NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Thời gian một đêm nhanh chóng lướt qua, Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y căn bản tìm không dừng lại một khắc, đường Điệp Y chọn càng ngày càng hoang vu, dần ngay cả đất đen tìm cũng không thấy, trên mặt đường toàn bộ là hồn đá nhỏ, nham thạch lớn dữ tợn hỗn độn, cảm giác hết sức âm lãnh.

Cổ Hạo Nhiên thấy tình huống như vậy trong lòng rất lo lắng, nếu Điệp Y tìm đường chính xác, Tam ca của hắn vì sao chọn đường khó như vậy để tránh né, khẳng định là có gì đó không đúng, trong lúc lo lắng Điệp Y dừng lại, Cổ hạo Nhiên theo ánh mắt Điệp Y nhìn lại, trong đầu ầm ầm nổ, sắc mặt nháy mắt biến hóa, một bước vọt đi lên, nơi đó có thi thể một người đang nằm.

Cổ Hạo Nhiên nhanh nhẹn bay qua thi thể kia, vừa thấy không phải Cổ Hạo Danh mới hít sâu một hơi, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng lên, người trước mắt mặc quần áo cùng quần áo của bạo dân không khác lắm, nhưng ngón tay thon dài hiển nhiên không phải là người làm công tác thợ mỏ lâu dài, trướng kiếm rơi xuống bên cạnh có tính chất tốt đẹp, mà đá ở xung quanh dĩ nhiên là trải qua một phen kích đấu, Cổ Hạo Nhiên vừa thấy rõ tâm không khỏi lạnh vài phần.

Điệp Y mắt lạnh nhìn lướt qua thi thể âm thanh lạnh lùng nói:“Đuổi kịp.” Bước nhanh như bay hướng địa phương phía trước , Cổ Hạo Nhiên cường ngạnh tự đè nén xuống lo lắng cùng hoảng sợ trong lòng, không nói một lời liền đi theo Điệp Y đến phía trước.

Ven đường lại thấy mấy cỗ thi thể, tuy rằng không phải Cổ Hạo Danh cũng không phải hộ vệ bên người Cổ Hạo Danh, nhưng là Cổ Hạo Nhiên trong lòng lo lắng không giảm ngược lại càng thêm, càng phát ra lo lắng hơn.

Phanh, phanh, phía trước truyền đến thanh âm tiếng trường kiếm va chạm, Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y đồng thời trong lòng rùng mình, Cổ Hạo Nhiên lập tức nói: 'Ta đi trước, nàng theo sau." Dứt lời nhuyễn kiếm trong tay nắm chặt, bay vài cái hướng phía trước nơi truyền đến âm thanh va chạm nhảy tới.

Cổ Hạo Nhiên bay vài cái vọt xong lên phía trước, đập vào mắt là ba người đang bị vây quanh bởi hai người, ba người bị vây ở bên trong một thân nhiễm huyết, quần áo sớm bị máu tươi thấm ra, trong đó một ngừoi còn nắm trong tay trường kiếm, hai người bên cạnh trên tay cái gì cũng không có, tay không đối phó người bên cạnh, Cổ Hạo Nhiên tập trung nhìn vào, người bị vây ở bên trong không phải cổ Hạo Danh thì là ai, lúc này Cổ Hạo Danh sắc mặt tái nhợt, cả người của hắn được hai hộ vệ vây quanh ở phía sau, run rẩy giống như không có khí lực, một đôi con ngươi như mực, môi kho nứt hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng vốn có.

Cổ Hạo Nhiên liếc mắt một cái trong lòng không khỏi xác định, lập tức huy động nhuyễn kiếm trong tay, không nói hai lời trực tiếp đi lên, hai người vây quanh Cổ Hạo Danh thấy một người từ đâu đến, nhất thời kinh ngạc, lập tức phân một người ra ứng phó.

Cổ Hạo Nhiên cáu giận bọn họ xuống tay với Cổ Hạo Danh, hạ thủ không lưu tình chút nào, xuống tay khắp nơi đều là chỗ yếu hại, đồng thời một kiếm đẩy ra người đang cùng hộ vệ của Cổ Hạo Danh so chiêu, một người trực tiếp đón được công kích của hai người, lịa lộ không ra dấu hiệu bị thua, ngược lại đè nặng hai người bị đánh.

Lúc này Cổ Hạo Danh mới có một tia khí lực, Cổ Hạo Danh mệt mỏi không chịu nổi, nhìn thoáng qua người tới, không dám tin xoa xoa ánh mắt, nhất thời giọng nói run run hỗn loạn, vô tận kinh hỉ nói: "Tiểu lục là đệ sao? Tiểu lục có phải đệ hay không? Có phải đệ hay không?"

Cổ Hạo Nhiên một bên tiếp được kiếm một bên lại nghẹn ngào nói: "Tam ca là ta, là tiểu lục, tam ca huynh nghỉ ngơi, xem ta thu thập những người này như thế nào."

Cổ Hạo Danh hốc mắt nhất thời đỏ lên, hai người hộ vệ bên cạnh hắn nâng hắn ngồi xuống, một bên tiếp tục nói: "Lục thiếu gia đến đây là tốt rồi, thiếu gia, là lục thiếu gia, lục thiếu gia đến đây cứu chúng ta>"Đáy mắt cũng toát lên tia kinh hỉ cùng yên tâm.

Hai người cùng đối chiêu với Cổ Hạo Nhiên vừa nghe thấy người đến là Cổ Hạo Nhiên, nhất thời trao đổi ánh mắt, đồng thời hư hoảng đường kiếm phân ra hai đường mà chạy, Cổ HẠO Danh cổ họng khàn khàn lo lằng nói: "Đùng để bọn họ chạy thoát" Cổ Hạo Nhiên nhìn hai người chia nhau phân ra hai hướng chạy trốn, bỏ qua một người bay thẳng đuổi theo một cái khác.

Cổ Hạo Danh muốn cho hai hộ vệ bị thương đuổi theo người còn lại, không ngờ mới nhoáng lên một cái lại từng bước lui trở về, Cổ Hạo Danh tập trung nhìn vào người bị túm, mà bên cạnh hắn là Điệp Y lãnh khốc vô tình.

Điệp Y để các đốt ngón tay người đó trước mặt Cổ Hạo Danh, Cổ Họa Nhiên cũng trở lại, trên thân nhuyễn kiếm nhiễm máu không mang theo người về, hiển nhiên là bị hắn giết chết.

Cổ Hạo Nhiên không để ý tới sát thủ trân mặt đất đau không ngừng phát run, một cái xoay người ôm lấy Cổ Hạo Danh, run run nói: "Tam ca, tam ca" Nghĩ đến mình cùng cùng Điệp Y không tới kịp, hiện tại nói không chừng Cổ Hạo Danh chỉ còn lại cỗ thi thể ở đây, toàn thân không khỏi run lợi hại hơn.

Cổ Hạo Danh vẻ mặt lộ vẻ tươi cười sờ sờ đầu Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiểu lục không có việc gì là tốt rồi, làm tam ca sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi, đừng lo lắng, tiểu lục, ba người chúng ta không phải hoàn hảo ở trong này, ít nhiều tiểu lục các ngươi đến đúng lúc, tiểu lục, ngươi có thể xem như cứu tam ca một mạng, đừng lo lắng, có các ngươi ở, tam ca không chết được."

Cổ Hạo Nhiên từ trên vai Cổ Hạo Danh ngẩng đầu lên hung hăng nói: "Có ta ở đây ai cũng đừng nghĩ thương tổn tam ca."

Cổ Hạo Danh không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười, có thể nhìn thấy lục đệ mất tích, làm cho hắn chịu thương nhưng không sao, không ngờ tiếng cừoi tác động đến miệng vết thương, Cổ Hạo Danh không khỏi đau đến nhếch miệng, cả người vô lực dự vào trên người Cổ Hạo Nhiên nói: "Hiện tại đừng nói chuyện này, Hạo Nhiên ngươi nói xem bọn hắn rốt cuộc là loại người nào?"

Cổ Hạo Nhiên nhìn thoáng qua sát thủ bị Điệp Y ném xuống đất, đem Cổ Hạo Danh giao cho hai hộ vệ của hắn, đi lên phía trước nhìn cổ tay, cổ chân, các đốt ngón tay đều bị Điệp Y đánh gãy, không khỏi hướng Điệp Y nói: "Như vậy ta không cách nào hỏi hắn được"

Điệp Y thản nhiên nhìn thoáng qua Cổ Hạo Nhiên nói: "Miệng có đọc, giấu ở trong răng nanh, chỉ càn khép lại thanh cái tử thi" Sát thủ nàng là tinh anh trong tinh anh. Trong Trung Hoa dân tộc máy ngàn năm mà thành, mấy năm nay, sát thủ tự cho là trang bị đến tận răng, ở trước mặt nàng không phải tính là trò trẻ con.

Cổ Hạo Nhiên hơi hơi sửng sốt, phía sau Cổ Hạo Thanh khàn khàn cổ họng nói:“Nhìn trên người hắn có cái gì không.”

Cổ Hạo Nhiên nghe lời tiến lên kiểm tra, nhíu mày nói: "Cái gì cũng không có."

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên hoàn toàn không thể ép hỏi hay lấy được cái gì, lập tức khẽ lắc đầu từng bước tiến lên, chủy thủ trong tay huy động trực tiếp bóc quang quần áo trên người người nọ, thấy Cổ Hạo Nhiên sững sờ ở đó nhìn nàng, Điệp Y mắt lạnh chỉ vào trên lưng khắc hoa văn nói:“Muốn xem thân phận, không nhất định phải lấy trên người hắn cái gì.”

Cổ Hạo Danh vừa thấy ngẩng đầu hướng Điệp Y nói:“Điệp Y, có biện pháp nào không hỏi ra chút cái gì?”

Điệp Y lạnh lùng nhìn sát thủ đầu đày mồ hôi, lại hừ không hừ một tiếng, chạm rãi ngồi xổm xuống, tại bên tai người kia không bết nói cái gì, trong mắt người kia không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ, môi hơi nhúc nhích không tiếng động nói hai chữ. Điệp Y gật gật đầu, ngón tay vừa động khép lại cằm người nọ, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp y làm như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: "Hắn sẽ...." Chưa nói xong, người nọ đã chết.

Điệp Y thản nhiên nói:“Sát thủ có sát thủ quy củ, phản bội tổ chức cho dù muốn chết như vậy kia đều khó như lên trời.” Cổ Hạo Nhiên cùng Cổ Hạo Danh nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Điệp Y quét mắt Cổ Hạo Nhiên cùng Cổ Hạo Danh, thấy hai người tuy rằng khó hiểu nhưng trong mắt cũng không ý tứ khác, chậm rãi nói:“Khi nào thì đắc tội quan gia?”

Cổ Hạo Danh nghe vậy nhất thời sắc mặt đại biến, Cổ Hạo Nhiên cũng là một bộ dáng có chút đăm chiêu, thấy Cổ Hạo Thanh sắc mặt đại biến, Cổ Hạo Nhiên không khỏi nói:“Chúng ta vẫn là đi về trước rồi nói sau, không vội tại đây, Tam ca bị thương nặng như vậy, về trước đến trên quặng tìm đại phu trị liệu mới là chính sự.” Dứt lời xoay người đỡ lưng Cổ Hạo Thanh.

Cổ Hạo Danh cầm trụ Cổ Hạo Nhiên nói:“Không thể trở về, nếu trở về ta còn trốn tới?” Thấy Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc xoay người nhìn qua, Cổ Hạo Danh không khỏi cười khổ một chút lôi kéo Cổ Hạo Nhiên nói:“ Tam ca ngươi chính là lại không tiền đồ, trường hợp như vậy vẫn ứng phó xuống dưới, không đến mức bị chút bạo dân làm cho tới bộ dạng như này, ta lo không phải bị kích động loạn dân này, mà là bàn tay phía sau này đó, ban đầu ta chỉ là hoài nghi, hiện tại rốt cục xác định.”

Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Thanh nghiêm túc không khỏi nói:“Tam ca, này trên chuyện lún quặng ta cũng biết không đơn giản, nhưng mà nơi này quả thật không thể ở lại, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, không thể đem chuyện như vậy nói ở nơi đó đi?"

Cổ Hạo Danh lắc đầu trầm giọng nói:“Tiểu Lục, thời gian một tháng này tiếp cận ngươi không ở nơi này, khả năng cũng không hiểu biết rốt cuộc ra sự tình gì, Tiểu Lục, ngươi phải biết rằng nếu trước kia không cần nói chính là không có đúng hạn nộp lên trên thuế muối, cho dù lại chuyện lớn còn không phải xoa bóp xuống dưới, lần này vì sao lại mạnh mẽ vang dội như vậy niêm phong hai cái sinh ý này của chúng ta, chúng ta không nói nội dung trên mặt, chúng ta nói bên trong rốt cuộc là cái gì ý tứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc