Lời này còn chưa dứt hiện trường vang dội như sấm, tiếng kêu hay, tiếng cười lúc trầm lúc bổng, người trong mười cái chòi mát sắc mặt phải nói là muốn đen bao nhiêu thì đen bấy nhiêu, nhảy múa, để một đại nam nhân tới nhảy múa, đây là độc chiêu của ai nghĩ ra chứ.
Đám người Cổ gia lần này trừng mắt líu lưỡi sau khi nghe xong nội dung thi đấu đầu tiên, ngỡ ngàng nhìn nhau nửa buổi trời, Phương Lưu Vân ho nhẹ một tiếng cười híp mắt nhìn đám người đang ngẩn ra nói: "Trận đầu này các ngươi nói xem để ai trong các ngươi đi đây?"
Lời còn chưa dứt, mấy huynh đệ Cổ gia đang đờ như gà gỗ cùng lúc bừng tỉnh, chỉ thấy năm người bọn Cổ Hạo Dương Cổ Hạo Viễn nhanh như thỏ nhảy qua một bên, soạt mấy cái đứng xa ra phía sau, phía trước bên cạnh Phương Lưu Vân chỉ còn lại một mình Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên này không phải không muốn chuồn hắn nhìn thời cơ vốn dĩ còn nhanh hơn mấy huynh đệ của hắn, lời Phương Lưu Vân nói còn chưa dứt thì đã chuẩn bị chuồn đi, đành chịu vì lúc này tiểu Mộng Tâm đang cười hờ hờ bắt lấy tay áo Cổ Hạo Nhiên, sau mấy lần vùng vẫy, thì đã chậm một bước đứng nguyên tại chỗ.
Mấy huynh đệ Cổ Hạo Ảnh đã lùi lại phía xa xa liền đồng thanh nói: "Ai đứng phía trước thì người đó đi."
Phương Lưu Vân vẻ mặt tươi cười nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sắt lạnh nói: "Ừm, đã vậy thì quyết định vậy đi, vẫn là tiểu lục nhà chúng ta phóng khoáng, tiểu lục mau đi chuẩn bị, lát nữa phải bộc lộ ra mặt "nhu mỹ" của ngươi đấy." Vừa nói vừa không kìm nổi ha ha cười lớn, bọn Hồng Tịnh, Phong bên cạnh ai nấy cũng che miệng cười phải gọi là vui vẻ.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt xị xuống lạnh giọng nói: "Không đi, muốn đi mẹ đi đi."
Phương Lưu Vân nhìn về phía Hoa Cẩn bên cạnh nói: "Sao ta lại không biết ta là nam nhân nhỉ?"
Hoa Cẩn che miệng cười vạn phần ưu nhã nói: "Mẹ, con cũng không biết."
Cổ Hạo Nhiên thấy Phương Lưu Vân xoay người lại không mang theo ý tốt gì trừng mắt nhìn hắn, liền nói: "Cha cũng ở đằng trước, mẹ! người kêu cha đi đi."
Cổ Chấn vốn đã nghe được hạng mục thi đấu lần này, bộ dáng dở khóc dở cười, bây giờ vừa nghe Cổ Hạo Nhiên lại dám kêu hắn đi, liền đanh mặt lại híp đôi mắt nói: "Muốn chết thì mau nói."
Cổ Hạo Nhiên thấy lão cha của hắn vô cùng nghiêm túc, lại uy hiếp hắn, bất giác quay đầu đi nhìn Điệp Y vẻ mặt khổ sở nói: "Điệp Y, bọn họ ức hiếp ta." Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, Điệp Y tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ngồi lên đầu hắn mà bắt nạt, vì hắn là của nàng, muốn ức hiếp chỉ nàng mới có thể ức hiếp, tuy hắn không cần sự bảo vệ của một nữ nhân, nhưng vào lúc phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, có một thê tử cường thế có lúc cũng là một chuyện tốt.
Điệp Y mặt không biểu tình nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đầy ủy khuất và kỳ vọng, liếc mắt nhìn một lượt bộ dạng xem kịch hay của đám người bên cạnh, bất giác nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta cũng rất muốn xem."
Cổ Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc, khó tin nhìn Điệp Y nói: "Không phải chứ, vợ." Điệp Y nhướng mày nhìn hắn, khóe miệng hiếm khi cong lên, ánh mắt thản nhiên cũng có chút mùi vị nhân tình.
"Được rồi, thời gian tới rồi, người được chọn đã chọn ra rồi, mau theo ta lên lễ đài, ta còn phải tìm người tạm thời bó chân cho ngươi." Lý chưởng quầy nãy giờ đứng bên cạnh không lên tiếng, thấy người của Cổ gia đều nhất chí chỉ về phía Cổ Hạo Nhiên, sau đó không nói hai lời không đợi Cổ Hạo Nhiên phản bác lần nữa, một tay tóm lấy Cổ Hạo Nhiên liền rời khỏi.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sắt lạnh giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, lòng không cam tình không nguyện bị Lý chưởng quầy kéo đi, lần này Cổ Hạo Ảnh thở dài một hơi, phì cười thành tiếng nói: "Muốn so đẹp, ai có thể qua được tiểu lục nhà chúng ta, nhưng mà nếu thi nhảy múa, ha ha, tiểu lục nhảy múa trăm năm khó thấy một lần, ngày lễ này hay, ta thích."
Cổ Hạo Danh bên cạnh chậm rãi nho nhã đi lên trước ưu nhã nói: "Ta cũng thích." Vẻ mặt lạnh lùng có tiếng Cổ Hạo Viễn cũng gật đầu nói: "Không tệ, là ngày lễ hay."
Lúc này thấy người được chọn đã quyết định xong, mấy người này cũng thở ra nhẹ nhõm, ai nấy liền cười vui vẻ nhìn về nơi Cổ Hạo Nhiên biến mất, thỏa ý biểu đạt cách nghĩ chất phác nhất của mình, nhất thời trong chòi mát tiếng cười vang lên động trời, đến cả Điệp Y trong mắt cũng mang theo chút ý cười.
Tinh tinh tang tang vài tiếng đàn sáo truyền tới, hiện trường huyên náo liền trở nên yên tĩnh, người thanh niên trẻ tuổi trên lễ đài cao giọng nói: "Vị đầu tiên lên đài là tam thiếu gia Bạch gia." Lời vừa dứt chỉ thấy chính giữa vũ đài đã có một người đi lên, người này tướng mạo vô cùng thanh tú, từng cái nhấc tay đưa chân đều toát ra một cỗ khí chất nhẹ nhàng điềm tĩnh, sắc mặt ửng hồng đứng trên vũ đài, thêm vào đó có vài phần hấp dẫn. Đàn sáo loại lớn, lại có thể tìm ra các loại nhạc cụ như đàn Tì Bà, Cổ cầm, đàn Tranh, sáo...tới góp vui, lúc này đang du du dương dương tấu lên, trên đài tam thiếu gia Bạch gia mặc bạch y thêu ký hiệu màu hồng đào, trong tiếng nhạc cổ cứng ngắc đưa đôi tay lên, từ từ bắt đầu nhảy múa theo khúc nhạc.
"Không tệ, không tệ, tiểu tử này còn có chút thú vị như vậy." Cổ Hạo Dương vuốt cằm cười hờ hờ nói. Cổ Hạo Ảnh phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay nói: "Tướng mạo không đẹp, nhảy không hấp dẫn, chỉ có thể miễn cưỡng cho ba mươi điểm."
Cổ Hạo Danh bên cạnh vẻ như nghiêm chỉnh gật đầu nói: "Thật ra, nếu để ngươi đi tuyệt đối thắng hắn không ít."
Cổ Hạo Ảnh lườm hắn một cái nói: "Không phải ta nổ, bổn thiểu gia chỉ cần đứng ở đó, còn cần cái gì mà nhảy múa, chỉ cần mấy cái ánh mắt thì đã thắng hết mấy người đó." Cổ Hạo Ảnh vốn là một người có dáng vẻ quyến rũ nhất trong đám huynh đệ Cổ gia, thêm vào đó thường ngày chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt làm nhiều rồi, chỉ cần một sóng mắt thì cũng đủ câu hồn đoạt phách, nói toàn thắng cũng không phải là nói suông.
Cổ Hạo Thanh bên cạnh vẻ mát mẻ nói: "Thật không?"
Cổ Hạo Ảnh nhướng mày vừa muốn đáp lại, khóe mắt lướt qua chỗ Điệp Y vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ ngay cả mắt cũng không ngẩng lên ngồi đó với tiểu Mộng Tâm, bất giác khóe miệng giật giật không nói gì, cứ cho là toàn thiên hạ hắn đều có thể câu dẫn được, thì pho tượng hàn băng trước mặt cũng sẽ không bị hắn câu dẫn, ngoài chuyện này ra nàng còn là đệ muội của mình, nữ nhân này e là một hóa thạch biết hoạt động, muốn chiến thắng cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Cổ Hạo Thanh cười đểu nhìn Cổ Hạo Ảnh hiếm có lúc không đáp lại được, Cổ Hạo Dương bên cạnh đột nhiên nói: "Cái này không tệ, có mùi vị."
"Đại ca, ai ở trong mắt huynh đều không tệ, đây...í, thật sự không tệ." Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt vốn khinh thường nhìn lên vũ đài, nhướng nhướng mày nhìn chằm chằm về bên đó.
Chỉ thấy lúc này ở chính giữa vũ đài đã đổi một nam tử ăn vận màu tím, nam tử này bộ dáng cực dễ nhìn, khuôn mặt không cứng ngắc cũng không yếu đuối, rất có mùi vị trung tính, hiếm có lúc nhảy múa phong thái xuất chúng không nói, còn mang một chút khí chất nửa cương nửa nhu, từng cái vung tay nhấc chân đều toát ra vẻ phong tình, từng cái xoay người đều toát ra linh khí bức người, cả một bài múa có chút quyến rũ, có chút tiêu sái, có chút phong hoa tuyệt đại, trong nhất thời tất cả người xem đều không rời mắt nhìn thân hình vừa tà mị vừa quyến rũ đó.
"Ta vẫn là lần đầu tiên thấy một nam tử có thể nhảy múa thành cái dạng này, hoàn hảo, không chút thô tục khiếm nhã." Phương Lưu Vân vẻ mặt say mê xem, miệng thi thoảng lại phát ra lời tán mỹ.
"Mẹ, người muốn xem đợi lúc về cha múa cho người xem, bây giờ người không thấy vẻ mặt cha đã bắt đầu xanh rồi sao?" Cổ Hạo Danh ngồi bên cạnh Phương Lưu Vân cười híp mắt nói bên tai mẹ hắn.
Phương Lưu Vân hờ hờ cười nói: "Những thứ tốt đẹp phải có người tới thưởng thức." Nói xong liền quay đầu kéo mấy người con dâu bắt đầu bàn tán, bọn Hoa Cẩn vẻ mặt đều tươi cười nhìn Phương Lưu Vân, đánh chết cũng không mở miệng, nếu vì lấy lòng mẹ chồng, khiến chồng mình không vui, dù sao cũng không phải là chuyện có lợi, tuy người này múa không tệ.
"Mẹ, người tán mỹ thì được rồi đừng kéo theo Thanh Nhu." Câu nói lạnh lùng, uy lực của Cổ Hạo Viễn đem thê tử của hắn giải thoát, bọn Cổ Hạo Dương cũng không nhiều lời trực tiếp một người kéo lấy một người ngồi xuống bên cạnh mình hoàn toàn cô lập lão nương của họ, Phương Lưu Vân thấy vậy cười cũng không được mà nổi giận cũng không xong.
Bài múa của người mặc y thường màu tím này vừa xong, tiếng reo hò bên dưới vang lên, vù vù chấn động trong tai, Cổ Hạo Danh thở dài nói: "Tiểu lục gặp đối thủ rồi, tiểu tử này bộ dáng trưởng thành tuy không xuất sắc như tiểu lục, nhưng mà màn múa này thật không tệ."
"Haizz, ngươi cũng không nhìn xem tiểu lục nhà chúng ta là người như thế nào, hắn có thể để người trong thiên hạ bì được sao? Tiểu tử đó trước giờ chưa từng đứng thứ hai, cứ yên tâm, đợi lát chúng ta có thể kỳ vọng tiểu lục thể hiện thân thủ." Cổ Hạo Ảnh căn bản không lo lắng có ai có thể bì được sự tuyệt sắc của Cổ Hạo Nhiên.
Mười đối thủ tham gia thi đấu đã có tám người thi xong, bây giờ người thứ chín đang trên vũ đài đang hoạt động cơ thể, xem ra Y Dương thôn này không xuất chúng ngoài dự đoán bị xếp ở vị trí sau cùng, bọn Cổ Hạo Dương thu lại vai người bắt lỗi vừa nãy, thay vào đó là bộ dáng nghiêm chỉnh đợi xem tiết mục cuối của Cổ Hạo Nhiên.
"Bây giờ là người sau cùng tham gia thi đấu trong vòng đấu đầu tiên, đại diện của thôn Y Dương ra thi đấu." Trong tiếng dẫn chương trình ưu nhã của người thanh niên, Cổ Hạo Nhiên toàn thân phục sức màu xanh lá phối với hoa tươi xuất hiện trên vũ đài, trên đài cao bằng phẳng từng cơn gió nhẹ thổi, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt thản nhiên đứng trên đó, vẻ đẹp tuyệt sắc không vì y sam khoa trương đó mà giảm đi chút nào, thêm vào đó vẻ mặt hắn bây giờ vẫn còn chút tức giận, thần sắc thanh lạnh tuyệt diễm đó, thành công khiến mọi người xung quanh nín lặng một hơi, đây mới là một nam nhân tư dung cực đỉnh.
"Tiểu lục, cố lên, ngũ ca ủng hộ ngươi." Một thanh âm trong trẻo vang lên đập tan sự yên tĩnh xung quanh, Cổ Hạo Nhiên nghe vậy vẻ mặt càng thêm sắt lạnh, nộ hỏa xung thiên nhìn về phía chòi mát của thôn Y Dương.
Cổ Hạo Ảnh hì hì cười tiêu sái vẫy vẫy tay với Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Danh nhướng mày cười nói: "Tiểu lục, nhảy một bài cho các ca ca xem nào."
Cổ Hạo Dương bên cạnh vừa nghe thấy lời này liền phì cười thành tiếng, đây tuyệt đối là Cổ Hạo Danh đang trêu chọc Cổ Hạo Nhiên, mắt thấy sắc mặt Cổ Hạo Nhiên đã khó coi tới cực điểm, Cổ Hạo Dương dứt khoát cao giọng cổ vũ: "Nhảy một bài, tiểu lục nhảy một bài, đem tuyệt đại phong hoa của ngươi thể hiện ra hết đi."
Cổ Hạo Thanh luôn điềm tĩnh lúc này vừa cười vừa nói: "Các huynh đệ, cổ vũ cho tiểu lục." Vừa nói vừa cầm hai cái chung trà bên cạnh lên, gõ vào nhau để vang thành tiếng, Cổ Hạo Viễn bên cạnh hắn vẻ mặt lãnh khốc không nói gì, tay lại tương đối phối hợp gõ xuống bàn, Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Danh ha ha cười lớn bắt đầu toàn lực cổ vũ, trong nhất thời hộ vệ của bọn họ đều phát cuồng theo đám thiếu gia, bàn, ghế, tách trà những thứ có thể phát ra âm thanh toàn bộ đều vang lên, bắt đầu tiến hành khúc cổ vũ.
Điệp Y nhìn lên Cổ Hạo Nhiên giữa vũ đài sắc mặt đã xanh chuyển sang đỏ, đỏ chuyển sang tím, bây giờ đã đen thui, khóe miệng cũng bất giác cong lên, Hồng Tịnh và bọn Phong ở đằng sau nước mắt đã chảy, cười tới toàn thân vô lực dựa lên ghế, bọn Phương Lưu Vân sớm đã cười tới ngã sang một bên, đám người này e chỉ sợ thiên hạ không loạn, bây giờ đã đem toàn bộ bản tính phát huy ra hết, khiến mọi người xung quanh đều nhìn qua đây, bọn họ cứ như người không có việc gì càng huyên náo hơn, tiêu chí là trêu chọc Cổ Hạo Nhiên a.
Cổ Hạo Nhiên mặt đen thui nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn về chòi mát tạp loạn đó, nếu ánh mắt có thể giết người, bọn người Cổ Hạo Ảnh sớm đã đi đầu thai mấy lần rồi.
"Cái này, xin người nhà trật tự, trật tự, đã không nghe được tiếng nhạc đệm rồi." Trên lễ đài vẻ mặt đáng chết của người thanh niên tươi cười xán lạn, thấy Cổ Hạo Nhiên trên vũ đài cách chuyện bỏ chạy không xa, vội vàng ra mặt tạm thời làm lắng dịu tiếng cổ vũ ồn ào.
"Nếu các ngươi không muốn xem tiểu lục múa thì cứ tiếp tục náo cho ta." Câu này của Phương Lưu Vân đã thành công khiến tiếng ồn ào của bọn Cổ Hạo Ảnh lắng xuống, chuyện này là chuyện trăm năm hiếm gặp sao có thể sai sót được, sau này hắn cũng sẽ dễ mượn cớ.
Tiếng nhạc vang lên, vẫn là giai điệu ôn nhu chết tiệt đó, chắc ban nhạc này chỉ biết thổi đi thổi lại mấy khúc này, Cổ Hạo Nhiên khuôn mặt sắt lạnh đứng bất động trên đó, nhảy múa, hắn biết nhảy múa gì chứ, nếu nói múa kiếm còn có thể múa vài chiêu, nếu nhảy những bước gống như vừa nãy Lý chưởng quầy tìm người tạm thời tới dạy, nhảy chắc để người ta xấu hổ chết mất.
"Nhảy đi, mau nhảy đi." Người xung quanh thấy Cổ Hạo Nhiên bất động đứng trên đó, bất giác đều cao giọng gọi, đặc biệt là phái nữ.
"Aizz, sao không nhảy chứ, dung mạo tuyệt đỉnh như vậy nếu nhảy múa lên, không biết có bao nhiêu ánh mắt thưởng thức..." Điệp Y lãnh đạm nhìn vẻ mặt nổi giận của Cổ Hạo Nhiên, bên tai nghe thấy tiếng ngợi khen của những người vây xem, thần sắc trong mắt hơi lay động, biết Cổ Hạo Nhiên trưởng thành với bộ dáng xinh đẹp, nhưng không biết hắn nhảy múa thì sẽ ra cái dạng gì, thấy không cần biết là bọn Cổ Hạo Ảnh, hay là những người vây xem, đều nhiệt tình hồ hởi muốn Cổ Hạo Nhiên nhảy một bài, bất giác cong khóe môi nhìn vào ánh mắt Cổ Hạo Nhiên bắn tới, nói không thành tiếng một từ.
Cổ Hạo Nhiên vốn lạnh mặt trừng mắt nhìn bọn Cổ Hạo Ảnh, thì liền nhìn sang Điệp Y chuẩn bị tìm kiếm sự an ủi, không ngờ thấy Điệp Y cong khóe môi không thành tiếng nói với hắn: "Nhảy" Cổ Hạo Nhiên liền trừng to mắt, thấy trong mắt Điệp Y là sự kiên quyết không cần nghi ngờ gì, thêm vào đó là khóe môi cong lên, ý tứ trong đó rất rõ ràng, đó chính là muốn xem hắn nhảy múa, Cổ Hạo Nhiên chưa từng thấy Điệp Y muốn có được hay có yêu cầu bất cứ thứ gì, lần đầu tiên thấy Điệp Y có yêu cầu này, bất giác do dự một lúc, nhảy thì nhảy vậy, Điệp Y đã muốn xem, cứ cho là xấu, cứ cho là không nguyện ý cũng nhảy một bài.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bối rối nhớ lại bước nhảy và tư thế vừa nãy tạm thời học được, một tay đưa lên, ngón tay véo lấy hoa lan, nhón gót chân, đi theo các bước nhỏ vừa được dạy, cơ thể cứng ngắc bắt đầu theo tiếng nhạc mà vũ động.
Người vốn trưởng thành với bộ dáng xinh đẹp rạng ngời trong thiên hạ, nhưng vừa múa lên, thì phải nói là muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên tay ra tay, chân ra chân, eo ra eo, đùi ra đùi, từng cái đều cứng ngắc hoàn toàn sai nhịp, thân trên đôi tay đưa lên cao hướng về bên trái tạo hình một đóa hoa, thân dưới chính là không biết cũng hướng về bên trái, mà lẽ ra phải nghiêng về bên phải, động tác vừa chậm rãi vừa yêu nhu, không nghi ngờ gì là một màn cực phẩm mỹ nam cương thi tú, nhưng người xung quanh vẫn rất ưa thích, làn sóng tiếng kêu hay vang lên ngày một cao, không nghi ngờ gì chính là bị mỹ sắc mê hoặc rồi.
"Lão thiên của ta, lão thiên của ta, cái này là ai dạy hắn thế, ha ha ha..." Cổ Hạo Dương vừa vỗ bàn vừa cười tới chảy cả nước mắt.
"Thật sự không hổ là tiểu lục, nhìn động tác này xem, nhìn tư thái này xem, ha ha ha, tư thế nữ tính thế này, cái này hắn từ đâu học được a?" Cổ Hạo Ảnh đã hoàn toàn bái phục dưới bước nhảy của Cổ Hạo Nhiên, bò lên người Cổ Hạo Viễn bên cạnh cười không kịp thở, nhưng không biết vừa nãy Lý chưởng quầy lâm thời tìm người tới dạy Cổ Hạo Nhiên là một nữ nhân, nữ nhân đó thấy bộ dạng này của Cổ Hạo Nhiên hồn vía liền bay đi mất, có thể yểu điệu yếu đuối bao nhiêu thì yểu điệu bấy nhiêu, tư thế nhảy thật sự đẹp, đáng tiếc là chỉ hợp để nữ nhân múa.
Khả năng ghi nhớ của Cổ Hạo Nhiên vốn là siêu quần, nhìn nhảy một lần cũng đã nhớ rồi, lúc này vẻ theo hình trái bầu, nói xấu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tay cầm kiếm dùng để đưa hoa lan lên, nhìn bọn Cổ Hạo Thanh vỗ ngực giậm chân lớn tiếng cười.
Lần này Điệp Y lãnh đạm nhìn vẻ mặt bối rối, nhưng vẫn vũ động của Cổ Hạo Nhiên, trong lòng vô cớ cảm thấy rất thoải mái, người này biết nghe lời nàng, dù hắn không nguyện ý, hắn cũng sẽ vì nàng mà làm cho được, khóe miệng bất giác mang theo ý cười.
Cổ Hạo Nhiên trên vũ đài căn bản không quan tâm tới sự ồn ào chung quanh, vẻ mặt vừa đỏ bừng bối rối, vừa âm thầm chú ý biểu tình của Điệp Y, thấy trên mặt Điệp Y lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, trong lòng bất giác thấy vui, khuôn mặt luôn chú ý Điệp Y dưới chân đã đi theo nhịp, trong nhất thời thân trên xoay về phía trước, thân dưới đã quay được nửa vòng, lại cứng đờ ở đó không xoay được.
Bọn Cổ Hạo Danh thấy vậy lại lớn tiếng cười to một trận, Cổ Hạo Nhiên bối rối vội vàng mau chóng xoay người lại, không ngờ thân trên xoay quá nhanh, hai chân lại đang ở tư thế đan chéo nhau, lại vừa muốn bước về phía sau, chân trái vướng chân phải, cả người đứng không vững liền ngã về phía trước.
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt kinh hãi nhiều năm tập võ sao lại để mình ngã được, sau đó nghĩ cũng không nghĩ cơ thể xoay một vòng giữa không trung, đôi chân lộn một cái giữa không trung, nghiêng người từ mặt đất lách qua, đáp xuống đất một cách ưu mỹ, động tác nhuần nhuyễn tự nhiên, tư thế cao nhã tiêu sái không biết đẹp hơn bao nhiêu lần so với điệu múa cương thi vừa nãy, mọi người xung quanh ồ lên kêu hay, Cổ Hạo Nhiên bất giác thu lại vẻ mặt đen thui, mỉm cười vẫy tay ra hiệu với xung quanh, tay mới vẫy được một nửa Cổ Hạo Nhiên thu hồi ánh mắt, sắc mặt liền cứng đờ khó coi đứng yên tại chỗ.
Tiếng hô hào kêu hay trong nháy mắt vang lên trong nháy mắt biến mất, nhanh tới không gì bằng, im lặng, im lặng như chết rồi vậy, trong sự im lặng xung quanh, đột nhiên một tràng cười lớn truyền tới, "Soái ca, võ công tốt biết mấy, ha ha ha ha, thật sự cao cường."
Cổ Hạo Viễn phun ra một ngụm trà hơi xa, rất thong thả đặt tách trà xuống, khóe miệng co rút chậm rãi nói: "Tạo hình rất ưu mỹ, cự ly cũng đủ dài, chỉ đáng tiếc là...quên nhìn xuống dưới chân."
Cổ Hạo Danh đập bàn lớn tiếng nói: "Mạnh, tiểu lục, bội phục cách ngũ thể ngươi tiếp đất."
"Ai dzô, bụng ta đau, tam tẩu người giúp ta xoa xoa bụng với." Tứ tấu Tô Mẫn nằm bò lên người Bach Thiên, cười tới toàn thân run rẩy.
Bạch Thiên một tay ôm lấy Tô Mẫn một tay chỉ Cổ Hạo Nhiên đáp xuống đất, chảy cả nước mắt nói ngắt quãng: "Như vậy cũng được? Tiểu lục...ha ha...tiểu lục." Trong chòi mát người của Cổ gia ai nấy đều cười tới mất hết hình tượng, lúc này làm gì còn phong độ của đệ nhất môn đình, như một cái chợ, ai nấy đều ngã đông nghiêng tây, nam nữ đều cười loạn cả lên, ngay cả người trầm ổn như Cổ Chấn cũng bất giác toét miệng cười.
Nhìn theo ngón tay Bạch Thiên chỉ về phía trước, Cổ Hạo Nhiên sắc mặt đang khó coi tới cực điểm trừng mắt nhìn vũ đài, đúng, là trừng mắt nhìn lên vũ đài, vũ đài vẫn sừng sững đứng ở chỗ của nó, chỉ là trên đó đã không còn người tỉ thí, mà cả Cổ Hạo Nhiên vừa nãy còn đang ở trên đó thể hiện phong tư, lúc này nước mắt đã nói lời tạm biệt với vũ đài của hắn, và hợp thành một đám với đại chúng, cái gọi là đại chúng chính là đám cỏ xung quanh.
Điệp Y khóe miệng cong lên nhìn vẻ mặt tức giận của Cổ Hạo Nhiên, lúc vừa nãy tương đối đẹp, tư thế muốn có bao nhiêu ưu mỹ thì có bấy nhiêu ưu mỹ, dựa vào bản lĩnh đó tuyệt đối có thể đạt giải nhất, đáng tiếc, vi sơn cữu nhẫn, công khuy nhất quy (thiếu kiên nhẫn, nên thành công cốc)
Cổ Hạo Nhiên đứng trên đám cỏ bực tức trừng mắt nhìn lên vũ đài, xoay người lại quá mất mặt rồi, lại có thể từ trên vũ đài rơi xuống, còn nói cái rắm gì mà tư thế đẹp, vả lại còn thể hiện cho những người kêu hò, mất mặt, quá mất mặt rồi, trước giờ chưa từng thất bại qua, lại có thể quá như vậy.
Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, quần chúng xung quanh đột nhiên phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, vẫn là lần đầu tiên thấy có người từ trên vũ đài đáp thẳng xuống đất, mà sau khi đáp xuống đất còn có phong độ vẫy tay bốn phía, xem ra nữ nhân xinh đẹp là bình hoa, nam nhân xinh đẹp càng có thể làm bao cỏ, ngay cả đáp xuống đất còn không biết.
Cổ Hạo Nhiên từ trong tiếng cười vang dội mặt đầy hắc tuyến quay về, thấy bọn Cổ Hạo Ảnh ai nấy đều cười tới ngã đông nghiêng tây, bất giác hừ lạnh một tiếng đi thắng tới bên cạnh Điệp Y một tay bắt lấy tiểu Mộng Tâm liền vứt về phía Cổ Hạo Viễn, sau đó đôi tay đưa ra ôm Điệp Y vào lòng, vùi đầu vào vai Điệp Y làm con đà điểu.
Cổ Hạo Dương cười hờ hờ nói: "Tiểu lục, hôm nay khiến đại ca khai nhãn giới, đẹp, tiểu lục nhà chúng ta thật không hổ là nhân tài hiếm có của Thánh Thiên, lúc thất bại còn có thể như không có chuyện gì vẫy tay với xung quanh, ha, phong độ ngời ngời, phong độ ngời ngời."
Trong tiếng cười lớn Cổ Hạo Danh đang muốn tiếp lời, Điệp Y lãnh đạm nhìn mọi người một cái nhàn nhạt nói: "Đại ca." Mọi người bị tiếng gọi đột ngột này của Điệp Y làm cho ngẩn ra sau đó, thấy trong ánh mắt của Điệp Y thoáng qua tia sắc nhọn, bất giác dùng sắc mặt nhìn nhau không còn dùng miệng trêu chọc Cổ Hạo Nhiên nữa, chỉ là hì hì cười không ngừng.
Cổ Hạo Nhiên đang buồn bã cũng nghe thấy ý cảnh cáo cực nồng đậm trong giọng nói, bất giác ủ rũ nói: "Đều tại nàng muốn xem, bây giờ mặt mũi mất sạch rồi."
Điệp Y nghe thấy giọng phàn nàn trầm thấp của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đưa tay kéo đầu Cổ Hạo Nhiên lên, thấy Cổ Hạo Nhiên mặt đỏ bừng, khóe miệng hơi cong lên, nghiêng người qua hôn lên môi Cổ Hạo Nhiên, trong chòi mát nhất thời không một tiếng động, Cổ Hạo Nhiên trước là ngẩn ra tiếp đó vui mừng muốn đáp lại, Điệp Y lại rút lui vào lúc này, nhìn ánh mắt hụt hẫng của Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Múa không tệ." Tiếp đó quay đầu đi.
Cổ Hạo Nhiên không ngờ Điệp Y còn biết an ủi người, tuy vẫn lãnh đạm và làm việc ngoài dự liệu của người khác, nhưng mà lại khiến hắn vui mừng khôn xiết, sau đó ôm chặt Điệp Y, vẻ bối rối vừa nãy đã được thay đổi, cười phải nói là xuân phong đắc ý, cũng không quan tâm người xung quanh thấy thế nào.
Bọn Cổ Hạo Dương thấy bộ dáng Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều cười, không biết khoảng thời gian mất tích giữa Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đã phát sinh những gì, quan hệ giữa hai người đã không còn như nước với lửa giống trước đây nữa, ngược lại có chút nương tựa vào nhau, nếu đổi lại là trước đây Cổ Hạo Nhiên có bị cười nhạo nhiều hơn đi nữa, Điệp Y dù có bảo vệ, nhưng đó là sự bảo vệ đối với những thứ của nàng, bây giờ lại có chút khó diễn tả bằng lời.
Cổ gia bên này trong chòi mát đang tình nghĩa triền miên, trên lễ đài lại bắt đầu đọc kết quả của vòng thi đấu đầu tiên, không ngoài dự đoán nam tử tử y đó được hạng nhất, còn Cổ Hạo Nhiên một điểm cũng không có xếp hạng cuối cùng, nhìn tấm bảng Y Dương thôn phía trước một số 0 to đùng, bọn Cổ Hạo Ảnh đều nhịn không được cười, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt lại ung dung như không thấy.
Chọn ra được danh thứ của vòng đấu đầu tiên xong, trên lễ đài người trẻ tuổi đó lại đi lên trước, cao giọng giữ trật tự tiếng reo hò xung quanh sau đó nói: "Tiếp sau đây chúng ta tỉ thí vòng hai, lần này là phái nữ thi đấu, cổ hoa hữu vân, đức dung nhan công, nữ tử dung nhan có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định đức hạnh phải tốt, nhưng phẩm đức thứ này không thể thi đấu được, cho nên hôm nay chúng ta phải thi đấu là hạng mục sau cùng, công."
"Công? Thi đấu thế nào?" Cổ Hạo Danh nghe tới đây cảm thấy lạ.
Người thanh niên trên lễ đài nói tiếp: "Công hạng mục này nói thì đơn giản, làm thì khó, tay nghề của một nữ tử không phải nhất thời có thể khảo nghiệm ra, nhưng mà hôm nay chúng ta cần chính là tốc độ và biểu hiện xuất sắc, nội dung thi đấu rất đơn giản, thời gian một tuần hương nữ tử đó có thể thêu ra một bức tranh hoa sen, có được nhiều sự ủng hộ của mười vị tài phán trên lễ đài nhất, đó chính là thắng lợi sau cùng đồng thời điều kiện đi kèm chính là, do đối thủ tới chọn ra người trong mỗi gia tộc, vì toàn bộ đều ở mức trung bình mới thể hiện được gia tộc đó rốt cuộc có ưu tú hay không."
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây bất giác ôm chặt lấy Điệp Y nghiến chặt răng nói: "Ngàn vạn lần đừng chọn trúng nàng, thêu hoa, thêu người còn có khả năng."
Còn tiếp