NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Edit: Cesia

*****

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe xong lập tức hiểu được, Điệp Y là sợ hắn ăn thịt thỏ chưa chín bị tiêu chảy, trì hoãn thời gian trốn chạy, hiện tại là thời kỳ đặc biệt không thể buông thả, khiến hắn trong lòng không khỏi vừa vui vừa giận, chỉ biết Điệp Y sẽ không tốt như vậy, đem đồ ăn cho hắn, nguyên lai là sợ liên lụy nàng, bất quá dựa vào tính tình của Điệp Y có thể ăn được thức ăn do nàng làm đã là không tồi rồi.

Nhóm hộ vệ Phong nhìn hai người ăn ngon lành, đặc biệt là Cổ Hạo Nhiên vừa ăn còn vừa tấm tắc khen ngon, không khỏi trong lòng đều hâm mộ không thôi, trước liền cứ nhịn đi, phía trước nói không chừng còn có trấn nhỏ, khi đó có thể ăn một bữa no nê.

Điệp Y mang theo thịt thỏ hoang nướng còn dư lên xe cùng Cổ Hạo Nhiên, chuẩn bị tiếp tục hành trình trốn chạy, trước khi lên xe Điệp Y lạnh lùng bỏ lại một câu, “Ta vừa rồi đã xem qua, tiền phương không có bóng người.” Dứt lời lập tức chui vào xe ngựa.

Ở bên cạnh Cổ Hạo Nhiên ngây ra một lúc, liền cười phá lên, hảo tâm vỗ vỗ vào vai Linh đang đứng bên cạnh, giữa tiếng cười vang chui vào trong xe ngựa, lưu lại sáu người mặt nhăn nhó đau khổ, một lúc sau Minh Thanh mới khóc thét lên nói, “Thiếu phu nhân, người vì sao không chịu nói sớm?”

Xoa mày cười khổ Phong bất đắc dĩ nói, “Là do tự chúng ta bỏ lỡ, thiếu phu nhân đã cho chúng ta cơ hội, bản thân chúng ta lại không tự nắm bắt.”

Ngồi ở bên trong xe ngựa vừa cười vừa nhìn chăm chú Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên trong lòng động một chút, cơ hội lơ đãng nằm ngay trước mắt, nếu không nhận thấy được sẽ bỏ qua nó, vì vậy phải tự mình gánh vác hậu quả, Điệp Y ở vô hình trung nói cho hắn, không nên để tầm mắt ở quá xa, tiền phương xa cầu là chuyện không thể đoán trước, không bằng hảo hảo nắm chắc mọi chuyện bên người, cơ hội chỉ đến một lần, nếu bỏ lỡ vĩnh viễn cũng đừng mong xuất hiện lại. Đồng thời cũng nói cho hắn một việc, nàng không thèm để ý đến người bên cạnh, nếu không có năng lực đuổi kịp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại chờ đợi.

Dưới sự ra roi thúc ngựa, trải qua một ngày một đêm, khi Minh Thanh rốt cuộc nhìn thấy thị trấn nhỏ ở phía trước, thiếu chút nữa mừng đến khóc ầm lên, sắp đói chết a, thiếu phu nhân và thiếu gia còn có cái ăn, căn bản là không sợ bị đói, muốn bắt mấy con thỏ hoang chim trĩ gì đó để điền bụng, nhưng cả đám ngay cả bóng dáng cũng tìm không thấy, ven đường vốn không hề phát hiện chút rục rịch động tĩnh gì, trừ bỏ thủy thụ điền bụng, đã muốn đói đến hoa mắt choáng váng.

“Lão bản, tuyết hoa tùng ngư, thiên hương lỗ sí, nhất phẩm phi yến, bộc sao phong tâm….” Đoàn người còn chưa ngồi xuống, Minh Thanh đã hướng về phía lão bản của quán rượu lưu loát khẩn cấp điểm tên món ăn.

Lão bản thần sắc xấu hổ vài lần muốn há mồm đều bị Minh Thanh thao thao bất tuyệt gọi tên thực đơn dọa trở về, đến khi Minh Thanh rốt cuộc cũng cho là đủ ngừng lại, lão bản mới cực kỳ ngượng ngùng nói, “Khách quan, bổn điếm không có mấy món khách quan nói, này…. khách quan xem….”

Minh Thanh còn muốn nói Linh đã cướp lời, “Có món gì cứ đem lên, động tác nhanh một chút.” Đợi cho lão bản chạy lui xuống, Phong mới chậm rãi nói, “Xem ra chúng ta ăn xong bữa cơm này phải nhanh chóng ly khai.”

Minh Thanh khó hiểu đang muốn hỏi lại, đột nhiên trong đầu vừa động mặt lập tức đỏ lên, chuỗi danh sách món ăn hắn vừa gọi kia, tất cả đều là món ăn xa hoa, thị trấn nhỏ này đừng nói là có, chỉ sợ nghe cũng chưa từng nghe, chỉ cần dò hỏi một chút chẳng phải là bại lộ, đây chính là chiêu bài món ăn tửu lâu của Cổ gia, vậy chẳng phải chính là tự mình báo hành tung sao.

Minh Thanh đang lúc xấu hổ không thôi, Cổ Hạo Nhiên tâm tình khá tốt xua tay nói, “Dù sao vẻ ngoài của chúng ta cũng đủ gây chú ý, thêm mấy câu của ngươi cũng không tính nhiều, bớt đi vài câu cũng không tính thiếu.” Lời này cũng là sự thật, tám người diện mạo xuất chúng xuất hiện ở một nơi hẻo lánh thế này, còn phải không phải vạn chúng chú mục.

Một lát sau chưởng quầy vẻ mặt nịnh nọt bưng lên một mâm thịt bò đỏ au cùng với vài món ăn hợp với trấn nhỏ hẻo lánh, nhóm người Minh Thanh không nói hai lời lập tức tấn công.

Điệp Y nhìn miếng thịt bò được cắt hoàn hảo, cầm đũa gắp một miếng nhìn xem một hồi, mặt không chút thay đổi chậm rãi bỏ xuống, Cổ Hạo Nhiên vừa cười xem nhóm người của Minh Thanh ăn lang thôn hổ yết, vừa gắp một miếng thịt bò cắn một miếng, nhíu nhíu mày nói, “Hương vị rất quái.” Vừa nói vừa phun ra.

Băng Kỳ thấp giọng nói, “Bên trong sạch sẽ không bỏ thứ gì, chỗ này đại khái cũng chỉ có thể làm ra được món ăn thế này.” Nguyệt đường phó chủ tự nhiên là cẩn thận, đồ ăn có bỏ thứ gì vào hay không, phương diện này hắn cũng xem như chuyên gia, bản thân làm sao có thể tự đưa lên môn.

Cổ Hạo Nhiên gật đầu khóe mắt đảo qua nhìn thấy Điệp Y ngồi yên không hề nhúc nhích, không khỏi hỏi, “Ngươi không đói bụng?” Trải qua chuyện Điệp Y nướng thỏ cho hắn, Cổ Hạo Nhiên cũng không còn gây khó dễ cho Điệp Y như trước, Cổ Hạo Nhiên không sinh sự, Điệp Y tất nhiên cũng sẽ không xung đột với hắn, bầu không khí giữa hai người mặc dầu lạnh lùng, nhưng cũng không còn giương cung bạt kiếm như xưa.

Điệp Y nhìn lướt qua nhóm người của Minh Thanh đang lang thôn hổ yết ăn, không hề có cảm xúc nói, “Ta nhớ rõ nương đã nói chủ tử nếu không động thủ, thuộc hạ không thể tự tiện giành trước.”

Nhóm Phong nghe vậy nhất thời ngẩn người, Băng Kỳ buông đũa cúi đầu nói, “Thuộc hạ biết sai, thiếu phu nhân giáo huấn rất phải.” Trước mặt người bên ngoài Băng Kỳ tự nhiên xưng hô Điệp Y là thiếu phu nhân, trước mặt người trong nhà mới lấy Nguyệt chủ để xưng hô.

Nhóm người của Hành không khỏi đều dừng đũa, có chút trở tay không kịp nhìn Cổ Hạo Nhiên, bọn họ cùng Cổ Hạo Nhiên tình cảm sâu đậm, Cổ Hạo Nhiên bình thường đối đãi với bọn hắn giống như huynh đệ trong nhà, ngoại trừ ở những trường hợp trọng yếu mới tuân theo quy củ giữa thiếu gia và hạ nhân, ngày thường cũng không phân lớn nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt này sẽ càng không để ở trong lòng, lúc này bị Điệp Y nói ra, không khỏi tất cả đều ngồi ngây ra, không biết phải ứng phó như thế nào cho phải.

Cổ Hạo Nhiên thấy thế có điểm nghiêm túc nói, “Bọn họ là trợ thủ của ta, không phải thuộc hạ, quy củ đó chính là ta bảo bọn họ không cần tuân thủ, ngươi đừng làm khó bọn họ.”

Phong gặp Cổ Hạo Nhiên chống lại Điệp Y, vội nói, “Thiếu phu nhân nói đúng, thường ngày là do chúng tôi sơ sót, sau này tất nhiên nhớ kỹ.” Cảm thấy có chút kinh ngạc, Điệp Y chưa bao giờ quan tâm đến loại chuyện này, hôm nay cư nhiên lại nói rốt cuộc là có ý gì, cùng Hành liếc nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.

Điệp Y hơi hơi gật đầu, quay đầu không nhìn tới bọn họ, bắt đầu đánh giá tiểu trấn, nhóm Phong dưới sự gợi ý của Cổ Hạo Nhiên tiếp tục ăn, bất quá đã không còn tùy ý như lúc mới bắt đầu.

Điệp Y quan sát ngã tư đường, quá mức thanh tĩnh, ngẫu nhiên có người đi qua, cũng chỉ liếc mắt một cái liền rời đi, toàn bộ tiểu trấn tuy rằng không tới mức lặng ngắt như nước ao tù, nhưng cũng có thể xưng thanh tĩnh vô vi, quay đầu lại nhìn về phía một bàn người đang ngồi trong tiệm rượu, khóe miệng như có như không gợi lên một tia huyết tinh tươi cười.

Cổ Hạo Nhiên hơi có chút tức giận thái độ vừa rồi của Điệp Y đối với nhóm Phong, gặp Băng Kỳ vẫn không động đũa, không khỏi quay đầu định nói lý lẽ với Điệp Y, lại vừa vặn bắt gặp nụ cười chợt lóe mà qua kia, lập tức trong lòng rùng mình một cái, cao thấp đánh giá hai mắt của Điệp Y, trong lòng nảy lên nghi ngờ, chậm rãi nói, “Ấn theo quy củ của ngươi, nếu ngươi không ăn Băng Kỳ cũng không thể động.”

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên đạm thanh nói, “Ta không đói.”

Nghi hoặc trong lòng Cổ Hạo Nhiên càng sâu, hắn cũng không quên vừa rồi Điệp Y đã gắp thịt bò lên, giờ lại nói không đói bụng là có ý tứ gì? Nếu nói mùi vị không ngon, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y cũng không ngại điểm này, mà Băng Kỳ đã nói thức ăn tuyệt đối sạch sẽ, vậy Điệp Y đến lúc này lại không ăn là ý tứ gì?

Bình luận

Truyện đang đọc