NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Cửu trưởng lão không tin: “Một phàm nhân như Bạch Dạ làm sao lại có đan dược được, hơn nữa còn đan dược tiên phẩm nữa chứ. Không có khả năng, nó không thể có đan dược được. Tiểu Quân, cháu đừng đùa ta.”

“Là sự thật, vừa rồi cháu đã tận mắt nhìn thấy, cháu còn cầm lên tay để xem cơ mà, bây giờ cháu sẽ đi hỏi mượn cậu ta.” Hạ Quân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Cửu trưởng lão liếc mắt, ý bảo mấy người Ngụy Liêu Theo sau quan sát tình hình.

Phòng của Bạch Dạ đối diện với phòng Cửu trưởng lão, cách nhau một cái sân nhỏ, chỉ cần lớn tiếng gọi là có thể nghe rõ ràng mồn một.

Hạ Quân vội vàng đập cửa phòng Bạch Dạ: “Bạch Dạ, mở cửa, mau mở cửa.”

Bạch Dạ đang xem cống phẩm, vừa nhìn đã biết ý đồ của hắn khi đi đây, cậu cầm chiếc bình đựng đan dược lắc lắc, đan dược đập vào thành chai phát ra những tiếng loong coong vô cùng dễ nghe.

Cậu lãnh đạm nói: “Hạ Quân, cậu đến để hỏi đan dược cho Cửu trưởng lão đúng không?”

Bạch Dạ có thể khẳng định như vậy là vì lúc trước cậu nhìn tướng mạo của Ngụy Liêu cùng với mấy người Cửu trưởng lão, sau đó tính ra được trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa bọn họ sẽ có việc phải cầu xin cậu. Vậy nên lúc trước cậu mới không thèm để ý đến việc mấy người Ngụy Liêu không xin lỗi cậu. Bởi vì bọn họ không xin lỗi, vậy thì họ cũng nên xác định rằng sau này sẽ phải trả cái giá lớn hơn nữa.

Phòng trọ nhỏ nên cách âm không tốt, Hạ Quân nghe được giọng nói từ trong phòng truyền ra, mặt hơi biến sắc: “Đúng vậy, hiện tại Cửu trưởng lão đang cần nó để cứu mạng. Cậu đưa thuốc cho tôi trước rồi về sau tôi sẽ trả cậu gấp đôi. Không, trả gấp ba cũng được. Cậu muốn tiền mặt cũng được, cậu ra giá đi.”

Bạch Dạ cười khẽ, đứng dậy đến trước cửa sổ trong phòng, kéo tấm rèm ra rồi mở cửa hỏi: “Cậu muốn bình thuốc này đúng không?”

Lúc trước cậu nghe thấy Cửu trưởng lão nhắc tới mấy thứ như yêu độc, linh lực, đan dược, cậu cảm thấy mấy người họ cùng với người trong Hạ gia đều không phải là người bình thường. Nếu như bọn họ không phải là người thường, vậy thì rốt cuộc họ là ai? Hiện tại cậu đang cực kỳ tò mò đối với thân phận của họ.

Hạ Quân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó.”

Ngụy Liêu cùng Lạc Khu Lợi đi theo Hạ Quân qua đây sửng sốt, không ngờ Bạch Dạ thật sự có đan dược tiên phẩm. Nói cách khác, sư phụ bọn họ được cứu rồi. Hai người vô cùng vui mừng, vội vã bước tới.

Bạch Dạ thu hồi nụ cười: “Vậy cậu nói cho tôi biết lý do tại sao tôi phải cứu một người khinh bỉ tôi, vu oan cho tôi rồi không xin lỗi đi?”

Hạ Quân ngẩn người.

Ngụy Liêu, Lạc Khu Lợi: “……”

Hạ Quân nói: “Vu oan cho cậu rồi không xin lỗi là mấy người A Liêu, không phải Cửu trưởng lão. hơn nữa mạng người là quan trọng nhất, cậu không thể thấy chết mà không cứu được.”

Bạch Dạ lãnh đạm nói: “Trò không tốt là lỗi của thầy.”

Nếu sư phụ dạy dỗ tốt, đồ đệ chắc chắn sẽ không làm những hành động thất lễ. Sư phụ dung túng cho đồ đệ, vậy nên bọn họ mới dám không coi ai ra gì.

Hạ Quân: “……”

Ngụy Liêu cả giận nói: “Bạch Dạ, không phải ngươi muốn chúng ta nói xin lỗi ngươi sao? Bây giờ chúng ta nói xin lỗi ngươi đã được chưa? Ngươi có thể đưa thuốc cho sư phụ của ta không, người sắp không chịu nổi rồi.”

Lạc Khu Lợi nén lửa giận trong lòng: “Bạch Dạ, chúng ta xin lỗi ngươi xin lỗi, mong ngươi đưa thuốc cho chúng ta.”

Năm phút trước còn nói sẽ không xin lỗi Muggle, năm phút sau liền ăn một cú tát thật mạnh. Hiện tại mặt hắn đang nóng rát, chỉ muốn giết Bạch Dạ cho hả giận thôi.

Bạch Dạ không lên tiếng.

Hạ Quân rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc trước Bạch Dạ lại nói “Hiện tại không xin lỗi đúng không? Vậy sau này các người có muốn xin lỗi cũng không dễ dàng như vậy đâu”. Bởi vì bây giờ Ngụy Liêu cùng Lạc Khu Lợi xin lỗi cũng đã muộn, Bạch Dạ sẽ không nhận lời xin lỗi của bọn họ, hơn nữa thái độ của hai người họ không thành khẩn một chút nào, nếu là hắn, hắn cũng sẽ không tha thứ cho họ.

Lạc Khu Lợi thấy Bạch Dạ thờ ơ, tức giận nói: “Bạch Dạ, chúng ta đều xin lỗi ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi muốn thế nào mới đưa đan dược cho chúng ta? Bạch Dạ, nếu là sư phụ ta có gì bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Hạ Quân lạnh lùng liếc hắn một cái: “Hai người nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem có giống như đang đi xin lỗi người khác không? Có giống như đang cầu xin người khác giúp đỡ không?”

Lạc Khu Lợi khó hiểu nhìn Hạ Quân: “A Quân, không phải trước kia cậu cũng thấy Bạch Dạ không vừa mắt sao? Tại sao bây giờ cậu lại năm lần bảy lượt nói giúp cho cậu ta thế? Rốt cuộc ai mới là người Hạ gia?”

Hạ Quân: “……”

Mặt Ngụy Liêu sầm xuống: “Nếu như cậu ta không đưa thì chúng ta sẽ vào trong cướp lấy.”

Bạch Dạ đổ ba viên đan dược trong chai ra lòng bàn tay, sau đó bỏ một viên vào trong miệng, đan dược vừa vào miệng liền tan ra: “vậy hai người cứ thử vào cướp xem? Xem động tác của các người nhanh hay là tôi ăn nhanh hơn.”

Lạc Khu Lợi cùng Ngụy Liêu cuối cùng cũng luống cuống: “Dừng tay, không thể ăn nữa.”

Đan dược tổng cộng chỉ có ba viên, trừ sư phụ phải ăn một viên ra, còn có Tưởng Thiên cũng cần ăn một viên. Nếu Bạch Dạ ăn thêm một viên nữa, vậy một trong số hai người trên tất phải bỏ mạng. Nếu như cậu ta ăn hết, bọn họ sẽ không còn sư phụ nữa, sư phụ không còn nữa, bọn họ sẽ chẳng là cái đinh gỉ gì trong Hạ gia cả, có lẽ Hạ gia sẽ giữ bọn họ lại, nhưng tất nhiên sẽ không đối đãi tốt như trước kia, về sau nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.

“Bạch Dạ……” Cửu trưởng lão kéo thân thể suy yếu từ trong phòng đi ra: “Ta xin lỗi ngươi.”

Bạch Dạ nhướng mày.

Lạc Khu Lợi cùng Ngụy Liêu nhanh chóng đỡ lấy Cửu trưởng lão: “Sư phụ, tại sao người lại ra đây.”

Cửu trưởng lão hất tay bọn họ ra,đè gáy hai người xuống, sau đó khom lưng 90 độ cùng với hai đồ đệ của mình: “Bạch Dạ, chúng ta trịnh trọng xin lỗi ngươi ở đây, chúng ta không nên coi khinh ngươi, cũng không nên vu oan cho ngươi. Là ta không dạy dỗ tốt đồ đệ, thế cho nên mấy đứa chúng nó thường tùy hứng làm bậy, không hiểu lễ nghĩa, mong ngươi thứ lỗi cho. Ta cam đoan với ngươi, về sau sẽ không có ai dám xem thường ngươi, cười nhạo ngươi nữa. Ta muốn nói lại với ngươi một lần nữa: Thực xin lỗi.”

Lạc Khu Lợi cùng Ngụy Liêu thấy sư phụ ăn nói khép nép, bọn họ không cam lòng cất cái tôi của bản thân đi: “Bạch Dạ, thực xin lỗi.”

Hạ Quân: “……”

Từ trước đến nay, Cửu trưởng lão vẫn luôn khinh thường phàm nhân. Mỗi lần nhìn thấy người bình thường, ánh mắt ông đều mang theo vài phần coi khinh. Vậy nên đây là lần đầu tiên hắn thấy Cửu trưởng lão cúi đầu nhận sai với một người bình thường.

Ngụy Liêu không kiên nhẫn đợi Bạch Dạ lên tiếng, muốn ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của đối phương, nhưng gáy lại bị Cửu trưởng lão ấn chặt cứng.

Bạch Dạ nhìn thấy Cửu trưởng lão không ngừng chảy máu, có khi chỉ còn cầm cự được vài phút, máu trên mặt đất bắt đầu đọng thành vũng. Cậu thật sự không thể thấy chết mà không cứu được: “Hy vọng ngài có thể nói được làm được.”

Cậu mở cửa, đưa đan dược cho Hạ Quân: “Trả lại gấp năm lần.”

Hạ Quân trừng lớn mắt: “Năm lần? Cậu hút máu người à?”

Tên này có biết một viên đan dược tiên phẩm khó luyện chế thế nào hay không? Cho dù là một luyện đan sư hàng đầu, một năm cũng chỉ có thể luyện không quá trăm viên đan dược tiên phẩm, có thể thấy được loại đan dược này quý giá như thế nào

Bạch Dạ hỏi: “Vậy cậu muốn hay không?”

Bạch Dạ vốn dĩ muốn tiền mặt, nhưng không biết như thế nào, trong lòng tự dưng có cảm giác tiền bạc chưa chắc đã mua được loại đan dược này, cho nên cậu mới lựa chọn Hạ Quân trả lại cậu gấp năm lần.

“Muốn, đương nhiên muốn.” Hạ Quân nhanh chóng đưa đan dược cho hai thầy trò Cửu trưởng lão.

Hai người đó ăn đan dược xong thì ngừng chảy máu, nhanh chóng ngồi xuống chữa thương.

Mấy người Ngụy Liêu ở trong phòng bảo vệ cho hai thầy trò Cửu trưởng lão.

Hạ Quân biết mấy người Ngụy Liêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bạch Dạ như vậy, vậy nên nhân lúc trời còn chưa sáng mang theo Bạch Dạ rời khỏi khách sạn đi đến Linh Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc