NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Đối với những người tu chân phải bế quan vài chục năm hoặc vài trăm năm, sự thay đổi ở phàm giới thật sự diễn ra quá nhanh. Phù Vân lão tổ bị phong ấn mấy vạn năm, nhóm của Vô Tàng thì chưa từng ghé qua phàm giới kể từ lúc xuyên không đến nay, phàm giới trong mắt họ giống như một thế giới hoàn toàn khác biệt, tất cả những món đồ ở đây đều cực kỳ xa lạ, ví dụ như điện thoại, TV, ô tô,… đều là những thứ mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ.

Thứ khiến cho bọn họ không thể rời mắt khỏi là những tòa cao ốc chọc trời. Ở thời cổ đại, chỉ có những tòa thành lớn mới có thể xây dựng những căn nhà cao ba tầng, những căn cao đến năm tầng hoặc vượt quá con số năm là cực kỳ hiếm gặp. Thế nhưng ở nơi đây, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao mấy chục tầng, thậm chí lên cả trăm tầng, thật sự đồ sộ hơn nhà cửa ở thời cổ đại rất nhiều.

“Đây, đây là phàm giới ư?” Đám người Vô Dã giống nhà quê lên phố đứng ngoài cổng lớn nhà họ Hạ nhìn ngắm những tòa cao ốc phía xa, kinh ngạc đến mức không khép được miệng vào. Trước kia bọn hắn từng tới phàm giới và nhận thấy cuộc sống ở đây không so sánh được với giới Tu chân. Vậy nên sau khi xuyên qua thời không, bọn hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở lại đây, bên cạnh cũng chẳng có ai nhắc cho bọn hắn biết nơi đó thay đổi nhiều như thế nào. Ý định đặt chân tới phàm giới kết thúc ngay từ điểm bắt đầu.

Bạch Dạ chế giễu bọn hắn: “Không thế thì là gì? Thần giới à?”

Đám người Vô Dã: “……”

Sớm biết thế giới này thay đổi nhiều như vậy, bọn họ đã sớm tới đây sinh sống rồi.

Phù Vân lão tổ dùng thần thức quét một vòng quanh Đại Đô Thành, cảm thấy cực kỳ có hứng thú với một số kiểu quần áo mới mẻ ở đây. Có điều bà biết mình không tiện ở lại nhà họ Hạ, dù gì thì bà cũng thấy chán ghét đám thần tiên kia, người trong Hạ gia thấy vậy chắc cũng sống thấp thỏm không yên.

Bà hỏi Bạch Dạ: “Con còn có chỗ ở nào khác không?”

Hạ Sâm nói: “Có. Trên danh nghĩa còn có vài căn biệt thự nữa, để ta đưa mọi người tới xem.”

Tuy rằng Phù Vân lão tổ không thích thần tiên nhưng bà đang chậm rãi tiếp thu sự thật Hạ Sâm là bạn đời của con trai bà. Bà không hề từ chối ý tốt của hắn, đi theo Hạ Sâm tới một căn biệt thự khác.

Bình thường cứ cách ba đến bảy ngày sẽ có người tới đây quét tước dọn dẹp. Vả lại Hạ Sâm biết pháp thuật, chỉ cần dùng thuật thanh khiết là có thể khiến cả căn biệt thự sáng bừng lên: “Lão tổ, ngài có hài lòng với nơi này không? Nếu không thì chúng ta đổi chỗ khác.”

Biệt thự này chỉ nhỏ bằng một nửa so với Hạ gia nhưng vẫn đủ cho Phù Vân lão tổ sinh hoạt.

Phù Vân lão tổ nhìn khoảng sân rồi gật đầu: “Ờ nơi này đi.”

“Giờ ta sẽ sắp xếp đầu bếp, quản gia và tài xế qua đây. Sau này cần thiết có thể gọi bọn họ tới.”

Bạch Dạ nhìn thấy Hạ Sâm chuẩn bị rời đi thì vội vã nói: “Tiện thể thì gọi cả nhà tạo mẫu tóc, chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế tới đây để sửa sang lại cho mẹ tôi nhé.”

Hạ Sâm nhìn cách ăn mặc cổ trang của Phù Vân lão tổ, thấy bà không phản đối thì gật đầu tươi tỉnh nói: “Được, giờ tôi sẽ sắp xếp cho bà.”

Sau khi hắn rời đi, Bạch Dạ dạy Phù Vân lão tổ làm thế nào để dùng TV.

Sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, Phù Vân lão tổ quyết định trực tiếp dùng pháp thuật để điều khiển nó.

Bạch Dạ dở khóc dở cười: “Mẹ không thể dùng pháp thuật trước mặt phàm nhân được, người ta sẽ bị dọa sợ đấy.”

Phù Vân lão tổ cầm lấy cái điều khiển: “Ta có thể giả vờ như đang dùng nó.”

“Vẫn là mẹ thông minh nhất.” Bạch Dạ đưa bà tới phòng ngủ chính rồi để cho những người khác tự do chọn phòng của mình, sau đó dạy bọn họ cách dùng điện nước,….

Vì muốn lấy lòng mẹ vợ nên hiệu suất làm việc của Hạ Sâm cực kỳ nhanh. Một tiếng đồng hồ sau đó, nhà thiết kế cùng với thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc mang theo công cụ kiếm cơm của họ đi vào khu biệt thự, sau đó vô cùng nhanh nhẹn thay đổi vẻ bề ngoài cho Phù Vân lão tổ và những người đi cùng.

Ba nhà thiết kế miệng dẻo như kẹo ngọt, hết khen mái tóc dày dặn của Phù Vân lão tổ thì lại khen chất tóc đẹp và làn da mịn màng. Bọn họ còn nói rằng bà là người xinh đẹp nhất mà bọn họ từng thấy. Tuy Phù Vân lão tổ không bày tỏ cảm xúc gì ra ngoài nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.

Bạch Dạ thấy Phù Vân lão tổ vui vẻ thì bản thân cũng mừng theo: “Mẹ, chờ đến khi trang điểm xong, con và A Sâm sẽ đưa người tới khách sạn lớn ăn cơm.”

Phù Vân lão tổ hắng giọng một cái.

Nhà thiết kế kinh ngạc nói: “Bạch tiên sinh, vị phu nhân này là mẹ của ngài ư?”

Bạch Dạ vừa cười vừa gật đầu.

“Trời ạ, thật sự quá trẻ trung.” Nhà thiết kế nói ra câu này không phải vì muốn lấy lòng bọn họ mà là vì Phù Vân lão tổ thật sự quá trẻ, thoạt nhìn Bạch Dạ chỉ trẻ hơn bà vài tuổi.

Chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc cũng cảm thấy Phù Vân lão tổ quá trẻ trung: “Bạch tiên sinh, nếu như ngài không gọi vị phu nhân này là mẹ, chúng ta còn tưởng rằng đây là chị của ngài đấy.”

Bạch Dạ không thể nói sự thật cho bọn họ: “Mẹ của tôi rất biết chăm chút bản thân.”

“Chăm sóc tốt thật đấy.” Tuy rằng chuyên viên trang điểm rất muốn hỏi Phù Vân lão tổ chăm sóc bản thân như thế nào, nhưng hắn quan sát thấy bà không thích nói chuyện, nếu như hỏi bây giờ có khi sẽ khiến đối phương mất hứng, vậy nên hắn không nhắc tới điều đó.

Chờ đến khi trang điểm xong, Phù Vân lão tổ biến thành một con người hoàn toàn mới vừa đẹp vừa quyến rũ, giống như tiểu yêu tinh bước ra từ hoa mẫu đơn trắng, vừa diễm lệ không ai bằng, vừa cao quý thoát tục. Khi bước vào khách sạn với Bạch Dạ và Hạ Sâm, bà lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nếu như Hạ Sâm không đi cùng với Bạch Dạ, có khi mọi người còn tưởng bà là tình nhân của hắn. 

Ăn cơm xong, Bạch Dạ và Hạ Sâm đưa Phù Vân lão tổ đi mua điện thoại và trang sức, đưa thêm tiền mặt và thẻ ngân hàng cho bà, mãi đến mười một giờ đêm mới trở về biệt thự.

Bạch Dạ nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi nói: “Tôi phải đi gặp bạn nên không về bây giờ được.”

Hạ Sâm cũng phải mở cuộc họp với nhóm Ất Cốt nên không đi theo cậu.

Bạch Dạ dịch chuyển tức thời tới sân sau cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch, đến nơi thì thấy năm quỷ hồn đang lơ lửng trong sân vườn.

Năm quỷ hồn nhìn thấy Bạch Dạ thì sợ mất mật.

Bạch Dạ không quan tâm đến bọn nó, trực tiếp xuyên qua cửa đi vào trong đại sảnh.

Trong phòng không có người nhưng được quét tước cực kỳ sạch sẽ.

Cậu ngồi xuống rồi truyền âm cho Hắc Bát: “Anh Hắc, tôi trở về rồi, giờ đang ở cửa hàng đồ cổ.”

Hắc Bát đang câu hồn ở một bệnh viện cách đó khá xa, nghe thấy giọng nói của Bạch Dạ thì không giấu được vẻ sửng sốt.

Những tay chân đang câu hồn với Hắc Bát thấy hắn không động đậy thì hỏi: “Anh Hắc, anh sao vậy?”

Hắc Bát vỗ vai người đó: “Tôi còn có việc, những chuyện khác giao hết cho cậu.”

Tên tay chân ngẩn cả người, sau đó nhìn thấy Hắc Bát biến mất trong phòng.

Tiếp theo, hắn xuất hiện ở sân sau cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch, thấy trong nhà có đèn thì vừa bước vào vừa hỏi: “Là Bạch tiểu tứ sao?”

Bạch Dạ mở cửa phòng ra: “Vào đi.”

Hắc Bát đập nhẹ một cái lên vai cậu, vừa mừng rỡ vừa tức giận chất vấn mấy câu “Gần đây cậu đi đâu thế? Muốn liên lạc cũng chẳng tìm thấy người đâu. Cậu thật sự chạy tới giới Tu chân à?”

“Đi một chuyến tới giới Tu chân.” Bạch Dạ vừa quan sát Hắc Bát vừa cong môi cười: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lúc đó lại lựa chọn anh làm công việc câu hồn rồi.”

“Vì sao?” Hắc Bát cũng quan sát Bạch Dạ. Điều bất ngờ là hắn không hề nhìn ra được tu vi của cậu.

Bạch Dạ ngồi xuống rồi nói: “Anh là Hắc Vô Thường chuyển thế.”

Lúc đó cậu không có chút ký ức nào, chỉ là có cảm giác Hắc Bát có gì đó bất thường nên mới tới tìm hắn.

Hắc Bát ngẩn cả người: “Tôi là Hắc Vô Thường chuyển thế?”

“Ừ, việc này không tiện nói nhiều cho lắm, sau này anh khôi phục lại trí nhớ sẽ biết thôi.” Bạch Dạ đổi đề tài: “Tôi không ở đây một thời gian, tình hình câu hồn của các anh thế nào rồi?”

“Khi mới bắt đầu thì rất bình thường, nhưng đến khi qua năm mới, Hạ gia đổi người quản lý xong thì luôn luôn chèn ép bọn tôi khiến nhiều nhiệm vụ câu hồn bị chậm trễ. Lúc đó tôi muốn liên hệ với cậu để hỏi xem có cách gì giải quyết chuyện này không, nhưng chẳng liên lạc được với cậu, đến trường học cũng không tìm thấy. Sau này tôi nghĩ chắc chắn cậu đã đến giới Tu chân nên đành phải trốn tránh người của Hạ gia để câu hồn.” Hắc Bát nhớ tới khoảng thời gian trước kia thì rất bực mình: “Cũng may người nhà họ Hạ chẳng kiêu ngạo được bao lâu thì đã phải rời khỏi phàm giới, nghe nói là vì thần tiên sắp trở về, bọn hắn sợ thần tiên xử phạt nên mới vội vàng rời đi, cũng không biết là thật hay là giả nữa. Nếu là thật thì tốt quá. Để xem về sau bọn hắn còn dám kiêu ngạo nữa không.”

Nói đến vế sau, hắn cực kỳ vui vẻ, còn đập đùi đen đét nữa. Sau đó mới nhớ ra Bạch Dạ là bạn đời của Hạ Sâm, cũng tính là người Hạ gia, hắn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Bạch Dạ cười nói: “Thần tiên không quy vị nên không có khả năng xử phạt Hạ gia.”

“Không quy vị sao?” Hắc Bát nghi hoặc: “Nhưng ngoài kia ai cũng đồn đại về điều đó.”

“Thần tiên vẫn xuất hiện, chỉ là không quy vị mà thôi. Không nói đến việc này nữa. Lần này tôi tới đây là vì muốn nói cho anh biết về sau có khả năng phải xây lại địa phủ, anh sẽ về đó làm quan sai.”

Không để cho thần tiên quy vị nhưng bắt buộc phải xây địa phủ, nếu không về sau việc đầu thai sẽ rất lộn xộn, thế giới cũng đảo lộn theo.

Hắc Bát kinh ngạc nhìn cậu: “Ý của cậu là tôi có thể làm quỷ sai thật sự đúng không?”

“Ừ, cụ thể như thế nào vẫn phải theo dõi tình hình đã, không phải nói muốn xây là xây ngay được.” Bạch Dạ cứ nghĩ đến việc Diêm Vương còn bé là lại cảm thấy đau đầu: “Cũng không chắc phải đợi mấy năm hay mười mấy năm nữa, chỉ cần sau này anh làm tốt công việc của mình sẽ có thể trở thành quỷ tiên.”

Hắc Bát thấy giọng điệu của Bạch Dạ rất chắc chắn thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Hắn quan sát cậu lần nữa: “Tôi cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều.”

Bạch Dạ dựa lưng vào ghế vừa cười vừa hỏi: “Anh thử nói xem tôi thay đổi thế nào?”

Hắc Bát vuốt cằm nói: “Không biết có phải cậu dùng pháp khí để che lấp sức mạnh bản thân nên tôi mới không nhìn ra tu vi của cậu không. Điều này vẫn chưa phải việc quang trọng nhất. Dung mạo và khí chất của cậu cũng thay đổi, hình như thành thục hơn và tự tin hơn rất nhiều. Điều này khiến tôi có cảm giác cậu đang đứng ở vị trí cao và có quyền được nói chuyện. Cậu nhớ lại những lời bản thân vừa nói đi, bảo xây địa phủ là xây địa phủ. Đây là loại truyện mà một người bình thường có thể làm được sao? Bạch tiểu tứ, có phải cậu gặp chuyện gì ở giới Tu chân nên chịu đả kích lớn khiến đầu óc trở nên bất bình thường không?”

Bạch Dạ bật cười thành tiếng: “Anh nghĩ thế nào thì là thế đó.”

Hắc Bát lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì trong thời gian ở tại giới Tu chân? Cậu tìm được mấy anh em trong nhà chưa?”

“Tìm được rồi, bọn họ muốn ở bên kia tu luyện một thời gian, chờ đến khi tôi kết hôn sẽ trở về.”

“Cậu kết hôn?” Hắc Bát kinh ngạc: “Cậu ly hôn với Hạ Sâm rồi sao?”

“Anh nghĩ cái gì trong đầu đấy?” Bạch Dạ tức giận trừng hắn một cái: “Lúc trước tôi chỉ đăng ký kết hôn cùng với A Sâm chứ chưa tổ chức tiệc mừng. Lần này trở về đây là vì muốn tổ chức một hôn lễ lớn. Đến lúc đó, anh và những sứ giả câu hồn khác cũng tới uống ly rượu mừng nhé.”

“Hóa ra là uống rượu mừng hả.” Hắc Bát cười ha ha: “Cái này không thành vấn đề. Đúng rồi, về sau cậu còn ở lại Hạ gia không?”

“Ở chứ. Về sau chúng tôi sẽ sống ở đó, chắc hẳn sẽ không trở về giới Tu chân trong mười năm tới.” Bạch Dạ nói đến việc này thì vỗ trán một câu: “Đúng rồi, tôi phải về đây, về nhà còn phải đi học nữa chứ.”

Cậu đứng lên: “Về sau nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, cậu dịch chuyển tức thời rời đi.

Hắc Bát khó tin nhìn vào bóng người của Bạch Dạ. Đây là thuật ẩn thân à? Hay là biến mất rồi?

Hắn hoàn hồn rồi lẩm bẩm nói: “Tôi đã sớm biết Bạch gia không có ai bình thường.”

Bình luận

Truyện đang đọc