NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Hạ Quân đứng ở cửa đại sảnh xem bọn họ nói chuyện khiếp sợ nói: “Di tổ đưa chưởng môn lệnh của phái Thiên Âm Bạch Dạ.”

Khi còn nhỏ, Di tổ tới thăm hắn thì từng đưa chưởng môn lệnh cho hắn chơi, cho nên hắn nhận ra chưởng môn lệnh của phái Thiên Âm. Có được chưởng môn lệnh, có thể ra lệnh cho toàn bộ tu sĩ của phái Thiên Âm, người trong môn phái sẽ nghe theo mệnh lệnh của người sở hữu chưởng môn lệnh.

Nhưng tại sao Di tổ lại đưa chưởng môn lệnh cho Bạch Dạ?

“Cái gì?” Bà nội Hạ không thể tin được những gì mình vừa nghe, vội vàng chạy đến cửa nhìn. Bà thấy trong tay Bạch Dạ là một tấm lệnh bài màu lam, đúng là chưởng môn lệnh của phái Thiên Âm. Bà chết sững tại chỗ.

Bà còn tưởng rằng bà trẻ biết được chuyện Hạ Sâm có bạn đời, vậy nên đặc biệt qua đây để khuyên Hạ Sâm ly hôn. Trước đó khi bà trẻ vừa tới Hạ gia, quả thật bà cũng hỏi rất nhiều chuyện về Bạch Dạ. Đặc biệt khi bà nghe được Bạch Dạ chỉ có Luyện Khí tầng hai, mày còn nhíu lại một chút. Lúc ấy bọn họ còn cho rằng bà trẻ không vui vẻ, vậy nên còn nói giúp Bạch Dạ trước mặt bà mấy lời.

Chẳng lẽ bà trẻ bị bọn họ làm cho cảm động? Vậy nên mới đưa chưởng môn lệnh cho Bạch Dạ?

Nhưng bà trẻ đã sống hơn một nghìn tuổi, làm gì có chuyện dễ dàng bị cảm động như vậy.

“Đúng là chưởng môn lệnh thật.” Bà nội Hạ lẩm bẩm.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa di tổ không muốn người khác nghe được bọn họ nói chuyện nên lập một kết giới ở xung quanh. Bọn họ không nghe được bà đã nói gì cùng với Bạch Dạ.

Chỉ thấy Bạch Dạ vui vẻ cầm lệnh bài trở về hậu viện.

Bà nội Hạ chờ di tổ trở về, vội vàng hỏi: “Bà trẻ. Tại sao vừa rồi ngài lại đưa chưởng môn lệnh cho Bạch Dạ?”

Di tổ trả lời một câu khiến không ai phản bác được: “Bởi vì mấy đứa đều không nhận chưởng môn lệnh, chỉ có Tiểu Dạ là nhận lấy. Hơn nữa cậu ấy là bạn đời của Hạ Sâm. Về sau nếu phái Thiên Âm có việc gì, A Sâm cũng có thể ra tay hỗ trợ.”

Mọi người: “……”

Hạ Sâm cười khẽ: “Di tổ tính toán kỹ càng thật.”

Với hiểu biết của hắn về di tổ, trước khi bà tới Hạ gia, chắc chắn đã âm thầm quan sát Bạch Dạ nếu không bà cũng sẽ không vui vẻ đưa chưởng môn lệnh cho cậu như vậy.

Di tổ mỉm cười nhìn hắn: “Tính toán kỹ thế nào cũng sao bằng cháu được.”

Bà không tin rằng đứa cháu ngoại khôn khéo thông minh của bà sẽ cưới một người chỉ mới gặp vài lần mà không có bất kỳ mục đích nào.

“Cháu về hậu viện đây, mọi người cứ từ từ nói chuyện.” Hạ Sâm uống xong ly trà, đứng dậy về phòng. Hắn thấy bên cạnh Bạch Dạ để khoảng hai mươi xấp giấy mềm, sau đó mỗi tờ giấy đều được xoa xoa lên người búp bê Phật rồi xếp gọn lại.

Hắn cũng không hỏi Bạch Dạ đang làm gì, ngồi ở một bên xem Bạch Dạ bận rộn.

Bạch Dạ nhìn thấy hắn rảnh rỗi như vậy, trong lòng có cảm giác không công bằng: “Anh lại đây giúp một tay đi.”

Dứt lời, cậu cảm giác được búp bê trong tay đang run rẩy.

Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu bảo tôi giúp xoa búp bê hả?”

“Đúng vậy.”

Hạ Sâm ngồi xuống bên cạnh cậu: “Phải xoa như thế nào?”

“Tùy anh. Chỉ cần xoa hết một lượt hai mươi xấp giấy là được. Đúng rồi, đừng có làm hư tờ nào đấy.”

Hạ Sâm rút ra một tờ giấy, vừa muốn xoa lên người con búp bê thì đột nhiên nó lùi lại muốn chạy trốn, giống như có sinh mạng vậy,.

Bạch Dạ ngẩn người ra, quay sang hỏi con búp bê: “Mày làm gì vậy?”

Búp bê truyền âm cho Bạch Dạ, giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Không cần hắn xoa, không cần hắn xoa.”

Bạch Dạ nhìn Hạ Sâm: “Vì sao?”

“Không biết. Giác quan thứ sáu nói cho ta biết không được để hắn động vào người.”

Bạch Dạ: “……”

Hạ Sâm nghi hoặc: “Làm sao thế?”

Bạch Dạ than nhẹ một tiếng: “Hình như nó không thích anh, vẫn nên để tôi tự làm thì hơn.”

Hạ Sâm: “……”

Búp bê lại truyền âm cho Bạch Dạ: “Không phải ta không thích hắn.”

Bạch Dạ hỏi trước mặt Hạ Sâm: “Nếu không phải không thích anh ta, vậy tại sao lại không cho anh ta chạm vào mày?”

Búp bê nói: “Ta đã nói là không biết mà.”

Túi gió truyền âm cho Bạch Dạ: “Trước khi thần lực khôi phục, nhìn thấy bạn đời của ngươi cũng không có cảm giác gì. Hiện tại thần lực đã khôi phục, ta cảm giác được hơi thở của hắn rất lớn mạnh, đến ta cũng cảm thấy không dễ chọc vào.”

Bạch Dạ: “……”

Hạ Sâm lợi hại như vậy sao?

Hạ Sâm thấy Bạch Dạ không lên tiếng liền hỏi: “Nó nói cái gì?”

Bạch Dạ thuận miệng nói: “Nó khen anh rất lợi hại.”

“Ồ?” Hạ Sâm nhếch miệng: “Lợi hại như thế nào?”

“Câu đó phải hỏi chính anh chứ, hiện tại cảnh giới của anh ở tầng nào?”

Hạ Sâm nói: “Kỳ Dung hợp.”

Bạch Dạ khinh thường: “Có quỷ mới tin.”

Nếu như Hạ Sâm chỉ ở kỳ Dung Hợp, chắc chắn túi gió sẽ không nói anh ta không dễ chọc vào. Khi cậu dùng gậy tang để đối phó với Cửu trưởng lão. Lúc đó Cửu trưởng lão cũng ở Kỳ Dung hợp, nhưng bọn nó không hề cảm thấy ông là một người khó nhằn, ngược lại còn đánh bay ông ta.

Hạ Sâm cười không nói gì.

“Không thể nói thì không cần nói.” Bạch Dạ nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy thì linh căn của anh là gì? Hay là việc này cũng không thể nói ra?”

Hạ Sâm không chút do dự trả lời: “Linh căn hỗn độn. Cậu biết là được rồi, đừng nói cho người khác.”

Bạch Dạ lần đầu tiên nghe thấy loại linh căn này: “Linh căn hỗn độn là linh căn gì?”

“Nó là linh căn có tất cả thuộc tính, cũng có nghĩa là tất cả linh căn được hoà trộn với nhau. Cho dù là tu luyện thuộc tính nào, những thuộc tính khác cũng được tăng cường theo, năng lực tu luyện vượt trội hơn hẳn Thiên linh căn và linh căn biến dị. Đây cũng là linh căn tốt nhất trong số tất cả những linh căn trên đời, bởi vì thiên lôi sẽ phá lệ chiếu cố những người có linh căn này, có thể không cần thiên lôi kiếp độ cũng sẽ tấn thăng cảnh giới, thậm chí không có gì khác so với độ kiếp bằng thiên lôi cả. Vận may và cơ hội những người này thu được cũng vượt hơn hẳn những linh căn khác.”

Tuy rằng Bạch Dạ nghe không hiểu lắm nhưng cảm thấy rất ngầu: “Vừa rồi tại sao anh nói không được nói cho ai biết?”

“Chắc cậu cũng nghe đến việc người tu chân muốn độ kiếp cần phải có thiên lôi. Nhưng mấy nghìn năm trước, chúng thần tiên rơi xuống, thế gian đã sớm không còn thần nữa. Không có thần tiên đồng nghĩa với việc không có thiên lôi. Cho nên hiện tại ở giới Tu chân đều dùng thiên lôi nhân tạo để độ kiếp tấn thăng. Nhưng sau khi tấn thăng, tu vi sẽ thấp hơn rất nhiều so với những người độ kiếp bằng thiên lôi. Dưới tình hình như vậy, linh căn hỗn độn liền trở thành thứ mà mọi người đều muốn tranh đoạt.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Không phải linh căn ở trong cơ thể sao? Còn có thể bị cướp hả?”

“Tất nhiên là có thể, hơn nữa còn có hai cách. Cách một chính là “đoạt nhà”, có nghĩa là cướp đi thân thể của tôi chiếm làm của riêng, như vậy kẻ cướp sẽ có thể có được linh căn hỗn độn. Cách thứ hai là cướp linh căn hỗn độn ra khỏi cơ thể tôi. Cách này khó hơn cách một rất nhiều, hơn nữa linh căn bị cướp chưa chắc đã phù hợp với cơ thể của kẻ cướp, vậy nên bình thường mọi người sẽ chọn cách thứ nhất. Còn có một khả năng nữa chính là khiến cho người khác cảm thấy đố kỵ, dẫn tới họ sát thân. Cậu là bạn đời của tôi, nếu như cậu nói chuyện này ra ngoài, liệu cậu có cảm thấy bản thân mình có thể tự lo liệu trước mọi chuyện được không?” Hạ Sâm biết Bạch Dạ thông minh, sẽ không nói chuyện này cho ai nên mới kể linh căn của mình cho cậu.

Bạch Dạ lại hỏi: “Ở giới Tu chân không có ai  quản chuyện “đoạt nhà” và cướp linh căn sao?”

“Có thì cũng có nhưng không đủ răn đe. Ví dụ như người bị cậu giết chết ở trong một môn phái có chút địa vị, môn phái đó có khả năng sẽ giúp người đó báo thù. Nếu như địa vị cao hơn một chút, môn phái đó có thể sẽ liên thủ với một môn phái khác để cùng đối phó với cậu. Nếu như người đó không có thân phận gì, nhiều nhất cũng chỉ có bạn bè thân thích đi báo thù. Nhưng nếu đến những thứ đó cũng không có thì sao? Vậy thì đừng nghĩ đến nữa, chết cũng chết rồi còn ai nhớ đến người đó đâu?”

“Tôi có cảm giác giới Tu chân rất hỗn loạn và máu lạnh vô cảm.”

“Đúng vậy, rất loạn.”

“Tôi vẫn nên tiếp tục xoa búp bê thì hơn.” Bạch Dạ rút ra một tờ giấy nhẹ nhàng xoa lên người con búp bê, sau khi xoa xong thì đặt lại chỗ cũ. Đột nhiên ánh mắt cậu chợt loé lên, cười cười xếp gọn lại đống giấy.

Hạ Sâm nhìn thấy nụ cười gian trá của cậu: “Cậu lại nghĩ ra trò gì phải không?”

“Không có.” Bạch Dạ vội vàng phủ nhận: “Tôi xoa búp bê thì có thể nghĩ ra trò gì chứ? Anh cũng nhạy cảm quá rồi đấy? Chẳng lẽ bởi vì có được linh căn hỗn độn nên anh cảm thấy tất cả người trong thiên hạ đều muốn hãm hại mình sao?”

Hạ Sâm không phủ nhận.

Bạch Dạ tặc lưỡi: “Ai thèm muốn linh căn hỗn độn của anh chứ. Hừ, đừng có cản trở tôi xoa búp bê.”

Hạ Sâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Dạ trộm nhìn hắn, sau đó dùng âm thanh nhỏ nhất để nói với búp bê: “Ban phúc thêm gấp mười lần số giấy mà mày cho tao đi.”

Búp bê kháng nghị: “Ngươi càng ngày càng quá đáng. Không nói đến chuyện lần đầu tiên ngươi bảo ta ban phúc cho một tờ giấy trắng. Giờ ngươi lại còn dám bảo ta ban phúc cho đống giấy chùi đít này à.”

Bạch Dạ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tao cũng không muốn như vậy, nhưng hiện giờ không tìm được bùa tặng con, cũng không lấy đâu ra 5000 trang giấy trắng, vậy nên chỉ đành để mày chịu thiệt một chút. Nhưng làm thế cũng không có hại gì mà, vừa hay có thể lau cho mày sạch sẽ.”

Búp bê: “……”

“Tờ giấy này tao muốn tặng cho Hạ Sâm để chúc anh ta sớm sinh quý tử, mày nhớ ban phúc cho nó nhiều một chút đấy.” Bạch Dạ nén cười nói: “Tốt nhất là vận may có thể mạnh đến mức khiến hắn tự mang thai đứa con của mình.”

Hạ Sâm thính giác vô cùng nhanh nhạy: “……”

Biết ngay là con người này không có ý đồ gì tốt đẹp.

Búp bê nói: “Dù cho thần lực của ta có cao hơn nữa cũng không thể nào khiến cho đàn ông có con được.”

“Tao biết, tao nói giỡn thôi.” Bạch Dạ sắp xếp cẩn thận lại đống giấy mềm rồi đặt vào trong túi. Đợi đến khi Hạ Sâm không ở trong phòng, cậu sẽ trộm nhét giấy vào trong gối của hắn. Còn về việc có tác dụng hay không thì cậu cũng chịu.

Đêm xuống, Bạch Dạ ăn tối xong nhưng vẫn chưa thấy thủy long trở về. Cậu quan tâm hỏi han túi gió: “Chẳng lẽ thuỷ long chơi vui vẻ đến mức không muốn về nhà à?”

Túi gió nói: “Thần lực của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chắc chắn hắn vẫn sẽ quay trở về đây thôi. Bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, có khả năng là vẫn chưa chơi đủ.”

“Chỉ cần nó không có việc gì thì tốt.”

“Hắn là thần khí, sao có thể xảy ra chuyện được.”

Bạch Dạ cũng yên tâm hơn.

Lúc này, thủy long đang ở cùng với tên cướp trong hang ổ của chúng trên núi, bốn phía đều là những cây trúc dựng thành phòng ở, không có đèn điện, chỉ có cây nến cùng ngọn đèn dầu. Ở trung tâm đang đốt mấy chục đống lửa lớn, tất cả mọi người ở đây đều vây quanh đống lửa vừa múa vừa hát, vô cùng vui vẻ.

Người cướp được thủy long hưng phấn nói với trại chủ đang ngồi ở trên đài: “Chủ nhân, ngài mau nhìn xem thứ bảo bối này có phải là một trong số những món bảo bối lớn trong tập tranh của người không?”

Trại chủ uống hớp rượu. Hắn không hề để ý đến những gì mà thủ hạ vừa nói: “Cái gì mà bảo bối với bảo bối lớn chứ?”

“Chính là bảo bối này. Lúc trước ta từng nhìn thấy nó trong tập tranh của ngài, hơn nữa chuột tìm kho báu cũng đánh giá rồi, nó nói đây chính là một bảo bối lớn.” Tên cướp đặt thuỷ long trước mặt chủ nhân của mình.

Trại chủ châm điếu thuốc, lười biếng nhìn về phía mặt bàn, nương theo ánh lửa quan sát hình dáng của thủy long. Sau đó động tác của hắn dừng lại, vội vàng lấy ra một tập tranh từ trong vòng tay chứa đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc