NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Tiểu Bạch Dạ còn nhỏ. Làm sao cậu nhóc hiểu được lời người đàn ông trước mặt đang nói. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Lão tổ nghe thấy lời người đàn ông nói, nổi giận mắng: “Súc sinh.”

Người đàn ông dặn dò nô bộc trong cung điện “Về sau đứa nhỏ này sẽ làm công việc của tiên đồng.”

Tiểu tiên đó đáp: “Vâng.”

“Dẫn nó đi đi.”

“Vâng.” Tiểu tiên đó đưa Tiểu Bạch Dạ rời đi.

“Cha —— cha ——” Tiểu Bạch Dạ vừa tới Tiên giới, một vùng đất xa lạ với cậu nhóc. Người duy nhất mà nó quen chính là người đàn ông trước mặt, là cha, là người thân của nó. Giờ bắt nó phải rời khỏi người thân của mình, nó đau lòng vừa khóc vừa kêu gào, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Lão tổ nhìn thấy đứa trẻ đau lòng như vậy, trái tim bà như bị xé nát thành từng mảnh, vô cùng khó chịu.

Bà không nói hai lời, xoay người tát vào mặt người đàn ông một cái. Nhưng tất cả chỉ là những hình ảnh trong ký ức còn sót lại trong cung điện, không có bất cứ thứ gì là thật hết. Tay bà xuyên qua cơ thể của hắn: “Tên khốn, tại sao lại có thể đối xử với chính con ruột của mình như thế.”

Người đàn ông đó vẫn lạnh nhạt thờ ơ.

Lão tổ nhanh chóng xoay người đuổi theo Tiểu Bạch Dạ, khung cảnh trước mắt lại thay đổi. Bà nhìn thấy con trai đã cởi bỏ bộ quần áo lượt là trên người, khoác lên mình chiếc áo vải thô, cầm thùng đứng bên cạnh ao múc nước. Nhưng nó còn nhỏ quá, mà thùng nước lại quá nặng, nó thử đủ mọi cách nhưng không làm sao nhấc được thùng nước lên.

Tùm một tiếng, nó rơi xuống ao.

Lúc này, người đàn ông chắp tay đằng sau đứng cách đó không xa nhìn đứa trẻ đang kêu khóc trong ao nước. Hắn không hề tới gần cứu nó. Thẳng cho đến khi một tiểu tiên nghe thấy tiếng động mới chạy tới vớt đứa bé lên bờ.

Tiểu Bạch Dạ từ nhỏ đã được mẹ chiều chuộng ôm ấp trong lòng, làm sao chịu được nỗi ấm ức này. Nó vừa ra khỏi ao nước liền bật khóc: “Ta muốn mẫu thân, ta muốn mẫu thân……”

Lão tổ nhìn thấy con trai phải chịu khổ, người làm mẹ như bà thật sự không đành lòng, che miệng quay đầu đi chỗ khác lặng lẽ rơi lệ.

Người đàn ông đi đến trước mặt Tiểu Bạch Dạ, lãnh đạm nói: “Ta nói rồi, nếu nhắc đến cha mẹ một lần sẽ bị phạt một lần. Giờ ta sẽ nhốt ngươi lại.”

Tiểu tiên nhận lệnh của người đàn ông đó, nhốt đứa trẻ vào trong một căn phòng không thấy ánh sáng.

Cho dù đứa trẻ có kêu gào thảm thiết thế nào cũng không có ai thả nó ra, chỉ có một số người hằng ngày đến đưa cơm cho nó. Đám người đó nhét đồ ăn qua một cái lỗ nhỏ vào phòng như cho chó ăn, thậm chí còn khoái chí nhục mạ nó.

“Tiểu tạp chủng, ta mang thức ăn cho chó đến rồi này.”

Một tiểu tiên khác hạ giọng nói: “Ngươi mắng nó như vậy, cẩn thận bị thần quân nghe thấy sẽ trách phạt đấy.”

Tên vừa mắng Tiểu Bạch Dạ là tạp chủng khinh bỉ nói: “Thần quân sẽ không phạt ta đâu.”

“Nó chính là con trai của thần quân, ngươi chưa từng nghe thấy sao? Ngươi mắng con trai của ngài ấy như vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

“Tất nhiên là ta từng nghe rồi. Ta còn nghe nói trên người đứa nhỏ này có dòng máu của ma tộc, yêu tộc, đủ thứ hỗn tạp. Thần Quân không yêu thích nó nên mới đưa nó tới Tiên giới để chịu khổ. Nếu như ngài ấy thương nó, chắc chắn sẽ không để nó làm công việc của một tiên đồng đâu.”

“Nói cũng có lý.” Một tên tiểu tiên cầm chén nước trêu đứa trẻ: “Muốn uống nước không? Quỳ xuống liếm đi.”

Lão tổ thấy một màn như vậy, trong lòng chỉ muốn xé xác tên tiểu tiên.

Người đàn ông đứng nhìn từ xa nhưng không hề lại gần ngăn cản hành động của tên tiểu tiên đó.

Bởi vì mỗi lần nhắc tới cha mẹ sẽ bị phạt nên đứa trẻ dần dần học được cách ngoan ngoãn. Nó không hề nhắc đến hai chữ đó trước mặt người đàn ông nữa, nhưng trong lòng vẫn nhớ về mẹ. Nhưng trí nhớ của một đứa bé thì có thể đến đâu được chứ, nó dần dần quên mất gương mặt mẹ mình như thế nào. Có một lần đứa bé ngồi trên cầu thang nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ nhìn như thế nào nhỉ. Con trai sắp quên hết mất rồi.”

Điều lão tổ muốn làm nhất lúc này là tiến lên ôm đứa bé vào lòng và hôn khuôn mặt nhỏ bé của con.

Mỗi ngày của đứa bé đều giống nhau, không bị người khác sai bảo làm việc lặt vặt thì lại bị người ta xử phạt, không có đến một ngày yên ổn. Hơn nữa người đàn ông không cho nó học pháp thuật, chỉ cần phát hiện ra nó lén học sẽ phải chịu hình phạt rất nặng.

Thẳng cho đến khi đứa trẻ lên mười tuổi, các tiên quân khác nhìn thấy hơi thở của những dòng máu tạp chủng vô thức tỏa ra từ người đứa bé khiến bọn họ không thể chịu được, vậy nên đề nghị với người đàn ông đưa nó đi chỗ khác. Tiên giới thật sự không phải là nơi cho tiểu Bạch Dạ ở lại, người đàn ông đó đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Lão tổ xem đến đây thì tất cả hình ảnh đều biến mất, không gian trở nên yên ắng đến lạnh người.

Lúc này bà chỉ muốn đi gặp Bạch Dạ.

Mà sau khi Bạch Dạ rời khỏi đại điện của Yêu Vương thì đi theo Bạch Giám trở lại cung điện của hắn.

Bạch Giám bảo tất cả mọi người lui xuống rồi hỏi Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, lão tổ thật sự là mẹ của chú sao?”

Bạch Dạ dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ đến chính người mẹ sinh ra mình mà em cũng nhận sai được sao?”

Bạch Giám nghi hoặc: “Nhưng trước kia anh chưa từng nghe thấy chú nhắc đến người này.”

“Lúc ấy em không còn nhớ rõ mẹ trông như thế nào nữa, hơn nữa bà đã bị người cha trên danh nghĩa kia phong ấn dưới nền đất. Nếu như nhắc về bà với mọi người, với tính tình của các anh, chắc chắn sẽ hợp lực lại để cứu mẹ em ra. Tuy rằng em rất vui mừng khi có thể cứu mẹ, nhưng kết quả sau này không phải là thứ mà em muốn. Em không muốn nhìn thấy cảnh sau khi bà ra khỏi đó sẽ làm liên lụy đến tất cả mọi người, vậy nên trong từng ấy thời gian em không hề nhắc đến chuyện của mẹ.”

“Các anh của chú chẳng bao giờ sợ bị liên lụy.” Bạch Giám ngẫm lại rồi nói: “Vừa rồi nghe thấy chú nói rằng cứ cách ba mươi năm lại tới đó để thăm bà, tại sao anh lại không biết việc này? Trong khoảng thời gian cả nhà bên nhau, anh chưa từng nghe nói chú xuống phàm giới lần nào.”

“Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, em xuống dưới đó một vài ngày nhưng với mọi người ở trên này cũng chỉ trôi qua vài phút mà thôi.” Bạch Dạ hỏi lại hắn: “Không thấy em trong một vài phút, chẳng lẽ anh sẽ cảm thấy thắc mắc chắc?”

“Chẳng trách người nhà chưa từng thấy chú hạ phàm bao giờ.” Bạch Giám kỳ quái hỏi: “Nếu hai người đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, tại sao vừa rồi chú còn rời đi? Chẳng phải nên ở đó trò chuyện tâm tình với bà nhiều thêm một chút sao?”

“Khi em rời khỏi đó mới có hai ba tuổi, hiện tại gặp lại đã trở thành người lớn, chắc chắn nhất thời mẹ chưa thể quen với điều đó. Em cũng không biết phải nói gì với bà mới ổn.”Khi Bạch Dạ nhìn thấy mẹ của mình, cậu cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng trong lòng lại không hề thấy kích động, chỉ cần nhìn thấy bà bình an vô sự là yên tâm rồi.

“Mẹ của chú tu vi rất cao, vừa rồi suýt chút nữa anh đây không chống lại được uy lực của bà. Cũng may đó là mẹ chú, nếu không xông vào đánh nhau chẳng biết có thắng nổi hay không.” Bạch Giám cười gian xảo: “Nghiêm túc mà nói, bà là mẹ chú thì cũng coi như mẹ của anh rồi. Vừa rồi bảo bà lăn ra đây, chắc cũng không bất hiếu quá đâu nhỉ.”

Bạch Dạ buồn cười: “Bà còn nhỏ tuổi hơn cả anh, chẳng dám làm mẹ anh đâu. Có điều mẹ được kế thừa nhiều huyết mạch, ngoại trừ dòng máu của cổ thần ra thì cái gì cũng có. Hơn nữa bà còn biết vô số pháp thuật, chắc chắn anh không đánh thắng được mẹ em. Bà……”

Nói đến đây thì cậu chững lại: “Nếu năm đó tu vi của Thái Dương Tinh Quân không chênh lệch quá nhiều so với mẹ, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của bà.”

Lời này làm Bạch Giám nhớ tới thời điểm đánh nhau với Bạch Dạ, các chiêu thức pháp thuật của cậu cứ kéo đến ùn ùn không dứt, một lúc có thể kết hợp hơn một nghìn pháp thuật khác nhau, trong số đó có không ít thứ khắc chế được pháp thuật của hắn.

“Không nói chuyện quá khứ nữa, mất cả hứng.” Bạch Giám chỉ ra bên ngoài: “Chẳng mấy khi chú có cơ hội tới đại lục Tây chơi một chuyến, để anh dẫn chú đi thăm thú mấy chỗ vui vui, đảm bảo chú sẽ lưu luyến không muốn về. Đúng rồi, ở đây có đặc sản là mỹ nữ, có khi chú mày còn xem trọng cô nương nhà nào đó rồi sinh cho anh đây một thằng cháu mũm mĩm ý chứ.”

Bạch Dạ: “……”

Cậu có nên nói là anh hai đã lên chức bác từ lâu rồi không nhỉ, mười sáu đứa trai gái đủ cả ôm mỏi tay cả ngày không hết, hơn nữa còn cực kỳ nghịch ngợm.

Nếu như Bạch Giám gặp bọn nhóc, có khi không nói hai lời đã trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với chúng nó luôn.

Một điều cần chú ý là những đứa trẻ này không phải con ruột của cậu, nếu như để Bạch Giám biết được, có khả năng sẽ nhân cơ hội giết hết chúng.

Bạch Dạ thực ra không hứng thú với việc đi dạo đại lục Tây, nhưng vẫn thuận theo anh hai rời khỏi điện Ma Vương. Khi đang đi dạo phố, cậu mở miệng hỏi: “Anh hai, anh lạc mất những người còn lại mà không lo lắng mọi người sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Bạch Giám vừa nhìn những món đồ nhỏ bán ở sạp hàng viên đường vừa nói: “Vớ bừa một người trong số họ cũng có bản lĩnh hơn anh, việc gì mà phải lo lắng? Hơn nữa khi chú mày tìm được anh, chú không hề hỏi vị trí của bọn họ, chứng tỏ rằng chú đã tìm được mọi người và biết họ an toàn. Điều đó cũng giải thích cho việc tại sao đến giờ này chú mới hỏi tình hình của bọn họ. Nói tóm lại là lo lắng cũng chỉ phí công.”

Bạch Dạ: “……”

Sau khi tính tình của Bạch Giám thay đổi, có vẻ như thông minh hơn trước nhiều.

“Vậy anh không muốn gặp mọi người sao?”

Bạch Giám bỏ tiền ra mua một cái vòng ngọc màu trắng đeo lên cổ tay trống rỗng của Bạch Dạ: “Trước kia ở cạnh nhau ba mươi năm, ngày nào cũng nhìn thấy bản mặt của nhau, chán chết đi được. Giờ vất vả lắm mới được tách ra, tại sao phải đi gặp bọn họ?”

Bạch Dạ: “……”

Tính tình cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

“Còn về phần chú……” Bạch Giám dừng lại: “Tại sao chú lại ở cùng một chỗ với Hạ Sâm? Dựa vào phần ký ức đã khôi phục, chắc hẳn chú cũng biết rằng hai người không đi chung một con đường, thế nhưng tại sao lại gần gũi với nhau như vậy?”

Hắn nheo mắt: “Có phải hắn khôi phục lại cơ thể cho chú, sau đó dùng thứ gì đó để uy hiếp không cho chú rời khỏi hắn đúng không?”

“……” Bạch Dạ nghĩ một hồi, vẫn quyết định kể những chuyện đã xảy ra một thời gian trước cho anh hai.

Sau khi Bạch Giám nghe xong thì cười lạnh một tiếng: “Vì muốn thần tiên quay trở lại mà dám bẫy chú kết hôn với hắn. Hừ, thần tiên không phải là thứ tốt đẹp gì, về sau đừng qua lại với hắn nữa. Cẩn thận sau này hắn lại tính kế với chú đấy.”

Bạch Dạ không đồng ý cũng không nói gì.

Bạch Giám vừa nhìn liền biết cậu không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Sâm, hắn tặc lưỡi: “Anh đây buồn bực chết đi được. Cho dù là trước đây hay là hiện tại, chú đều thích ở cùng một chỗ với hắn, hắn có gì tốt chứ? Một tên cứng nhắc không thích nói chuyện, cũng không có cảm xúc.”

Bạch Dạ hỏi: “Trước kia em thích ở bên cạnh hắn sau?”

Bạch Giám nghi hoặc: “Chú chưa nhớ ra việc này à?”

Bạch Dạ lắc đầu: “Không có chút ấn tượng nào.”

“Không nhớ ra càng tốt.” Bạch Giám ôm bả vai cậu: “Nếu chuyện thần tiên trở về không có quan hệ mật thiết tới sự sống của chúng ta, anh đây sẽ mang chú đánh giết tới nơi ở của hắn, hợp sức với đại ca khiến hắn sống không bằng chết. Hừ, không nhắc tới hắn nữa, anh đưa chú đến Tiểu Quan Lâu chơi, đảm bảo chú sẽ quên hắn trong một giây.”

Bạch Dạ khiếp sợ nói: “Tiểu Quan Lâu? Có phải là cái nơi đó đó không? Anh hai, không ngờ rằng anh lại thích cái nơi này”

“Chú đừng hiểu lầm, anh vào đó chỉ để xem bọn họ nhảy múa giết thời gian thôi, không làm việc gì khác cả. Có điều lần này thì chưa chắc.” Bạch Giám cười một cách đen tối: “Lần này anh đây đưa chú đi phá thân.”

Bạch Dạ: “!!!!!!”

Anh hai là người nói được làm được, có khi còn dùng đủ thủ đoạn để bắt ép cậu phát sinh quan hệ với người khác. Cậu lập tức giả bộ tức giận: “Bây giờ còn chưa biết anh ba đang ở đâu, em làm gì có tâm tình để ý đến những chuyện ấy.”

Bạch Giám hỏi: “Ý chú là Bạch Cạnh hả?”

“Đúng vậy, anh có từng gặp anh ba không?”

“Gặp rồi. Hắn thường xuyên đến ma thành để đánh bạc. Anh gặp hắn ở sòng bạc suốt, chỉ là không gọi hắn mà thôi.” Nguyên nhân Bạch Giám không gọi Bạch Cạnh rất đơn giản, chính là không muốn trả nợ thay hắn.

Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Anh ba tới ma thành hả?”

“Đúng. Giờ chúng ta sẽ qua đó tìm hắn, tiện thể để hắn dẫn chú đi phá thân. Xong thì mấy anh em làm một bữa chúc mừng.

Bạch Dạ: “!!!!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc