NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Sau khi Bạch Dạ tiễn di tổ rời đi thì bị thủy long thúc giục về phòng: “Mày bảo tao về phòng làm gì?”

Thủy long ném ra tập tranh có được từ tay trại chủ: “Đây là tập tranh ta lấy được từ trong tay Trúc Yêu Vương, các ngươi mau nhìn xem.”

“Tập tranh? Vẽ những gì vậy?” Bạch Dạ mở tập tranh ra, những hình ảnh được vẽ bên trong đều là những thứ rất quen thuộc: “Hình như tập tranh này vẽ chúng mày phải không?”

“Đúng vậy.” Thủy long rời khỏi cổ tay Bạch Dạ, biến thành một con rồng nhỏ bay đến trước tập tranh rồi dùng đuôi của nó lật đến trang có hình ảnh của mình: “Ngươi nhìn đi, bên trên có đoạn giải thích.”

Bạch Dạ vừa nhìn vừa đọc: “Thủy long, thần khí của thuỷ thần …… Ý, mày là thần khí của thuỷ thần? Thuỷ thần? Là chỉ thần tiên sao?”

Thủy long vẫy đuôi rồng: “Hai ngày gần đây sau khi khôi phục lại thần lực, ta dần dần nhớ lại những ký ức cũ. Ta cảm thấy những lời trong tập tranh này giống với ký ức của ta. Vậy nên ta mới mang nó về đây để những thần khí khác xác nhận một chút.”

Bạch Dạ tiếp tục xem, tập tranh ghi lại rõ ràng năng lực của thủy long: “Những năng lực của mày được miêu tả trong đây đều đúng sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy mày thật sự là thần khí của thần tiên à?” Bạch Dạ cũng không đến mức kinh ngạc lắm, bởi vì cậu đã từng nhìn thấy Lôi Công Điện Mẫu trong bức họa ở Ngự Lôi Quan cầm búa Lôi Công và gương Can Nguyên.

“Chắc đến tám chín phần rồi.” Thủy long lại dùng đuôi của nó lật đến những trang sau, tìm được phần miêu tả túi gió: “Túi gió, ngươi nhìn xem nội dung viết bên trên có phải giống ngươi hay không?”

Túi gió tự động rời khỏi cổ Bạch Dạ, bay đến trước tập tranh thì thầm đọc: “Túi gió, thần khí của Phong Bá. Phong Bá, Phong Bá……”

Nó càng đọc càng cảm thấy cái tên này quen thuộc, tựa như nó đã thân thiết với hai chữ Phong Bá trong một thời gian dài.

Bạch Dạ hỏi nó: “Quen thuộc không?”

Túi gió lắc lư dây thừng trên miệng túi, gật gật đầu: “Quen thuộc. Dường như ta đã quen biết với Phong Bá một thời gian rất lâu, đã trở thành những bằng hữu thân thiết với nhau. Nhất định ta là thần khí của hắn.”

Bạch Dạ than nhẹ một tiếng: “Ngay từ lúc ban đầu chúng mày đã biết bản thân là thần khí. Việc chúng mày thuộc về thần tiên cũng không phải điều gì kì lạ. Có điều người tu chân đều nói các thần tiên đều biến mất rồi, chúng mày cũng đừng đau khổ quá.”

“Không, bọn họ không chết.” Thủy long buột miệng thốt ra.

Bạch Dạ sửng sốt: “Không chết? Thần tiên không chết ư?”

Trong đầu thủy long hiện lên rất nhiều ký ức, nhưng chúng cực kỳ mơ hồ và rất hỗn loạn. Nó không nhớ rõ chi tiết tình hình xảy ra lúc đó.

Bạch Dạ nhìn thấy nó đau khổ quằn quại trên không trung thì vội vàng giữ lại rồi hỏi nó: “Mày không sao chứ?”

“Không có việc gì. Chỉ là ta không có cách nào nhớ lại được tình hình xảy ra lúc đó nên mới cảm thấy cực kỳ đau đầu.” Thủy long yếu ớt bò đến cổ tay Bạch Dạ: “Giờ ta đang cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào, phải nghỉ ngơi một thời gian. Trong lúc ta ngủ sâu, ngươi có thể tùy ý sử dụng bản thể của ta, nhưng ta sẽ không trả lời bất cứ câu nói nào của ngươi.”

Bạch Dạ sờ cơ thể nhỏ bé của nó: “Mày ngủ đi.”

Túi gió nói với Bạch Dạ: “Mấy ngày nữa có khi ta cũng sẽ gặp tình trạng giống như thủy long. Đến lúc đó ngươi có câu hỏi gì thì cứ hỏi những thần khí khác nhé.”

“Được.”

Túi gió trở lại trên cổ cậu: “Hiện tại chúng ta cũng có một phần thần lực rồi. Vậy nên trong quá trình sử dụng chúng ta, ngươi sẽ không bị mất sức lực nữa đâu.”

Bạch Dạ nhìn thấy bộ dạng cử động còn mệt mỏi của nó nên cũng không nói thêm gì nữa. Cậu tiếp tục chuyên tâm lật xem những nội dung trong tập tranh.

Nửa phần trước của tập tranh vẽ những thần khí, những hình ảnh ở nửa sau lại là ma thần khí, quỷ thần khí, yêu thần khí, là những thần khí của ma thần, quỷ thần và yêu thần, hơn nữa ba loại thần khí này đều ở trong túi gió.

Đáy mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ kinh ngạc. Cậu còn có cả thần khí của ma thần, quỷ thần và yêu thần sao?

Đúng rồi, lúc trước gã trại chủ nhắc tới pháp khí của Yêu Vương sẽ hiện thế, rõ ràng cậu cảm giác được Hạ Sâm không vui chút nào. Sau đó Hạ Sâm còn dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn cậu, chẳng lẽ hắn biết pháp khí của Yêu Vương đang ở trên người cậu ư?

Bạch Dạ có chút đau đầu. Dù cậu có muốn hay không thì cũng phải giúp cho những thần khí này khôi phục thần lực mà?

Khi cậu đang suy nghĩ đến xuất thần, bản thể của thủy long bắn ra một tia sáng màu vàng, nhằm vào cơ thể cậu. Nhưng Bạch Dạ lại không có bất kỳ cảm giác nào.

Tới giữa trưa, Hạ Sâm gõ cửa gọi Bạch Dạ ra ăn cơm.

Bạch Dạ cất tập tranh vào trong túi gió rồi mới rời khỏi phòng.

Hạ Sâm đang xem tin tức buổi trưa, nhìn thấy Bạch Dạ đi ra thì vẻ mặt bỗng nhiên ngây ra. Hắn sững sờ đứng lên nhìn vầng hào quang màu vàng tỏa ra từ người Bạch Dạ: “Cậu……”

Bạch Dạ bị hắn nhìn chằm chằm nhưng mù mịt không hiểu chuyện gì xảy ra: “Tôi làm sao cơ?”

Hạ Sâm thở dài rồi hỏi: “Vừa rồi trong phòng cậu làm chuyện gì vậy?”

“Đọc sách.”

Hạ Sâm truy hỏi: “Sách gì cơ?”

“Sách cấm.” Bạch Dạ cảm thấy chỉ có nói bản thân xem sách cấm thì đối phương mới không hỏi gì thêm.

Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn liền hỏi: “Có vấn đề sao?”

Ánh mắt của Hạ Sâm di chuyển từ khuôn mặt của cậu xuống dưới rồi dừng ở trên bụng, vẻ mặt bỗng ngẩn ngơ: “Hiện tại cậu đang có cảm giác gì?”

“Cái gì mà có cảm giác gì?” Bạch Dạ càng nghe càng thấy mơ hồ: “Anh đang nói cái gì thế?”

“Tôi đang hỏi cậu xem có phải cậu cảm thấy bụng không thoải mái không?”

Bạch Dạ thắc mắc: “Đang yên đang lành tại sao bụng tôi lại không thoải mái chứ? Lẽ nào bữa sáng ngày hôm nay có vấn đề à?”

Hạ Sâm vừa nhìn liền biết cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình. Vậy nên hắn trêu cậu: “Đúng vậy, hôm nay đầu bếp không cẩn thận bỏ hai nguyên liệu tương khắc với nhau vào trong nhân của sủi cảo. Những thứ đó ăn nhiều sẽ bị đau bụng tiêu chảy.”

“Tôi không có cảm giác không thoải mái.” Bạch Dạ không cảm thấy bất cứ cơn đau nào: “Có thể là hôm nay tôi mới ăn hai cái sủi cảo cho nên không thấy đau.”

“Không có việc gì thì tốt.” Hạ Sâm nhìn chằm chằm vào bụng cậu.

Bạch Dạ nghi hoặc nhìn hắn: “Tại sao tôi cứ có cảm giác anh là lạ thế nào ý? Anh cứ nhìn chằm chằm vào bụng của tôi làm gì?”

Hạ Sâm nói dối: “Tôi để ý bình thường cậu ăn cũng khá nhiều, nhưng tại sao lại không béo lên nhỉ?”

Bạch Dạ trừng hắn một cái: “Tôi cũng tiêu hao nhiều năng lượng mà.”

Hạ Sâm dời ánh mắt đi chỗ khác rồi đổi đề tài khác: “Ăn cơm đi.”

Bạch Dạ nghe thấy hắn nhắc đến việc ăn cơm, đột nhiên cảm giác được bụng rất đói, vội vàng đi về hướng nhà ăn.

Hạ Sâm nhanh chóng đuổi kịp và bắt lấy tay cậu, tiện thể lén lút bắt mạch cho Bạch Dạ.

Bạch Dạ không thốt lên lời nhìn hắn: “Anh có cảm thấy bộ dạng của bản thân bây giờ rất đáng ghét không.”

“……” Hạ Sâm buông tay cậu ra, đỡ trán nói: “Chuyện đó thật sự xảy ra rồi. Buổi chiều nay cậu không nên đến trường nữa thì hơn.”

“Vì sao?” Bạch Dạ khó hiểu.

“Tôi lo lắng những chiếc sủi cảo kia sẽ để lại di chứng, vậy nên muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Đợi đến xác định được cậu thật sự không có chuyện, lúc ấy đến trường cũng không muộn.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Hạ Sâm trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, cực kỳ nghiêm trọng. Đồ ăn của chúng ta bây giờ đều được đưa tới từ giới Tu chân,vậy nên ảnh hưởng tới cơ thể là cực kỳ lớn. Nếu như tu vi của cậu cao thì còn tốt, vẫn có thể áp chế được nó xuống. Nhưng tu vi của cậu còn quá thấp, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra vấn đề.”

Bạch Dạ lo lắng: “Sẽ xảy ra vấn đề gì?”

Hạ Sâm than nhẹ một tiếng: “Nhẹ thì khiến cậu hộc máu liên tiếp, dùng đan dược cũng không ngăn được. Nặng thì khiến cơ thể cậu thay đổi, tình hình cụ thể tôi cũng không biết sẽ thế nào, vậy nên không thể nói chi tiết với cậu được.”

Bạch Dạ: “……”

Hạ Sâm đỡ cậu ngồi xuống: “Trừ việc ở nhà nghỉ ngơi ra, cậu cũng không thể vận động quá kịch liệt.”

Bạch Dạ hỏi: “Vậy tôi phải ở nhà mấy ngày?”

“Theo dõi tình hình đã rồi quyết định sau.”

“Nhưng nếu tôi cứ ở nhà mãi thì cũng không ổn nhỉ? Việc học hành của tôi thì thế nào? Các giảng viên trong khoa sẽ trừ điểm của tôi, khiến tôi không qua môn mất.”

“Cậu không cần lo lắng về vấn đề đó, tôi sẽ tự mình xin nghỉ với hiệu trưởng của các cậu. Nếu như hiệu trưởng không phê chuẩn, tôi sẽ mua lại ngôi trường đó để cậu làm hiệu trưởng.”

Bạch Dạ cười giả lả: “Có tiền thích làm gì cũng được.”

Hạ Sâm hơi mỉm cười: “Suy nghĩ cho cơ thể cậu thì làm như vậy cũng đáng.”

Bạch Dạ: “……”

Người anh em, anh có thể đừng nói những lời cưng chiều sến súa chết người đó được không, người ta không biết phải nói tiếp như thế nào kia kìa.

Hạ Sâm múc cho cậu một bát canh nóng: “Uống nhiều canh để tẩm bổ.”

Bạch Dạ nhìn thấy hắn vớt hết dầu mỡ trong bát canh rồi mới đưa cho cậu thì không khỏi nhíu mày: “Tôi đã đến mức hộc ra máu đâu mà phải bồi bổ?”

“Chờ đến khi cậu hộc máu thì bồi bổ cũng chậm rồi.”

“Nghe có lý đấy.” Bạch Dạ uống một ngụm canh.

“Ăn nhiều thịt vào.” Hạ Sâm gắp liên tiếp vài miếng thịt bỏ vào trong bát của mình rồi đặt trước mặt Bạch Dạ: “Thịt cá có dinh dưỡng nhất, thành phần protein rất phong phú.”

Bạch Dạ vừa mới ăn hết thịt trong bát thì Hạ Sâm lại múc cho cậu một thìa trứng hấp: “Ăn trứng đi. Trứng là kho dinh dưỡng lý tưởng đấy.”

Bạch Dạ nuốt hết thìa trứng vào trong bụng.

Lúc sau, Hạ Sâm lại gắp liên tiếp mấy món ăn nữa 

Bạch Dạ ăn nhiều đến mức không nhét thêm được gì nữa liền đặt đũa xuống: “Không được, tôi ăn không vào nữa rồi.”

Hạ Sâm thấy một nửa số đồ ăn đều đi vào bụng Bạch Dạ thì vừa lòng gật đầu: “Để tôi đưa cậu ra ngoài sân cho tiêu cơm.”

Bạch Dạ xoa chiếc bụng căng tròn rồi đứng lên.

Hạ Sâm lo lắng nhìn bụng cậu.

Hắn đi dạo một vòng cùng Bạch Dạ ở trong sân rồi đưa cậu trở về phòng, sau đó đến thư phòng gọi điện thoại cho Giáp.

Giáp đang bận rộn với công việc của mình, một bên xem văn kiện một bên hỏi Hạ Sâm: “Chủ nhân, ngài có gì muốn dặn dò?”

Hạ Sâm thở dài một hơi: “Việc chúng ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.”

Giáp nhất thời không kịp phản ứng lại, qua vài giây mới biết được việc Hạ Sâm nói đến là gì. Hắn khiếp sợ bật dậy từ trên ghế: “Đã xảy ra ư?”

“Đúng vậy.”

Giáp khó tin đứng chết lặng tại chỗ.

Hạ Sâm thấy một hồi lâu trôi qua mà Giáp vẫn chưa trả lời thì ngắt điện thoại, cho hắn chút thời gian để tiêu hóa chuyện này. Vả lại chính bản thân hắn cũng cần thời gian để chấp nhận được chuyện đang xảy ra.

Trong phòng, Bạch Dạ hỏi túi gió: “Hôm nay sủi cảo có nhân gì vậy? Tại sao lại tương khắc với nhau?”

Nếu như túi gió có mắt, chắc chắn nó sẽ lườm cậu một cái thật khinh thường: “Ta có ăn đâu mà biết nó có nhân gì chứ.”

Bạch Dạ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Vậy mày có biết thứ nguyên liệu gì tương khắc với nhau sẽ khiến người ta thổ máu không ngừng, còn làm cho cơ thể thay đổi không?”

“Ta là thần khí, không cần ăn uống, làm sao biết được những món ăn nào sẽ tương khắc với nhau chứ.”

Bạch Dạ đau đầu day day trán: “Sao hỏi câu gì cũng không biết thế nhỉ.”

Túi gió cũng không muốn cậu xảy ra chuyện liền chủ động nói: “Như vậy đi. Ta kiểm tra cơ thể cho ngươi một chút xem có vấn đề gì không.”

Mắt Bạch Dạ sáng lên: “Được.”

Túi gió dùng thần lực thăm dò cơ thể của Bạch Dạ. Nó đi dạo một vòng bên trong, đột nhiên la lên một tiếng: “Trời đất quỷ thần.”

Bạch Dạ bị nó làm cho hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

Túi gió không lên tiếng.

“Rốt cuộc là làm sao? Cơ thể tao có vấn đề gì?”

Túi gió trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Giống như những gì bạn đời của ngươi nói, rất nghiêm trọng.”

Bạch Dạ: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc