NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Điệp Y nhìn sắc mặt tái nhợt của Cổ Hạo Nhiên, hơi chau mày, ở trong rừng mưa mà gặp mãng xà thì cách tốt nhất là nằm xuống chờ nó nuốt hết hai chân rồi lấy dao hoặc kiếm nhanh chóng xẻ dọc miệng nó, rút chân ra bỏ chạy, như vậy mới có thể thoát được, nếu không chỉ có chịu chết với con vật khổng lồ này.

Điệp Y đang tự lần mò tìm đường thì con mãng xà này không biết từ chỗ nào trườn ra, nàng vừa nhìn thấy nó liền nằm gục xuống đất, yên lặng tránh chọc giận đến nó, thậm chí nghe thấy tiếng Cổ Hạo Nhiên gọi cũng không trả lời, không ngờ Cổ Hạo Nhiên tai thính mắt tinh, nhìn thấy nàng rồi còn không thèm trốn đi khiến cho cả hai đều bị con mãng xà phát hiện.

Cổ Hạo Nhiên không biết vì sao Điệp Y muốn hắn đứng yên, thấy nàng đang nằm bất động ở đó, trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Điệp Y nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn chỉ tập trung về chỗ mình nằm, không thèm để ý đến con mãng xà, lại thấy chân hắn chỉ chực chạy ngay đến bên cạnh mình thì vội quát to:“Không được lại gần đây, có nghe ta nói không.” Giọng nói nghiêm khắc chưa từng thấy.

Cổ Hạo Nhiên liền hét lên hỏi:“Vì sao?”

Điệp Y không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cách dữ dội, con mãng xà này chuyển động nhanh như gió, ở nơi này chẳng có con vật nào nhanh bằng nó, còn chưa tính đến tình huống hiện giờ cả hai đều trong phạm vi tấn công của nó, chỉ cần nó lùa đuôi một cái thì có đến ba Cổ Hạo Nhiên cũng chẳng sống nổi, vì thế nàng cũng không tiện giải thích với hắn, đành phải dùng ánh mắt ra lệnh cho hắn không được manh động.

Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y nhìn trừng trừng cũng không dám cãi lời, con mãng xà sau một lúc quan sát không phát hiện có vật nào đang cử động quanh mình liền chậm rãi quay đầu về phía Điệp Y, lừ lừ tiến tới. Cổ Hạo Nhiên lúc này hồn vía đều lên mây, làm sao còn nghĩ đến lời cảnh cáo của Điệp Y, lập tức bay vọt đến ôm lấy nàng, đề khí chạy vụt về phía trước.

Còn chưa chạy được mấy bước thì phía sau có một luồng gió mạnh mẽ ập đến, Cổ Hạo Nhiên không đắn đó vung nhuyễn kiếm ra sau chém luôn vào luồng gió, chát, chẳng khác nào tiếng kim loại va vào nhau, hắn không khỏi cả kinh, kiếm trong tay như chém vào đá tảng, dư chấn dội lại khiến cổ tay hắn run rẩy, bụng bảo dạ phen này hỏng bét, lập tức vung tay ném Điệp Y về phía trước, hét tướng lên: “Đi mau.” Sau đó quay trở lại tấn công mãng xà.

Cổ Hạo Nhiên quay người lại mới thấy kiếm của mình đã chém ngang miệng mãng xà, vừa vặn chặn được một cú táp của nó, cả cái miệng nó ngoác ra đỏ lòm như chậu máu, nhuyễn kiếm của hắn chém sắt như chém bùn mà chỉ sượt qua khóe miệng mãng xà, còn nó thì không hề sứt một mẩu thịt. Cổ Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy hoảng sợ, cả đời hắn chưa từng gặp con quái xà nào kinh khủng như thế này, rùng mình một cái rồi mới tập trung quan sát được.

Mà con mãng xà lúc này vô cùng tức giận, kẻ kia không những dám cướp con mồi của nó mà còn dám đả thương nó, thân mình đồ sộ của nó quẫy lên, quật nát cây cối xung quanh bằng những cú vật mình rung chuyển, miệng há to nhằm ngay đầu Cổ Hạo Nhiên bổ xuống.

Cổ Hạo Nhiên đến giờ mới biết ông lớn này nổi cơn tam bành thật gớm ghê làm sao, hắn dồn toàn bộ mười thành công lực lên mũi kiếm, có bao nhiêu tài năng, khéo léo, nhanh nhẹn đều vận ra hết, quyết đại chiến ba trăm hiệp với mãng xà, thân thủ linh hoạt né hết cú quật đuôi này đến cú táp đầu kia của con mãng xà, kiếm trong tay chém sà sã lên người quái vật, không bao lâu, trên thân mãng xà đã loang lổ vết máu.

Tuy thế, mấy vết thương cỏn con ấy đối với con mãng xà khổng lồ này chẳng thấm vào đây, chỉ tổ khiến nó càng lúc càng say máu, đuôi quật lung tung khắp bốn phía như một cơn lốc xoáy chỉ muốn nghiền nát sinh vật bé nhỏ trước mặt, khí thế hung hãn kinh người, Cổ Hạo Nhiên gần như nghẹt thở, bị cuốn vào vòng xoáy của con rắn vĩ đại.

Cổ Hạo Nhiên thầm nghĩ không xong, tuy hiện tại mãng xà chưa thể làm tổn hại nhiều đến mình, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn cũng sẽ kiệt sức, đến lúc đó chẳng mấy chốc sẽ là nát nhừ như cám, nghĩ vậy bèn nhìn về phía lúc nãy quăng Điệp Y đi xem tình hình nàng thế nào, chỉ cần nàng an toàn bỏ trốn thì mình có bị thương cũng không sao, từ từ rồi tính cách trốn thoát, tuy rằng với tốc độ của con mãng xà này trốn được nó cũng không phải dễ.

Không thấy bóng dáng Điệp Y đâu, Cổ Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hung hăng vung kiếm đâm lên đầu mãng xà khiến cho nó lại càng quăng quật cái đuôi dữ dội, cây cối xung quanh nát bấy. Mục đích chính của hành động này là nhân lúc con quái vật còn đang tàn phá cây cối xung quanh, hắn sẽ nương theo các cây đại thụ bị đổ, lựa thời cơ thích hợp đâm vào mắt nó, con vật này mình đồng da sắt nhưng chắc chắn mắt nó có thể đâm được, vừa nghĩ Cổ Hạo Nhiên vừa nhanh chóng triển khai kế hoạch của mình, chỉ nháy mắt đã đâm mù một bên mắt của nó, con mãng xà bị mù một bên mắt như phát điên, quằn quại trên mặt đất.

Bỗng nhiên có tiếng cành cây gãy răng rắc phía sau hàng cây, rồi con mãng xà nhanh như cắt quăng mình về phía có âm thanh phát ra. Cổ Hạo Nhiên cũng hoảng hốt phóng như bay về phía ấy, vừa rẽ một tán lá thì nhìn thấy Điệp Y đang đứng ở chỗ hai người nghỉ lại đêm qua, thần sắc lãnh khốc nhìn chằm chằm về một hướng khác. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, nàng quay ra, vừa hay nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên mắt ngời sáng lao đến ôm chầm lấy mình, sốt ruột nói: “Chạy mau, con mãng xà kia quả là một quái vật cứng đầu, giết mãi không chết.”

Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên ôm ngang người lôi về phía trước, xét thấy tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với mình thì nàng không kháng cự, chỉ lạnh lẽo nói: “Nó đúng là một con quái vật mà”.

Cổ Hạo Nhiên lúc này chỉ lo làm sao chạy cho nhanh, tránh càng xa con mãng xà khổng lồ kia càng tốt, thấy hắn không nói gì, Điệp Y nhíu mày hỏi: “Con mãng xà đâu rồi? Làm thế nào mà ngươi chạy thoát được?”

Cổ Hạo Nhiên vừa chạy vừa nói: “Chọc mù mắt nó, giờ nó đang phát rồ lên ở đằng kia.”

Điệp Y nghe vậy cũng không biết phải nói thế nào với hắn nữa, nên khen khắn cơ mưu lợi hại hay nói hắn ngu ngốc đây, vì loại mãng xà này thuộc dạng thù dai nhớ lâu, đã đâm mù mắt nó thì nó sống chết cũng sẽ bám theo trả thù, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Sao tự nhiên ngươi lại xuất hiện, những gì ta làm đều có nguyên do, ngươi không đến ta cũng không thể chết được.”

Cổ Hạo Nhiên nghe thế thì cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta, con quái thú kia hung tàn như thế mà ngươi còn hỏi ta tại sao lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ ngươi không biết tình huống nguy ngập đến cỡ nào ư, ta làm sao có thể để ngươi gặp nguy hiểm được, đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là người tài năng siêu phàm có thể gánh vác được mọi chuyện, ta là tướng công của ngươi, chẳng lẽ ngươi bảo ta thấy thê tử của mình đang làm mồi cho mãng xà thì ta đứng ngoài nhìn như khán giả sao? Ngươi đúng là đồ không biết điều.”

Điệp Y không ngờ Cổ Hạo Nhiên lại dám mắng nàng, sắc mặt nhất thời sa sầm, rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy hắn mặt mày đỏ bừng, nửa xót xa nửa lo lắng, khiến nàng đang bực mình vì bị mắng bỗng dưng lại cảm thấy nhẹ nhõm, hắn như vậy là vì nàng sao? Là vì lo lắng cho nàng nên hắn mới tức giận như vậy, vì muốn nàng chạy thoát trước cho nên mới cố tình ở lại giữ chân con mãng xà sao? Đột nhiên, Điệp Y hiểu được vì sao Cổ Hạo Nhiên lại tức giận, sắc mặt liên tục biến đổi, thế nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì.

Tốc độ chạy của Cổ Hạo Nhiên nhanh một thì tốc độ của mãng xà nhanh mười, mặc dù rõ ràng có sự chênh lệch về thời gian xuất phát nhưng chỉ ít lâu sau, hai người đã cảm nhận được luồng gió mạnh thốc từ sau lưng đến, Điệp Y đang được Cổ Hạo Nhiên vác trên vai bối rối nhìn con mãng xà đang đuổi phía sau, đây là lần đầu tiên nàng bị mãng xà truy đuổi, thế gian đúng là điên đảo, quả thật không thể dùng tư duy của thời hiện đại ở nơi này được.

Cổ Hạo Nhiên đương nhiên cũng cảm nhận được mối nguy hiểm sau lưng, không khỏi chửi thầm một tiếng trong bụng, cố gắng vận sức chạy nhanh hơn nữa, lúc đầu chạy trốn còn lo tránh độc trùng trên đường, lúc này thì dù có độc trùng, mãnh thú gì cũng thây kệ, quan trọng nhất là chạy thật nhanh. May mắn trên đường cũng không gặp cái gì nguy hiểm, mà có lẽ gặp nhưng vì hắn chạy vọt qua nên cho chúng không kịp phản ứng, hoặc lí do hợp lý hơn chính là chúng biết rằng vị chúa tể của rừng mưa này đang đến gần nên tự động tránh đi chỗ khác bảo toàn mạng sống, điều này chứng tỏ động vật rõ ràng có linh cảm về nguy hiểm tốt hơn con người.

Cổ Hạo Nhiên mang theo Điệp Y chạy như điên, nàng nằm trên lưng hắn dần dần cảm nhận được thể lực của hắn đang suy giảm, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trừng mắt nhìn mãng xà, tay phải chậm rãi nâng lên, nhưng vì đang nằm trên lưng Cổ Hạo Nhiên nên không thể nhắm chuẩn được, Điệp Y khẽ cắn môi nói:“Giữ vững nhịp thở, khi nào ta nói dừng thì lập tức dừng lại ngay.”

Cổ Hạo Nhiên trong lòng cả kinh, nàng bảo ngừng chạy chẳng khác nào không muốn sống nữa, nhưng nghe lời nói của nàng có phần kiên định, chắc nàng cũng có cách đối phó bèn dứt khoát trả lời “Được” rồi từ từ giảm tốc độ.

Điệp Y nhìn con mãng xà đang càng ngày càng tiến đến gần, thình lình hô: “Ngừng.” Cổ Hạo Nhiên sau khi nghe mệnh lệnh của nàng lập tức hít sâu một hơi, chân lập tức dừng ngay lại không nhúc nhích. Điệp Y tranh thủ thời điểm cơ thể được ổn định vững vàng, vung tay bắn ám tiễn thẳng vào con mắt còn lại của mãng xà, sau khi thấy đã trúng mục tiêu lập tức quát to: “Đi.” Cổ Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi ôm lấy Điệp Y bỏ chạy.

Phía sau truyền đến một tiếng rú kinh thiên động địa, cây cối đổ rào rào xuống đất khiến cho hai người đã chạy ra rất xa cũng thấy hoảng sợ. Cổ Hạo Nhiên giật mình nói:“Ngươi vừa làm cái gì vậy?”

Điệp Y thu tay, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta chạy về chỗ lúc đầu giết con nhện độc, lấy ám khí nhúng vào chất độc rơi trên mặt đất, rồi sau đó bắn vào mắt con quái vật kia.” Rừng mưa khắp nơi đều là cây độc, côn trùng độc, Điệp Y tuy không phải chuyên gia về độc dược nhưng cũng rất nhanh trí, dùng chính đặc trưng của rừng mưa để tiêu diệt quái vật trong rừng.

Cổ Hạo Nhiên lo lắng nói:“Liệu nó có chết không?” Con quái vật lì lợm như vậy không biết có phải loại bách độc bất xâm không.

Điệp Y thản nhiên nói: “Bắn thẳng vào đầu, cho dù lượng độc có ít thì cũng đủ lấy mạng nó, con thú ấy vốn là loại thù dai nhớ lâu, nếu không giết nó thì nó vẫn đuổi theo chúng ta cho đến khi một trong hai bên chết.” Điệp Y điềm nhiên nói xong, Cổ Hạo Nhiên không khỏi rùng mình, bị quái vật ấy đuổi giết thì đúng là kinh khủng.

Tâm tình Điệp Y lúc này khá tốt, đến giờ nàng cũng không nghĩ có thể giải quyết con mãng xà khổng lồ nhanh gọn như vậy, nếu trước đây chỉ một mình nàng có lẽ đã chết trong bụng nó rồi, bây giờ có thể tiêu diệt được nó không thể không kể đến công sức của cái tên đang vô cùng hưng phấn ôm mình chạy kia, hóa ra hắn cũng không vô dụng như mình vẫn nghĩ, nàng cười nhẹ nói với hắn:“Thả ta ……”

“A.” Điệp Y còn chưa nói hết câu đã cảm thấy thân thể Cổ Hạo Nhiên sụt xuống, đồng thời nghe thấy tiếng thét kinh hãi của hắn, nàng ngay lập tức nhận ra bọn họ đã sa vào đầm lầy, trong đầu lập tức hiện lên các phương án xử lý khi rơi vào trong đầm lầy. Đương mải nghĩ cách đối phó, nàng bỗng cảm thấy hai tay Cổ Hạo Nhiên xiết chặt lấy mình, trong nháy mắt, cơ thể bị hắn ném lên không, nàng cũng nhanh nhẹn mượn lực đẩy người cách xa chỗ vừa bị rơi xuống.

Huỵch, Điệp Y rơi xuống đất, tay hơi đau, nhưng rõ ràng nơi tiếp đất không phải là đầm lầy, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nét mặt vẫn bình tình nhưng trong lòng bắt đầu rối loạn, trước mặt là Cổ Hạo Nhiên đã chìm nửa người xuống đầm lầy, đang ra sức giãy dụa.

Điệp Y vội hét lớn:“Không được cử động, không được cử động.”

Bình luận

Truyện đang đọc