NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Edit: Cesia

*****

Cổ Hạo Nhiên càng nghĩ càng giận, giận dữ công tâm không hề nghĩ ngợi vung quyền về hướng Điệp Y, Cổ Hạo Ảnh ngẩn người sau đó vội vã la lên, “Không được, lão lục….” Vừa muốn xông tới cứu giúp, dưới chân vừa động miệng lại a một tiếng, cứng ngắc kiềm người lại, đứng nguyên tại chỗ.

Chỉ thấy thân hình của Điệp Y chợt lóe, một quyền của Cổ Hạo Nhiên cũng theo sát mà qua, đồng thời khủy tay rẽ ngoặt tấn công ngực của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên chếch người về phía một cước đá về phía hạ bàn của Điệp Y, Điệp Y hừ lạnh một tiếng, khủy tay lập tức biến thành trảo, bắt lấy bả vai của Cổ Hạo Nhiên, lượn một vòng giữa không trung phóng qua đầu hắn, thuận tiện túm vai hắn ném đi, Cổ Hạo Nhiên thân pháp cũng linh hoạt, hai người cứ thế ở trong căn phòng chưa đến mười mét vuông đánh lên.

Cổ Hạo Ảnh và Linh Tĩnh thối lui đến góc phòng, hai mắt đều tràn đầy kinh ngạc, Cổ Hạo Ảnh dán mắt vào thân pháp của Điệp Y, không khỏi thì thào nói, “Đây là loại võ công gì, như thế nào đến bây giờ chưa thấy qua? Không có nội lực, không có chiêu thức, đây rốt cuộc là cái gì?”

Bên kia Cổ Hạo Nhiên vung quyền đánh vào mặt Điệp Y, Điệp Y lộn ngược ra sau vừa vặn đứng ở trên bàn, mắt thấy bên dưới nách của Cổ Hạo Nhiên lộ ra sơ hở, lập tức quét chân đá tới.

Ầm, tiếng loảng xoảng bất thình lình vang lên, chân của Điệp Y vừa đá đến giữa không trung đột nhiên dừng lại tại chỗ, Cổ Hạo Nhiên thân hình vừa định lùi về sau cũng khựng lại ở chỗ đó, hai người vẫn duy trì nguyên hình một cách quỷ dị, bất động như núi. (Cesia: Ta chết cười mất, hai bạn này cứ như con nít ấy, ha… ha…. )

“Ôi trời ơi, hai người các ngươi…. Ta, ta thật không biết nên nói thế nào nữat, giờ tốt lắm, xem đi, mỗi người một kiện, ai cũng không chịu thiệt, ai cũng không thể trách ai, đây mới là hảo tổ tông của ta a.” Vốn chính là đang xem say sưa Cổ Hạo Ảnh khóc thét một tiếng, đổ sụp vào tường, khuôn mặt nửa trên giống như khóc, nửa dưới lại giống như đang cười, hợp thành một loại vặn vẹo không thể lý giải.

Điệp Y nhìn thấy theo mũi chân rơi xuống đất bể tan tành, hi hữu lắm mới có chuyện đang đánh nhau còn chưa phân ra cao thấp sinh tử đã thu hồi thủ, là thu hồi chân, khoanh chân ngồi xuống bàn, hờ hững nhìn sắc mặt đã muốn không còn xanh mét mà chuyển sang xám trắng của Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên cũng đang nhìn trừng trừng vào Điệp Y, hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt, trừng đến nghiện.

“Hạo Nhiên, động tác vừa rồi rất đẹp mắt nha, nếu ở thời điểm khác, huynh tuyệt đối ca ngợi đệ võ công tiến bộ, Điệp Y, muội tuy không có võ công nhưng cái loại thân thủ tương tự như võ công kia cũng không tồi, khó trách Hạo Nhiên không làm gì được muội, bất quá trước mắt bởi vì kiến thức đến hai phu thê các người luận bàn, chúng ta tiêu phí ít nhất một trăm sáu mươi vạn lượng bạc xuất trướng phí dụng, cá nhân của huynh cho rằng biểu diễn của các người không đáng giá với bảng giá này, cho nên huynh yêu cầu bồi thường.” Lúc này Cổ Hạo Ảnh nghiêm trang tiêu sái đi tới, hai tay ôm ngực mặt không chút đổi sắc nhìn hai người.

Điệp Y vừa nghe từ trên bàn bay vọt xuống, xoay người rời đi, chỉ làm chuyện gì mà bản thân nắm chắc, đó chính là tôn chỉ của Điệp Y, tình huống hiện tại thuộc về loại phạm vi không thể khống chế, không muốn nhận nhiệm vụ, biệp pháp ứng phó tốt nhất chính là trước khi có quyết định tốt nhất là chạy lấy người. (Cesia: Ta không nghĩ Điệp Y có lúc dễ thương thế, ha ha….)

Chỉ có điều Cổ Hạo Nhiên đang đứng ngay ở cửa, vừa thấy, tay lập tức nhanh như chớp duỗi ra bắt lấy đang muốn bỏ trốn Điệp Y, Điệp Y cũng không tránh nhíu mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên hung tợn trừng Điệp Y, nếu ánh mắt có thể giết người, Điệp Y đã sớm đi gặp Diêm Vương báo tin, chỉ nghe thấy tiếng răng nanh đang nghiến vào nhau ken két cùng với giọng nói âm trầm của hắn, “Muốn chạy.”

Điệp Y nói với Cổ Hạo Nhiên đứng đối diện, “Ngươi là đương gia, ngươi xử lý.”

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng phẫn nộ nói, “Ta là đương gia, họa ngươi gây ra, dựa vào cái gì muốn ta thay ngươi giải quyết.”

Điệp Y hờ hững nói, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Cổ Hạo Nhiên dữ tợn nói, “Ta muốn thế nào? Mẹ nó, ta từ lúc gặp gỡ nữ nhân ngươi, thật đúng là không hay ho, đây là lần đầu tiên Cổ gia lấy thanh danh đệ nhất môn đình đến tham gia, xảy ra chuyện như vậy muốn ta công đạo thế nào.” Càng nói càng giận Cổ Hạo Nhiên nhịn không được điên tiết hét toáng lên với Điệp Y, “Khốn kiếp, khốn kiếp, bảo ta đi chỗ nào tìm mấy thứ này, đều là nữ nhân chết tiệt ngươi làm hại, ngươi có phải có ý định muốn khó dễ ta, có phải muốn tức chết ta hay không?”

Điệp Y lạnh lùng nhìn lửa giận bừng bừng Cổ Hạo Nhiên nói, “Là ngươi khơi mào trước.”

Cổ Hạo Nhiên nhất thời tức đến muốn phát điên, nhưng quả thật chính hắn động thủ trước, không khỏi trừng Điệp Y trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cơn tức nghẹn lại ở trong ngực, không thể bùng phát.

Linh Tĩnh nhìn đối diện hai người hai hàng lông mày nhăn chặt, chậm rãi lên tiếng, “Hiện tại cách đại hội còn ba ngày, bây giờ khoan hãy tức giận, trước nghĩ phương pháp bù lại đã.”

Cổ Hạo Nhiên nghe được lời nói của Linh Tĩnh, căm tức Điệp Y không trả lời, trong lòng đã sớm nghĩ như thế nào bù đắp lại, những khố phòng của Cổ gia cách nơi này tương đương ba ngày lộ trình đều không có vật gì thích hợp, bất quá đều là vật giá trị thấp, bảo vật có giá trị tương đương tám mươi vạn lượng, bộ chỗ nào cũng có sao?

Cổ Hạo Ảnh gặp Cổ Hạo Nhiên không trả lời, thừa dịp nói, “Tiểu lục, huynh chờ đệ bồi thường.”

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên lạnh mặt trừng mình, mày khóa chặt hiển nhiên là đang suy nghĩ biện pháp, không biết có phải là không có tiền bồi thường hay không, lập tức tiếp nhận nói, “Một trăm sáu mươi vạn lượng bồi hường ta ra.” Nếu là do nàng lỡ tay, trốn tránh trách nhiệm không phải là tác phong của nàng, vả lại sinh ý hắc đạo của Nguyệt Đường cũng không phải làm không, đây chẳng phải chỉ là số tiền nhỏ.

Cổ Hạo Ảnh nghẹn họng nhìn Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên nhướn một bên mày trừng Điệp Y nói, “Ta không đáp ứng, ngươi cho có thể điều số lượng bạc nhiều như thế từ Dạng Cư?”

Điệp Y lạnh lùng nói, “Không cần.”

Cổ Hạo Ảnh lập tức nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên, hai người đều biết bối cảnh của Điệp Y, trừ bỏ lấy tiền từ chỗ của Cổ Hạo Nhiên vậy chỉ còn có Nguyệt Đường, nhưng Nguyệt Đường theo họ biết cũng không có khả năng xuất ra được số lượng bạc lớn như thế. Cổ Hạo Ảnh không khỏi nói, “Tại sao ta lại không biết Nguyệt Đường cũng là nơi có tiền à?” Dứt lời, cười hướng Linh Tĩnh nói, “Hờ, kẻ có tiền nha, về sau chúng ta phải hảo hảo nịnh bợ đôi vợ chồng son này mới được, có thể kiếm chác một chút.” Linh Tĩnh chỉ cười không nói.

Cổ Hạo Nhiên lúc này cũng vô tâm tình quan tâm chuyện Nguyệt Đường có thật sự có tiền hay không, đang cố gắng tìm tòi phương án bù lại, Điệp Y kéo tay của Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Ta đã muốn bồi thường luôn cả phần của ngươi, ngươi còn không chịu buông tay?”

Cổ Hạo Nhiên nhướn mày nghiến răng với Điệp Y nói, “Ngươi cho là lấy một trăm sáu mươi vạn lượng lên đài tỷ thí là được? Ngươi làm cho rõ, đây là Bách bảo hội, là so bảo vật, không phải so tiền, bảo vật, là bảo vật đó, hiện tại phải tìm bảo vật có giá trị tương đương, chứ không phải đòi tiền, ngươi nếu tìm được cho ta, ta lấy một trăm sáu mươi vạn lượng cho ngươi cũng không thành vấn đề, thật là.”

Điệp Y vừa nghe đã giãy tay của Cổ Hạo Nhiên ra tính rời khỏi, Cổ Hạo Ảnh ở một bên cười hắn hắc nói, “Tiểu lục, Điệp Y nhưng là Nguyệt Đường đường chủ đó, đệ quên mất Nguyệt Đường làm chuyện gì?’

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe lập tức hiểu được, cướp lời trước Điệp Y, “Ta lấy thân phận của đương gia mệnh lệnh ngươi, mau chóng tìm bảo vật thích hợp, tìm không thấy ngươi chịu trách nhiệm.”

Điệp Y nghe thấy ngược lại đứng ở tại chỗ không đi, chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên đối diện với Điệp Y nửa ngày, thấy Điệp Y không thỏa hiệp, nhất thời tức giận nói, “Được rồi, chúng ta mỗi người tìm một vật, mỗi người làm bể một vật, vậy mỗi người phải bồi thường một vật, ngươi đừng tưởng rằng ta không có Nguyệt Đường thì không làm được gì.” Dứt lời phất tay áo xoay người đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc