất.

Một lát sau, hắn tức đến bật cười, lầm bầm lầu bầu:

“Đều nghĩ tôi bị điên đúng không? Ha hả, ngu xuẩn! Tôi đang nắm trong tay một con ma cà rồng hàng thật giá thật đó. Chờ tôi nghiên cứu thật kỹ về nó, khai sáng ra lĩnh vực thần bí chưa ai phát hiện, nổi tiếng toàn cầu, đứng trên đỉnh thế giới, sớm thôi…”

Có lợi ích tuyệt đối đặt ngay trước mắt, ma cà rồng cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy nhỉ?

Ánh mắt Tịch Ca chuyển liên tục, một ý tưởng dần dần xuất hiện trong đầu.

Hắn quyết định tự xử lý con ma cà rồng này!

Đầu tiên hắn khiêng con ma cà rồng nọ về trên giường.

Suy xét đến việc dù sao đây cũng là một khối thi thể, hắn liền mở điều hòa còn đắp thêm ba lớp chăn để giữ ấm cho đối phương.

Tiếp đó, lo lắng khối thi thể này có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, hắn lại tìm một đoạn dây thừng được bện từ sợi thuỷ tinh công nghiệp, trói chặt cả người lẫn chăn trên giường.

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn chuẩn bị lấy máu đi nghiên cứu.

Bầu trời tối đen như mực chăm chú quan sát Tịch Ca, Tịch Ca chăm chú quan sát ma cà rồng nọ.

Mái tóc bàng bạc tựa ánh trăng ôn nhu, khuôn mặt giống như bức bích họa thiếu niên trong thần thoại Hy Lạp được khắc trên các vách đá, theo năm tháng vô tận, càng toát lên vẻ thần bí mông lung.

Cậu ta không giống ma cà rồng.

Nếu xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh hoặc phim truyền hình, có lẽ sẽ sắm vai công tước, vương tử hoặc là tình nhân quốc dân vân vân.

Nhưng cậu ta thật sự là một con ma cà rồng.

Trong đầu Tịch Ca bỗng xẹt qua ánh mắt đỏ như máu và đôi răng nanh dài nhọn của đối phương.

Dù sao vẫn… có hơi đáng sợ.

Trong lòng Tịch Ca có chút xấu hổ, khụ hai tiếng, lẩm bẩm, tự thuyết phục bản thân:

“Ma cà rồng dù sao cũng là sinh vật sống về đêm, không nên đối phó với chúng vào buổi tối. Tốt nhất đi ngủ trước, có chuyện gì chờ sáng mai rồi tính…”

*

Bầu trời sâu hun hút nhìn xuống thế gian rộng lớn.

Trong một quán bar ngầm ở ngoại ô, ánh đèn đủ loại màu sắc, xa hoa truỵ lạc, cả trai lẫn gái cuồng hoan nhảy nhót dười nền nhạc đinh tai nhức óc, ca sĩ gào thét muốn rách cả cổ họng. Đam mê dâng trào, tội ác âm thầm sinh sôi!

Ca sĩ, người vừa mới chấm dứt màn biểu diễn của mình năm phút trước, giờ đây đang ôm một cô gái trẻ tóc rối tung, ăn mặc hợp mốt, đi về phía lối thoát an toàn trong vũ trường.

Lối thoát an toàn này vừa dài vừa tối, bọn họ di chuyển dọc theo hành lang, thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày cao gót chạm phải vách tường, mỗi lần như vậy, ca sĩ đều sẽ ôn nhu nhỏ giọng nói hai câu quan tâm, đổi lại tiếng cười của cô gái.

Rất nhanh, bọn họ đã tới cuối hành lang.

Cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa kim loại đóng kín có đề biển “Điện cao áp”.

Trong bóng đêm, vươn ra một cánh tay thon dài tái nhợt, ca sĩ tùy ý vặn tay nắm, đẩy cánh cửa kim loại nhẹ nhàng chẳng khác nào đẩy một cái cửa bằng giấy.

Cửa kim loại mở ra, nhưng bên trong không có mạch điện cũng không có máy đo điện áp, chỉ thấy một cầu thang uốn lượn đi xuống.

Bọn họ tiến vào, giọng nói của cô gái đi giày cao gót dần dần nhạt nhòa, tiếng cười cũng biến mất không thấy tăm hơi…

*

Một ngày mới trôi qua, màn đêm phủ xuống.

Sau một ngày bận rộn và mỏi mệt, chuyện kỳ lạ tối hôm qua sớm đã bị bác sĩ vứt ra sau đầu, gã lại đâu vào đấy, hoãn lại kế hoạch kiểm tra toàn thân đến vô thời hạn, càng đừng nói nhớ tới căn bệnh lông gà vỏ tỏi của vị khách nhà cậu chủ.

Hiện tại, gã đang ngồi trong phòng xem phim, đang đến hồi kịch tính, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “dai dẳng”.

Dùng “dai dẳng” để hình dung tiếng gõ cửa có chút kỳ quái, nhưng quả thật nhịp điệu của nó nghe cứ chậm rì rì, lại không hề mất tao nhã.

Mình không có gọi giao đồ ăn, chẳng lẽ là hàng xóm?

Bác sĩ không nghĩ nhiều, hô lên “đến đây”, liền đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là một thanh niên anh tuấn, sắc mặt tái nhợt, mặc áo T-shirt màu đen.

Bác sĩ còn chưa kịp nói chuyện, dưới ngọn đèn mờ mờ, người nọ bỗng nhiên mỉm cười, nhếch môi lên, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn khác người.

“Cain tại thượng!” Hắn thành kính lại khiêm tốn, “Tôi có thể vào được chứ?”

Cậu là ai? Đương nhiên không thể!

Bác sĩ vốn định thẳng thừng nói câu trên, nhưng khi gã thật sự mở miệng, không hiểu sao gã bỗng nhiên có dự cảm, thế nên gã cười nói: “Không vấn đề…”

Vừa dứt lời, người trẻ tuổi đã biến mất ở hành lang.

Giọng nói truyền đến từ sau lưng bác sĩ: “Cảm ơn lòng tốt của ngài.”

Tim bác sĩ chợt rớt một nhịp!

Cơ bắp gã cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn thấy người nọ đứng ngay sau lưng mình. Khi gã đã hoàn toàn quay mặt lại, đối phương bỗng cúi đầu thật sâu, lấy hành động thực tế biểu đạt sự tôn kính của mình.

Bọn họ mặt đối mặt.

Hơi thở mạnh mẽ từ huyết tộc cấp cao tuy rằng vẫn nồng đậm như trước, nhưng so với hôm qua đã tán đi không ít.

Có lẽ đại nhân không muốn phô trương, có lẽ hành động của hắn đã đạt được chút ít hảo cảm từ đại nhân.

Ma cà rồng tuổi trẻ nọ càng thêm tha thiết:

“Ngày hôm qua khoảnh khắc ngửi được khí vị trên người ngài, tôi đã hoàn toàn trở thành tù binh của ngài. Xin hãy cho phép tôi bày tỏ lòng tôn kính sâu sắc nhất, tôi có một phần mỹ thực muốn dâng hiến cho ngài, ngài nguyện ý tiếp nhận chứ?”

“Tôi…”

Bóng tối tựa như giăng kín ngoài cửa sổ, cảm giác lạnh gáy từ mu bàn tay chạy thẳng vào tim.

Đột nhiên gã nhớ tới người mình gặp đêm qua.

Làn da đối phương cũng lạnh như băng y hệt, chẳng khác nào một xác chết.

Nỗi sợ hãi như ngàn sợi tơ quấn lấy gã, gã muốn cự tuyệt kẻ quỷ dị trước mặt.

Nhưng bản năng lại thì thầm nói bên tai gã:

Mày không được phép từ chối hắn.

—— Giọng nói của hắn quá mê hoặc lòng người.

“Đương nhiên tôi nguyện ý.” Bác sĩ đáp ứng đối phương.

*

Một cánh cửa “Điện cao áp” ngăn cách trần gian và địa ngục.

Tầng hầm của vũ trường, trong hai ngày này, nghênh đón vị khách thứ ba.

Sau khi bác sĩ theo người trẻ tuổi nọ tiến vào nơi này, gã phát hiện đây là một tầng hầm nhỏ khoảng trăm mét vuông, ở trung tâm của tầng hầm, dựng lên một tế đàn.

Tế đàn cao bằng một người trưởng thành, hình chữ nhật, nhìn qua cực kỳ giống một chiếc quan tài.

Hoa tươi sặc sỡ vây quanh thân quan tài, những ngọn nến trắng điểm xuyết ở giữa những bông hoa, càng làm nổi bật vẻ đẹp mỹ lệ của chúng nó, trái chín được xếp chồng lên nhau ở lớp trong cùng, về phần chính giữa quan tài, nơi đó có một cô gái bị treo thẳng đứng.

Nửa gương mặt của cô bị phủ kín bởi hoa tươi, chỉ lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng, phía dưới xương quai xanh, dải lụa trắng quấn quanh thân hình quyến rũ, dưới ánh sáng mờ ảo bờ ngực khẽ phập phồng, lộ ra vẻ đẹp thật mềm mại.

Trên tế đàn, tà ác và mỹ lệ song song cùng tồn tại, thánh khiết đi đôi với sắc dục.

Người trẻ tuổi đi tới bên cạnh cô gái nọ.

Ngón tay hắn ấn xuống trên cổ cô gái, một dòng máu tươi ồ ạt chảy ra trên nước da trắng ngần, ước chừng phải mấy phút đồng hồ, hắn nâng tay lên, cầm trong tay là một ly thủy tinh.

Nhìn ly rượu đỏ thẫm trên tay, lúc này hắn không nhịn được lộ ra một tia tham lam say đắm, nhưng rất nhanh đã che giấu nó.

Hắn bưng chén rượu đi tới trước mặt bác sĩ:

“Đây chính là món ăn mỹ lệ nhất tôi hiến dâng cho ngài: Máu của trinh nữ được ủ trong hoa tươi. Đây là chủ… ách, ” quỷ hút máu ý thức được mình lỡ lời, dù sao hắn mới được chủ nhân sơ ủng không quá hai ba tháng, mà mới hai giờ trước, hắn còn mang cho chủ nhân một phần huyết thực hắn săn được. Hắn miễn cưỡng nói, “Đây là cách ăn tôi thích nhất, ăn cũng phải chú ý tới mỹ cảm, nếu đơn giản chỉ để lấp đầy bụng, chúng ta có khác gì dã thú đâu?”

“Ừm, nói cũng có lý… Cậu chuyển hóa đã bao lâu, ai chuyển hóa cho cậu?” Bác sĩ cố lấy can đảm hỏi.

“Hai tháng mười tám ngày, là một nhân vật cực kỳ thần bí, nhưng người đó đi quá vội vàng, chỉ nói sau một đoạn thời gian sẽ quay lại dạy dỗ tôi.” Người trẻ tuổi thở dài, “Người chuyển hóa tôi giúp tôi hiểu được thế nào là một sinh mạng chân chính, đến nay tôi vẫn luôn cảm kích ông ấy.”

“Cảm kích?” Bác sĩ hỏi lại, “Cậu chưa từng hối hận sao?”

“Chưa từng!” Người trẻ tuổi chắc như đinh đóng cột đáp, “Ngài không nếm thử sao?”

Thanh tuyến của người trẻ tuổi nọ vẫn du dương như trước, tràn ngập mị hoặc khiến người rung động.

Nhưng bác sĩ dường như không bị loại thanh âm này mê hoặc.

Hiện tại gã đã rơi vào một hoàn cảnh vô cùng vi diệu.

Gã nhận lấy ly rượu thịnh huyết, tựa như đang nâng niu một ly sinh mệnh; gã ngửa cổ, uống cạn rượu trong ly, như đang nuốt xuống một loại độc dược tràn ngập ma lực.

Chính gã cũng thấy kinh dị vì sự vô cảm của mình giờ này khắc này.

Khả năng trường sinh bất tử, có thể mê hoặc lòng người —— cho dù phải làm giao dịch với ác quỷ, dường như cũng không có gì đáng sợ?

Uống máu xong, bác sĩ mỉm cười: “Cậu tên là gì?”

Ma cà rồng trẻ tuổi mừng rỡ: “Tôi gọi là King!”

Nhưng ở trước mặt người bề trên, kêu lên cái tên tiếng Anh nghe thật trâu bò này, hắn bỗng cảm thấy mất thể diện y hệt như lần đầu xưng tên với chủ nhân, chợt bổ sung: “Tên thật của tôi là Vương Nhị Ngưu.”

*

Ngày đêm luân phiên, sau đêm đó, dương quang chiếu rọi lục địa.

Ma cà rồng tóc bạc nằm trên giường, chậm rãi tỉnh giấc từ trong bóng tối.

Trong khoảnh khắc mở mắt, ánh mặt trời chói mắt bao phủ lấy cậu. Giống như mọi sinh vật sống về đêm khác, cậu liền cảm thấy buồn ngủ và mỏi mệt, hoặc là tìm chỗ tối ẩn náu, hoặc là ngủ tiếp đến khi mặt trời ngả về tây.

Ngay khi cậu đang chuẩn bị làm vậy, cảm giác bị giam cầm truyền đến từ cơ thể, tầm nhìn mông lung ngày một rõ ràng, cậu nhìn thấy có một người đứng bên cạnh, dùng lợi khí đâm mạnh về phía mình!

Suy yếu khiến cậu không thể phản ứng ngay tức thì.

Tiếp đó, răng rắc, lợi khí đâm vào làn da cậu vỡ vụn, bên cạnh vang lên một tiếng hút khí.

Người nọ không ai khác chính là Tịch Ca.

Sáng sớm hắn sai người chạy đi mua kim tiêm để chuẩn bị lấy máu của ma cà rồng, những giờ thì, tất cả ống tiêm đều gãy đôi ngay khi chạm vào cổ tay ma cà rồng!

“Trời ạ, ” Tịch Ca sợ hãi than, “Da cậu làm bằng sắt thép đấy à?”

“Ngươi là ai?”

“Ai đang nói vậy?” Tịch Ca theo bản năng hỏi lại, vừa chuyển mắt, liền đối diện với một đôi đồng tử màu lam nhạt.

Màu lam này dường như có thể hòa tan vào sắc trời khi vừa tảng sáng, kết hợp giữa ban đêm huyền bí và không gian trong trẻo sớm mai.

Cậu ta thật không giống ma cà rồng gì cả, phải là con cưng của thượng đế mới đúng.

Dưới ánh mặt trời, Tịch Ca lần nữa có cảm giác như vậy.

Giây tiếp theo, hắn vội hoàn hồn, thanh thanh yết hầu, hướng về ma cà rồng nọ đánh một câu tiếp đón:

“À, hôm nay thời tiết không tồi, cậu có muốn ăn điểm tâm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc