NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Sau khi trở về từ bệnh viện phụ sản, Hạ Quân vẫn luôn chờ Tông Đường chủ báo cáo chuyện này cho anh cả. Nhưng hắn cứ chờ mãi chờ mãi, không nói đến chuyện đã ba ngày trôi qua không có tin tức gì, hắn còn phải trơ mắt nhìn anh cả sai người đến đổi quần áo theo mùa cho Bạch Dạ. Bên phía ông bà nội cùng với bố mẹ cũng không lên tiếng, về đằng các trưởng lão thì cũng chẳng thấy ho he gì. Sau đó hắn còn nhìn thấy trên trang cá nhân của Bạch Dạ đăng video anh cả bị trói nằm trên mặt đất, vậy mà anh trai hắn không hề nổi giận với cậu ta. Đến cuối cùng hắn vẫn chẳng thể nào hiểu được tại sao anh cả lại chiều chuộng Bạch Dạ lên trời như thế.

Nào là xử phạt này, gia quy này, đối với Bạch Dạ chỉ là chuyện con muỗi. Về sau hắn cũng đành mặc kệ cậu ta, dù cho Bạch Dạ có làm loạn cả cái gia đình này đến mức long trời lở đất thì hắn cũng chẳng dám nói lại một câu.

Chỉ là gần đây lúc nào Bạch Dạ cũng tỏ ra vui vẻ sảng khoái giống như đang có chuyện gì đáng chúc mừng vậy, khiến cho hắn nhìn thấy mà đau cả răng. Ngược lại với cậu ta, ông bà nội của hắn mỗi ngày đều ỉu xìu và uể oải, hơn nữa còn vô cùng xui xẻo, xui xẻo đến mức muốn lái xe ra khỏi nhà nhưng đến lúc khởi động thì phát hiện ra bốn bánh xe đột nhiên “rời nhà ra đi”.

Rầm một tiếng, chiếc xe sập xuống đất.

Hạ Quân cùng Bạch Dạ đi ngay sau ông nội Hạ vội vàng phanh gấp.

“Ông nội, ông không sao chứ?” Hạ Quân cuống quýt chạy đến trước xe của ông nội rồi mở cửa xe ra, hắn thấy ông nội mình dựa vào lưng ghế lẩm bẩm: “Gần đây ta quá xui xẻo, không nên ra khỏi cửa thì hơn.”

Hạ Quân cởi đai an toàn giúp ông nội sau đó đỡ ông ra ngoài: “Ông nội, ông có đem theo bùa may mắn không.”

Ông nội Hạ cho tay vào túi quần mò mẫm, Lấy ra một xấp hơn trăm tờ bùa may mắn cho hắn xem: “Có mang, nhưng chẳng có chút tác dụng nào.”

“Ông nội, có phải gần đây ông đắc tội với ai, sau đó bị đối phương nguyền rủa không?”

“Năm nay ta mới xuất quan, sau đó thì lại bận rộn lo chuyện trong gia đình, ta có thể đắc tội với ai chứ? Hơn nữa mấy ngày gần đây mới xui xẻo như vậy, nhưng những ngày này trừ việc tụ tập với mấy lão bạn già vào thứ bảy vừa rồi thì ta không đi đâu cả. Hơn nữa hiện tại ở phàm giới này có ai dám nguyền rủa ta chứ? Cho dù có người nguyền rủa thì ta cũng không thể nào không phát hiện ra được.”

“Cũng đúng.”

Ông nội Hạ ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ vận may của ta đang đi xuống? Nhưng bên phía vợ ta cũng vô cùng đen đủi, không thể nào có chuyện vận may của mọi người đều thu nhỏ được?”

“Úy Sinh, gần đây ông bị một vật mang vận rủi nhắm trúng rồi.” Bạch Dạ đứng ở phía sau bọn họ, nhìn chằm chằm vào chiếc chổi nhỏ màu đen đang lơ lửng trên đỉnh đầu ông nội Hạ.

Chiếc chổi màu đen này vô cùng tỉ mỉ, trên cán chổi khắc những hoa văn rất xinh đẹp, đuôi chổi bồng bềnh như những sợi lông ngỗng. So với việc gọi nó là chiếc chổi, cậu thấy nó giống như vật trang trí hơn.

Bạch Dạ nhìn thế nào cũng thấy nó giống chiếc chổi đen trong số các thần khí, bởi vì khi chúng truyền đạt lại công dụng l cho cậu thì có miêu tả thêm hình dáng bên ngoài, chỉ là cậu chưa nhìn thấy bao giờ mà thôi. Điều kỳ lạ chính là chiếc chổi đen nên nằm ở trong túi gió mới phải? Nó chạy ra đây từ khi nào?

Ông nội Hạ hỏi: “Vật mang vận rủi? Là thứ gì?”

“Một cái chổi màu đen.”

Theo ký ức trong đầu Bạch Dạ, chổi đen sẽ mang lại vận rủi cho con người, nhưng khi nó biến thành một chiếc chổi vàng sẽ có công dụng quét sạch những điều đen đủi.

“Chổi đen chổi trắng gì chứ, chưa nghe qua bao giờ.” Ông nội Hạ trừng mắt với Bạch Dạ một cái: “Chẳng phải hai đứa còn phải đi học sao? Còn không mau đi đi?”

“Úy Sinh, khi nào ông xui xẻo đến mức không thể chịu đựng nổi thì đến tìm cháu nhé. Nể tình ông là người lớn trong nhà, cháu sẽ giảm giá cho ông 10 %.” Bạch Dạ thông cảm vỗ vào vai ông nội Hạ “Bảo trọng.”

Hạ Quân: “……”

Ông nội Hạ khinh bỉ nói: “Một người bình thường thì có bản lĩnh gì để giúp ta. Thôi mời cậu đi cho, cứ nhìn thấy cậu là tôi lại càng bực mình.”

Hạ Quân mở miệng nói: “Ông nội, cái đó……”

Ông nội Hạ nhìn về phía hắn: “Sao vậy?”

“Không có việc gì, cháu đi học đây.” Thật ra Hạ Quân rất muốn nói với ông nội rằng Bạch Dạ lợi hại hơn rất nhiều so với một người bình thường. Cậu ta không chỉ biết đoán mệnh, còn có thể giết chết Quỷ Vương và khiến cho Cửu trưởng lão bị thương, thậm chí mấy ngày trước còn, nhìn ngang nhìn dọc thì cũng không giống một người bình thường. Nhưng khi Bạch Dạ ngất xỉu, anh cả đã dặn hắn tạm thời không cần kể những chuyện này ra ngoài, ngay cả ông bà nội cũng không cần phải biết.

Cho nên ông nội Hạ chỉ biết Bạch Dạ cứu hắn chứ không biết Bạch Dạ giết Quỷ Vương, bởi vì Cửu trưởng lão vừa trở về liền cướp công lao của Bạch Dạ, nói chính mình đã làm việc đó, còn dặn dò những con cháu Hạ gia ở sòng bạc đêm đó không được nói những chuyện này cho ai.  Đám đệ tử trong Hạ gia cho rằng pháp khí là do ông ta đưa cho Bạch Dạ để phòng thân, vậy nên cũng không để việc này ở trong lòng.

Bạch Dạ trở lại xe rồi hỏi túi gió: “Chổi đen tại sao lại chạy ra đó?”

Túi gió lười nhác nói: “Ngươi nói mớ rồi gọi nó ra đấy chứ.”

Bạch Dạ vui vẻ: “Tao còn gọi những pháp khí gì ra nữa? Bọn chúng đang ở đâu?”

“Đều trở lại rồi.”

Bạch Dạ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đúng rồi, có một việc quên hỏi mày. Ngày hôm đó đánh nhau với Quỷ Vương, tại sao tao lại ngất đi? Chẳng lẽ mỗi lần sử dụng chúng mày quá mức đều sẽ bị như thế à?”

“Nếu như ngươi dùng chúng ta đúng mục đích thì sẽ không bị ngất xỉu. Ví dụ như ngày hôm đó đánh giết Quỷ Vương, ngươi sử dụng gậy tang cùng với xích câu hồn chuyên dùng để đối phó quỷ, chúng có thể tự mình hành động trong thời khắc đó, vậy nên ngươi không hao tốn nhiều năng lượng lắm. Nhưng về sau ngươi lại dùng chúng để đối phó với người tu chân, vậy nên mới dẫn tới việc tiêu hao hết sức lực trong người. Một khi vượt quá mức chịu đựng, ngươi sẽ bị ngất xỉu. Về sau ngươi phải tìm cách để tăng cường tu vi của bản thân, vậy mới không xảy ra tình trạng đó.” Túi gió càng nói càng thấy không có sức lực.

Bạch Dạ hỏi: “Nếu như tôi muốn tăng cường tu vi thì phải làm thế nào.”

Túi gió không đáp lại.

Bạch Dạ thở dài: “Tại sao cứ mỗi lần đến thời khắc mấu chốt là mày lại không còn sức để nói chuyện nữa vậy.”

Túi gió: “……”

Bạch Dạ lái xe đi vào trường, sau khi xuống xe thì quay sang hỏi Hạ Quân: “Hạ Quân, bình thường cậu tu chân như thế nào?”

Hạ Quân hỏi: “Cậu muốn tu chân?”

“Đúng.” Bạch Dạ vẫn có chút do dự. Cậu không sợ khổ không sợ mệt, chỉ sợ đến khi tu luyện rồi lại trở thành công cụ làm lợi cho người khác.

“Vậy cậu hỏi đúng người rồi đấy.” Hạ Quân khoác vai cậu đi về hướng dãy phòng học: “Mỗi ngày cậu cần phải đến trường sớm hai tiếng, trước tiên vào nhà vệ sinh để hít thở một tiếng đồng hồ, sau đó tìm cống rãnh hôi thối nào đó hít thở thêm một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng phải ngửi mùi rắm và mùi shit của mọi người nhiều hơn…..”

Bạch Dạ lạnh nhạt liếc Hạ Quân một cái rồi ngắt lời hắn: “Có phải cậu cho rằng não tôi có vấn đề nên mới tin lời cậu nói không, hay là tự cậu trở nên ngu ngốc đến mức cho rằng người khác sẽ tin lời mình nói.”

“Ha ha ——” Hạ Quân cười to, khiến cho mọi người đều nhìn về phía hắn.

Mọi người thấy Hạ Quân và Bạch Dạ kề vai nhau, nhao nhao mở to hai mắt quan sát.

“Cút.” Bạch Dạ hất tay hắn ra.

“Đừng mà.” Hạ Quân khó lắm mới có cơ hội trêu chọc cậu ta. Hắn đuổi theo Bạch Dạ: “Vừa nãy tôi chỉ nói giỡn với cậu thôi, bây giờ là nghiêm túc này.”

“Tốt nhất là cậu nên nghiêm túc thật, nếu không tôi sẽ rót canh Mạnh bà vào mồm cậu, khiến cho cậu quên hết quá khứ, rớt xuống con số 0 luôn.” Bạch Dạ hừ hừ hai tiếng.

Khóe miệng Hạ Quân giật giật: “Tàn nhẫn như vậy à?”

“Vậy rốt cuộc cậy có nói hay không?”

“Trước khi nói để tôi đo linh căn của cậu đã. Nếu như cậu không có linh căn, tôi có nói nhiều cũng vô dụng.”

Bạch Dạ hỏi: “Linh căn là thứ gì?”

“Linh căn do năng khiếu bẩm sinh sinh ra, tồn tại trong cơ thể người tu chân và không có thực thể. Nó thể hiện sự tương tác giữa một con người cùng với linh khí trong trời đất, mà tư chất của việc tu hành lại do do năng khiếu quyết định. Có thể nói linh căn là thứ thần bí nhất, không thể tưởng tượng nổi ở giới Tu chân, bởi vì nếu như cậu không có nó sẽ không thể tu luyện được. Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?”

Bạch Dạ gật đầu: “Nói rất rõ ràng, nhưng nếu muốn hiểu nó tườm tận thì cần tốn chút thời gian. Bây giờ tôi phải đi đâu để đo linh căn?”

“Chờ sau khi tan học tôi sẽ đưa cậu đi kiểm tra.”

“Được.”

Hạ Quân đi vào phòng học. Hắn hỏi Dư Dược: “Quả cầu thủy tinh ở hiệu thuốc của cậu còn đó không?”

“Còn.” Dư Dược kỳ quái liếc hắn một cái: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Hạ Quân hất cằm về phía Bạch Dạ đang ngồi phía trước: “Kiểm tra cho cậu ta.”

Đáy mắt Dư Dược và Phí Giang hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu. Phí Giang hỏi: “Tại sao cậu lại phải kiểm tra cho cậu ta?”

Hạ Quân nói: “Cậu ta cũng muốn tu chân.”

Phí Giang kinh ngạc: “Cậu ta biết người tu chân tồn tại?”

“Biết.”

“Quan hệ của cậu với cậu ta đâu có tốt đẹp gì, tại sao cậu ta lại hỏi cậu về việc người tu chân?”

Hạ Quân: “……”

Hắn có phải nói Bạch Dạ là “chồng” của anh cả hạnh không?

Dư Dược nói: “Cậu ta không có linh căn, không thể tu luyện được.”

Phí Giang hỏi: “Tại sao cậu lại biết cậu ta không có linh căn?”

“Lần trước cậu ta tới hiệu thuốc của mình, trong lúc vô ý đã sờ vào quả cầu thủy tinh để kiểm tra linh căn, quả cầu không hề sáng lên, chứng tỏ cậu ta không có linh căn.”

“Không thể nào.” Hạ Quân không tin một người có thể giết Quỷ Vương, đưa người khác đi đầu thai như Bạch Dạ lại không có linh căn.

“Mình lừa cậu làm gì?”

Hạ Quân: “……”

Phí Giang nói: “Không phải mình thấy quả cầu thủy tinh ở hiệu thuốc của cậu không ổn, mà là mỗi lần có người tu chân vào đó đều phải sờ nó một cái, độ nhạy cảm chắc cũng ảnh hưởng ít nhiều. Mình còn những rõ có một lần, một người tu luyện đến hiệu thuốc của cậu nói rằng rõ ràng hắn có linh căn Thủy Mộc, nhưng quả cầu thủy tinh lại nói rằng là linh căn Thổ Kim Thủy Mộc, làm hắn sợ đến mức xuýt nữa đập quả cầu thủy tinh nhật cậu.”

Ở giới Tu chân, linh căn càng nhiều, tốc độ tu luyện sẽ càng chậm, một người vốn có Song linh căn lại bị nói thành Tứ linh căn, là ai thì cũng bị dọa cho nhảy dựng lên thôi.

Hạ Quân nói: “Phí Giang nói cũng có lý, chúng ta cần phải chuẩn bị quả cầu thủy tinh mới để kiểm tra cậu ta.”

Dư Dược nói: “Vậy đành phải chờ sau khi tan học, chúng ta đến Huyền Thị đi dạo vậy.”

Chờ chuông tan học vang lên, Bạch Dạ nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hạ Quân, ánh mắt sáng lấp lánh suýt chút nữa làm mù mắt Hạ Quân.

Hạ Quân biết Bạch Dạ gấp gáp muốn đi kiểm tra linh căn, khóe miệng giật giật, cam chịu số phận nói: “Đi thôi.”

Bạch Dạ nhanh chóng đuổi kịp.

Tùng Trị vội vàng hỏi: “Bạch Dạ, cậu không đi ăn cơm với bọn mình à?”

Bạch Dạ nói: “Hôm nay mình đi cùng với Hạ Quân.”

Hạ Quân quay đầu thấp giọng nói: “Cậu nói nhỏ thôi, tôi không muốn để cho mọi người thấy quan hệ giữa tôi và cậu rất tốt.”

“Hiện tại cậu muốn giấu cũng muộn rồi.” Phí Giang đưa điện thoại cho Hạ Quân xem: “Cậu xem xem, diễn đàn của trường toàn là ảnh chụp cậu khoác vai cậu ta, quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn khi nào vậy?”

Hạ Quân thấy trong hình là cảnh hắn trêu Bạch Dạ ngày hôm nay thì không khỏi ngán ngẩm. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đến việc trêu cậu ta nên quên mất hai người đang ở nơi nào.

Bạch Dạ tiến tới hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Dư Dược nói: “Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, cậu chỉ cần đi theo chúng tôi là được.”

Phí Giang hỏi: “Trực tiếp dẫn cậu ta theo có ổn không? Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

“Chắc là không đâu.” Nếu là người khác thì Hạ Quân có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì. Nhưng người này lại là Bạch Dạ, vậy nên hắn cũng chẳng dám chắc chắn.

Hắn quay đầu nói với Bạch Dạ: “Đợi lát nữa cậu phải theo sát tôi, không được gây chuyện.”

Bạch Dạ không chút nghĩ ngợi đáp lại: “Được.”

Hạ Quân: “……”

Đồng ý một cách sảng khoái như thế khiến hắn cảm thấy bất an thật.

Bình luận

Truyện đang đọc