NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Vô Tàng suy đi tính lại, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh của một người. Hắn nheo mắt nói: “Chắc hẳn là Bạch Dạ.”

“Bạch Dạ?” Vô Sương ngẩn người, nghi hoặc nói: “Theo như chúng ta điều tra, Bạch Dạ đã không còn thần lực nữa, gần đây mới tu tới kỳ Trúc Cơ. Nếu hắn lên võ đài chắc chắn sẽ cầm chắc cái chết.”

Vô Dã khinh bỉ: “Ta thấy có vẻ như Bạch Dạ đã giả vờ không có thần lực.”

Vô Tàng cũng đồng ý với ý kiến này, hắn lãnh đạm nói: “Đến thần vương cũng không dám khinh thường người khác, chúng ta không được khinh địch.”

Vô Sương khó hiểu: “Nếu thần vương kiêng kị Bạch Dạ như thế, cũng biết hắn sẽ khiến chúng thần ngã xuống, tại sao lại không giải quyết hắn sớm hơn?”

“Dù sao Bạch Dạ cũng là con của Thái Dương Tinh Quân.” Vô Tàng cười lạnh: “Thái Dương Tinh Quân là ai? Là đại thần thượng cổ, đồng thời còn là con của thần đế thượng cổ. Cho dù thần vương không vừa mắt cũng phải kiêng dè vài phần.”

Vô Sương: “……”

Ánh mắt Vô Dã khẽ động, hắn truyền âm cho Vô Môn: “Vô Môn, đối thủ của ngươi có khả năng là Bạch Dạ, hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết hắn, đừng bỏ lỡ.”

Vô Môn nghe vậy, ánh mắt trở nên tàn độc, cầm lấy thần trượng của hắn ra chiêu Lôi Hỏa Thịnh Yến. Tiếp theo, trên không trung phát ra những tiếng lách tách, mây đen giăng đầy trời, bao phủ toàn bộ không gian. Đột nhiên, trên trời cao giáng xuống vô số cột sét nhằm thẳng vào Bạch Dạ, đồng thời dưới chân cậu nở rộ một đóa sen lửa bao vây khóa chặt bốn phía xung quanh. Cả võ đài bị nuốt trọn trong đóa sen đó.

Khung cảnh vô cùng tráng lệ, âm thanh vang dội khắp phía, những tu sĩ cấp thấp cho dù có tu vi không cao cũng cảm nhận được cảnh giới pháp thuật của đối phương vượt trội hẳn so với  tu sĩ Đại Thừa. Ai ai cũng toát mồ hôi lạnh thay cho Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhanh chóng bay lên không bay, đầu tiên dùng pháp thuật phòng ngự để bảo vệ bản thân, sau đó xuất nhất chiêu Bạo Băng Sậu Vũ. Ngay lập tức, một trận mưa băng bắt đầu ập xuống, dập tắt đóa sen lửa trên mặt đất. Những cột băng hóa thành vô số mũi tên nhọn bắn về phía Vô Môn, những nơi chúng chạm vào đều bị đóng băng, ngay cả mặt đất cũng không ngoại lệ. Trong chớp mắt, võ đài biến thành cạm bẫy cắm đầy những cột băng khổng lồ, tỏa ra khí lạnh đến gai người. Mà nước mưa lại là vật dẫn điện, ngay khi tiếp xúc với những cột sét đã dẫn dòng điện chạy thẳng qua người Vô Môn. Tuy rằng uy lực của dòng điện đã yếu hơn nhiều nhưng vẫn đủ để khiến cho cơ thể hắn run rẩy.

Hắn vung tay lên, dùng thần trượng để tránh khỏi những hạt mưa mang điện. Giây tiếp theo, hắn xuất chiêu Vạn Ma Quy Tông tấn công đối phương, làn khí đen đặc giống cơn lốc xoáy vần vũ tán loạn, cả võ đài rơi vào địa ngục ma quỷ.

Tuy rằng tu vi của Vô Môn cao hơn so với Bạch Dạ, nhưng phép thuật của cậu cứ kéo đến ùn ùn không dứt, hơn nữa còn muôn hình vạn trạng, thiên biến vạn hóa, thậm chí còn có khả năng khắc chế pháp thuật của thần tiên, đánh cho Vô Môn liên tiếp thất thế, phải lùi về sau.

Bạch Dạ bắt đầu học trộm pháp thuật khắc chế thần tiên từ khi muốn đối phó với thần tiên. Bởi vì cậu cảm thấy tu vi của mình kém hơn phần lớn thần tiên trên trời, vậy nên phải học pháp thuật để bù vào phần thiếu sót, về sau phải đối phó với những vị thần có tu vi cao hơn cậu ba vạn năm cũng không thành vấn đề. Vậy nên cậu đã chạy tới Ma giới, Yêu giới và Quỷ giới để học nhiều kiểu pháp thuật khắc chế thần tiên.

Vô Tàng thấy tình hình của Vô Môn khá ảm đạm khi đối đầu với Bạch Dạ, hắn lạnh lùng nói: “Vô Môn sắp thua rồi.”

Đám đồng bọn: “……”

Vô Môn là người hiếu thắng, hắn không thể nào chịu đựng được nếu phải thua trước mặt đám đông. Hắn cắn chặt răng, quyết định liều mạng đến cùng sử dụng chiêu Thần Tế. Ngay sau đó, sau lưng hắn xuất hiện một hồn thể màu vàng do chính thần hồn của hắn biến thành.

Vô Dã đứng phắt dậy: “Vô Môn điên rồi sao?”

Thần Tế không chỉ hao tổn nhiều sức lực mà còn khiến tu vi tổn thất, cụ thể thiệt hại bao nhiêu tu vi cần phải xem Bạch Dạ có thể chống cự được hay không. Nếu thời gian hắn trụ được càng dài, Vô Môn càng tiêu hao nhiều tu vi.

Bên phía Phù Vân lão tổ cũng dần mất bình tĩnh, có điều chưa đợi bọn họ lên tiếng thì Vô Tàng đã đứng dậy nói với người giám sát: “Chúng ta nhận thua.”

“Việc này……” Người giám sát do dự nhìn về phía Vô Môn.

“Ta không……” Vô Môn đã nổi sát tâm với Bạch Dạ.

Vô Tàng không muốn mất đi một người trong nhóm, hắn dịch chuyển tức thời xuống võ đài, nhân lúc Bạch Dạ không chú ý gỡ bỏ mặt nạ của cậu xuống, sau đó đánh ngất Vô Môn rồi đưa hắn trở lại chỗ ngồi.

Phía Phù Vân lão tổ lo lắng Vô Tàng sẽ gây chuyện bất lợi với Bạch Dạ, cũng vội vã dịch chuyển tức thời xuống võ đài.

Bạch Dạ không đoán được Vô Tàng sẽ làm như vậy. Khi chiếc mặt nạ rơi xuống đất, mọi người đều thấy rõ khuôn mặt của cậu, muốn giấu cũng không thể giấu được, vậy nên cậu dứt khoát không giấu nữa.

“Bạch Dạ ——” Đại thái thượng trưởng lão đứng phắt lên, khó tin nhìn người dưới võ đài.

Mọi người khiếp sợ đứng hết lên, bao gồm Hạ Quân cùng với trưởng bối trong nhà và những người nhà họ Hạ từng gặp Bạch Dạ, Thành Trấn và Thành Trì đến xem trận tỷ thí,…..

Phù Hư chân nhân hỏi: “Dung Hạc chân nhân, ông quan biết hắn sao?”

Đại Thái thượng trưởng lão: “……”

Đâu chỉ quen thôi, đối phương còn là cha của cháu ông kia kìa.

“Hì Hì ——” Tiểu Phong Bá trong ngực ông vui vẻ cười khanh khách: “Hì hì hì ——”

Ngay cả đám trẻ trong lòng mấy người bên phía Hạ lão gia phấn khích kêu lên: “A a ——”

Hạ Quân lấy lại tinh thần trước, vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Sâm lúc này đang rất bình tĩnh: “Anh cả, đó là Bạch Dạ sao?Tại sao cậu ta trở lại trở nên lợi hại như vậy, thậm chí còn đối đầu với cao thủ cảnh giới Đại Thừa nữa, rốt cuộc cậu ấy là ai? Tại sao Bạch Dạ lại ở cùng một phe với Phù Vân lão tổ?”

Nếu việc đã bại lộ rồi, vậy thì Hạ Sâm cũng không giấu giếm nữa: “Chờ đến khi về nhà rồi nói.”

Hạ lão gia thở dài, nghiêm túc nói: “Việc này cần phải nói rõ ràng.”

Mọi người đều có quá nhiều câu hỏi, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn nguồn.

Dưới võ đài, Phù Vân lão tổ kiểm tra cơ thể Bạch Dạ: “Tiểu Dạ, con không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Bạch Dạ và Phù Vân lão tổ xoay người trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xem tỷ thí.

Tiếp theo toàn là cao thủ bên phía người tu chân tỷ thí, bên phía Phù Vân lão tổ và đám người Vô Tàng đều không tham gia trận đấu nào. Tới khi mặt trời lặn, chủ quản tuyên bố tạm dừng tỷ thí, ngày mai mặt trời mọc lại tiếp tục.

Đại thái thượng trưởng lão rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, nhanh chóng rời đi khởi sảnh chờ đi tìm mấy người bên phía Hạ Sâm.

Bạch Dạ nhìn thấy đại thái thượng trưởng lão rời đi, đứng dậy trở về Yêu Vương Điện ở đại lục Nam với Phù Vân lão tổ, tới nơi thì thấy Hạ Sâm đã đứng ở cửa đại điện chờ bọn họ trở về.

Phù Vân lão tổ hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong điện.

Bạch Dạ vừa cười vừa đi đến trước mặt Hạ Sâm: “Tôi cứ tưởng anh sẽ ở lại khách điếm giải thích chuyện của tôi với cha mẹ chứ.”

Hạ Sâm dắt tay cậu: “Chờ cậu cùng tôi về đó giải thích với mọi người.”

“Anh cảm thấy bọn họ còn muốn gặp tôi không?”

Không đợi Hạ Sâm trả lời, Phù Vân lão tổ đang ở trong điện tức giận nói: “Hai đứa muốn ở bên ngoài tình chàng ý thiếp tới khi nào? Còn không mau vào trong đi?”

“Xử lý bên phía mẹ trước đã.” Bạch Dạ kéo Hạ Sâm đi vào trong điện: “Mẹ.”

Hạ Sâm cũng xưng một tiếng Phù Vân lão tổ.

Phù Vân lão tổ lạnh lùng đảo mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi hỏi: “Tiểu Dạ, khi ở nơi tỷ thí con nói rằng muốn đưa ta một thứ để xả giận. Giờ chúng ta trở về rồi, con còn không mau lấy ra cho ta xem?”

Bạch Dạ lấy ra từ trong túi gió một cái vòng vàng đưa tới trước mặt Phù Vân lão tổ: “Mẹ, chính là thứ này.”

Phù Vân lão tổ thấy rõ hình dạng của chiếc vòng, thần sắc chợt sững lại: “Đây là… Nhật Luân……”

Chiếc vòng trước mặt có kích thước tương tự với vòng tay bình thường, ngoại trừ vỏ ngoài được bọc bởi một lớp gai dài ra thì không có gì đặc biệt.

Hạ Sâm nhướng mày, Nhật Luân là thần khí của Thái Dương Tinh Quân, không biết Bạch Dạ đem nó cho Phù Vân lão tổ là có ý gì.

“Đúng vậy, là Nhật Luân.” Bạch Dạ đeo chiếc vòng vào tay Phù Vân lão tổ: “Nhật Luân cất giấu thần hồn của người kia, người muốn xử trí hắn thế nào cũng được.”

Trong mắt Phù Vân lão tổ tức khắc trào ra sự căm phẫn ngút trời. Bà dùng sức nắm chặt chiếc vòng,  nhưng Nhật Luân là thần khí chứ không phải là thứ mà bà muốn là bóp vỡ được. Bà biết điều này nên mới dồn hết sức siết chặt tay lại. Nhưng chiếc vòng này có gai nhọn, làm vậy cũng đồng thời tổn thương đến chính bản thân mình.

Bà tức giận ném Nhật Luân lên mặt đất.

Nhật Luân bay lên, hơi thở của Phù Vân lão tổ khiến nó cảm thấy quen thuộc, sau đó vô thức bay một vòng trước mặt bà rồi cọ cọ vào ống tay áo.

Phù Vân lão tổ tức giận nói: “Cút.”

Bạch Dạ kéo Hạ Sâm xoay người rời đi.

Phù Vân lão tổ chán nản: “Không phải bảo hai đứa”

“Con biết.” Bạch Dạ xoay người vừa cười vừa nói: “Con chỉ đang cho người chút thời gian để làm quen thôi.”

Phù Vân lão tổ thở dài: “Tại sao Nhật Luân lại ở trong tay con?”

Bạch Dạ kể khái quát mọi chuyện cho bà.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Phù Vân lão tổ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Bà lẩm bẩm nói: “Hóa ra những lời hắn nói đều là sự thật.”

Bạch Dạ nghe thấy lời Phù Vân lão tổ nói liền hỏi: “Ai cơ?”

“Còn có thể là ai nữa?” Phù Vân lão tổ hừ lạnh: “Lúc trước ta từng kể rằng ta đã tới Thái Dương Cung và nhìn thấy tàn ảnh của người. Hắn nói mình tính ra được con sẽ khiến chúng thần biến mất, tiếc rằng hắn chính là một trong số đó nên không có biện pháp nào để bảo vệ con đến cuối cùng. Hắn hy vọng về sau ta có thể chiếu cố con, đừng ngăn trở con làm bất cứ chuyện gì, quan trọng nhất chính là sống những ngày vui vẻ hạnh phúc.”

Bạch Dạ: “……”

Phù Vân lão tổ day trán: “Cứ nhắc tới hắn là ta thấy đau đầu, thôi đừng nói về hắn nữa.”

Bạch Dạ cảm thấy bà cần phải bình tĩnh lại, vậy nên không quấy rầy nữa, cùng với Hạ Sâm rời khỏi đại điện trở lại phòng của mình. Sau đó cậu lấy ra hai thần khí đưa cho Hạ Sâm: “Mẹ tôi có, anh cũng có phần.”

Hạ Sâm nhìn vương miện vàng một lớn một nhỏ trong tay cậu, đáy mắt hiện rõ sự dao động. Hắn ngập ngừng hỏi: “Đây là……”

Bạch Dạ cười hắn: “Mới trôi qua có chút thời gian thôi mà đã không nhận ra rồi à?”

Hạ Sâm: “……”

Sao hắn có thể không nhận ra chứ.

Hạ Sâm nhẹ nhàng vuốt ve hai món đồ, chúng chính là vương miện mà phụ vương và mẫu hậu vẫn đội hàng năm, hắn đã nhìn chúng hơn hai vạn năm rồi, sao có thể quên đi trong thời gian ngắn ngủi vài thập niên chứ: “Tại sao cậu lại đưa cho tôi thứ này?”

“Thần hồn của bọn họ ở bên trong, muốn bọn họ sống lại hay không hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của anh.” Bạch Dạ nhét vương miện vào trong tay hắn: “Nhưng vẫn câu nói đó, nếu như anh muốn bọn họ sống lại, hai người đó bắt buộc phải ra đời với thân phận con của tôi, về sau chỉ có thể trở thành con cái của chúng ta.”

Hạ Sâm dở khóc dở cười: “Bảo phụ vương và mẫu hậu làm con chúng ta, cậu không sợ trời đánh sao.”

Bạch Dạ hừ nhẹ: “Lôi Công và Điện Mẫu đều là con tôi, đứa nào dám đánh chúng ta?”

Hạ Sâm nghẹn lời.

Bạch Dạ cười xấu xa: “Nếu cha mẹ anh thành con tôi, vậy bọn họ sẽ cho rằng cả hai là anh em trong nhà. Để xem về sau hai người đó còn nói chuyện yêu đương như thế nào.”

Hạ Sâm vừa tức vừa buồn cười. Hắn xoa đầu Bạch Dạ: “Cậu muốn phụ vương và mẫu hậu tìm kẻ thứ ba sao? Nhưng tôi không thể để cho bọn họ tìm người khác kết hôn được.”

“Không, tôi sẽ không bắt bọn họ kết hôn với người khác mà để cho hai người tự dắt tơ hồng, tự nghĩ cách viết tên của bọn họ lên sổ Nguyệt Lão. Tôi muốn khiến bọn họ muốn yêu nhưng không thể yêu được, để họ nếm thử cảm giác đau khổ khi không có được nhau.” Bạch Dạ nói. Trong đầu cậu đã nghĩ sẵn kịch bản tình yêu gập ghềnh trắc trở giữa thần vương và thần hậu. Chờ đến khi hai người ra đời, cậu sẽ viết câu chuyện đó lên sổ Nguyệt Lão: “Đây là hậu quả vì đã ngăn cản tôi ở bên cạnh anh.”

Hạ Sâm: “……”

Hắn muốn ngăn cản Bạch Dạ làm như vậy, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cậu làm thế khá tốt. Hắn thấy tình cảm giữa phụ vương và mẫu hậu quá phai nhạt, đôi khi còn có cảm giác hai người không giống một đôi phu thê, gặp mặt nhau không nói chuyện chính sự thì chẳng còn gì để thảo luận cả. Thế nhưng mọi người lại nói tình cảm giữa phụ vương và mẫu hậu rất sâu đậm, chỉ là chức trách bận rộn, không được thể hiện cảm xúc của mình mà thôi. Nếu không phải, tại sao cả hai lại ở bên nhau nhiều năm như vậy mà không tách ra.

Hạ Sâm không hiểu tình cảm của phụ vương và mẫu hậu, nhưng hắn hy vọng hai người có thể giống như cha mẹ hiện tại của hắn, những lúc thể hiện tình cảm với nhau sẽ ôm chặt lấy đối phương rồi hôn một cái. Đây mới là chuyện mà vợ chồng nên làm với nhau.

Hắn cất hai cái vương miện đi: “Việc này để sau rồi nói.”

Bạch Dạ phải hồi sinh rất nhiều thần tiên, phụ vương và mẫu hậu có thể xử lý cuối cùng.

Bạch Dạ đã giao vương miện cho Hạ Sâm, hắn muốn xử trí thế nào là chuyện của hắn: “Giờ chúng ta phải bàn bạc cách giải thích với mọi người bên phía ông bà nội của anh? Kể sự thật cho họ sao? Nếu như nói ra thân phận của anh, có thể sẽ khiến trái tim mọi người tổn thương.”

Hạ Sâm than nhẹ một tiếng: “Đừng nói chuyện của tôi, chỉ cần kể khái quát về thân phận của cậu là được.”

“Anh muốn tôi kể khái quát như thế nào?”

Hạ Sâm nói nhỏ vài câu bên tai cậu.

Bạch Dạ gật đầu, sau đó cùng với Hạ Sâm dịch chuyển tức thời trở lại khách điếm Phúc Vận ở thành Trung Nguyên, đến nơi thì thấy mọi người đã tập trung hết trong phòng.

Bạch Liệt nhìn thấy bọn họ trở về, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bạch Dạ đã trở về rồi, để hai đứa giải thích cho mọi người.”

Nếu như không về đây, hắn sẽ bị mọi người tra hỏi đến phát điên mất.

Hạ Quân và Hạ lão gia nhìn thấy Bạch Dạ, nhanh chóng tiến lên hỏi: “Bạch Dạ, chẳng phải cậu chỉ có tu vi Trúc Cơ sao? Tại sao có thể đánh thắng được tu sĩ cảnh giới Đại Thừa? Rốt cuộc câu là ai? Chẳng phải lúc trước cậu là một phàm nhân bình thường sao? Rồi còn anh cả, anh hai, anh ba nhà cậu nữa, sao lại thế này? Cậu có quan hệ gì với Phù Vân lão tổ? Cậu……”

Bạch Dạ bị hỏi đến mức quay vòng vòng. Cậu giơ tay lên rồi nói: “Tạm dừng, tạm dừng đã. Mọi người hỏi nữa là có muốn nghe câu trả lời không vậy?”

Hạ lão gia cả giận nói: “Vậy cậu mau nói đi.”

Bạch Dạ thi triển pháp thuật đóng cửa sổ lại, dựng kết giới để không cho người ngoài nghe thấy bọn họ nói chuyện, sau đó mới mở miệng nói: “Việc này phải nói từ Phù Vân lão tổ, bà với một vị thần tiên yêu nhau, sau đó sinh ra cháu.”

Mọi người sửng sốt: “Sinh ra cậu ư?”

Hạ Quân khiếp sợ: “Ý là bản thân cậu chính là con của thần tiên? Đồng thời còn là con trai của Phù Vân lão tổ?”

Bạch Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy cha mẹ của cậu ở phàm giới thì sao?”

“Chuyện này để nói sau, trước tiên nói đến chuyện xảy ra sau đó đã. Sau khi Phù Vân lão tổ sinh ra cháu được một thời gian ngắn, cháu bị phụ thân đem lên thiên đình, nhưng thần tiên trên đó không chấp nhận việc trên người cháu có huyết mạch của ba chủng tộc yêu, ma, quỷ, vậy nên ai cũng bài xích và không dung nạp cháu. Cũng bởi vậy mà cháu sinh ra oán hận với bọn họ ……” Ngoại trừ việc của Hạ Sâm, Bạch Dạ kể hết những chuyện đã xảy ra, bao gồm việc khiến chúng thần biến mất, làm thế nào để giúp thần tiên sống lại,…

Mọi người sững sờ nhìn Bạch Dạ một hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại, ai cũng khiếp sợ không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bình luận

Truyện đang đọc