NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Ở chính giữa đảo có môt căn nhà; bề ngoài giống như nhà ở trên đất liền, không có nóc nhà bằng vàng hay tường ngọc phỉ thúy, mà toàn bộ đều xây bằng đá tảng, kiến trúc đơn giản trái ngược hẳn với toàn bộ những ngôi nhà khác trên đảo.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng chờ ở gian ngoài của căn nhà, Cổ Hạo Nhiên thấy căn phòng họ đang đứng không giống với những phòng ở bình thường, dễ rộng đến nửa dặm, thoạt nhìn khó có thể xác định bên trong cất giấu bí ẩn gì. (1 dặm = 500m)

Thượng Quan đảo chủ, Thanh Trúc, Thanh Tuyết, và hầu như toàn bộ dân cư trên đảo đều tập trung tại đây, mọi người yên lặng đứng một bên nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn đang rất bình thản. Sắc mặt của họ phức tạp, không hiểu đang nghĩ gì, trong khi Thượng Quan đảo chủ vẫn giữ thái độ nho nhã và ôn hòa, im lặng nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Thanh Trúc bước tới trước mặt Cổ Hạo Nhiên, ra hiệu cho người hầu dâng lên hai ly rượu. Hắn bưng lên một ly hướng về phía Cổ Hạo Nhiên nói: “Cổ huynh, chén này ta kính ngươi vì muốn bày tỏ lòng kính trọng với một trang nam tử như Cổ huynh. Thanh Trúc không thể thay đổi cái gì, nếu hôm nay có xảy ra điều gì bất trắc cũng là do Thanh Trúc phải làm tròn bổn phận, tuyệt không phải cố ý muốn làm vậy với Cổ huynh và phu nhân.” Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Cổ Hạo Nhiên lạnh nhạt cười nói:“ Thanh Trúc huynh sao lại khách khí như thế, Hạo Nhiên mới phải cảm tạ huynh”, vừa nói vừa từ từ uống hết chén của mình.

Thanh Trúc thấy vậy cũng không nói thêm nữa, vẫy tay cho người hầu lui xuống rồi quay người chỉ tảng đá trước cửa phòng nói:“Nơi này chính là cửa ải cuối cùng , ta cũng không ngại nói cho Cổ huynh biết bên trong có mười tám con rối hình người bằng đồng, do những lão tiền bối từng sống ở đảo để lại, tất cả đều được điều khiển bằng cơ quan, võ công của chúng cao hơn tất cả bọn ta, khí lực vô cùng lớn.”

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe thấy cửa ải chỉ là những con rối, không khỏi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, bọn họ vật sống còn không sợ, nói gì vật chết. Thanh Trúc liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói tiếp:“Ngoài thử công phu mạnh yếu, bọn chúng còn thử nghiệm lòng người, Cổ huynh đi vào sẽ rõ.”

Cổ Hạo Nhiên hơi sửng sốt, dùng vật chết để khảo nghiệm lòng người sống, thế là có ý gì? Hắn nghiêng đầu nhìn Điệp Y, thấy nàng tuy ngoài mặt vẫn trấn định tự nhiên nhưng trong mắt vẫn toát lên ánh nhìn khó hiểu.

Thanh Trúc biết ý lui ra sau nhường đường cho Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói:“Khi các ngươi đi vào thì cơ quan sẽ bắt đầu khởi động, nếu các ngươi có thể chống cự được thì khi mặt trời lặn, cửa ải thứ ba sẽ chấm dứt, cũng chính là thời gian các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, nếu các ngươi thất bại chúng ta vẫn sẽ có cách biết tình huống bên trong, khi đó chúng ta sẽ mở một cánh cửa từ bên ngoài cứu các ngươi, bên trong đó cũng có một cánh cửa, nếu các ngươi mở ra được từ bên trong cũng có nghĩa các ngươi đã thắng.”

Sau khi được Cổ Hạo Nhiên báo cho biết cửa thứ hai gồm có những thứ gì, Thanh Trúc và những người dân trên đảo cũng thay đổi thái độ đối với bọn họ. Cảm xúc cũng rất phức tạp, có tôn trọng, thương tiếc, kính nể, cho nên trước khi bước vào cửa cuối cùng, Thanh Trúc phá lệ nói nhiều như vậy và những người trên đảo đến đông đủ để tiễn đưa, bởi trong mắt bọn họ nơi này có thể là nơi lấy đi tình yêu và sinh mạng của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y liếc nhìn nhau, một người bình tĩnh thong dong, một người lạnh lùng trấn định, hai người hai khí chất khác nhau nhưng lại rất ăn ý mà nhìn nhau, Cổ Hạo Nhiên vẫy tay với Hồng Tịnh và Lâm Dã, hờ hững nói:”Chờ chúng ta”. Hồng Tịnh và Lâm Dã không nói gì, chỉ tươi cười nhìn theo hai vị chủ tử đang bước chân vào căn phòng thử thách. Cả hai đều biết lúc này có nói gì cũng là thừa, chỉ có thể hiện sự tín nhiệm và kiên nhẫn chờ đợi mới là tốt nhất.

Cửa sắt chầm chậm mở ra, Thượng Quan đảo chủ nhìn bóng lưng hai người, lặng lẽ suy nghĩ, biết đâu lúc cánh cửa này mở ra lần nữa bên trong sẽ có hai cỗ thi thể, hoặc một người sống một người chết, hoặc…rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, Thượng Quan đảo chủ nhìn cánh cửa lớn đang từ từ đóng lại, vẻ bi thương ánh lên trong mắt, xen lẫn với nỗi thống khổ và niềm băn khoăn nửa hy vọng nửa không.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đi vào căn phòng lớn, chỉ thấy trước mặt một màn tối đen, họ không dám động đậy, chờ cho mắt thích ứng với bóng tối mới bắt đầu xem xét tình hình xung quanh. Đây là một căn phòng to lớn trống không, giống như một thùng sắt rỗng, chỉ có bốn vách tường, ngoài ra không có gì, không khí trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói:“Những con rối đâu? Như thế này là sao? Định mang một căn phòng trống ra để dọa chúng ta à?” Lời còn chưa dứt thì đột nhiên âm thanh của những bánh xe chuyển động ầm ầm theo bốn phương tám hướng truyền tới, trong nháy mắt cảm giác như thể ở sát bên tai, không phân biệt được phương hướng phát ra tiếng động, những tiếng lộc cộc vang lên không ngừng tràn ngập toàn bộ không gian trống trải.

Điệp Y lắng nghe tiếng động, sắc mặt lạnh đi, tay nắm chặt đoản kiếm, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt, Cổ Hạo Nhiên cũng nghiêng tai cố gắng phân biệt các loại âm thanh và tìm xem nơi phát ra chúng ở đâu, tuy nhiên có lẽ do thiết kế đặc biệt của căn phòng, âm thanh đều vang vọng rồi giao thoa ở một chỗ, hoàn toàn không xác định được nguồn gốc, mà những âm thanh khác cũng theo đó biến mất, lúc này ngay cả tiếng thở của Điệp Y hắn cũng không nhận ra được. Cổ Hạo Nhiên đột nhiên hiểu ra, những tiếng ồn này chính là để che giấu khuyết điểm của bọn rối, vì chúng vốn không có hơi thở mà chỉ có tiếng cử động, cho nên âm thanh lớn như thế sẽ che cả tiếng chuyển động của bọn chúng, và khiến người ta không thể phân biệt đâu là người thật đâu là hình nhân.

“Nếu các ngươi cảm thấy run sợ, muốn kéo dài thời gian thì ta không ngại lùi thời gian mở cửa đến sáng mai, thậm chí là lâu hơn nữa.” Một giọng nói từ trên cao vọng xuống, là giọng của Thượng Quan đảo chủ, cảm giác như người đang ở ngay bên cạnh.

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, thì ra những cái này gọi là hình nhân bằng đồng, còn muốn đợi mình ra tay trước mới tấn công, không thèm để ý đến lời nói của đảo chủ, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y sóng vai nhau tiến tới, khắp nơi đều là tiếng bánh xe, đã không thể dùng thính lực để phân biệt rõ đối thỉ thì đành phải đi theo cảm giác thôi.

Hai người cứ thế đi tới, Cổ Hạo Nhiên không ngừng để mắt bốn phía, không hề có thứ gì lạ xuất hiện, đùa kiểu gì vậy, cho dù muốn mình động thủ trước cũng phải có đối thủ mới có thể tấn công được chứ, chẳng lẽ muốn mình và Điệp Y lên tiếng mới tấn công sao? Hắn đương mải mê suy nghĩ, một cỗ kình phong bất chợt lao đến chỗ hai người.

Điệp Y xoay người né tránh, lật tay đâm vào kẻ địch vừa lao tới, nàng chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, ánh mắt lướt qua không khỏi ngẩn ngơ trước những gì vừa nhìn thấy.

Con rối đánh về phía Cổ Hạo Nhiên cầm đoản kiếm giống y như Điệp Y, lao đến định chặt đầu Cổ Hạo Nhiên, hắn cũng nhanh chóng vung trường kiếm lên chém vào cánh tay của con rối, đợi khi con rối quay lại sẽ mượn lực chém rơi đầu nó thế nhưng lại bị hình dáng trước mặt làm cho hoảng sợ, kiếm trong tay không dám chém xuống, khiến con rối kia nhân cơ hội rút lui, chỉ chừa lại một cánh tay chứng tỏ nó đã xuất hiện.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y hai mặt nhìn nhau, mãi sau Cổ Hạo Nhiên nuốt khan một cái rồi nói:“Điệp Y, ngươi có nhìn thấy hình dáng của con rối vừa xong không?”

Điệp Y khẽ nhíu mày, vừa rồi chỉ nhìn thoáng quá bóng dáng của con rối, cũng không phải loại ba đầu sáu tay, thân cao ba trượng mà kích thước chỉ ngang bằng một người lớn, trên người còn mặc quần áo, đầu đội tóc giả, quần áo nó mặc giống y hệt bộ quần áo Điệp Y đang mặc, đây là có ý gì?

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không trả lời không khỏi biến sắc, thận trọng đứng lên nói: “Khuôn mặt của con rối kia giống y như ngươi, mà không, cũng không thể nói giống như đúc được, nghĩ kĩ thì nó không có cảm xúc gì, nếu mang ra so sánh với ngươi thì bất công cho ngươi quá, chẳng qua trong bóng tối nhập nhoạng, nó di chuyển quá nhanh, quần áo, khuôn mặt, mái tóc thật sự là giống như ngươi đang lao đến vậy.” Nói đến đây, hắn không khỏi cau mày.

Điệp Y nghe vậy liền hiểu ngay, chẳng trách hôm nay người trên đảo lại đưa quần áo mới tới cho bọn họ, hoá ra là có mục đích cả, khó trách vừa rồi chính mình cũng ngây cả người, thì ra bóng lưng của con rối giống y như bóng lưng của chính nàng. Nghĩ đến đây Điệp Y càng nắm thật chặt đoản kiếm và chuỷ thủ trong tay, Cổ Hạo Nhiên vừa rồi không do dự chém ra một kiếm là vì mình ở ngay bên cạnh, nếu mình không ở bên cạnh mà lúc bị tấn công hắn lại do dự thì chẳng phải đã chết rồi sao.

Cả hai người đầu óc đều thông minh nên hiểu ngay ra mấu chốt của vấn đề, lập tức tăng thêm cảnh giác. Cùng lúc, một đạo kình phong từ bên cạnh Điệp Y lại đánh tới, nàng không nói hai lời vung đoản kiếm lên đỡ, một kích trúng đích, nàng không khỏi nghiến răng, động tác của hình nhân trước sau như một, chỉ tới một kích sau đó dừng lại, nhưng hạ thủ không hề lưu tình, chỉ cần chậm một nhịp hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cổ Hạo Nhiên đứng sau Điệp Y sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống mặt, vừa xong con rối tấn công Điệp Y ngay trước mặt hắn, nó có thân hình, quần áo, gương mặt giống hắn y hệt, hắn còn đang chấn động thì bắt gặp ánh mắt của Điệp Y nhìn sang, âm trầm tột độ.

Lúc này, giọng nói đạm mạc của Thượng Quan đảo chủ một lần nữa lại vang lên: “Hai đòn tấn công vừa rồi xem như báo đáp ân tình của các ngươi với người trên đảo, từ giờ trở đi sẽ ra tay thật sự, các ngươi cũng thấy rồi đấy, khuôn mặt của hình nhân là do các nghệ nhân điêu luyện bậc nhất trên đảo khắc nên, nói tám phần thì ngoa, nhưng cũng phải giống năm sáu phần. Chỉ cần dung mạo như vậy cộng với tốc độ và ánh sáng mờ ảo, ta nghĩ hoàn toàn có thể khiến thật giả lẫn lộn.”

Thượng Quan đảo chủ dừng một chút rồi lạnh lùng nói tiếp: “Những hình nhân này tấn công không biết nặng nhẹ, nếu không cho các ngươi thử trước thì các ngươi chỉ có đường chết. Liệu trong nháy mắt các ngươi có thể phân biệt kẻ tấn công mình là hình nhân hay là người mình yêu hay không? Nên nhớ những hình nhân này lĩnh dăm mười nhát đao cũng không sao cả, nhưng nếu chẳng may lại là người thật thì ta tin, với công phu của các ngươi, kết cục đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương là không cần bàn cãi. Nghĩ cho kĩ đi, các ngươi có muốn nếm thử mùi vị tự tay giết chết người yêu dấu nhất của mình không, nếu muốn thì hãy tiếp tục chiến đấu, khi nào một trong hai người các ngươi ngã xuống thì cửa lớn của căn phòng này sẽ mở ra, báo hiệu sự thất bại thảm hại của các ngươi.”

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe xong mấy lời của Thượng Quan đảo chủ không khỏi phát lạnh, hai người nhìn nhau vừa định lên tiếng thì liên tiếp mấy đạo kình phong đã bổ nhào tới từ mọi hướng, Cổ Hạo Nhiên vội nói: “Điệp Y, đi theo ta, chúng ta không thể để bị tách ra.” Lưỡi kiếm trong tay hắn run lên, đâm vào mấy hình nhân giống y như Điệp Y đang lao tới. Cổ Hạo Nhiên không ngờ cư dân trên đảo lại dùng phương pháp này để đối phó với người ngoài, hơn nữa đối thủ bây giờ là những con rối bằng đồng không có sinh mệnh và cảm xúc, xuống tay vô cùng dã man.

Lúng túng tránh được vài đợt công kích của lũ người đồng, Cổ Hạo Nhiên dừng lại, định gọi Điệp Y. Thế nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn rùng mình, cao giọng hỏi: “Điệp Y, ngươi ở đâu? Ngươi ở chỗ nào?” Trong này tối đen, tầm nhìn không quá nửa cánh tay, xa hơn đều là một mảng tối âm u.

“Ở trong này.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, còn có tiếng âm thanh va chạm của kim loại, Cổ Hạo Nhiên vôi vàng định lao tới nơi phát ra âm thanh, nhưng còn chưa di chuyển thì Điệp Y đã vung đoản kiếm, mãnh mẽ tấn công ngay ngực của hắn.

Cổ Hạo Nhiên quá sợ hãi, nhưng trong nháy mắt vẫn kịp nhận ra trước mặt chỉ là hình nhân, không phải là Điệp Y thực sự, bèn hít sâu một hơi, đâm thẳng nhuyễn kiếm, đã không thể tránh được thì đành lấy cứng đối cứng. Chỉ nghe thấy phịch một tiếng, cánh tay của hình nhân bị chém rớt hai phần ba, chỉ còn dính vào bả vai bằng một sợi dây, hình nhân sau khi tập kích nhanh như chớp thối lui vào trong bóng đêm, còn Cổ Hạo Nhiên sau một chiêu dốc toàn lực đâm tới thì ngực đau nhói, máu trào lên bên khóe miệng, hiển nhiên là bị nội thương.

Cổ Hạo Nhiên lau máu bên khóe miệng, vừa rồi nếu mình phản ứng chậm một chút, chắc hẳn giờ này đã về chầu Diêm Vương, nhưng nếu trực tiếp ra tay nhỡ là Điệp Y thì tính sao bây giờ? Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, rốt cục hiểu vì sao Thượng Quan đảo chủ không thể qua được cửa ải này, đối mặt với kẻ địch mang bộ mặt của người yêu dấu nhất, không biết đâu là thật đâu là giả, nếu chớp thời cơ ra tay thì rất có thể kẻ ngươi tưởng là hình nhân hóa ra lại là người yêu của ngươi, nhược bằng do dự, thì ngươi rất có thể chết dưới kiếm của hình nhân, hoặc dưới kiếm của chính ngươi ngươi yêu, chẳng từ đã biệt. Chỉ riêng nỗi giằng xé này thôi, đã đủ đến khiến người ta gục ngã rồi.

Cổ Hạo Nhiên cười chua xót, bên cạnh lại có tiếng gió rít lên, hắn không nói hai lời nhảy sang bên cạnh tránh một chiêu công kích, khi hắn quay người lại thì sau lưng đã chẳng còn ai, cũng không biết vừa rồi là Điệp Y hay là hình nhân.

Bên này Cổ Hạo Nhiên tránh trái tránh phải thì bên kia hình nhân mang gương mặt của hắn đang tấn công Điệp Y, nàng nắm chặt kiếm vững bước tiến tới, vừa rồi nghe tiếng động ồn ào bên kia nàng đã biết Cổ Hạo Nhiên đang đánh nhau với bọn hình nhân rồi, mà lúc này cũng có vài đợt tấn công dồn dập về chỗ nàng đang đứng ngay sau khi nàng trả lời Cổ Hạo Nhiên.

Sau khi chặn được ba đợt công kích, Điệp Y ngẫm nghĩ một chút, có lẽ hình nhân này được khống chế, không thể so sánh với những cơ quan ở thời đại này, trong đó có thể có đặc điểm gì đó, mình vừa lên tiếng chúng liền lao tới tấn công, mà tiếng ồn ào chết tiệt của bánh xe lại khiến cho hai người không thể nhận ra tiếng thở và tiếng bước chân của nhau, ánh sáng mờ ảo cũng khiến họ không thể nhìn thấy nhau, như vậy nếu còn lên tiếng nữa chỉ trở thành mục tiêu để hình nhân phối hợp công kích. Sau khi nhận ra điều này, Điệp Y lập tức yên lặng, mà Cổ Hạo Nhiên bên kia cũng đã sớm hiểu rõ, hai người cùng yên lặng mò mẫm trong bóng tối mịt mờ.

Điệp Y cố gắng di chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, hệt như một con mèo. Nàng không có công phu như Cổ Hạo Nhiên có thể sử dụng khinh công hoặc tấn công lại đối phương, nàng chỉ tận lực né tránh, hạn chế di chuyển.

Lúc này nàng đã lựa chọn một hướng để tiến tới, vừa lắng tai nghe động tĩnh xung quanh vừa cẩn thận quan sát mặt đất dưới chân, vừa rồi khi giao thủ cùng hình nhân, nàng cảm thấy tay chân của chúng rất linh hoạt nhưng lại chỉ có một chân cử động được, mà mặt đất chỗ hình nhân rời đi đều có cảm giác gập gềnh, Điệp Y dù trong hoàn cảnh nào cũng vẫn rất bình tĩnh phán đoán tình huống, nàng thận trọng men theo dấu vết gập gềnh trên mặt đất đi tới.

Một tiếng gió rít thẳng ngay trước mặt nàng lao tới, Điệp Y cũng không thèm ngẩng đầu nhìn, lập tức vung một thanh kiếm lên đỡ đòn, tay kia chém ngang phía dưới, phịch một tiếng, đúng y như nàng dự đoán, kẻ địch lao tới là hình nhân, ngay khi kiếm vừa chạm vào người hình nhân, nàng vươn tay phải nắm lấy đầu vai của hình nhân, mượn lực xoay người vòng ra sau hình nhân, không để cho nó có thời gian ra tiếp chiêu thứ hai, nàng ngồi xổm xuống vung kiếm chém vào chân nó, một tiếng phịch nữa vang lên, thân người của hình nhân đổ xuống, hoàn toàn không thể cử động được nữa.

Điệp Y thong thả đứng lên, hình nhân bằng đồng nên có chém bao nhiêu đao cũng chẳng sao cả, nhưng chắc chắn chúng phải có khuyết điểm gì đó, mà những người trên đảo này đã thiết kế hình nhân rất giống thật, bàn tay cũng có những đốt ngón tay linh hoạt có thể cầm nắm tự nhiên, nhưng cũng chính sự linh hoạt này lại là nhược điểm của chúng, vì đối với người bình thường mà nói các đốt ngón tay là một trong những nơi yếu nhất, mà cắt ngón tay người lại vốn là sở trường của Điệp Y, nàng từng đứng đầu khóa huấn luyện giết người, người còn giết được nữa là mấy hình nhân giả giống người này.

Điệp Y sau khi hạ được một hình nhân thì tiếp tục đi về phía trước, đi mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, hiển nhiên là do nàng đã hạ gục hình nhân dẫn đường, Điệp Y không khỏi dừng lại âm thầm tính toán vì sao đường này không có chướng ngại vật gì, mà những hình nhân khác cũng không đến tập kích nàng? Chắc không phải là thả cho nàng đi qua đấy chứ? Rõ ràng không có khả năng này, Điệp Y liền nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận động tĩnh xung quanh.

Cổ Hạo Nhiên vừa rồi nghe thấy tiếng động lớn thì lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, không bận tâm đến sự an toàn của mình cao giọng hỏi: “Điệp Y, ngươi có làm sao không?” Lời còn chưa dứt, vài luống gió bên tai đã ập đến, hắn nhảy lên cao tránh giao thủ cùng chúng đồng thời lại hô lên “Nếu ngươi không có việc gì thì cứ im lặng, nếu có vấn đề gì thì ừ hai tiếng cho ta.”

Hình nhân liên tiếp xông đến, mỗi khi có âm thanh nào vang lên, lập tức sẽ có vài tên lao ngay đến, Cổ Hạo Nhiên vừa rồi lo lắng đến bấn loạn, mãi mới hiểu được nguyên tắc này. Thực ra với võ công cao cường của hắn, mấy tên hình nhân mèo quào này có thấm vào đâu; trong khi đó Điệp Y lại chỉ có thủ đoạn giết người, mà hình nhân thì nào phải người sống, mấy mưu mẹo của Điệp Y thành ra lại không có đất dụng võ. Đoán chắc nàng sẽ vấp phải khó khăn đó, hắn mới nóng lòng muốn biết tình hình hiện tại của nàng.

Còn đang ngẫm nghĩ thì vài đạo kình phong đã lại ùa tới, giống như chờ hắn từ lâu lắm rồi, Cổ Hạo Nhiên biết rõ đây không phải là Điệp Y nên dồn hết sức chém giết liên hồi.

Ở một chỗ khác, Điệp Y lẳng lặng nghe tiếng động từ chỗ Cổ Hạo Nhiên, có vẻ như hình nhân đã mai phục chính xác ở chỗ Cổ Hạo Nhiên sẽ đặt chân đến, giống như đã sớm biết hắn sẽ dừng lại ở đó, sự chuẩn xác này làm cho nàng nghi ngờ, chẳng lẽ có người theo dõi?

Bình luận

Truyện đang đọc