NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Hai người nói xong liền cùng ra tay, Cổ Hạo Nhiên cũng học cách của Điệp Y, không chém loạn mà đi theo nàng, gặp phải quỹ đạo chuyển động của hình nhân thì không nói hai lời trực tiếp chém một kiếm. Nhuyễn kiếm của hắn vốn là một vũ khí rất lợi hại, không cần như Điệp Y phải tìm chỗ mỏng nhất của hình nhân là các đốt ngón tay mà ra tay, chỉ cần nghe thấy tiếng động ở nơi nào là huy kiếm chém ngay nơi đó, rất nhanh trong phòng chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, những hình nhân giống y như Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y liên tiếp đổ xuống.

Tiếng đổ sập của hình nhân thứ mười ba vang lên cũng là lúc hai người chuẩn bị lao về phía trước, đột nhiên căn phòng trở nên im ắng, cửa sổ bốn phía chậm rãi mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng khiến cho Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên vẫn đang quen với bóng tối phải nhắm mắt lại.

Khi hai người mở mắt ra chỉ thấy khắp phòng đều là xác của hình nhân, tay chân và cơ thể đều bị chém rụng, ánh sáng rực rỡ len lỏi vào từng góc phòng làm cho căn phòng không còn quỷ dị âm trầm như lúc trước mà tràn đầy cảm giác ấm áp.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y còn đang đứng nhìn nhau thì một giọng nói thì thầm nhẹ nhàng vang lên, cả hai cùng quay về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy cánh cửa chính kiên cố đang chậm rãi mở ra, bên ngoài là cả một bầu trời quang đãng, ánh nắng dịu dàng mang theo mùi thơm ngọt ngào cùng làn gió nhẹ phiêu đãng thổi tới.

Vẻ mặt những người đang đứng ngoài cửa vô cùng đặc sắc, kinh ngạc, cảm động, ngỡ ngàng đều có đủ. Hồng Tịnh chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên mong chờ một nụ cười chiến thắng từ hắn, Lâm Dã vẫn giữ nguyên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi cảm xúc mừng như điên, hai người đồng thời đi về phía trước, chẳng nói một câu chỉ yên lặng đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, trên mặt hai người tràn đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo.

Thượng Quan đảo chủ và đám người Thanh Trúc cũng yên lặng nhìn hai người vừa bước ra khỏi phòng, Thượng Quan đảo chủ trong mắt hàm chứa một chút ghen tị, một chút mê mang xen lẫn vui mừng, tất cả những cảm xúc này không ngừng biến đổi trên gương mặt hắn, rốt cục hắn cũng lên tiếng: “Chúc mừng ngươi, chúc mừng các ngươi”.

Cổ Hạo Nhiên cười thản nhiên, gật đầu nói: “Mấy ngày nay được đảo chủ quan tâm chăm sóc, Hạo Nhiên và gia quyến xin được cảm tạ thịnh tình của đảo chủ”. Sau khi vượt qua thử thách, tâm tình Cổ Hạo Nhiên cũng có biến hóa, cả người đều tràn đầy sự vui sướng không nói nên lời cho nên thái độ cũng trở nên khách khí nhẹ nhàng hơn.

Thượng Quan đảo chủ nhìn sâu vào mắt Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, rồi xoay người nói với đám đông vẫn tụ tập ở đó nói: “Đêm nay thiết yến, tiễn khách”, nói xong liền đi thẳng, mọi người trên đảo bấy giờ bắt đầu trầm trồ khen ngợi, ánh mắt tỏ vẻ kính nể nhìn hai người rồi lần lượt gật đầu thi lễ quay về chuẩn bị tiệc.

Thanh Trúc vô cùng kính ngưỡng nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói: “Cổ huynh, các ngươi là những người đầu tiên có thể rời khỏi đảo, đêm nay nhất định không say không về, quên hết những chuyện không thoải mái trên đảo đi”.

Cổ Hạo Nhiên tâm tình đang rất tốt vỗ vỗ Thanh Trúc nói:“Mọi người đều lập trường riêng, việc này chỉ là việc nhỏ, huống chi các ngươi cũng không làm tổn hại gì đến chúng ta, nếu thực sự các ngươi có ý định làm khó dễ thì chúng ta cũng không thể vượt qua được.”

Thanh Tuyết đứng bên cạnh Thanh Trúc cũng tiếp lời: “Cổ huynh nói vậy quả thực khiến chúng ta xấu hổ. Cổ huynh, mặc dù biết Cổ huynh có thể tức giận nhưng ta vẫn phải nói. Tình hình hiện tại thì huynh cũng biết trên đảo giàu tài nguyên, trước kia không ai rời khỏi đây nên chũng ta cũng không quan tâm lắm nhưng Cổ huynh nay đã thành công qua ba cửa ải, chúng ta tất nhiên sẽ không dùng vũ lực để ngăn huynh lại mặc dù thực sự chúng ta cũng có chút lo lắng trong lòng, đây cũng là lẽ đương nhiên. Trải qua ba cửa ải, ta biết Cổ huynh là người chính trực, đã nói sẽ không tham của cải trên đảo thì nhất định sẽ không tơ hào một cắc, tuy nhiên Thanh Tuyết vẫn muốn huynh thề sẽ không nói chuyện trên đảo với bất kì người nào, chúng ta tách biệt với thế giới bên ngoài đã lâu, người trên đảo không muốn bị người ngoài tấn công”.

Cổ Hạo Nhiên hiểu ý cười nói:“Chuyện này các ngươi yên tâm, Cổ Hạo Nhiên ta đã hứa thì chắc chắn sẽ làm, ta và hạ nhân của ta tuyệt đối thủ khẩu như bình, nếu để lộ ra một lời thì thiên lôi đánh chết.”

Thủ khẩu như bình: giữ kín như bưng

Thanh Trúc nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy không khỏi mỉm cười nói:“Kỳ thật tính Thanh Tuyết lắm chuyện nên mới nói vậy thôi, người có thể vượt qua ba cửa ải trên đảo này thì chắc chắn là người biết giữ lời, chúng ta tuyệt đối không lo Cổ huynh bán đứng chúng ta. Mỗi một cửa ải trên đảo đều có mục đích riêng, cửa thứ nhất kiểm tra thực lực của ngươi có mạnh hay không, chỉ có thực lực mới có thể tự bảo vệ bản thân và không bị người khác uy hiếp. Cửa thứ hai là kiểm tra sự cơ trí linh mẫn và khả năng hợp tác, nếu có thể sát cánh cùng bạn đồng hành kiên quyết không rời chứng tỏ người này về mặt đạo đức tuyệt đối rất đáng tin, gặp khó không sờn, có thể giải quyết bất cứ tình huống phát sinh bất ngờ nào. Cửa thứ ba có ý muốn khảo nghiệm tính cách thận trọng của một người, nhưng thực ra cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mục đích tốt lại thành chia sẽ tình cảm, haiza có điều chỉ cần vượt qua được ba cửa ải này, tính cách của một người mặc kệ là như thế nào thì thả người đó đi tuyệt đối sẽ không làm hại đến người trên đảo.”

Cổ Hạo Nhiên lúc này mới biết hóa ra ba cửa ải trên đảo có ý nghĩa như vậy, trong lòng không khỏi có điểm bội phục, một người có thể dùng cách này để khảo nghiệm người khác hẳn là một người có phẩm hạnh đáng ngưỡng mộ.

Chiều hôm đó, Cổ Hạo Nhiên thoải mái chè chén say sưa với người trên đảo, bỏ qua những khúc mắc giữa bọn họ mà nói thì người dân trên đảo cũng rất tốt, mặc kệ là thật lòng hay giả vờ, hay e sợ quy củ trên đảo mà đối tốt với Cổ Hạo Nhiên thì hiện tại ai nấy đều không tỏ thái độ đối nghịch, đều nói nói cười cười nhiệt tình với hắn.

Điệp Y, Hồng Tịnh và Lâm Dã không đi theo Cổ Hạo Nhiên, ba người ngồi tách riêng ở một bàn khác, không ai có ý muốn ăn uống, rất nhiều người trên đảo lại kính rượu đều bị thần sắc lạnh lùng của Điệp Y đuổi đi. Người trên đảo đã từng thấy Điệp Y lộ sát khí cho nên đều nghĩ rằng cô nương này dù xinh đẹp thật nhưng không phải dạng dễ trêu chọc, cũng may ngay từ cửa ải đầu tiên Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đều xuống tay vô cùng ngoan độc nếu không e là hôm nay không dễ mà ngồi đây uống rượu thế này.

Điệp Y nhìn Thượng Quan đảo chủ vẫn giữ nguyên bộ dạng cao cao tại thượng vừa uống rượu vừa nhìn Cổ Hạo Nhiên đang ngồi lẫn trong đám đông bên kia, cử chỉ vô cùng tao nhã phong độ. Ánh mắt hắn không ngừng biến hóa, không biết đang toan tính điều gì.

Điệp Y quay sang nói nhỏ với Hồng Tịnh, hắn đứng lên rồi sau đó quay về cùng với Thanh Trúc.

Thanh Trúc mỉm cười nhìn Điệp Y nói:“Nghe Hồng Tịnh nói phu nhân tìm ta, Thanh Trúc thật sự là vạn phần vinh hạnh, có thể được phu nhân kính rượu Thanh Trúc thật sự là có phúc khí từ mấy đời.” Thì ra Điệp Y muốn Hồng Tịnh gọi Thanh Trúc lại để kính rượu cảm tạ hắn.

Điệp Y nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi bảo hắn: “Ngồi đi”.

Thanh Trúc hơi điểm kinh ngạc nói:“Đa tạ phu nhân.” Thật không ngờ mĩ nhân băng giá này không những muốn mời rượu mà còn mời hắn ngồi.

Điệp Y xoay cái chén trên tay hỏi Thanh Trúc nói:“Chúng ta rời khỏi đào bằng cách nào?”

Thanh Trúc lập tức hiểu ngay Điệp Y mời hắn đến không phải đơn giản chỉ là muốn mời rượu, lập tức mỉm cười:“Phu nhân cứ yên tâm, chúng ta đã nói sẽ thả các ngươi đi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, trên đảo có một chiếc thuyền sắt cùng với một phần hải đồ, sáng sớm mai Thanh Tuyết và ta sẽ đưa các ngươi đến vùng mà các ngươi có thể tự rời đi.”

Điệp Y ừ một tiếng rồi hỏi tiếp:“Đây là đảo chủ ra lệnh cho các ngươi sao?”

Thanh Trúc hơi ngẩn người trả lời:“Đảo chủ không phân phó gì cả, đây quy củ trên đảo, chỉ cần vượt qua ba cửa ải chúng ta sẽ không giữ người lại, đảo chủ còn có thể ra lệnh gì nữa.”

Điệp Y liếc mắt nhìn Thượng Quan đảo chủ vẫn đang trầm tư, thấy hắn vẫn tỏ vẻ hết sức kì lạ, lập tức nhíu mày nói:“Ta muốn rời khỏi đây ngay tối hôm nay.”

Thanh Trúc đầu tiên là kinh ngạc sau đó giận tái mặt:“Phu nhân không tin chúng ta sao?”

Điệp Y thẳng thắn gật đầu nói:“Nói cho đúng là ta không tin vào phẩm hạnh, đạo đức tính cách của bất cứ người nào, ta chỉ tin trực giác của chính ta. Mục đích của ta là an toàn rời khỏi nơi đây, tất cả những gì ngăn cản mục đích của ta đều là không đáng tin tưởng.”

Thanh Trúc có điểm dở khóc dở cười nhìn Điệp Y, nữ nhân này ăn nói cương trực quá, thật sự khiến người ta không biết phải giải thích thế nào:“Chúng ta nếu muốn ra tay đã làm từ lâu rồi cần gì chờ tới bây giờ? Rốt cuộc ngươi đang lo lắng điều gì, chúng ta có thể tin các ngươi, sao các ngươi không thể tin chúng ta?”

Điệp Y lạnh lùng nhìn Thanh Trúc nói:“Ngươi vô tâm không có nghĩa tất cả những người khác đều giống ngươi.”

Thanh Trúc nghe vậy không khỏi ngẩn ra, lại nhìn Điệp Y vẫn đang ngầm quan sát Thượng Quan đảo chủ, Thanh Trúc cũng không hỏi nữa mà ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy sắc mặt Thượng Quan đảo chủ sắc mặt tuy vẫn bình thản như trước, nhưng y đã theo hầu hắn bao nhiêu năm rồi tất nhiên hiểu rõ, người này tâm tư bây giờ không đặt ở đây, nếu không hắn đã phát hiện ra mình đang nhìn hắn chăm chú.

Điệp Y lại lên tiếng:“Đi sớm cũng là đi, muộn cũng là đi, tất cả điều kiện của các ngươi chúng ta đã thực hiện xong, bây giờ sớm một ngày có khác gì đâu? Hay là các ngươi có tâm tư bất chính?” Giọng điệu của nàng vô cùng lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị, khí thế bức người khiến Thanh Trúc có chút giật mình.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi nói:“Ban đầu ta nghĩ trời tối không an toàn để ra khơi, tuy nhiên nếu ngươi vẫn nhất quyết muốn đi ngay tối nay thì ta cũng không ép, ta đi chuẩn bị một chút, sau khi yến tiệc chấm dứt ta sẽ nói Thanh Tuyết đưa các ngươi đến bến tàu.”

Điệp Y nhẹ giọng nói:“Đa tạ.” Thanh Trúc đang trên đà chuẩn bị đứng lên kinh ngạc nhìn nàng, người như vậy lại nói lời cảm tạ với mình, nhưng hắn rất nhanh tỏ vẻ bình thản rời đi.

Quay lại tình hình yến tiệc, Cổ Hạo Nhiên đã say đến không biết trời đất là gì phải nhờ người dìu về, nhìn bộ dạng chân nam đá chân chiêu của hắn mọi người trên đảo đều cười ha ha rồi tiếp tục uống với nhau.

Cổ Hạo Nhiên đến phía sau Điệp Y, vùi đầu vào cổ nàng, không quan tâm xung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn thản nhiên thân mật với thê tử, mà Điệp Y cũng chẳng thèm quản cái gì lễ giáo gia phong, để kệ hắn dựa vào người mình, nàng chỉ hờ hững ngồi đó, người xung quanh thấy thế đều lắc đầu cười.

Cổ Hạo Nhiên nói lảm nhảm bên tai nàng những gì nàng cũng không để ý, Hồng Tịnh và Lâm Dã ngồi bên cạnh trước thì lắc đầu thông cảm sau lại thấy lo lắng, lần trước Cổ Hạo Nhiên say rượu làm loạn, chuyện này đã lan truyền khắp Cổ phủ, sẽ không ở đây lặp lại màn trình diễn kinh thiên động địa khi ấy đáy chứ, nếu thế thì thật doạ người. (xem lại phần đấu rượu với Cổ Ly)

Âm thanh huyên náo của yến tiệc chẳng mấy chốc lại vang lên, hiển nhiên chẳng ai còn để ý đến người đang say ngất ngư này nữa, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên nói nhỏ với Điệp Y, giọng nhẹ như gió thoảng bên tai: “Mấy tên này có vấn đề, tối nay không thể ở lại đây lâu, xong tiệc rượu rồi ta muốn tiên hạ thủ vi cường, chúng ta sẽ đi tìm Thanh Trúc và Thanh Tuyết, hai người này có thể tin được”. Điệp Y hoàn toàn biết tửu lượng của Cổ Hạo Nhiên, nếu uống gấp đôi hôm nay có thể say thật, còn mới có thế mà đã thành bộ dạng này chắc chắn là có vấn đề, quả nhiên sau khi nghe hắn nói xong nàng chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt chợt lạnh đi nhìn sang phía đảo chủ, hiển nhiên là Cổ Hạo Nhiên cũng đã phát hiện ra điều gì đó lúc uống rượu với mọi người.

Cổ Hạo Nhiên trong lúc uống rượu với người trên đảo đã nhận ra một số người ngoài mặt có vẻ như rất thân thiện, mở miệng là tán dương không thể tin được hắn lại có thể vượt qua ba cửa ai nhưng sâu trong ánh mắt và điệu bộ lại là một kiểu ghen tị bài xích, cho dù họ che dấu rất giỏi nhưng vì quá đông người xung quanh nên đôi lúc vẫn để lộ ra tâm tư, không phải tất cả bọn họ đều tin rằng hắn sẽ không bán đứng bọn họ, không phải ai cũng chấp nhận được chuyện đột nhiên có người vượt qua được ba cửa ải, điều mà bọn họ chưa từng làm được, hiển nhiên trong lòng có chút khó chịu. Cái loại khó chịu ghen tị này một khi đã bộc phát thì không biết hậu quả sẽ thế nào, vì thế Cổ Hạo Nhiên một bên giả vờ say rượu, một bên âm thầm nghĩ cách thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Lúc này Thanh Tuyết cười cười lại gần hỏi Điệp Y:“Cổ huynh sao lại say đến nông nỗi này? Ta nghĩ các ngươi thế này làm sao mà đi được, không bằng về nghỉ ngơi đi, ngày mai đi sớm?” vừa nói vừa trực tiếp tiến lên nâng Cổ Hạo Nhiên, sau đó quay lại nói với đám đông vẫn đang chè chén:“Mọi người cứ tiếp tục, đợi ta một chút ta đưa bọn họ về nghỉ rồi sẽ quay trở lại, đừng có uống hết rượu ngon của ta đấy, ta không muốn vì một chút việc tốt mà bị các ngươi cướp sạch đồ ngon đâu nhé”. Ai ấy đều cười ha ha trước câu nói đùa của hắn.

Chờ cho Thanh Tuyết đưa Cổ Hạo Nhiên ra khỏi yến tiệc, bàn tay vẫn đang nắm tay Điệp Y của hắn hơi nhéo nhéo tay nàng một chút rồi nhanh như chớp đánh về sau gáy của Thanh Tuyết, Thanh Tuyết lúc này vẫn đang dìu hắn thấy vậy hơi ngẩn người, Điệp Y thì nhanh chóng lôi Cổ Hạo Nhiên về phía mình, giảm sức nặng đè lên người Thanh Tuyết, nhân cơ hội đó Thanh Tuyết lắc mình cách xa Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn Điệp Y, nàng nắm lấy cổ tay hắn nói: “Hắn đến đưa chúng ta đi”. Ánh mắt Cổ Hạo Nhiên lộ ra tia vui mừng, lặng lẽ nở nụ cười, hoá ra bọn họ có cùng suy nghĩ.

Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng nói:“Còn không đi theo ta.” Nói xong quay người bước nhanh về phía trước, lúc này quanh họ không có một ai, người trên đảo vẫn còn đang mải mê tiệc tùng.

Dưới ánh trăng, bờ cát trải dài trắng xoá một vùng, một người một thuyền đã sớm đợi ở đó, Cổ Hạo Nhiên không nói câu nào nhanh chóng chạy tới, chiếc thuyền bằng sắt không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, sáu người ngồi trên đó cũng khá thoải mái.

Thanh Tuyết vừa tháo neo vừa hừ mũi:“Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Điệp Y ngồi ở giữa thuyền thản nhiên nói:“Chỉ hy vọng như thế.” Thanh Tuyết nghe vậy thì tỏ thái độ không vui nhưng nàng cũng không để ý. Thanh Tuyết và Thanh Trúc đều là hai người tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lcus sau qua vài cái khoả nước, chiếc thuyền đã ra khơi tiến vào vùng đại dương tối đen như mực trước mắt.

Cổ Hạo Nhiên theo ánh trăng nhìn thấy gương mặt tràn đầy bất mãn của Thanh Tuyết thì không khỏi nói:“Trên đời chẳng có gì là tuyệt đối, nếu không phải nhận ra có điều bất ổn, chúng ta cũng muốn quang minh chính đại rời đi, chứ không phải kiểu lén lút thừa dịp loạn mà trốn đi như thế này”.

Thanh Tuyết ngẩng mặt lên định nói mỉa vài câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng người từ phía bờ biển truyền đến, mấy người đều im lặng lắng nghe, lập tức bọn họ nhận ra giọng nói giận dữ của Thượng Quan đảo chủ quát tháo:“Người đâu? Thuyền đâu? Trốn đâu rồi?”

Một người lập tức trả lời:“Thanh Trúc đại nhân nói những người đó nói với hắn bọn họ rất nhớ nhà, muốn nhanh chóng rời đi, Thanh Trúc đại nhân nghĩ dù sao cũng thả họ đi thì đi sớm hay đi muộn cũng như nhau nên đã cùng Thanh Tuyết đại nhân đưa bọn họ đi rồi, nói đưa bọn họ về rồi sẽ quay lại.”

Thượng Quan đảo chủ hừ lạnh nói:“Đi xuống.” Một loạt tiếng bước chân vang lên, hiển nhiên là không ít người rời đi.

Lúc này cả Thanh Tuyết và Thanh Trúc đều không dám chèo thuyền, bọn họ ngồi im trên thuyền, không dám phát ra tiếng động nào, mãi sau chợt nghe thấy tiếng nổ rất lớn trên bờ, tiếp theo có tiếng đá vỡ ra rơi xuống biển, Cổ Hạo Nhiên cả kinh, thầm nghĩ nội lực như vậy sợ rằng hắn có dùng mười thành công lực cũng không đấu lại được.

“Vì sao, vì sao? Vì sao tên tiểu tử này có thể vượt qua được tất cả, vì sao ta không được như thế? Khốn kiếp, chết tiệt, ta lại đến chậm một bước, giỏi cho ngươi, cũng thông minh đoán được ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, vì cái khỉ gì mà ngươi có thể cùng người yêu dấu tay trong tay rời đi? Sao tình cảm của các ngươi có thể vượt qua được tất cả các thử thách? Vì sao ta không thể mà bọn họ có thể? Không công bằng, không công bằng mà.” Đảo chủ rống to tựa như một con thú bị thương, gào rú oán trách vận mệnh bất công.

Thanh Trúc và Thanh Tuyết lạnh mặt nhìn nhau, thần sắc ảm đạm vài phần, trên bờ vẫn vọng ra tiếng đá rơi xuống nước, bọn họ âm thần thở dài. Thanh Trúc nhớ lại đêm trước cùng trò chuyện với đảo chủ, hắn đã mơ hồ nhận ra đảo chủ có sự thay đổi thất thường, tính cách bắt đầu trở nên khốc liệt, đến bây giờ mới thấy quả đúng như thế. Nếu những người này thua, hắn chắc chắn vạn phần thương tiếc, nhưng nếu họ thắng có lẽ chính hắn cũng không thể chân thành mà chúc mừng, vui mừng kia chỉ là thoáng chốc, trong lòng hắn là một mảnh âm u, mình không thể chiếm được thì kẻ khác đừng hòng sờ đến, đối với hắn hạnh phúc của người khác chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Mãi một lúc lâu sau trên bờ mới yên ắng trở lại, Thanh Trúc và Thanh Tuyết yên lặng chèo thuyền rời đi. Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cũng không nói gì, sự thật đã nói lên tất cả, nếu không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hẳn đêm nay bọn họ đến dạ tiểu nhân chưa chắc đã còn, cũng may không nhìn lầm Thanh Trúc và Thanh Tuyết, trực giác của Điệp Y và quan sát của Cổ Hạo Nhiên chưa hề sai.

Qua vài ngày, trải qua không ít sóng gió, Hồng Tịnh cuối cùng cũng thấy dải đất mờ mờ ở xa, hắn mừng như điên, lăn lộn mấy vòng trên thuyền, Cổ Hạo Nhiên cũng vô cùng vui sướng nhưng cũng lo lắng không yên, lúc ở trên đảo thì không lo mấy vì lo cũng có làm được gì đâu, lúc này không hiểu mọi người trên bờ bây giờ ra sao.

“Thanh Trúc, Thanh Tuyết, đã sắp đến Thánh Thiên, chi bằng chúng ta cùng lên bờ, thăm thú phong cảnh Thánh Thiên rồi sau đó trở về, các ngươi thấy sao?” Cổ Hạo Nhiên nén lo âu đề nghị.

Thanh Tuyết liếc nhìn Thanh Trúc, Thanh Trúc khẽ lắc đầu nói:“Thôi khỏi, nơi này không phải địa bàn của chúng ta, chúng ta cũng không muốn thăm thú khung cảnh, Cổ huynh, có lẽ chúng ta nên chia tay ở đâu, chỉ mong sau này có dịp gặp lại.” Nói xong cả hai hơi cúi người thi lễ với Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên biết hai người này đã trái lệnh của đảo chủ mà đưa mình đi cho nên cũng cảm thấy có lỗi, cung kính đáp lễ: “Hai vị đừng như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, các ngươi không phải hắn, hắn cũng không giống các ngươi, nếu hai vị vẫn quyết ý ra về, Hạo Nhiên không dám giữ, tuy nhiên cũng nên cẩn thận một chút.”

Thanh Trúc cười nhẹ nói:“Chúng ta hiểu, đảo chủ tuy hùng mạnh nhưng hắn không phải người dân sống trên đảo. ” Cổ Hạo Nhiên nghe vậy cũng hiểu ý Thanh Trúc, hai đấm không địch lại bốn tay, Thanh Trúc là người sống trên đảo từ rất lâu rồi, không phải người ngoài cho nên nếu có tình huống gì thì dân đảo sẽ bảo vệ bọn họ, sẽ không vì chuyện thả người đi mà ảnh hưởng đến an nguy của bọn họ.

Thuyền đến bên bờ, Thanh Trúc và Thanh Tuyết từ biệt Cổ Hạo Nhiên chờ từ biệt, bốn người nhìn theo bóng dáng con thuyền càng lúc càng xa, Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi nói:“Đi thôi, coi như những gì vừa xảy ra trên đảo chỉ là một giấc mộng, chúng ta trước mắt vẫn phải quan tâm đến chuyện nhà của chúng ta.” Nói xong liền sánh vai Điệp Y bước về phía trước.

Bốn người đi men theo ven bờ biển được một lúc thì gặp một bến tàu rất lớn, cả nhóm không khỏi cảm thấy hứng khởi, bến tàu trước mắt họ như một cảnh đẹp tuyệt sắc mà bọn họ đã mong chờ từ rất lâu, còn chưa kịp hỏi xem nơi đây là đâu thì một bóng người đã lao tới, Cổ Hạo Nhiên nhìn kĩ hoá ra là Phong.

“Thiếu gia, trời ơi, đúng là thiếu gia, thiếu gia làm chúng ta lo lắng chết mất.” Phong là người luôn iys thể hiện cảm xúc của mình lúc này mắt rưng rưng nắm chặt tay Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nhận ra Phong không khỏi vươn tay ôm lấy bả vai hắn, mắt ửng đỏ nói:“Phong, ngươi không sao, thật tốt quá, ta thật không dám nghĩ tới nếu không được nhìn thấy các ngươi nữa thì sẽ thế nào.” Phong và nhóm hộ vệ có thể nói là lớn lên bên cạnh Cổ Hạo Nhiên từ nhỏ, tình cảm như huynh đệ ruột thịt, lúc này thấy huynh đệ của mình vẫn còn sống, quả thực là có chút kích động. Điệp Y và Hồng Tịnh, Lâm Dã đứng ở một bên nhìn bọn họ, cũng không che ngang giây phút xúc động gặp lại nhau của hai người.

“Phong, Hành, Linh, Liễu, Minh Thanh đâu? Tất cả đều an toàn cả chứ?”

Phong thấy Cổ Hạo Nhiên câu đầu tiên đã hỏi đến bọn họ, không khỏi xúc động nói nhanh:“Không sao, mọi người đều bình an, hôm đó sau khi bị đắm thuyền mọi người đều bị dạt đi một quãng xa, rồi được gió thổi đến ven một làng chài, ngư dân ở đó đã cứu chúng ta, lại phát hiện lạc mất bốn người thiếu gia, năm người chúng ta lo lắng muốn phát điên, bao nhiêu thuyền phát đi tìm đều không có kết quả, chúng ta không dám tưởng tượng thêm sẽ có chuyện bất trắc gì xảy ra nên chia nhau canh giữ ở các bến tàu và vùng lân cận, thật là may mắn hôm nay vẫn có thể nhìn thấy thiếu gia.”

Cổ Hạo Nhiên nghe chuyện biết mọi người đều không sao thì cũng thấy rất vui mừng. Phong sau khi qua cơn xúc động thì như sực nhớ ra điều gì, mặt biến sắc nói:“Thiếu gia, mấy chuyện này nọ tính sau đi, trong phủ xảy ra chuyện rồi, người mau trở về a.”

Bình luận

Truyện đang đọc