NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Bạch Dạ mút dầu mỡ dính trên ngón tay: “Phàm giới chúng tôi có một câu thành ngữ như thế này: “Con người lấy thức ăn làm đầu”.Ông có biết nó có ý gì không? À, quên mất ông là người giới Tu chân, chắc cũng chẳng có cách nào hiểu được nó đang nói về vấn đề gì đâu. Ý của nó là đồ ăn vô cùng quan trọng đối với phàm nhân chúng tôi. Chúng tôi còn có một câu tục ngữ là trời đánh tránh miếng ăn, có nghĩa là ăn cơm còn to hơn cả trời đấy. Những thứ phép tắc chó má đó dẹp sang một bên đi. Nói đến quy củ, ông có quy củ không? Dù tôi có như thế nào thì cũng là bạn đời của A Sâm, bạn đời của chủ nhân Hạ gia. Cho dù ông không thừa nhận thì cũng không thể vừa mới gặp đã dạy đời nhau thế được. Bạn đời của tôi còn không lên tiếng giáo huấn, ông lấy tư cách vớ vẩn gì mà dạy dỗ tôi?”

Mọi người: “……”

Các hộ vệ đi theo Thiệu trưởng lão thấy Bạch Dạ bất kính với ông thì lập tức rút trường kiếm ra.

Thiệu trưởng lão nhanh chóng giơ tay ra ngăn bọn họ lại: “Không được vô lễ.”

Các hộ vệ quay sang nhìn nhau, sau đó thu kiếm về.

Thiệu trưởng lão xin lỗi: “Lúc trước là do ta thất lễ, mong thứ lỗi. Chỉ là ở giới Tu chân ta chưa từng thấy đạo đãi khách như vậy, nhất thời nhanh miệng nên mới lên tiếng răn dạy thôi.”

Bạch Dạ rộng lượng xua tay: “Ông không có kiến thức, không trách ông được.”

Mọi người: “……”

Phì một tiếng, Hạ Quân bật cười. Thấy không khí có vẻ không đúng, hắn nhanh chóng nén tiếng cười lại, cố gắng không cho mình thốt lên thành tiếng.

Thiệu trưởng lão thở dài, quay sang nói với Hạ Sâm: “Hạ gia chủ, chủ nhân lệnh cho ta ở thế gian này một thời gian để điều tra chuyện thiên lôi, lại phải phiền Hạ gia chủ sắp xếp một chỗ ở rồi.”

Hạ Sâm gật đầu: “Quản gia sẽ xử lý chuyện này.”

“Trừ việc này ra, ta còn có một việc muốn làm.”

Hạ Sâm hỏi: “Chuyện gì?”

“Trước khi ta rời đi, chủ nhân cùng với các thái thượng trưởng lão đặc biệt dặn dò rằng khi gặp được Hạ gia chủ thì đưa những bức họa này cho ngài.”

Vừa nghe liền thấy ý đồ rất rõ ràng, chủ nhân của Hạ gia ở giới Tu chân cùng với các thái thượng trưởng lão muốn tìm một người bạn đời khác cho Hạ Sâm.

Hạ Quân nhỏ giọng thì thầm bên tai Bạch Dạ: “Cậu xong rồi, các thái thượng trưởng lão đưa cho anh tôi những bức họa kia chắc chắn là vì muốn anh tôi bỏ cậu rồi cưới người khác.”

“Vậy thì làm sao?” Bạch Dạ tự tin nói: “Anh cậu thích tôi như vậy, sẽ không bỏ tôi đâu.”

Nếu như bỏ được thì tốt, ngay lập tức thì còn tuyệt vời nữa.

Hạ Quân trợn mắt: “Cậu lấy tự tin từ đâu ra thế?”

“Tất nhiên là anh cậu cho tôi tự tin rồi. Tối hôm qua hắn mới thổ lộ với tôi mà, nói rằng hắn thích một người sến súa như tôi.” Bạch Dạ kiêu ngạo.

Mọi người nghe thấy bọn họ đối thoại: “……”

Bạch Dạ vỗ vai Hạ Quân: “Cậu cứ yên tâm. Anh cậu đã sớm biết hôm nay Thiệu trưởng lão tới đây là vì có ý đồ chia rẽ chúng tôi, vậy nên tối qua đã an ủi tôi không cần để ý đến mấy người đó. Anh cậu còn thề sống chết rằng sẽ không ly hôn với tôi. Hắn không muốn ly hôn, chẳng lẽ mấy người thái thượng trưởng lão dám dùng sức mạnh với hắn sao?”

Khóe miệng Hạ Quân giật giật: “Nói không chừng sẽ làm vậy đấy.”

Bạch Dạ không thèm để ý: “Bọn họ muốn phá thì cứ phá, vừa hay tôi có thể xem xem anh cậu thích tôi bao nhiêu. Nếu như hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, người bạn đời như vậy có cho tôi cũng không lấy. Nếu như hắn sống chết cũng không muốn buông tay, tôi đây còn phải cảm ơn mấy người bên phía thái thượng trưởng lão đã giúp tôi kiểm tra tình cảm của anh cậu.”

Hạ Sâm làm bộ không hiểu: “Thứ này là……”

Thiệu trưởng lão nói: “Các thái thượng trưởng lão bảo ngài chọn người mình thích trong số những bức họa này.”

Hạ Sâm gật đầu.

Hạ Quân kích động nói bên tai Bạch Dạ: “Cậu nhìn xem. Anh tôi gật đầu, chắc chắn là muốn bỏ cậu rồi.Giờ cậu bắt đầu khóc được rồi đấy.”

Trong lòng Bạch Dạ cũng rất kích động. Bỏ đi nào, mau bỏ tôi đi. Có điều cậu không thể thể hiện quá lộ liễu được, đành phải làm bộ nói: “Tối hôm qua còn tình sâu ý đậm với tôi, hôm nay đã nhận bức họa mà người khác đưa cho rồi. Đúng là không thể tin tưởng được lũ đàn ông cặn bã.”

Khóe miệng Hạ Sâm khẽ giật. Hắn quay sang nói với Thiệu trưởng lão: “Tiểu Quân tuổi không còn nhỏ nữa, đến thời điểm chọn người để kết hôn rồi. Đa tạ các thái thượng trưởng lão đã lo lắng.”

Mọi người: “……”

Hạ Quân: “……”

Anh hắn đúng là xấu xa, lại còn lấy hắn ra làm bia đỡ đạn nữa.

Thiệu trưởng lão chưa từ bỏ ý định nói: “Nhưng mấy người thái thượng trưởng lão đưa những bức họa này cho ngài để ngài lựa chọn.”

Hạ Sâm gật đầu: “Tôi sẽ tự mình cùng với Tiểu Quân chọn người mà mọi người đều vừa lòng.”

Thiệu trưởng lão nhìn ra được Hạ Sâm quyết tâm muốn ở bên cạnh Bạch Dạ. Dù ông có nói thẳng là các thái thượng trưởng lão muốn Hạ Sâm chọn một bạn đời khác cũng không làm được gì. Xem ra việc này phải để mấy người Thái Thượng trưởng đích thân ra tay mới được.

“Ừ, mọi người cứ từ từ chọn. Nếu không tìm được ai vừa ý thì chờ sau khi ta trở về sẽ phái người mang tới những bức họa mới. Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.”

Hạ lão gia lập tức sai quản gia dẫn bọn họ đi nghỉ.

Thiệu trưởng lão cùng với các hộ vệ đi vào căn phòng đã được sắp xếp ổn thỏa. Ông dán bùa cách âm lên tường, sau đó giận giữ đập bàn một cái: “Bạch Dạ kia chỉ là một phàm nhân cỏn cỏn mà cũng dám lên tiếng giáo huấn ta. Hồ Đài cũng vì tên nhãi nhép đó mà không được làm trưởng lão nữa, còn bị xóa sạch một cảnh giới nữa chứ. Không giúp Hồ Đài báo thù, ta thật sự nuốt không trôi cục tức ghê tởm này.”

Hộ vệ Phó Hoàn của Thiệu trưởng lão sầm mặt xuống: “Vừa rồi trưởng lão không nên ngăn cản chúng ta, để chúng ta giải quyết tên nhóc đó ngay tại chỗ mới phải.”

Thiệu trưởng lão cười lạnh: “Giết chết Bạch Dạ trước mặt Hạ Sâm, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Chỉ là gia chủ chi thứ thôi mà, hắn có thể làm gì chúng ta chứ?”

Thiệu trưởng lão nhíu mày: “Các ngươi không biết mấy người thái thượng trưởng lão vô cùng coi trọng Hạ Sâm. Ta có thể khẳng định, nếu như chúng ta bị Hạ Sâm giết chết, bên phía thái thượng trưởng lão cũng sẽ không trách cứ hắn nửa lời.”

Phó Hoàn khó hiểu: “Bên phía thái thượng trưởng lão tại sao lại coi trọng một chi thứ như vậy?”

“Ta chỉ biết trong số các thái thượng trưởng lão có một người là thái tổ phụ của Hạ Sâm. Ông ta vô cùng yêu thương dung túng hắn. Những thái thượng trưởng lão khác có khả năng vì nguyên do này nên rất chiếu cố Hạ Sâm.” Thiệu trưởng lão day day giữa mày: “Tóm lại các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể động thủ trước mặt Hạ Sâm được, cũng không được để hắn tra ra dấu vết để lại. Những chuyện khác thì cứ tùy cơ ứng biến”

“Vâng.”

Lúc đó ở phía xa, Bạch Dạ đang đứng trong sân của Hạ Sâm đột nhiên hắt xì một cái: “Tôi dám chắc là mấy người Thiệu trưởng lão đang nói xấu sau lưng tôi, nói không chừng còn đang mưu tính xem làm thế nào để khiến tôi đi đời.”

Hạ Sâm bình tĩnh uống một ngụm trà: “Biết ông ấy sẽ làm như vậy mà cậu còn dám đắc tội à.”

“Còn chẳng phải vì lúc đó có anh ở đấy à?” Bạch Dạ thở dài. Cậu cũng đâu muốn đắc tội với Thiệu trưởng lão? Chẳng qua cậu chỉ muốn làm Thiệu trưởng lão ghét cậu, khiến cho ông ấy ép Hạ Sâm ly hôn. Ai ngờ rằng ông ta cũng chỉ là cái bánh mì nhúng nước trước mặt Hạ Sâm chứ.

“Nếu như tôi không ở đó, ông ta giở trò muốn đùa chết cậu thì sao?”

Bạch Dạ hơi biến sắc: “Tôi nhớ rõ tối qua anh nói rằng công việc đã xử lý ổn thỏa cả rồi, những công việc phát sinh giao cho các trưởng lão quản lý là được, đúng không?”

“Ừ, sao vậy?”

“Anh có biết tôi nghe thấy tin đồn gì ở trường của chúng tôi không?”

Hạ Sâm cảm thấy cậu chuyển đề tài nhanh như lật bánh tráng vậy. Hắn nhướng mày: “Tôi không chú ý tới trường của cậu, làm sao biết được cậu nghe được tin đồn gì ở nơi đó chứ.”

Bạch Dạ thở dài: “Những sinh viên ở trường đều nói rằng tôi vì tiền nên kết hôn với một lão già lớn hơn 50 tuổi.”

“Lớn hơn 50 tuổi……” Hạ Sâm nhíu mày: “Lão già ư?”

Hắn cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong chén trà, hắn già chỗ nào chứ?

“Còn nói anh……” Bạch Dạ muốn nói nhưng lại thôi: “Nói anh……”

“Nói tôi cái gì?”

Bạch Dạ vội vã nói: “Nói anh tuổi quá lớn, phương diện kia chắc chắn không được.”

Hạ Sâm: “……”

“Còn nói bởi vì không được cho nên chỉ có thể nằm ở phía dưới.”

Hạ Sâm nhất thời không phản ứng kịp: “Phía dưới cái gì ở?”

“Chính là để người ta ấy ấy hoa cúc đấy.”

Hạ Sâm một hơi uống hết chén trà nóng bỏng: “Thật sự nói như vậy à?”

“Nếu như anh không tin có thể hỏi Hạ Quân. Vậy nên tôi cảm thấy cũng đến lúc anh nên tới trường tôi “ra mắt” rồi.”

Hạ Sâm nghe được lời này, làm gì có chuyện không biết ý tứ của cậu. Hắn vừa buồn cười vừa tức giận: “Cậu nói vòng vo tam quốc như vậy, là vì lo lắng Thiệu trưởng lão tìm cậu gây phiền toái, muốn tôi đưa cậu đi học đúng không?”

Bạch Dạ duỗi tay để lên vai hắn: “Anh biết thì để trong lòng là được rồi, việc gì phải nói ra khiến tôi mất mặt như thế.”

Hạ Sâm hỏi lại cậu: “Cậu làm nhiều chuyện thất lễ trước mặt mấy người bên phía ông nội như vậy, cậu còn có mặt mũi sao?”

Bạch Dạ cười: “Da mặt tôi dày, cho dù có làm bao nhiêu chuyện xấu hổ đi chăng nữa thì mặt mũi vẫn còn ở đây mà.”

Hạ Sâm lười trả lời cậu, tiếp tục rót cho mình một chén trà.

Bạch Dạ chọc chọc cánh tay hắn: “Đưa tôi đến trường học không?”

“Không đưa.”

Bạch Dạ thở dài: “Còn nói yêu tôi, anh yêu tôi kiểu này à?”

Hạ Sâm bật cười: “Tô nói yêu cậu bao giờ.”

“Tối hôm qua.”

“Tôi nói tôi yêu một người khác mà.”

“Hiện tại cậu coi tôi thành cậu ta, có gì khác nhau sao? Nếu như tôi chết đi, anh sẽ không còn ai để nhớ mong trông chờ nữa đâu.”

Hạ Sâm tiếp tục uống trà.

Bạch Dạ thấy hắn không để ý tới mình, thức thời không mở miệng nữa.

Hạ Sâm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Quân: “Ở trường của chú mày đều đồn rằng Bạch Dạ gả cho một lão già à?”

Hạ Quân gửi lại một đống dấu hỏi, sau đó mới nói: “Anh, làm sao anh biết được vậy?”

Hạ Sâm không trả lời lại tin nhắn của hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Sâm cùng ăn bữa sáng với Bạch Dạ. Hắn theo cậu rời khỏi phòng đi tới bãi đỗ xe, sau đó ngồi lên một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ. Hắn nói với Bạch Dạ: “Lên xe.”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Đi đâu?”

“Đưa cậu đến trường học.”

Vẻ mặt Bạch Dạ sáng ngời lên, nhanh chóng ngồi lên xe Hạ Sâm: “Chẳng phải ngày hôm qua anh nói rằng không đưa tôi đến trường mà nhỉ? Hôm nay sao lại đổi ý rồi?”

Hạ Sâm lười nhác nói: “Đưa bạn đời đến trường học cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu không lại bị người ta gọi là tên đàn ông cặn bã.”

“Anh biết thì tốt.”

“……” Hạ Sâm cười nhạt một tiếng, khởi động xe rời đi.

Ở bãi đỗ xe của trường học, Hạ Quân mới từ trên xe bước xuống. Dư Dược và Phí Giang vẫn đợi hắn từ nãy đến giờ lập tức xông tới: “A Quân, bọn mình nghe thấy một chuyện.”

Hạ Quân khóa xe rồi hỏi: “Nghe thấy chuyện gì?”

Phí Giang nhỏ giọng nói: “Chúng mình nghe nói anh cậu kết hôn.”

Hạ Quân: “!!!!!”

Dư Dược hỏi: “Có phải sự thật không thế?”

Hạ Quân nhíu mày: “Ai nói?”

“Chúng mình cũng không biết. Nhưng chuyện đã đồn đại khắp nơi rồi, rất nhiều người tu chân đề biết. Rốt cuộc có phải sự thật không vậy?”

Hạ Quân nghĩ sớm hay muộn thì mọi người cũng biết, cũng không có ý giấu giếm nữa: “Ừ, là thật.”

“Vậy……” Dư Dược và Phí Giang bỗng nhiên nhìn thấy môt chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ phóng đến từ phía xa, kích động trừng lớn mắt: “Vãi chưởng!”

Bình luận

Truyện đang đọc