NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Cổ Hạo Nhiên liền vui mừng gào lên, xoay người tránh qua thân hình của Lâm Dã và Hồng Tịnh đang bổ nhào về phía này, sải bước xông về hướng xe ngựa, trong nhất thời gào lên: "Dừng tay, Điệp Y tới rồi, Điệp Y tới rồi." Gạt kiếm Cổ Hạo Ảnh đang nhắm mắt mặt đầy bi thương vừa đưa kiếm chỉa về hướng Mộng Tầm để hạ thủ.

Mọi người trong Cổ gia đã tính tới chuyện xấu nhất, tới lúc Cổ Hạo Nhiên ra tay thì cùng lúc cũng nhắm về cổ mình mà lướt qua, nhưng không ngờ vào lúc then chốt nhất Điệp Y lại tới kịp, nhuyễn kiếm đã ra tay theo quán tính mà đi, đôi tay vô lực sao có thể co giãn theo ý mình, tai nghe thấy tiếng hét của Cổ Hạo Nhiên, trong lòng vô cùng chấn kinh và vui mừng, tay lại không kiềm được đi theo tuyến đường đã định.

May mà Cổ Hạo Nhiên xem thời cơ cực nhanh, ngay lúc đầu vừa nhìn thấy Điệp Y tới thì đã cứu bọn người Cổ Chấn, cố gắng hết sức gạt trường kiếm Cổ Hạo Ảnh ra sau đó, không nói hai lời mũi kiếm sắc nhọn liên tục rung lên, mau chóng gạt mũi kiếm của bọn Cổ Hạo Dương ra, nhưng mọi người kiềm không được cũng để lại dấu vết hoặc đậm hoặc mờ, may mà máu tươi chảy nhưng không chí mạng.

Trái với sự vui mừng của Cổ Hạo Nhiên và Cổ gia, Đông Sở Quân trong nhất thời nhìn về phía xa xa bọn Điệp Y đang tới, khóe miệng hơi cong lên không thèm để ý đứng tại chỗ, đám người lao về phía bọn Cổ Hạo Nhiên cũng không quay lại, vẫn lao về xe ngựa như trước, mà bên cạnh hắn mang theo một cung tên tay kéo cung nhắm về phía Điệp Y mà bắn tới.

Người còn chưa tới, Phong đã hành động trước, mang theo sát khí hung tợn, ám tiễn trong tay Điệp Y cũng cùng lúc bay về phía Đông Sở Quân, muốn bắn người thì bắn ngựa trước muốn bắt giặt thì bắt tên cầm đầu trước, trong đêm tối Đông Sở Quân một thân trơ trọi đứng đó không nghi ngờ gì là tấm bia tốt nhất, Điệp Y từ xa phóng tới, thoạt nhìn đã nhìn ra đây là tên cầm đầu.

Soạt soạt mấy ám tiễn tốc độ nhanh mạnh, bay về phía Đông Sở Quân và mấy người đứng gần Cổ Hạo Nhiên, tốc độ ám tiễn cực nhanh, sau khi được Điệp Y gia công sức mạnh của nó bây giờ mạnh hơn nhiều so với bất kỳ những cung tên khác, mang theo thanh âm sắc bén phá không và tốc độ nhanh gấp đôi cung tên thường bắn về phía bọn Đông Sở Quân.

Tiễn thủ bên cạnh vốn cùng lúc bắn tên, vừa nghe thế tới của mũi tên này sắc mặt liền thay đổi, vội vàng một chưởng đẩy Đông Sở Quân bên cạnh ra, còn mình thì không kịp tránh, bị ám tiễn của Điệp Y phá không bay tới bắn trúng xuyên vai, tay kéo cung liền vô lực xụi xuống, cung tên rơi xuống đất.

Người Đông Sở Quân mang theo bên cạnh vốn là thần xạ thủ bách phát bách trúng, lúc đầu căn bản không đem bọn Điệp Y bỏ vào mắt, lúc này thấy còn chưa chạm mặt đối phương đã ra đòn áp chế trước rồi, sắc mặt bất giác ngơ ra trong nháy mắt bị đẩy ngã trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Điệp Y đang tới.

Trong ánh trăng chỉ thấy lúc Điệp Y cố gắng chạy tới, đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, cung tên của thần xạ thủ đó bay vèo lướt bên tai Điệp Y, không biết rơi xuống đâu, còn đối tượng của hắn là Điệp Y thì tốc độ không giảm xông về phía trước, mà mấy ám tiễn vừa nãy Điệp Y cùng lúc bắn ra không có cái nào rơi xuống đều bắn trúng trên người đối thủ, vì không nhắm vị trí, tuy ai nấy đều bị thương nhưng không phải chí mạng, cuộc đọ sức trong nháy mắt này, Điệp Y đã dẫn theo nhân mã chạy như bay tới.

Một kiếm đã gạt được đám người che mặt đang đuổi tới Cổ Hạo Nhiên. Điệp Y phục kiếm đứng trước mặt Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đông Sở Quân đã đứng dậy, mấy người hộ vệ bọn Phong vây chặt lấy xe ngựa nơi người của Cổ gia đang đợi, đề cao cảnh giác chăm chú nhìn địch nhân phía trước, người Cổ gia trong xe ngựa thấy người tới không đầy đủ, liền biết có một số người đã vĩnh viễn không cách nào gặp lại nữa, tuy trong lòng vô cùng đau đớn nhưng đều cắn răng không nói một lời, tình cảnh lúc này không phải là lúc sướt mướt.

Cổ Hạo Nhiên sớm đã nhảy từ xe ngựa xuống, lúc này đang đứng sau Điệp Y hít thở sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ yên tâm sau đó cười nói: "Nàng tới rồi."

Điệp Y đầu cũng không ngoái lại gật gật đầu rồi không làm bất kỳ động tác gì, Cổ Hạo Nhiên trước là có chút kinh ngạc sau đó suy nghĩ lại liền rõ, Điệp Y luôn ở vào giây phút có lợi nhất giải quyết đối thủ, bây giờ là lúc thích hợp nhất cho đối thủ một đòn, giải quyết dứt điểm chúng, nhưng Điệp Y lại không làm gì cả chỉ đứng yên phía trước bảo vệ mình, chỉ có một cách giải thích chính là lực bất tòng tâm, chắc chắn là trận tàn sát vừa nãy đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vả lại bạt mạng chạy kịp tới đây lúc này quá nửa đã sức cùng lực kiệt, Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ tới điểm này biết bọn Điệp Y trước mắt cần là thời gian, sau đó nhìn sang Đông Sở Quân cười nói: "Xem ra hôm nay có lẽ không như ngươi đã nghĩ rồi, chiến thắng về tay ai còn chưa biết."

Đông Sở Quân vẫy tay dừng công kích trên dưới đánh giá Điệp Y vài lần, mỉm cười nói: "Hay cho một mỹ nhân khuynh thành, tiểu lục, đây là ai a? Ngươi lại đứng đằng sau một nữ nhân, hầy hầy, nếu nói ra thì kiều tử thiên hạ có mất mặt không hả?"

Cổ Hạo Nhiên không chút để tâm đứng đằng sau Điệp Y, vẻ mặt tươi cười nói: "Ta không cảm thấy ta đứng đằng sau thê tử của ta thì có điểm nào mất mặt, vào lúc ta nguy nan thê tử ta bảo vệ ta, ta chỉ cảm thấy hạnh phúc, đó là phúc khí người khác muốn cũng không được."

Đông Sở Quân nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy bất giác lại đánh giá Điệp Y lần nữa, chậm rãi gật đầu nói: "Thì ra là thê tử của ngươi, từ lâu đã nghe nói dung mạo xuất chúng thanh lạnh như mặt trăng, là người có tư dung tuyệt sắc hiếm có, có thể đẹp ngang với tiểu lục ngươi, hôm nay vừa gặp quả nhiên lời đồn không sai, khuynh quốc khuynh thành."

Cổ Hạo Nhiên ngạo mạn cười nói: "Đa tạ quá khen."

Đông Sở Quân nhàn nhạt cười nói: "Vốn tưởng chỉ là một bình hoa, thì ra còn có bản lĩnh như vậy, tình báo của ta lại xảy ra sai lầm lớn như vậy, thật sự không thể tha cho tội này được, xem ra ngươi rất mạnh, lại có thể thoát khỏi đám nhân thủ của ta, biểu hiện thật không tệ." Vừa nói bất giác vừa khẽ vỗ tay.

Điệp Y thản nhiên quét mắt nhìn Đông Sở Quân lạnh giọng nói: "Trong thiên hạ này không có ai có bản lĩnh khiến ta trốn chạy."

Đông Sở Quân vừa nghe sắc mặt chợt thay đổi ngẩng đầu nhìn về phía trước nơi bọn Điệp Y tới, làm gì có lấy nửa nhân ảnh nào còn động đậy, nửa buổi trời nhẹ chau mày nói: "Bản lĩnh tốt, thủ đoạn tốt, xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi, Cổ gia đem ngươi bảo vệ cũng thật tốt, ta không có chút phong phanh nào." Nói xong nắm quạt xếp trong tay bất giác dùng sức siết chặt cán quạt, lời Điệp Y nói rất rõ ràng, người ở đó đã bị nàng ta giết sạch rồi, đây phải là năng lực thế nào, thực lực thế nào mới có thể làm được.

Cổ Hạo Nhiên tiếp lời nói: "Ngươi không biết là do ngươi không có bản lĩnh, Cổ gia ta trước giờ chưa từng làm loại chuyện lén lén lút lút, không giống một số người ngoài sáng một mặt trong tối một mặt."

Đông Sở Quân nghe lời này liền ha ha cười lớn nói: "Không làm chuyện lén lén lút lút, thật nực cười, Cổ Hạo Nhiên ngươi xem ta là con nít ba tuổi sao? Nguyệt đường nhà ngươi làm loại chuyện gì đừng cho rằng ta không biết, nói ra thì người của ta vẫn còn rất nhiều người là thủ hạ của Nguyệt đường các ngươi, bao gồm một số người theo ta tới đây."

Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở Quân vẻ mặt khinh thường, trong lời nói dường như có ám chỉ gì khác, bất giác khẽ chau mày nhưng cũng không nói gì, tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng mà những chuyện này tuyệt đối sẽ không thể hiện ở trước mặt người ngoài, chuyện của nhà mình hỏi người của mình được rồi, không đáng ở trước mặt kẻ địch lộ ra sơ hở.

Sao biết Đông Sở Quân lại là nhân tài trong đám nhân tài, người sống trong cung về chuyện quan sát vẻ mặt lời nói là sở trường, thấy Cổ Hạo Nhiên mở miệng nhưng không nói gì, liền hiểu ra bất giác nhướng mày cười nói: "Sao rồi? Thật không biết sao? Không dám hỏi? Sợ biết chuyện gì đó tổn hại tới danh dự Cổ gia ngươi sao? Hờ hờ, thật không nhìn ra tiểu lục lại thơ ngây như vậy." Nói xong lại là một tràng cười lớn.

Trong xe ngựa bọn người Cổ Hạo Dương nãy giờ không lộ mặt nghe vậy bất giác đều nhìn sang Cổ Chấn, trong lời nói của Đông Sở Quân có ý gì bất kỳ ai đều có thể nghe ra, lẽ nào Nguyệt đường này thật sự không như vẻ bên ngoài nó thể hiện sao, bọn Cổ Hạo Viễn thấy sắc mặt Cổ Chấn có chút do dự, bất giác đều trở nên thắc mắc.

Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Viễn nhìn nhau một cái, hai người đều chau mày, Nguyệt đường nếu chỉ là nơi quản lý tin tức và bồi dưỡng hộ vệ, sao lại giao cho Điệp Y quản lý? Phải biết Điệp Y đối với Thánh Thiên và cả Ảnh Thúc đều không quen thuộc, dùng một người cái gì cũng không quen thuộc không hiểu rõ để quản lý mạng lưới tin tức rộng lớn như vậy, điều này thật sự có chút ngoài sức tưởng tượng, ban đầu mọi người đều nghĩ có thể vì để cân bằng lực lượng giữa Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, tăng cường sự hòa hợp và cảm tình giữa hai người, bây giờ xem ra có thể hoàn toàn không phải như vậy.

Cổ Chấn thấy bọn Cổ Hạo Dương đều nhìn hắn, bất giác khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói: "Nguyệt chủ là Điệp Y." Lời này chính là nói Nguyệt đường do Điệp Y làm chủ, nàng muốn nói thì sẽ nói, không nói thì họ cũng không thể biết, bọn Cổ Hạo Danh bất giác đưa mắt nhìn nhau rồi trở nên trầm tư.

Bên ngoài cỗ xe Cổ Hạo Nhiên chau mày còn chưa nói gì, Điệp Y đột nhiên nói: "Vậy thì đã sao?"

Đông Sở Quân vốn cười vui vẻ nhìn Cổ Hạo Nhiên, lúc này nghe Điệp Y hỏi như vậy đột nhiên có chút kinh ngạc nhìn sang Điệp Y, nhướng mày nói: "Lẽ nào ngươi là người biết hết sao?"

Điệp Y toàn thân sát khí lạnh lùng nói: "Nguyệt đường làm gì người Cổ gia không cần biết, ngươi biết thì được rồi, năng lực của nó ta sẽ cho ngươi được lĩnh giáo thêm lần nữa."

Đông Sở Quân liếc mắt nhìn Điệp Y cười chế nhiễu nói: "Sao, uy hiếp ta? Nguyệt đường, người khác sợ Nguyệt đường của các ngươi, ta không sợ, tổ chức sát thủ thì thế nào chứ, bối cảnh hắc đạo thì có gì hay ho chứ, ngươi có ta cũng có, ta ngược lại muốn xem xem chúng ta rốt cuộc ai mạnh ai yếu?"

Cổ Hạo Nhiên đứng sau Điệp Y im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người lúc này sắc mặt bất giác thay đổi buột miệng nói: "Tổ chức sát thủ, bối cảnh hắc đạo, đây là Nguyệt đường?"

Đông Sở Quân thấy Cổ Hạo Nhiên sắc mặt đại biến, bất giác ha ha cười nói: "Tiểu lục đúng là thơ ngây, ngay cả lực lượng Cổ gia thế nào đều không biết còn dám làm đương gia của Cổ gia, tiểu lục, ta nói cho ngươi biết, nhà các ngươi tạo dựng gia nghiệp cũng không phải là thanh bạch gì, các ngươi có ngày hôm nay đều nhờ xương máu tạo nên, đừng nói với ta cái gì mà quang minh chính đại, con người không nhìn được nhiều từ sau lưng, tiểu lục, ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà quang minh chính đại, như vậy sẽ khiến người ta chán ghét có biết hay không?"

Cổ Hạo Nhiên nghe được lời này sắc mặt xanh trắng từng đợt đan xen, không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Điệp Y, lời này rốt cuộc là thật hay giả chỉ có cha hắn và Điệp Y biết, tàn sát, Cổ gia lẽ nào thật sự nhờ vào sự tàn sát mà tạo dựng gia nghiệp?

Cổ Hạo Nhiên tâm tính thuần lương, muốn tranh thì tranh muốn đoạt thì đoạt, không sợ lai lịch đen tối cũng không sợ bàn tay đen đúa chơi sau lưng, nếu thật phạm tới hắn cũng không phải là người mềm lòng, nhưng nếu thật sự phải dựa vào máu tanh và tàn sát để tạo dựng nên có được thiên hạ, chuyện vô lý như vậy lại khiến hắn có chút không chấp nhận được.

Chính vào lúc Cổ Hạo Nhiên đang chau mày trầm tư Điệp Y lạnh lùng nói: "Chán ghét? Chết rồi ngay cả khiến người khác chán ghét cũng không còn có tư cách, thanh bạch thì thế nào? Không thanh bạch thì đã sao? Thắng làm vua thua làm giặc, thế giới này không thuộc về kẻ yếu, nếu muốn đứng càng cao vậy thì chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được, Cổ gia dựa vào đâu để tạo dựng gia nghiệp ngươi không có tư cách quản, có năng lực thì đem nó hủy đi, không có năng lực thì đến cả tư cách đứng trước mặt ta nói chuyện cũng không có."

Ngừng một lúc Điệp Y thấy Đông Sở Quân vẻ mặt thản nhiên nhìn mình và Cổ Hạo Nhiên, hừ lạnh một tiếng nói tiếp: "Còn nữa, chủ nhân của Nguyệt đường là ta, những người khác trong Cổ gia đều không có tư cách nói, ngươi có đả kích họ cũng vô dụng, bọn họ có thể thừa nhận hay không? Có thể hiểu hay không cũng không có tác dụng gì, suy nghĩ của họ không giống suy nghĩ của ta, Nguyệt đường so với trước đây sẽ càng mạnh, càng tàn độc hơn, ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối là người đầu tiên được thử đao."

Những lời này của Điệp Y lạnh lẽo không mang theo bất kỳ tình cảm nào truyền vào tai của đám người Cổ gia, Cổ Hạo Dương trầm tư nửa buổi nhẹ nhàng nói: "Ta rốt cuộc đã hiểu sao cha lại đem Nguyệt đường giao cho Điệp Y rồi, nàng là người thích hợp nhất."

Cổ Hạo Viễn cũng gật gật đầu nói: "Ám sát, hắc đạo, đừng nói Hạo Nhiên nhất thời không chấp nhận nổi, ngay cả chúng ta đều cảm thấy quá kinh ngạc, ta nghĩ nếu là chúng ta tiếp nhận Nguyệt đường, có lẽ ta sẽ đem nó tẩy trắng để nó tồn tại ngoài ánh sáng, mà không như Điệp Y cảm thấy sự tồn tại của nó là lẽ hiển nhiên."

Cổ Hạo Thanh nãy giờ luôn trầm mặc lúc này thở dài nói: "Thật ra chúng ta sớm nên biết rồi, có lúc rõ ràng khó khăn như vậy sao đột nhiên mọi thứ đều được giải quyết xong xuôi, trước ta cứ tưởng là tiểu thúc đang giúp chúng ta, bây giờ mới biết là Nguyệt đường, Nguyệt đường chuyên trách ám sát ở sau chúng ta, cha, người không nên giấu bọn con, những điều này nghe được từ miệng người ngoài thật sự có chút khiến người ta không cách nào tiếp nhận, không phải vì việc làm của Nguyệt đường, mà vì bọn con đều không biết."

Cổ Chấn nhìn bọn Cổ Hạo Ảnh đang nhìn hắn, hít một hơi rồi chậm rãi nói: "Sự tồn tại này không phải bất kỳ ai biết cũng đều tốt, tính cách và thủ đoạn của các ngươi đều không thích hợp với yêu cầu của Nguyệt chủ, nói cho bọn ngươi biết, chi bằng các ngươi không biết gì cả tốt hơn, Nguyệt đường là độc lập, nó không dựa vào những sinh ý của nhà chúng ta, sự tồn tại này ở mỗi đời chỉ cần một người nắm quyền biết thì được rồi, nhiều người biết cũng không ích gì."

Cổ Hạo Danh nghe lời này nửa buổi trời nói: "Thôi đi, Cổ gia dựa vào đâu để tạo dựng gia nghiệp, đã từng làm chuyện gì bên trong đó ta cũng không cảm thấy có nhiều phản cảm, giống như Điệp Y nói thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta không ăn người khác, người khác quá nửa sẽ tới ăn chúng ta, bảo vệ mình không được có lẽ sẽ giống như vừa nãy, nếu để mình chết, đừng nói là ta tự tư tự lợi, ta hy vọng người khác chết còn hơn."

Cổ Hạo Ảnh xoa xoa đầu mày sau đó chậm rãi nói: "Nguyệt đường làm những gì có gì đáng để truy cứu chứ? Ta chỉ biết Nguyệt đường là của Điệp Y, sau này không cần biết Điệp Y dùng Nguyệt đường để làm gì chắc chắn nàng có lý do và sự cần thiết để làm vậy, vậy thì chuyện của Nguyệt đường liên quan gì tới chúng ta chứ? Xảy ra chuyện chúng ta cùng nhau gánh, không xảy ra chuyện chúng ta xem như cái gì cũng không biết, ta tin Điệp Y tự biết chừng mực, nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Lời của Cổ Hạo Ảnh vừa dứt bọn Cổ Hạo Dương đều đưa mắt nhìn nhau sau đó cùng lúc gật gật đầu, Nguyệt đường là của Điệp Y, nàng chỉ làm chuyện có lợi cho mọi người, trước đây đã qua rồi, bây giờ và tương lai ai nấy đều có thể tin tưởng, việc nàng làm còn có gì không thể tin chứ, Nguyệt đường không cần biết là ám sát cũng được, là chuyên truyền tin tức cũng vậy, đã tồn tại vậy thì nhất định nó có sự cần thiết để tồn tại.

Bên ngoài xe ngựa Đông Sở Quân chăm chú nhìn Điệp Y, không ngừng đánh giá quan sát nàng sau đó nói: "Không ngờ Nguyệt đường lại do ngươi làm chủ, xem ra ngươi thật sự cho ta nhiều kinh hỷ, mỹ nhân như vậy bị chôn vùi ở đây quả thật là chuyện đáng tiếc, ta đây luôn thương hoa tiếc ngọc, ngươi chi bằng làm trợ thủ bên cạnh ta thấy thế nào? Ta tin ta sau này có thể cho ngươi tuyệt đối hơn hẳn Cổ gia cho ngươi bây giờ."

Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Sở Quân một cái còn chưa nói gì, Cổ Hạo Nhiên đằng sau nổi giận nói: "Ngữ khí thật ngạo mạn, dựa vào ngươi sao." Cổ Hạo Nhiên tuy chấn kinh với việc làm của Nguyệt đường, nhưng trước mặt người ngoài tuyệt đối không thể hạ thấp khí thể của Cổ gia được, càng huống hồ lại nói tới Điệp Y, hắn muốn không nổi giận cũng không được.

Đông Sở Quân cười lạnh lùi sau một bước nói: "Tiểu lục, có đôi lúc nói chuyện cũng phải nhìn trường hợp mới được, ngạo mạn bất phân trường hợp sẽ chỉ khiến người ta cảm giác được sự kém hiểu biết của ngươi thôi."

Không biết từ lúc nào người của Đông Sở Quân dẫn tới, trong lúc mấy người đang nói chuyện đã dần dần điều chỉnh lại vị trí, lúc này nhìn giống như tạp loạn không có trật tự đứng trên đất, thật ra tiến thoái có thứ tự, trường kiếm trong tay đan vào nhau tạo thành mạng kiếm cản xung quanh xe ngựa, xem trận thế này so với một đòn vừa rồi càng thêm chặt chẽ và có tổ chức, rõ ràng là được huấn luyện kỹ càng.

Điệp Y nhìn tình cảnh trước mắt khóe miệng đột nhiên cong lên nụ cười lãnh khốc, chậm rãi nói: "Câu nói này ta cũng tặng lại cho ngươi."

Đông Sở Quân sắc mặt thay đổi nhướng mày nói: "Là ý gì?"

Điệp Y cười lạnh một tiếng nói: "Muốn giết người mà ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết, còn nói gì tới xưng vương xưng bá, quả là chuyện nực cười."

Đông Sở Quân nhướng mày quạt xếp trong tay gõ mạnh vào lòng bàn tay, người che mặt liền có thứ tự vây bức tới, Điệp Y đứng yên tại chỗ động cũng không động, nụ cười lãnh khốc nơi khóe miệng ngày càng nồng, Đông Sở Quân ánh mắt chợt lạnh cảm giác được điều không hay, bất giác cao giọng nói: "Tốc chiến tốc quyết."

Tiếng vó ngựa, đột nhiên tiếng vó ngựa gấp như mưa bão dữ dội từ trên trời ập xuống, như tiếng trống đánh trên sát trường, đập vào lòng mọi người mau chóng tiến lên, sau nháy mắt im lặng, Đông Sở Quân sắc mặt đại biến kêu lên: "Nhanh lên."

Người che mặt được lệnh cũng không quan tâm cái gì mà lưới kiếm, đều xông về phía Cổ Hạo Nhiên bên ngoài xe ngựa, Điệp Y hừ lạnh một tiếng chủy thủ đoản kiếm trong tay đều cùng hoạt động, mau chóng cản trước mặt Cổ Hạo Nhiên đón lấy đám người che mặt đang xông tới, chém giết lẫn nhau, cùng lúc bọn Phong đều đón kẻ địch đang xông tới.

Tiếng vó ngựa ngày một gần, Điệp Y đột nhiên huýt sáo một tiếng, tiếng vó ngựa ở phía xa xa liền có người lớn tiếng gào lên, trong nháy mắt mười mấy chú ngựa ô nhanh như chớp xông tới, vừa nhìn tình hình quét mắt nhìn chiếc nhẫn giơ cao trong tay Điệp Y, không nói hai lời ngựa còn chưa dừng thì trực tiếp nhảy từ trên không xuống, xông về đám người che mặt.

Cường thế, thời gian chỉ mấy giây tình thế đã đảo ngược, bọn Cổ Hạo Nhiên từ bên yếu thế đột nhiên biến thành bên cường thế, chỉ thấy người tới ai nấy võ công đều cao cường, so với bọn Phong chỉ có cao chứ không thấp, một khi vào sát trường như la sát hiện thế, không có thủ đoạn dư thừa, càng không có chiêu thức thừa thãi, mọi thứ đều rõ ràng, đó chính là dồn đối thủ vào chỗ chết, đây chính là tinh anh thật sự của Nguyệt đường.

Điệp Y mau chóng giải quyết đối thủ phía trước xong, sau đó nhìn tình hình trong trận, quay đầu nhìn qua khe hở giữa đám người thấy Đông Sở Quân vẻ mặt phẫn nộ, khóe miệng Điệp Y cười khinh thường, đưa cổ tay lên nhắm chuẩn về hướng Đông Sở Quân, mắt thấy tình thế không ổn Đông Sở Quân nãy giờ đứng bên cạnh hộ vệ của hắn, nhân lúc mọi người không chú ý từ từ lui khỏi tầm mắt của mọi người.

Nhưng không ngờ Điệp Y nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào hắn, khóe mắt thấy Điệp Y đưa tay nhắm chuẩn về phía hắn, Đông Sở Quân sắc mặt bất giác đại biến, Điệp Y lãnh khốc cười nói không thành tiếng: "Lần sau trước khi giết người đừng nói nhiều như vậy, phế vật." Chuyên tới giết người bắt người, nói nhiều như vậy, cứ cho là có chỗ dựa không sợ thì bắt về rồi từ từ nói không được, mà phải như mèo vờn chuột thể hiện mình có bao nhiêu bản lĩnh, loại người này căn bản không có đạo đức nghề nghiệp, khắp người chỉ là một phế vật, sát thủ thật sự nếu như vậy, sớm không biết chết bao nhiêu lần.

Thần tiễn phi tốc bắn ra, khóe miệng Điệp Y mang theo nụ cười lãnh khốc đợi đóa hoa tươi nở rộ, hoa tươi nở rộ chẳng qua màu sắc không như mình nghĩ, thần xạ thủ bên cạnh Đông Sở Quân bị bắn trúng một tiễn, xem thời cơ cực nhanh một tay bắt chặt lấy Đông Sở Quân ra sức đẩy ra, đẩy Đông Sở Quân ra cùng lúc dùng thân mình cản phía trước, đợi sau khi đóa hoa tươi đó nở rộ, thân ảnh ngã xuống phía sau lại không phải là thân ảnh của Đông Sở Quân.

Điệp Y hừ lạnh một tiếng ra lệnh nói: "Không để xót bất kỳ ai." Mười mấy người vừa chạy tới đều cao giọng đáp lại, động tác trong tay càng nhanh hơn, không tốn bao nhiêu công phu đem tất cả người Đông Sở Quân mang theo vây lại chính giữa, tàn sát, tàn sát đơn phương, người tới toàn bộ là tinh anh của Nguyệt đường do Cổ Ly dẫn tới, nhân số, thủ đoạn đều không thua đám người che mặt, thêm vào đó bọn Phong liều mình chiến đấu, thắng lợi chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.

"Điệp Y, muội tới quá kịp lúc rồi, chậm chút nữa thì không thấy được muội rồi." Hoa Cẩn chậm rãi từ trong xe ngựa bước ra một tay kéo lấy Mộng Tầm, một tay được Cổ Hạo Dương bên cạnh nắm lấy, vẻ mặt tươi cười nhìn Điệp Y nói. Điệp Y nhìn vết máu hoặc ít hoặc nhiều trên người của đám người Cổ gia, lạnh lùng không nói một lời.

"Âm Nguyệt bái kiến Nguyệt chủ, Âm Nguyệt chậm trễ rồi hại Nguyệt chủ bị thương, Âm Nguyệt tội đáng chết." Lúc người của Cổ gia từng người từng người bước xuống xe ngựa, sau khi người tới đã giải quyết toàn bộ đám người che mặt đều quỳ xuống trước mặt Điệp Y, Âm Nguyệt chính là một biệt hiệu cơ mật nhất trong Nguyệt đường, người có biệt hiệu Âm Nguyệt là tinh anh nhất tồn tại trong Nguyệt đường.

Điệp Y quét mắt nhìn đám người đang quỳ khẽ gật đầu, ý bảo toàn bộ đứng lên ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt Điệp Y toàn là sát khí bất giác có chút kinh ngạc, Cổ Hạo Danh bên cạnh là người xuống sau cùng lúc này nhướng mày cười nói: "Điệp Y còn có bản lĩnh này, thật sự khiến bọn ta không ngờ tới, Điệp Y, lần sau nhất định phải đánh tiếng trước với bọn ta, để tránh bọn ta chết oan, đó mới khiến người ta không cam tâm." Bọn Cổ Hạo Ảnh bên cạnh đều cười tán đồng, mọi người thấy tránh được số kiếp lần này, không cần biết là trúng độc gì tâm tình rất tốt bắt đầu nói đùa.

Điệp Y không nhìn Cổ Hạo Danh chỉ nhàn nhạt nói: "Vừa nhận được tin." Thì ra sau khi Điệp Y giải quyết xong đám sát thủ đó, thì đã nhận được tin tức đám người Âm Nguyệt tới, vì cách bọn Cổ Hạo Nhiên bên này có chút khoảng cách, cho nên Điệp Y mới đuổi tới chỗ bọn Cổ Hạo Nhiên sau đó quyết định kéo dài thời gian, may mà sau cùng cũng tới kịp lúc.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn, bất giác cười khan một chút đi lên trước kéo tay Điệp Y mỉm cười nói: "Điệp Y, đừng tức giận, ta.."

Pa, một tiếng bạt tai giòn giã đột nhiên vang lên trong đêm trăng, Cổ Hạo Nhiên bắt lấy tay Điệp Y dừng ở không trung, kinh ngạc nhìn Điệp Y lạnh như băng sương, má trái đau rát như lửa đốt, cánh tay vốn lẽ ra bị hắn nắm chặt lúc này đang mạnh mẽ lướt qua mặt mình, mọi người bên cạnh vốn đang cười nói trong nháy mắt đều trở nên yên tĩnh, bọn Cổ Chấn đưa mắt nhìn nhau không hiểu đây rốt cuộc là ý gì.

Điệp Y toàn thân sát khí bừng bừng bao trùm lấy Cổ Hạo Nhiên, một đôi mắt lạnh lùng giận dữ nhìn hắn trừng trừng, chủy thủ còn dính máu trong tay đột nhiên vạch một đường trong không trung bức tới cần cổ Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên động cũng không động nhìn Điệp Y đang bức tới, ánh mắt chợt lay động, hoàn toàn không nhìn chủy thủ sắc nhọn đặt trên cổ.

Điệp Y sát khí rùng rợn nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Nếu muốn chết ta thành toàn cho ngươi."

Cổ Hạo Nhiên cúi đầu nhìn đôi mắt sát khí đằng đằng của Điệp Y, câu nói âm lạnh tuyệt đỉnh nộ khí tràn đầy mạnh mẽ đánh vào tim hắn, câu nói nhìn tựa như vô tình tới cực điểm, nhưng lẫn trong đó là tình cảm chân thành nhất, nếu không lo lắng, nếu không đau lòng, nếu không lo sợ, sao có thể nói ra như vậy được? Nói ra lời này phải có dũng khí lớn biết dường nào, phải tức giận tới dường nào, phải nổi giận tới dường nào, không yêu tới cực điểm làm gì hận tới cực điểm.

Cổ Hạo Nhiên vốn đã chịu một bạt tai chút nộ khí đó đột nhiên biến mất tăm mất dạng, không thèm để ý chủy thủ của Điệp Y đang bức trên cổ hắn, đưa tay ôm chặt lấy eo Điệp Y, tràn đầy thâm tình nói: "Là ta không tốt, là ta không tốt, sau này ta sẽ không thế nữa, ta chỉ quan tâm tới tôn nghiêm và suy nghĩ của bản thân, nhưng quên mất nàng sẽ lo lắng, nàng sẽ sợ hãi."

Chủy thủ trong tay Điệp Y vẫn như cũ bức trên cổ Cổ Hạo Nhiên tự mình rạch một đường trên đường máu đó, máu từng giọt từng giọt xuôi theo chủy thủ mà chảy xuống, ánh mắt Điệp Y lạnh tới cực điểm lạnh giọng nói: "Ta không lo lắng, ta cũng không lo sợ, đó là mạng của ngươi, ta bán sống bán chết để nó có thể sống, nhưng không cản được nó tự mình muốn chết, rốt cuộc thành công dã tràng, chi bằng ta bây giờ giết chết ngươi, để mình ta còn thoải mái hơn."

Không có từ ngữ lên xuống chỉ có từ ngữ tàn khốc nhất để diễn tả, ánh mắt Cổ Hạo Nhiên đỏ lên ôm chặt lấy Điệp Y cấp thiết nói: "Đừng như vậy, là ta sai rồi, là ta sai rồi, ta không nên không trân trọng sinh mệnh mình, ta không nên không tin nàng, ta không biết không thể từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào, còn sống mới còn có cơ hội để sinh tồn, chết rồi cứ cho là có cơ hội nhưng cái gì cũng không có, Điệp Y, ta sai rồi, sau này sẽ không vậy nữa, sẽ không vậy nữa, ta sẽ trân trọng sinh mạng của mình, ta sẽ không từ bỏ nữa, còn sống rồi sẽ có ngày tìm lại được tôn nghiêm của mình, chết rồi mặc người ta chà đạp đó mới là không còn tôn nghiêm gì, Điệp Y, ta hiểu rồi, ta sẽ không từ bỏ, Điệp Y tha lỗi cho ta lần này." Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cả người đều trở nên thờ ơ, trong lòng bất giác lo lắng vô cùng.

Điệp Y hừ lạnh một tiếng không nói gì, lúc mau chóng trở về nhìn thấy đầu tiên lại là một màn tự sát, vào giây phút đó cảm thấy toàn thân mình đều kinh hãi, trong lòng là sự lo sợ không cách nào nói thành lời, nếu thật sự không cách nào nhìn thấy con người này nữa, ngày tháng như vậy thật sự đã khiến mình có chút quen với việc có người này bên cạnh hỏi han ân cần, nhu tình mật ý Điệp Y không cách nào tưởng tưởng, không muốn để hắn chết, không muốn, kiên quyết không muốn.

Sau khi cục diện đã ổn định thay vào sự lo lắng là sự tức giận không cách nào diễn tả, hắn không trân trọng sinh mạng bản thân dựa vào đâu muốn mình trân trọng, hắn không lo sợ dựa vào đâu muốn mình lo lắng sợ hãi, hắn đã muốn chết, vậy thì để mình thành toàn cho hắn, cũng tránh được những cảm giác thừa thải của mình.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cũng không nói, sự băng lạnh trong ánh mắt đó mình cũng không muốn thấy, nó khiến trái tim hắn đau hơn bất cứ lúc nào, chua xót hơn bất cứ lúc nào, sau đó không thèm quan tâm tới gì nữa cúi đầu liền hôn lên đôi môi của Điệp Y, hàm chứa tình ý nói không rõ, tràn đầy tình yêu khó nói thành lời, nói lên thâm tình vĩnh cữu.

Chủy thủ của Điệp Y cũng không tránh, máu thuận theo chủy thủ chảy qua tay Điệp Y từng giọt từng giọt rơi trên đất, nó ấm nóng, tươi hồng, mang theo màu sắc nồng đậm nhất, nói lên tình cảm sâu sắc nhất.

Một giây, mươi giây, nửa phút, một phút.. rất lâu chủy thủ trong tay Điệp Y từ từ rời khỏi cổ Cổ Hạo Nhiên, rơi xuống trần ai, một tiếng bing vang lên trong lòng Cổ Hạo Nhiên, cũng vang lên trong tai của mọi người xung quanh, nụ hôn điên cuồng càng thêm điên cuồng, Cổ Hạo Nhiên dường như dùng cạn sức lực và thâm tình, thông qua nụ hôn này nói lên tâm ý của hắn đối với Điệp Y vĩnh viễn không thay đổi.

Điệp Y mạnh mẽ trở tay bắt lấy vai Cổ Hạo Nhiên, năm ngón tay tựa hồ bóp nát khớp xương của hắn, sự tức giận và lo lắng lúc này mới bộc lộ ra hết, tình ý không nói thành lời.

Dưới ánh trăng trong sáng, mùi máu tanh vấn vít trong không trung, tình cảm tươi đẹp ấp ủ trong lòng cuộn trào không nói nên lời, mọi người bên cạnh âm thầm tay nắm tay, trong ánh mắt ngập tràn ý cười và thân thiết nhìn một màn động lòng người như vậy, đêm nay mùi máu tanh cũng trở nên ôn tình.

Còn tiếp

Bình luận

Truyện đang đọc