NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Phương Lưu Vân cũng cùng lúc nói: "Biết khâu vá ngồi ở phía trước, không biết thì tránh ra phía sau." Sau đó bọn Hoa Cẩn Thanh Nhu đều ngồi lên phía trên, Điệp Y nhìn xung quanh một cái, thật ngại quá hình như chỉ có mình nàng không biết hạng mục này, thêu hoa, thật như Cổ Hạo Nhiên nói, thêu người không khác gì mấy.

Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên kéo tới phía sau ngồi, nàng cảm thấy không hề gì, chẳng qua là mọi người không muốn nàng đi để mất mặt, ý tốt đó vẫn là nên nhận trước vậy.

Bọn Phương Lưu Vân ngồi ở phía trước, phía sau là bọn Cổ Hạo Ảnh, phía sau nữa là bọn Phong và hộ vệ, Cổ Hạo Nhiên kéo Điệp Y tới sát bên cạnh nhất, hắn không sợ Điệp Y đi lên, cũng biết Điệp Y không để tâm có mất mặt không, chẳng qua vừa nãy hắn đã lĩnh giáo cảm giác mất mặt rồi, hắn không muốn Điệp Y cũng đi lên lĩnh giáo thử một lần.

Mọi người vừa yên vị đối thủ đã tới phía trước lựa chọn, lại chính là nam tử mặc áo tím đứng đầu vòng đấu đầu tiên đó, tử y nam tử khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt không ngừng tìm kiếm gì đó trong đám người Cổ gia, Cổ Hạo Ảnh chùi miệng một cái lộ ra nụ cười mị hoặc nói với tử y nam tử: "Sao chọn một người mà lại phí sức như vậy?"

Tử y nam tử đưa mắt nhìn lên khuôn mặt khí chất yêu diễm của Cổ Hạo Ảnh, trong mắt chợt lay động, phần tà mị đó không khác lắm với Cổ Hạo Ảnh, thể hiện nhan sắc cười nói: "Hôm nay đúng là được đại khai nhãn giới, vốn tưởng Ngân Vũ đã được xem là có bộ dáng dễ nhìn, không ngờ sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, lệnh đệ mới thật là người tuấn lãng không biết thế gian này còn ai có thể xứng đôi."

Cổ Hạo Danh bên cạnh nhướng mày cười nói: "Ngân công tử vẫn là mau chọn người vậy, ta thấy những đối thủ khác đều đã chọn xong, chỉ còn ngươi."

Tử y nam tử nhàn nhạt cười nói: "Ta không phải họ Ngân, các ngươi có thể gọi thẳng ta là Ngân Vũ, còn với việc phải chọn người nào...đúng rồi, chính là nàng." Trong ánh mắt người nam tử tên Ngân Vũ, vừa đúng là nhìn về phía Điệp Y đang bên cạnh Cổ Hạo Nhiên nghe cuộc nói chuyện.

Ngân Vũ mau chóng tách người xung quanh ra đi tới trước mặt Điệp Y, đôi mắt nhìn chằm chằm Điệp Y, trong mắt là sự chấn động và tán mỹ không chút giấu diếm lộ ra ngoài, lúc Cổ Hạo Nhiên lên đài biểu diễn, hắn đã chú ý tới Điệp Y ngồi trong chòi mát, dung nhan tuyệt thế đó thật sự không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, nhưng vì cách xa nhìn không rõ lắm, mới mượn lý do lựa chọn đối thủ, đích thân chạy lên trước, vừa nhìn thấy tuy nói không tới nổi thần hồn điên đảo, nhưng cũng không thể rời mắt được.

Điệp Y lạnh lùng nhìn Ngân Vũ đang nhìn nàng không rời mắt, chậm rãi đứng lên, Cổ Hạo Nhiên bên cạnh vẻ mặt u ám nhìn Ngân Vũ trước mắt nặng nề hừ lạnh một tiếng, ôm lấy eo Điệp Y không thèm quan tâm tới Ngân Vũ đi ra, dù gì bộ dạng như vậy còn có thể bị chọn trúng, vậy thì trốn làm gì nữa.

Cổ Hạo Dương đạm mạc nhìn lướt qua Ngân Vũ đang đứng yên bất động tại chỗ, nhàn nhạt nói: "Ngân Vũ công tử đã chọn được người tham gia, vậy thì xin mời về vậy." Đây là lời tiễn khách tương đối không khách khí, ai bảo hắn người nào không chọn lại đi chọn Điệp Y, mà khuôn mặt tuy không lộ vẻ hoa si, nhưng ánh mắt lại vô cùng suồng sã, đệ muội của họ há có thể để hắn tùy tiện ngắm nhìn sao.

Ngân Vũ giật mình hoàn hồn, thấy người xung quanh vẻ mặt ai nấy đều không vừa gì đang nhìn mình, bất giác chùi mép nhàn nhạt mỉm cười nói: "Như vậy, xin cáo biệt." Đi tới trước mặt Điệp Y nói: "Theo quy tắc của đại hội, là do ta dẫn đường cho phu nhân." Vừa nói vừa làm tư thế mời với Điệp Y.

Điệp Y vỗ vỗ cánh tay Cổ Hạo Nhiên nãy giờ luôn ôm lấy nàng, ý bảo Cổ Hạo Nhiên buông nàng ra, Cổ Hạo Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn Ngân Vũ, nói nhỏ bên tai Điệp Y: "Đừng sợ, không cần biết thắng thua đều không sao cả, vòng sau chúng ta cố gắng hơn nữa để đứng đầu thì được rồi, nàng lên trên đó ra mắt một cái rồi trở về, không biết cũng không có gì to tát." Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên rồi nhàn nhạt gật gật đầu, liền theo Ngân Vũ đi về hướng lễ đài.

"Các huynh đệ, các ngươi nói xem Điệp Y có mang tới cho chúng ta sự kinh hỷ không?" Cổ Hạo Danh nhìn bóng lưng Điệp Y nói, mọi người vốn không muốn để Điệp Y lên, nhưng bây giờ đã bị chọn trúng, vậy thì cũng hết cách, cứ dứt khoát vui vẻ một chút.

Cổ Hạo Ảnh nhìn trời đảo mắt một cái nói: "Nếu nói thi võ hoặc thi đẹp, thì ta hoàn toàn tin Điệp Y chỉ cần đứng ở đó, bảo đảm hạng nhất sẽ nắm trong tay, còn thêu thùa, ngươi cảm thấy Điệp Y có thể tùy cơ ứng biến được không?"

Cổ Hạo Dương bên cạnh nhìn Cổ Hạo Nhiên đang dán mắt về phía Điệp Y đột nhiên nói: "Chi bằng chúng ta đánh cược vậy, xem kết quả cuối cùng thế nào?" Vì Cổ gia cũng không cảm thấy nữ tử thì nhất định phải biết cái gì mà thêu thùa a, chỉ cần một ngày ở nhà hiếu thuận với cha mẹ chồng chăm sóc dạy bảo con cái, mới là chuyện một nữ tử nên làm, cho nên căn bản không cảm thấy Điệp Y không biết thì có gì mà ngại ngùng hay không tốt, vì vậy giống như Cổ Hạo Nhiên không biết múa vậy, cảm thấy rất bình thường, có chăng chỉ là thích trêu chọc.

Cổ Hạo Thanh gật gật đầu nói: "Ta cược một ngàn lượng Điệp Y chẳng qua là lên cho có mặt."

Cổ Hạo Viễn nhàn nhạt tiếp lời: "Ta cũng cược một ngàn lượng Điệp Y không tính sẽ thắng cuộc." Điệp Y là người như thế nào, tuy thời gian chung sống cũng không lâu lắm, nhưng những thứ nên hiểu cũng tương đối rõ, chí ít người của Cổ gia đều biết Điệp Y đối với chuyện nhà không phải là sở trường, mà sở trường là những thứ họ thiếu.

Cổ Hạo Ảnh bên cạnh nhướng mày nói: "Toàn bộ đều cược Điệp Y sẽ không thắng, lại không có phe khác, cái này có gì đáng để cược chứ." Vừa nói cũng vừa nhìn sang Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn một lượt đám huynh đệ tên nào tên nấy đều như lão gian thần nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Phàm việc gì cũng đừng quá khẳng định, ta cược Điệp Y thắng."

Cổ Hạo Danh liền nói: "Một thành mười."

Cổ Hạo Nhiên không nói hai lời gật đầu nói: "Một thành mười thì một thành mười, có bao nhiêu ta chiếu theo danh sách thu hết."

Lời vừa nói Phương Lưu Vân sớm đã tìm giấy bút tới cười híp mắt nói: "Tới đây, tới đây, ta làm cái, mau quyết định, hôm nay tiểu lục nhà ta nổi máu lên rồi, cơ hội không thể bỏ lỡ a, ta cược một ngàn lượng trước." Bọn Cổ Hạo Ảnh đều vây tới, đến cả bọn Thanh Nhu Linh Tịnh cũng cười híp mắt cược, biết rõ đây là cơ hội moi tiền Cổ Hạo Nhiên, ai mà bỏ qua chứ.

Trong lòng Cổ Hạo Nhiên đương nhiên biết rõ Điệp Y sẽ không thắng nổi, nhưng mà mọi người đã có thể nói đùa như vậy, đương nhiên đã thật sự xem Điệp Y như người nhà, giống như đối với mình vậy không có lấy chút ý gì khác, cho nên mới đùa như vậy, mình vui cho Điệp Y còn không kịp, thua chút tiền có đáng là gì chứ.

Lại nói bên này người của Cổ gia đang ồn ào náo nhiệt quyết định cược, trên lễ đài mười nữ tử bị chọn trúng đều lên trên đó, chỉ thấy Điệp Y toàn thân thanh sam tuy màu sắc bình thường, nhưng khí chất thanh lạnh đó, đứng trên lễ đài lạnh đạm quét mắt nhìn mọi người một lượt, mọi người bất giác giống như rơi vào hố băng vậy, một cảm giác thanh lạnh xuyên thấu lan tỏa toàn thân, trong ngày hè oi bức bất giác cảm thấy thật thoải mái.

Hồng Tịnh trong chòi mát thấy người vây xem xung quanh vẻ mặt đều si ngốc nhìn chủ tử, bất giác cười thầm, mấy người này chỉ biết bây giờ thấy thoải mái cả người, nhưng quên mất nếu là mùa đông bị nhìn như vậy, không biết sẽ âm hàn tới mức nào, quả nhiên là người chỉ biết ngắm vẻ đẹp mà không biết nguy hiểm.

Trên vũ đại chuẩn bị xong mười cái bàn, bên trên tơ lụa sớm đã được đặt đâu ra đó, các màu chỉ cũng treo bên cạnh mỗi cái bàn, lúc này hương đã được đốt lên, chín nữ tử khác đã bắt đầu thêu như bay trên khung, Điệp Y nhàn nhạt nhìn tơ lụa và chỉ thêu trước mắt động cũng không động tùy ý để nó nằm ngay bên cạnh, thản nhiên nhìn chín người bên cạnh đang thêu.

Người trong chòi mát trước là yên lặng ngắm nhìn Điệp Y, lúc này thấy Điệp Y không xuống đài cũng không hạ kim, lại nhàn nhã nhìn người khác thêu, Cổ Hạo Dương bất giác thở dài nói: "Thần khí tốt, khí khái nhàn nhã như vậy, những nữ tử bình thường bên cạnh đó sao có thể sánh được."

Phương Lưu Vân một tay chống cằm cười híp mắt nói: "Con dâu nhà chúng ta há có thể đem so sánh với mấy loại son phấn tầm thường đó, thật sự là Điệp Y của ta tốt, nhìn xem, càng nhìn càng thấy Điệp Y tốt."

Cổ Chấn bên cạnh hiếm có lúc mở miệng nói: "Vinh nhục bất kinh, điểm này tiểu lục vẫn còn kém xa." Sống chết đều không thể khiến Điệp Y thay đổi sắc mặt, một cuộc tỉ thí bé xíu sao có thể khiến nàng để tâm chứ. 

Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Điệp Y trên lễ đài, thấy Điệp Y bình tĩnh nhìn chín người bên cạnh đang thêu, đối với những tiếng bàn tán xì xầm của những người vây xem, căn bản nghe mà không để tai, có lẽ ngay cả nghe cũng không thèm nghe lọt, bất giác chùi mép lộ ra ý cười, Điệp Y của hắn tự có thủ đoạn và cách giải quyết của nàng, vừa nãy lo lắng cho nàng, e rằng nàng sẽ cảm thấy không thích hợp là quá lo lắng rồi, núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt nàng cũng không đổi sắc, đây mới là Điệp Y của hắn.

Điệp Y chậm rãi nhìn chín người khác thêu, nhìn hết một vòng sau đó liền đứng lên bàn mình nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên ở phía trước, Cổ Hạo Nhiên liền tươi cười xán lạn nghênh đón, nói gì đó không thành tiếng với nàng, Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nói xong liền quét mắt qua bọn Cổ Hạo Dương đang cười hờ hờ bên cạnh, lấy nàng ra cược, có lẽ cũng không phải là một cuộc làm ăn ổn định.

Thời gian một tuần hương trôi qua rất nhanh, mười vị nữ tử tham gia thi đấu đều đi về phía nam tử trên lễ đài, lấy ra bức thêu vừa được họ hoàn thành cho mười vị tài phán xem.

Bức thêu lần này quá nửa đều chưa hoàn thành, có chẳng qua chỉ là một phác thảo của hoa sen, còn có bức chỉ thêu được một cái, có bức chỉ mới thêu được bố cảnh đi cùng, nhưng mà cách thêu chặt chẽ, ý tưởng nghiêm ngặt, và tay nghề cao thấp vừa nhìn một cái cũng đã có thể nhìn ra bảy tám phần.

Điệp Y như cũ bị xếp là người sau cùng, mấy vị tài phán xem xong tác phẩm của chín người trước mặt, đều nhìn về phía Điệp Y, Điệp Y đôi tay trống không thản nhiên nhìn lại.

"Cái này, bức thêu đã hoàn thành của vị phu nhân này đâu? Có phải quên rồi không?" Tuy nói là cái gì mà tài phán đức cao vọng trọng, chẳng qua rốt cuộc cũng là nam nhân, ai có thể đứng trước sắc đẹp mà nỡ nặng lời, thấy Điệp Y thản nhiên đứng yên tại chỗ, vị tài phán đứng đầu bất giác mềm giọng nhẹ nhàng hỏi.

Điệp Y quét mắt nhìn mười vị tài phán vẻ mặt mang nụ cười ôn hòa đang nhìn nàng, nhẹ nhàng bước lên trước, hai tay nãy giờ luôn để bên trái đột nhiên động đậy, chỉ thấy nhanh như chớp, xoẹt xoẹt thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, mười vị tài phán ngẩn ra trong chớp mắt Điệp Y thu tay lại, vẫn đạm mạc như trước đứng yên tại chỗ.

Vị tài phán đứng đầu rời khỏi bàn đứng bên cạnh Điệp Y thấy Điệp Y không nói gì, bất giác hỏi thêm lần nữa: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của chúng tôi, ngươi...đây là gì?"

Khi hắn kinh ngạc ở nửa câu sau, những vị tài phán bên cạnh khác đều nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên cái bàn trước mặt họ một đóa hoa sen đường đường chính chính khắc ở chính giữa, tuy không có màu này sắc nọ, nhưng tạo hình tuyệt đối là một đóa hoa sen, so với bức phác thảo trước mặt giống nhau như đúc.

Mấy vị tài phán bất giác ngẩn ra, động tác chớp nhoáng nhìn không rõ vừa nãy, chính là khắc một đóa hoa sen trên chiếc bàn này, một trong các vị tài phán trung niên khóe miệng giật giật nói: "Lần này chúng ta là thi thêu thùa, không phải..." Lời còn chưa dứt, đóa hoa sen được khắc trên bàn dưới sự chạm tay của một vị tài phán khác, bàng clang một tiếng rơi xuống, những nơi khác trên bàn đều còn nguyên, duy chỉ có chỗ đóa hoa sen này lộ ra một mảng hình hoa trống rỗng, mấy người họ liền ngẩn ra ở đó.

Chiếc bàn đó là được làm từ gỗ đỏ vô cùng chắc chắn, nơi miệng vết thủng đó vẫn sạch sẽ gọn gàng, không mang theo chút lôi thôi nào, cả quá trình khắc giống như phong hành lưu thủy, tiêu sái tốc độ nhanh dị thường, ngay cả họ cũng không nhìn rõ động tác, hoa này đã bị khắc rơi xuống, có thể thấy đao pháp của nữ nhân ở trước mặt này rốt cuộc nhanh biết mấy tốt biết mấy.

Mấy vị tài phán hoàn hồn lại nhìn nhau một cái, vị đứng đầu chau mày nói, tuy đao pháp tốt nhưng hôm nay không phải khảo võ công, làm vậy tính thế nào, đang muốn nói dần mão với Điệp Y, vị tài phán bên cạnh đột nhiên kêu lên kinh hãi nói: "Lão Dư, trên người ông."

Vị tài phán họ Dư thấy mấy người trước mặt ánh mắt trở nên kinh hãi, ý nói cúi đầu nhìn xem, trên mặt đột nhiên mất sạch huyết sắc, trong nháy mắt Điệp Y hơi phẩy tay áo, một mảnh vải trước ngực hắn đột nhiên bay lên, lúc mảnh vải mong manh đó bay lên trên người mình, mọi người đều nhìn thấy rõ, đó cũng là một đóa hoa sen, một đóa hoa sen tương đối, đường nét y hệt trên bàn, nhưng mấu chốt không phải là thứ đó, mà là đóa hoa sen đó nằm ngay trên ngực lão, vừa khéo là nơi quả tim.

Tài phán họ Dư nhịn không được liền bắt đầu đứng dậy, nếu một đao vừa nãy của Điệp Y vạch sâu thêm một chút, vậy thì mình sẽ...liền áp chế nhẹ giọng nói: "Ngươi...ngươi đây là...uy hiếp."

Điệp Y lạnh lùng nói: "Đúng, chính là uy hiếp."

Nam tử bên cạnh vẻ mặt trắng bệch đè thấp thanh âm nói: "Ngươi dám ở trước mặt..... bàn dân thiên hạ, uy hiếp bọn ta, bọn ta la lên, ngươi sẽ..."

Điệp Y lãnh khốc cười nói: "Thử xem, đã lâu không chơi trò kích thích rồi, không biết đao của ta nhanh, hay là các ngươi kêu lên nhanh hơn." Vừa nói ngón tay vừa chậm rãi đưa lên, một đạo hàn quang lúc ẩn lúc hiện giữa ngón tay nàng, tản phát ra khí tức ghê sợ.

Do Điệp Y và vị tài phán họ Dư đó đều quay lưng lại với mọi người, còn các thí sinh đứng bên cạnh đều lui qua một bên, cho nên người bên cạnh cũng không biết Điệp Y rốt cuộc vừa nãy đã làm gì, thấy mấy vị tài phán vây quanh nàng bất giác đều chi chi cha cha bắt đầu bàn tán, mấy người bọn Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh cũng không nhìn rõ Điệp Y rốt cuộc đang làm gì, Cổ Hạo Nhiên chỉ là dựa theo biên độ động tác vừa nãy của Điệp Y, đoán ra Điệp Y vừa nãy đã động đao, bất giác nghi hoặc chau mày, sau đó đột nhiên mỉm cười, trong nháy mắt tâm tình dường như rất tốt nhìn qua đám người bên cạnh không biết hắn vì sao lại cười.

Trên lễ đài Điệp Y lúc này lạnh lùng thấp giọng nói: "Nên làm thế nào các ngươi tự mình xem xét mà làm, ta không ngại một đao vừa nãy rạch sâu thêm chút, cũng không ngại đêm hôm tới thăm, tin ta, trước giờ ta nói được thì sẽ làm được." Nói xong xoay người lại thản nhiên chăm chú nhìn mọi người dưới lễ đài, chậm rãi đi tới cùng đứng bên cạnh chín nữ tử khác, đợi tuyên bố cuối cùng.

Trầm mặc, trầm tĩnh, trầm ổn, đợi khá lâu, sau mấy lần hối thúc của người trẻ tuổi chủ trì đại hội, vị tài phán họ Dư đó cởi bỏ y sam bị thủng lỗ trên người, nói thì thầm bên tai người trẻ tuổi một hồi. Người trẻ tuổi vô cùng kinh ngạc nhìn Điệp Y với vẻ mặt lãnh khốc hết mấy lần, cao giọng tuyên bố nói: "Người giành chiến thắng sau cùng là đại diện của thôn Y Dương, nàng ta trong phút chốc vừa nãy đối diện với mấy vị tài phán, dùng Tương Trúc thần châm châm pháp thất truyền đã lâu, trong thời gian nhanh nhất hoàn thành một bức hoa sen vô cùng xinh đẹp, cho nên sau khi trải qua kết quả cuối cùng của mười vị tài phán, đại diện Y Dương thôn không hổ đã trở thành người đứng đầu trong hạng mục này."

Phụt, Phương Lưu Vân một ngụm trà phun ra ngoài, vẻ mặt khó tin nói: "Nói giỡn gì chứ, Tương Trúc thần châm? Điệp Y biết? Quái gì thế này?"

Cổ Hạo Dương bên cạnh vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Ngươi sớm đã biết Điệp Y biết cái gì mà Tương Trúc thần châm thất truyền đã lâu gì đó rồi, cho nên ngươi mới không gì phải sợ mà đánh cược với bọn ta phải không? Tiểu lục, ngươi quá gian xảo rồi, quá gian xảo rồi."

Cổ Hạo Nhiên cười lớn nói: "Ta biết thì đã thế nào." Cổ Hạo Danh bên cạnh liền dẫn đầu lấy một quả trái cây để kèm trên bàn ném qua, vẻ mặt đầy thất vọng nói: "Không dễ gì cho rằng có một cơ hội có thể thắng tiểu lục một lần, không ngờ Điệp Y thật sự là thâm tàng bất lộ, chuyện này thường ngày làm gì nhìn ra Điệp Y biết cái trò này, a a a, thật quá đáng."

Trong ánh mắt tức giận của mọi người Linh Tịnh nhìn thẳng lên lễ đài lắc đầu nói: "Không đúng, Tương Trúc thần châm ta cũng chỉ nghe qua, châm pháp này đã biến mất quá lâu rồi, vả lại giống như vừa nãy Điệp Y trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể thêu ra một bức hoa sen, tuyệt đối phải là công lực của mười mấy hai mươi năm, Điệp Y không giống là người đắm mình trong phương diện này lâu, khí chất của nàng hoàn toàn không phù hợp để làm một tú nữ."

Cổ Hạo viễn lúc này cũng gật gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy không đúng, Điệp Y không biết thêu thùa khâu vá hoàn toàn là chắc chắn, tay của nàng không phải được dùng để cầm kim, vừa nãy tuyệt đối không phải là thi triển cái gì mà thần châm."

Cổ Hạo Thanh thấy Cổ Hạo Nhiên cười tới phải nói là vui vẻ, bất giác nói: "Tiểu lục, ngươi chắc là nhìn ra cái gì rồi phải không, Điệp Y vừa nãy đã làm gì?"

"Uy hiếp thôi mà." Một đạo thanh âm lạnh đạm giúp Cổ Hạo Nhiên trả lời.

Bọn Cổ Hạo Thanh xoay người lại đã thấy Điệp Y đi về lại, Cổ Hạo Nhiên bật dậy đưa tay ôm lấy Điệp Y ngồi xuống, dựa vào vai Điệp Y vừa cười vừa nói: "Sao ta không nghĩ tới Điệp Y của ta há có thể là người dễ dàng bị khuất phục, ha ha, nhìn vẻ mặt của mấy lão đầu ta liền cảm thấy buồn cười, Điệp Y nàng mạnh dữ, sao ta không sớm nghĩ ra chiêu này nhỉ."

Bọn Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Dương nhìn nhau một cái, đều thở dài một hơi, sao lại quên mất nữ nhân này là một nữ cường thế chứ, uy hiếp, hoàn toàn là tác phong của nàng, nhưng mà uy hiếp ở thanh thiên bạch nhật bàng dân thiên hạ như vậy, nàng cũng có thể làm ra được, bọn họ thua thật oan uổng a.

"Lợi nhuận ta muốn một nửa." Điệp Y nhìn đám người mặt mày ủ rũ.

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười nói: "Không thành vấn đề, đưa nàng hết cũng không thành vấn đề, một thành mười, ta xem xem có bao nhiêu ngân lượng, ố ồ, cũng đều ra tay hào phóng, mới một vạn năm ngàn hai, hờ hờ, mười lăm vạn lượng bạc như vậy mà tới tay, chuyện này sao ta thấy thật ngại quá, ha ha." Cổ gia từ Cổ Chấn tới ba vị muội muội của hắn, không một ai chạy thoát, mỗi người đánh cược một ngàn lượng, bây giờ một thành mười, mỗi người phải lấy ra một vạn năm ngàn lượng, đúng là con đường tắt để kiếm tiền.

Bọn Cổ Hạo Dương đều không một lời nào để nói nhìn Cổ Hạo Nhiên đang dương dương tự đắc, Cổ Chấn bên cạnh nhìn người theo sau hắn, người đó nhẹ gật đầu trong lúc không để ý rời khỏi, bây giờ là uy hiếp người khác, nhưng mà cũng là đắc tội với người ta, không biết lúc nào bị phản kích, cho nên mấy chuyện này chắc chắn phải lo liệu tốt, bọn Cổ Hạo Nhiên đều rõ điểm này, cho nên cứ coi như không thấy sự ra hiệu của Cổ Chấn.

Lúc này sau khi dọn dẹp bàn ghế trên vũ đài, không ít người ngẩng đầu nhìn lên tấm ván, lại là một trận gõ đập lộn xộn, lúc này người thanh niên trên lễ đài nói: "Bây giờ Minh phủ và Y Dương thôn mỗi bên đều lấy được một vị trí đầu bảng, những gia tộc khác phải cố lên rồi, bây giờ chúng ta tiến hành vòng thi đấu thứ ba, lần này chúng tôi cần một tổ hai nam tử, vòng này là khảo quan hệ tình ý trong gia tộc, một gia tộc lớn không phải chỉ cần nam nữ ai nấy đều xuất sắc là được, quan trọng hơn là phải thể hiện được tình thân và sự giúp đỡ lẫn nhau, tình ý mới là thứ để duy trì phát triển trong một gia tộc. Tình nghĩa này không dễ khảo nghiệm, nhưng mà chúng ta có thể từ sự phối hợp về một mặt nào đó mà nói, sự phối hợp giúp đỡ lẫn nhau hoàn mỹ cũng là một biểu hiện của tình ý, vòng thi đấu này rất đơn giản, Tề quận chúng ta dồi dào dầu cải, dùng thứ dồi dào của chúng ta để khảo nghiệm chúng ta, nội dung yêu cầu xin mọi người hãy nhìn lên lễ đài có đặt một tấm ván, bên trên lúc này đã đổ đầy dầu cải, một người đứng phía trên một người đứng phía dưới, có thể dùng dây thừng để hỗ trợ, yêu cầu chính là đồng tâm hiệp lực bò qua lớp dầu cải này là được, đương nhiên nhắc nhở trước không được phép dùng võ lực, nếu như phát hiện có chút dấu vết của việc sử dụng công phu nào, vậy thì không chỉ bị xếp ở vị trí cuối nhất, mà còn hủy bỏ danh thứ trước đó, cho nên mọi người ngàn vạn lần đừng phạm phải."

Lời này của người trẻ tuổi vừa dứt, Cổ Hạo Nhiên trực tiếp nói: "Ta và Điệp Y đã góp sức rồi, còn lại các người tự mình xem mà làm." Nói xong ôm lấy Điệp Y nhướng mày nhìn bọn người Cổ Hạo Dương.

Cổ Hạo Ảnh nhìn tấm ván cao chừng năm mét bên trên toàn là dầu cải, rùng mình nói: "Ta mới không đi, ta ghét để y sam mình bẩn."

Cổ Hạo Danh cũng cùng lúc nói: "Không đi, đây chỉ là trò chơi con nít, đừng làm nhục chỉ số IQ và thân phận của ta."

Cổ Hạo Dương bên cạnh nghe hai người nói, cùng Cổ Hạo Viễn Cổ Hạo Thanh đưa mắt nhìn nhau một cái nói: "Nếu nói như vậy bọn ta đi thì thân phận và chỉ số IQ của bọn ta không kịp ngươi rồi?"

Cổ Hạo Danh liền nhướng mày nói: "Ta không có nói."

"Lão tam, dường như ta nhớ vì sao chúng ta tới đây tham gia cuộc thi đấu này, dường như là hậu quả chủ trương của một ai đó, ngươi không đi lẽ nào để ta tới chịu trách nhiệm sao, hửm?" Một tiếng hừm mang theo ngữ khí uy hiếp khó nói thành lời.

Cổ Hạo Danh nhìn phát âm của Cổ Hạo Viễn, nghiến răng nghiến lợi nửa buổi trời siết chặt quyền đầu rồi lại buông ra, ai bảo mình lúc đầu nhúng một chân rồi, chết tiệt mình thật xúi quẩy.

Cổ Hạo Ảnh thấy Cổ Hạo Danh vẻ mặt buồn bực, bất giác hì hì cười nói: "Tam ca tốt của ta, lần này phải xem biểu hiện của huynh rồi, trò chơi con nít này tam ca nhất định là cầm chắc phần thắng rồi, tiểu đệ ở đây sẽ cổ vũ cho huynh."

Cổ Hạo Danh thấy Cổ Hạo Ảnh đứng bên cạnh bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác, sau đó hì hì cười đi lên trước một tay móc lấy cần cổ Cổ Hạo Ảnh cười tà nói: "Ngũ đệ tốt của ta, có chuyện vui như vậy sao có thể thiếu đệ được, nhớ năm đó hai huynh đệ chúng ta cùng dãi nắng dầm mưa, cảm tình tốt tới khiến bọn họ ngưỡng mộ, hôm nay không thể thiếu vẫn là để bọn họ ngưỡng mộ một phen, theo ca ca vào trận giết địch thôi." Vừa nói vừa không thèm để ý tới sự phản đối của Cổ Hạo Ảnh, cố kéo hắn vào trong trường thi đấu.

"Ai cảm tình tốt với ngươi chứ? Ai cùng ngươi dãi nắng dầm mưa chứ? Ngươi buông tay ta ra, lão tam, ngươi..." Tiếng kêu bất mãn ngày càng xa dần, người trong chòi mát ồ lên cười, hai người này lúc nào gặp nhau cũng cấu véo lẫn nhau một trận, bây giờ đi thi đấu cái gì mà hợp tác với nhau, ha ha, có trò hay để xem rồi.

Chính giữa vũ đài một tấm ván nghiêng tám lăm độ, rộng năm mét, dài khoảng hai mươi mét, bên trên toàn là dầu cải màu vàng kim, ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi vị dầu cải, Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt âm trầm đứng đó trừng mắt nhìn Cổ Hạo Danh đứng trên tấm ván, thấy Cổ Hạo Danh vẻ mặt mỉm cười đáng yêu nhìn mình, Cổ Hạo Ảnh liền nổi giận đánh tới một cái giọng khó chịu nói: "Ta muốn ở trên, nếu ngươi không để ta lên trên, ngươi có tin ta xoay người đi khỏi không." Bị miễn cưỡng kéo lên còn không nói, lại còn dám để hắn bò trên tấm ván nhơm nhớp đầy dầu cải, còn cho rằng Cổ Hạo Ảnh hắn dễ ức hiếp sao.

Còn tiếp

Bình luận

Truyện đang đọc