NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Mọi người kinh ngạc không phải vì loại quả này có công hiệu thần kỳ thế nào, mà là bản thể gốc của Bạch Dạ có liên quan đến thiên đạo có quan hệ. Thiên đạo chính là sự tồn tại mà bọn họ không thể chạm tới.

“Nước mắt của thiên đạo ……” Hạ Quân đang ngơ ngác dần dần lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Vậy cha của Bạch Dạ là ai?”

Hạ Sâm nói: “Thái Dương Tinh Quân.”

Mọi người lại khiếp sợ lần nữa. Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ và thần tiên rất xa xôi, nhưng ai cũng từng nghe qua Thái Dương Tinh Quân là một vị thần cổ. Không ai ngờ rằng ngoài huyết mạch yêu ma tồn tại trong huyết quản, Bạch Dạ còn có huyết thống cao quý như vậy. Điều này thật sự khiến cho mọi người quá bất ngờ.

Bản thể của Bạch Dạ quá đặc biệt, chưa đầy một nén hương đã thu hút hết sự chú ý của người dân trong thành, mọi người đều bán tán sôi nổi xem đây là loại cây gì. Có điều rất nhanh sau đó, sự chú ý đã bị phân tán bởi tin tức đến từ Thập Phương Đình. Sau khi kiểm tra làm rõ, bọn họ biết được Bạch Dạ quả thật có huyết mạch của thần tiên huyết mạch, muốn thần tiên bớt giận phải xây miếu bái thần giống như lời cậu nói. Hơn nữa Thập Phương Đình đã bắt tay vào làm việc, mua đất trong thành để xây miếu.

Các môn phái lớn thấy miếu thần không còn bị phá hoại nữa thì cũng sôi nổi noi gương theo. 

Khuất gia cũng nhận được thông báo từ trưởng lão của Thập Phương Đình, bảo bọn hắn thả tất cả người nhà họ Hạ ra ngoài, đệ tử canh giữ ở phái Thiên Âm cũng bị triệu tập về.

Các trưởng lão của phái Thiên Âm nhìn thấy đám người gây rối đã rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cứ nghĩ tới việc Bạch Dạ thật sự là thần tiền, sắc mặt của họ lại trở nên cực kỳ khó coi.

Nhị trưởng lão nhìn về phía đại trưởng lão: “Bạch Dạ thật sự là thần tiên sao?”

Đại trưởng lão thở dài một hơi: “Bạch Dạ từng tung tin nói rằng chỉ cần bái thần là có thể khôi phục lại bình thường, giờ chúng ta đi bái thần là biết ngay thật hay giả thôi.”

Sắc mặt lục trưởng lão tái nhợt: “Nếu là thật, vậy chúng ta ……”

Chẳng phải đã bỏ lỡ mất một vãn bối là thần tiên sao? 

Các trưởng lão quay sang nhìn nhau không biết phải nói gì.

Khi còn ở thành Trung Nguyên, bọn họ cắt đứt quan hệ với Bạch Dạ trước mặt rất nhiều người. Thời gian gần đây khi các môn phái lớn chạy tới cửa gây sự, bọn họ còn tuyên bố rõ ràng rằng môn phái không có bất kỳ quan hệ gì với Bạch Dạ. Giờ bọn họ không còn mặt mũi để gặp người của Hạ gia, không còn chút thể diện nào để nói Bạch Dạ là tiểubối của họ.

Đại trưởng lão bất lực khua tay nói: “Trước tiên cứ đi xây miếu thần đã, sau này chúng ta sẽ dần dần sửa chữa lại quan hệ với Bạch Dạ.”

Các trưởng lão thở dài. Việc này chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Khi mọi người đang đồng lòng xây miếu thần cũng là lúc khí linh của thần trượng-Thần Hạo mang theo đám người Vô Tàng tới bên ngoài núi Hỗn Thú.

Đám động vật trên núi Hỗn Thú đang chơi đùa ở vùng biên giới nhìn thấy nhóm người của Thần  Hạo thì vội vàng truyền âm cho những con thú khác: “Có thần tiên tới núi Hỗn Thú —— có thần tiên tới núi Hỗn Thú ——”

Núi Hỗn Thú lập tức trở nên rối loạn. Những đàn thú lớn ào ào bay ra khỏi cánh rừng, nhìn thấy kẻ đến là thần vệ của thần vương thì mặt biến sắc: “Chẳng lẽ bọn hắn tới để giết chúng ta?”

“Chẳng phải Dạ Dạ nói thần tiên ngã xuống rồi sao? Tại sao đám thần vệ vẫn còn sống?”

“Dạ Dạ đâu rồi? Ai có thể liên lạc với Dạ Dạ?”

“Chúng ta ở bên trong kết giới, hoàn toàn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.”

“Mọi người đứng lo lắng, bọn hắn chỉ có mười một người, chúng ta có tận vài trăm vạn con thú, việc gì phải sợ hãi trước bọn hắn.”

Vô Tàng thấy đám động vật bắt đầu để lộ ra biểu cảm hung ác và sợ hãi thì biết rằng chúng đang hiểu lầm bọn hắn. Hắn lên tiếng nói với bọn chúng: “Các ngươi đừng kinh sợ, chúng ta phụng mệnh thần vương đến đây giải trừ kết giới để thả tự do cho những con thú trên núi.”

Đám thú rừng tỏ vẻ sửng sốt, chúng còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, giơ móng vuốt lên ngoáy lỗ tai.

“Ta có nghe lầm không đấy? Thần tiên nói muốn giải trừ kết giới thả chúng ta rời đi đúng không.”

“Ta cũng nghe bọn hán nói muốn thả chúng ta rời đi.”

“Có phải là cái bẫy không? Có khi nào sau khi chúng ta rời khỏi núi Hỗn Thú sẽ bị hồn phi phách không.”

“Ta cũng cảm thấy có bẫy. Đám thần tiên ai cũng lươn lẹo, tuyệt đốt không thể tin tưởng được.”

Vô Tàng không thể nghe được nội dung bọn chúng truyền âm với nhau. Hắn nói thêm: “Hy vọng sau khi các ngươi rời khỏi nơi này sẽ hối cải làm lại cuộc đời, đừng giết người tự tiện nữa, tìm một chỗ yên bình để an tâm tu luyện, sớm trở thành thần tiên.”

Thần Hạo không thích nói nhiều. Hắn biến trở lại thần trượng để đám người Vô Tàng dùng hết sức phá hủy kết giới trên núi Hỗn Thú.

Khi thần uy của thần trượng chạm vào kết giới, trong nháy mắt, núi Hỗn Thú rung lắc dữ dội khiến đám tiểu yêu sợ hãi trốn vào lòng cha mẹ.

Động vật trên núi giương nanh múa vuốt với đám người Vô Tàng, vừa nhìn đã biết chúng không hề tin tưởng bọn hắn.

Khe nứt trên kết giới càng lúc càng lớn trước sức mạnh của đám người Vô Tàng.

Vô Dã nhìn thấy đám yêu thú vẫn giữ nguyên bộ dạng hung hãn thì không yên tâm nói: “Lão đại, cứ thả chúng ra như vậy có ổn không? Liệu bọn chúng có tiếp tục làm việc xấu không? Bây giờ không có tiên giới, cũng không có thần tiên, nếu chúng đi khắp nơi quấy phá, chúng ta hoàn toàn không thể ngăn cản được với thực lực hiện tại. Thế này chẳng khác gì với việc thả hổ về rừng cả.”

Vô Tàng nhíu mày: “Nếu thần vương bảo chúng ta thả chúng ra, chắc chắn ngài ấy đã có tính toán từ trước. Chúng ta không cần phải nhọc lòng làm gì.”

Vô Dã gật đầu.

Thần trượng biến trở lại hình người, dẫn đám người Vô Tàng rời đi.

Đám thú rừng ngẩn người: “Bọn hắn cứ rời đi như vậy sao?”

“Chắc chắn là giả vờ để chúng ta buông lỏng cảnh giác.”

Động vật trên núi điều có ý nghĩ đó.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Kết giới đã mở rồi, không nhân cơ hội rời đi sao?”

“Cứ đợi đã. Chờ đến khi Dạ Dạ trở lại tìm chúng ta, nếu như hắn nói có thể rời đi, chúng ta sẽ rời đi luôn.”

Đám người Vô Tàng không ngờ rằng bọn hắn mở kết giới ra nhưng không có một con yêu thú nào rời đi, con nào cũng an phận ở lại núi Hỗn Thú chờ Bạch Dạ tới tìm.

Lúc này, Bạch Dạ biến trở lại bản thể đã nửa tháng, các môn phái lớn cũng đã xây xong miếu thần và vào miếu thờ cúng tế bái, giới Tu chân dần dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Sau đó, sự chú ý của mọi người lại đổ lên bản thể của Bạch Dạ.

Không ít người ở những thành khác ùn ùn kéo tới thành Tây Thanh để nhìn cảnh lạ, khiến cho nơi đây càng ngày càng trở nên náo nhiệt. Thậm chí còn có một số người tu chân muốn trộm hái vài lá cây về nghiên cứu. Nhưng cho dù bọn họ có làm thế nào, dùng kéo hay là dùng pháp khí để cắt cũng không thể khiến lá rời cành. Hơn nữa cái cây còn biết đánh người, ai dám ngắt lá của nó, nó sẽ hất bay người ta ra xa. 

Dần dà mọi người cũng an phận đứng ngoài lẳng lặng quan sát nó lớn dần. Không lâu sau, cái cây bắt đầu nở hoa.

Mọi người ai cũng hưng phấn: “Nở hoa rồi, nở hoa rồi.”

Hạ Quân ở trong vườn cũng rất phấn khích: “Nở hoa rồi. À không, không đúng, phải nói là kết quả mới đúng?”

Hạ Sâm cười nói: “Kết quả.”

“Có phải điều này đại diện cho việc sắp sinh không?”

“Chắc vậy.”

Hạ Quân hưng phấn chạy vào trong nhà: “Ông nội, bà nộ, cha, mẹ, Bạch Dạ sắp sinh rồi.”

“Sắp sinh rồi sao?” Mấy người trong nhà kích động chạy ra ngoài, nhìn thấy Bạch Dạ vẫn trong hình dạng cây đại thụ thì vừa vui mừng vừa nghi hoặc: “Thế này thì phải sinh thế nào”

Thiên Đạo Ngân Đằng run run cành lá, một đóa hoa nhỏ rơi xuống. 

Hạ Quân theo bản năng chạy tới đỡ lấy.

Lúc này, những tiếng rào rào vang lên, một cơn mưa đồng tiền ập xuống từ không trung, đập vào người khiến ai cũng phải vội vàng trốn vào trong nhà.

Hạ Quân bị những đồng tiền đập vào đau cả người. Hắn vội vàng đỡ lấy đóa hoa nhỏ màu bạc rồi chạy vào trong nhà cùng với mọi người.

Hạ lão gia líu cả lưỡi: “Tại sao tự dưng lại có mưa đồng tiền thế này?”

Vừa mới dứt lời, những đồng tiền biến thành thỏi vàng thỏi bạc, trút xuống đập vào nền đất và mái nhà phát ra những tiếng kêu lộc cộc.

Mọi người thấy thế đều há hốc mồm.

Sau khi cơn mưa vàng bạc trôi qua thì tới mưa linh thạch, có linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm và cả linh thạch thượng phẩm, thậm chí còn thấy xuất hiện linh thạch cực phẩm và linh thạch tiên phẩm.

“Ôi mẹ ơi, là linh thạch.” Mọi người tranh nhau cướp đoạt.

Bà nội Hạ nhìn về phía đóa hoa nhỏ trong tay Hạ Quân rồi cười nói: “Loại quả mà Tiểu Dạ mới cho ra đời chẳng lẽ là thần tài chuyển thế?”

Mọi người đều ngơ ngác, chỉ có Hạ Quân cười ha ha: “Đúng là có khả năng này thật.”

Chờ đến khi cơn mưa linh thạch đi qua, đoá hoa nhỏ trong tay Hạ Quân chậm rãi biến hình, từ một bông hoa hình tròn nhỏ xinh biến thành một đứa trẻ nửa tuổi rất đáng yêu.

Đứa trẻ cũng chẳng sợ người lạ, nó mở đôi mắt đen láy nhìn hắn sau đó cười khanh khách như tiếng nhạc.

Những đứa trẻ khác bay tới vây quanh Hạ Quân.

Tiểu Phong Bá dùng bản tay nhỏ chọc chọc vào mặt đứa trẻ: “Em trai.”

Bà nội Hạ cười hiền từ: “Cũng biết đó là em trai cơ à?”

Mẹ Hạ nhìn tiểu Phong Bá và tiểu Lôi Thần: “Mẹ, mẹ có cảm thấy bọn trẻ con gần đây trở nên lớn hơn rất nhiều không, lúc trước thoạt nhìn chỉ có nửa tuổi, giờ đã trông như mười tháng rồi.”

Bà nội Hạ quan sát hai đứa trẻ rồi cười một cách vô tư: “Những đứa trẻ là thần tiên chuyển thế tất nhiên là phải lớn nhanh rồi. Con nhìn đứa trẻ trong tay Hạ Quân mà xem, mới sinh ra đã trông như nửa tuổi rồi.”

Hạ Quân nói giỡn: “Có khi một năm sau bọn nhóc này có thể đi mua nước tương giúp chúng ta rồi đấy.”

Hạ lão gia cười nói: “Đứa trẻ trước tên là Hạ Thế Lục, vậy đứa trẻ này gọi là Hạ Thế Tề* đi, tề trong từ chỉnh tề.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Cha Hạ vừa vui mừng vừa lo lắng: “Sau này có nhiều trẻ con như vậy, liệu chúng ta có thể nhận ra hết không?”

Mẹ Hạ nói: “Sau này cứ gọi tên nhiều lần sẽ quen.”

Hạ Sâm nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì nở nụ cười: “Tiểu Quân, đứa cháu Hạ Thế Bát sắp ra đời rồi, chú mày còn không mau đỡ lấy nó đi.”

Hạ Quân vừa nghe thấy thế, vội vàng đưa đứa trẻ trong tay cho bà nội, hừng hực chạy tới đỡ đứa cháu mới ra đời.

Giờ đến lượt vị thần mùa xuân ra đời, toàn bộ giới Tu chân ngập tràn không khí tươi trẻ.

Lần lượt ra sau là thần lửa, thần mùa đông, thần mùa thu, …… Hết thần tiên này đến thần tiên khác rơi ra từ bản thể của Bạch Dạ, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, có khi thì lại ấm áp. Mọi người đều bị dọa sợ. Cũng may Thập Phương Đình mới ra thông báo rằng do các vị thần quay trở lại nên mới có hiện tượng kỳ dị như vậy. Lúc đó mọi người mới thấy yên tâm.

Hai ngày trôi qua, Bạch Dạ mới sinh hết hơn hai trăm đứa bé, sau đó biến trở lại hình người. Cậu bất lực thở dài một tiếng: “Vừa mới sinh hơn hai trăm đứa trẻ đã có khoảng trăm đứa nữa chui vào cơ thể. Nghỉ ngơi bồi bổ một thời gian rồi lại phải trở về bản thể ban đầu để sinh bọn nó ra.”

“Vất vả rồi.” Hạ Sâm vừa cười cười kéo tay Bạch Dạ đi về chỗ ở của bọn họ: “Trước tiên cứ để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi đã, những chuyện khác nói sau.”

Hạ Quân đang trông đám trẻ trong đại sảnh nhìn thấy bọn họ rời đi thì vội vàng hô lớn: “Hai người cứ rời đi như vậy thôi hả? Bọn trẻ này có còn cần nữa không đấy? Tiểu tổ tông, đừng giật tóc chú.”

Hắn vội vàng gạt bàn tay đang giật tóc mình ra, sau đó trừng mắt với đứa trẻ trong lòng: “Có muốn bị đánh đòn không hả?”

Đứa bé cười khúc khích.

Hạ Quân không thể nào tức giận với khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu đang tươi cười trước mắt, hắn quay sang hỏi bà nội Hạ: “Bà nội, đứa nhỏ này tên là gì?”

Bà nội Hạ nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lòng hắn, nghĩ mãi mà không nhớ ra tên của nó là gì. Bà lắc đầu nói: “Bọn trẻ con đông quá, bà cũng không nhớ rõ.”

Mẹ Hạ nói: “Con có đính mảnh giấy nhỏ trên quần áo của bọn nhóc, bên trên ghi tên của chúng.”

Hạ Quân vươn tay lấy mảnh giấy. Sau đó, một đứa trẻ bay về phía hắn, dùng cái miệng nhỏ chưa có răng cắn vào tay hắn. Một đứa nhóc khác thì bồ nhào vào ngực cuốn lấy Hạ Quân. Hắn không chịu được trợn mắt nói: “Con cực kỳ yêu cầu mời bảo mẫu về đây.”

Cha Hạ và Hạ lão gia cũng cảm thấy đám trẻ con quá đông, đông đến mức bọn họ hoàn toàn không phân biệt được đứa nào với đứa nào: “Cha cũng cảm thấy phải mời bảo mẫu, nếu không chúng ta sẽ mệt chết mất.”

“Chờ Bạch Dạ nghỉ ngơi ổn thỏa, chúng ta sẽ thương lượng với hai đứa một chút.” Bà nội Hạ cũng bị đám trẻ xoay vòng vòng. Cũng may bọn nhóc này không biết đói, cũng không biết khóc nhè, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không chịu nổi.

Khi mấy người nhà họ Hạ đang bị đám trẻ giày vò thì Hạ Sâm và Bạch Dạ trốn trong phòng nhìn gương đồng mà thần vương giao cho Vô Tàng.

Bạch Dạ vừa vuốt ve viền gương vừa hỏi: “Chuyện liên quan đến Vô Tàng đã giải quyết xong rồi, mấy người vẫn chưa xem lời nhắn nhủ của thần vương sao?”

Hạ Sâm ôm lấy Bạch Dạ, để cho cậu dựa vào mình: “Muốn chờ cậu cùng xem.”

Đây là biểu tượng cho việc hắn tin tưởng cậu, điều này khiến Bạch Dạ cực kỳ vui mừng: “Được, chúng ta cùng nhau xem.”

Hạ Sâm dùng pháp thuật cởi bỏ phong ấn trên gương đồng. Tiếp theo, trong gương xuất hiện hình ảnh của thần vương và thần hậu. Khi nhìn thấy cha mẹ của mình, hắn bất giác ngồi thẳng người lên.

Bạch Dạ cũng ngoan ngoãn không lên tiếng.

Thần vương trong gương nhìn có vẻ không được tự nhiên, khó xử quay sang lạnh nhạt nói với thần hậu: “Nàng nói với nó đi.”

Thần hậu lúc nào cũng giữ bộ dạng nghiêm túc nhưng cũng lộ ra vẻ khó xử khi đối mặt với gương đồng. Hình như bà không biết phải nói gì với Hạ Sâm.

Bạch Dạ nhỏ giọng hỏi: “Có phải trước kia anh chẳng nói chuyện gì với cha mẹ không?”

Hạ Sâm hắng giọng: “Bọn họ chỉ biết dạy tôi làm sao để trở thành một thần tử tốt chứ từ trước đến nay chưa từng để lộ tình cảm giữa cha mẹ và con cái. Vậy nên bình thường khi giao tiếp, họ cũng chỉ hỏi tôi mấy câu như bài tập hôm nay đã làm xong chưa, hôm nay có tu luyện không, hoặc là có học được pháp thuật gì mới không. Nếu như biểu hiện tốt, bọn họ mới lộ ra biểu cảm có thể coi là ấm áp. Nhưng nếu như không tốt, bọn họ sẽ phạt tôi.”

Bạch Dạ cực kỳ thương xót hắn: “Hiện tại nhà họ Hạ yêu thương anh chứ?”

Hạ Sâm nghĩ đến người trong nhà thì không giấu nổi nụ cười: “Cậu thật sự đã giúp tôi tìm một gia đình tốt lắm. Vì đã quen với việc học hành chăm chỉ và phấn đấu nên khi trở thành con của gia đình nhà họ, ngày nào tôi cũng luyện tập vất vả. Nhưng bọn họ lúc nào cũng muốn tôi thư giãn, hy vọng tôi có tuổi thơ vui vẻ, quan tâm chăm sóc tôi từng li từng tí một. Vậy nên khi mới bắt đầu, tôi không hề quen với thái độ đối xử của mọi người.”

Bạch Dạ cười nói: “Nếu không tìm cho anh một gia đình tốt, có khả năng anh sẽ lạnh như băng giống như trước kia mất.”

Hạ Sâm cũng đồng ý với điều đó.

“Khụ ——” Thần hậu trong gương đồng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Mạc Nhi.”

Hạ Sâm nghe thấy có người gọi tên thì bất giác trở nên nao nao. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hắn sắp quên mất tên của mình là Thần Mạc. Trước kia mọi người đều gọi hắn là thần tử, chỉ có cha mẹ mới gọi hắn là Mạc Nhi. Thế nhưng càng lớn thì số lần hắn gặp cha mẹ lại càng ít, cơ hội được nghe cái tên Mạc Nhi cũng trở nên hiếm hoi.

“Mạc Nhi, khi con nghe thấy những lời này, có khả năng chúng ta không còn ở nhân thế nữa.” Khi thần hậu nói câu này, khuôn mặt của bà cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề lo lắng khi bản thân sắp biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc