“Tỷ tỷ.”
Thanh âm đáng thương vang lên, tuy ngữ điệu không cao, nhưng người trong lớp học đều nghe rõ rãng.
Diệp Sở nhíu mi, kẻ gây chuyện lại tới nữa.
Diệp Gia Nhu đứng một lúc, chậm chạp không chịu đi vào. Diệp Gia Nhu thích giả vờ làm tiểu bạch liên*, Diệp Sở tự nhiên sẽ không ngăn nàng.
*bạch liên/ bạch liên hoa: chỉ những cô gái có tâm hồn đẹp, sạch sẽ như hoa sen trắng. Nhưng ở đây là nói đểu, nói đến những kẻ có tâm hồn xấu xa nhưng lại giả vờ ngây thơ.
Đợi Diệp Gia Nhu đứng đến tê chân, Diệp Sở chậm chạp mở miệng.
“Gia Nhu, ngươi đứng đó làm gì? Lát nữa liền phải học, cho dù ta là tỷ tỷ của ngươi cũng không thể cho phép ngươi trốn học.”
“Không phải, tỷ tỷ, ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi.” Diệp Gia Nhu giật giật chân đã bị tê, đi đến gần bàn Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu đưa hoa hồng và đồng hồ đến trước mặt Diệp Sở, sợ hãi nói.
“Hoa hồng với đồng hồ này là Trần thiếu gia tặng ta, nhưng ta không muốn nhận…” Diệp Gia Nhu vội vã giải thích, giống như sắp khóc.
“Muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận. Chẳng lẽ người khác có thể ép ngươi nhận?” Diệp Sở nhướng mày, giáo dục nàng một phen.
Diệp Gia Nhu sửng sốt, vừa định nói chính là hắn mạnh mẽ đưa cho ta, lời nói đến miệng lại dừng lại, giả bộ nàng phải ép dạ cầu toàn.
“Lúc trước Trần thiếu gia và tỷ tỷ thân cận, ta không muốn nhận đồ của hắn.”
“Cái tên Trần Tức Viễn không thể trả tiền ăn kia?” Diệp Sở suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới gương mặt đáng khinh của hắn, “Gia Nhu yên tâm đi, lần trước thân cận ta đã cự tuyệt hắn.”
Diệp Gia Nhu nước mắt quanh mắt, ở trong lòng lại mắng Diệp Sở vài câu, diễn cái gì mà diễn, ai chả biết Trần Tức Viễn đá ngươi, Trần Tức Viễn còn trực tiếp nói cho nàng.
“Nhưng điều ta nghe được không phải như thế, ta sẽ cự tuyệt Trần thiếu gia, sẽ không để tỷ tỷ khó xử.”
“Mặc dù ta chướng mắt bộ dáng nghèo kiết hủ lậu* của Trần Tức Viễn, nhưng…” Diệp Sở cong môi, “Nếu là Gia Nhu thích, vậy đáp ứng đi.”
*nghèo kiết hủ lậu: rất rất nghèo.
Diệp Sở một mặt nâng lên chính mình, một mặt thuận tiện dẫm Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu nhận ra nàng không thấy được ánh mắt ghen tị của Diệp Sở.
Nàng đang định nói tiếp, lại bị một nữ sinh ngắt lời.
“Diệp Sở, ngươi quá rộng lượng rồi. Diệp Gia Nhu tới đây giải thích với ngươi, chắc chắn là những lời nói đó còn chưa truyền tới tai nàng, nếu không sao nàng có thể trông mong mà đi đến trước mặt nam nhân?”
Mấy nữ đồng học ngồi trước Diệp Sở không nghe được nữa, một mực muốn xả giận giúp nàng.
Người nọ vừa mở miệng, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt.
Diệp Gia Nhu sửng sốt, duy trì dáng vẻ hơi hé miệng, ngơ ngác mà nhìn người nói chuyện kia.
“Ngươi đừng nói bậy, nếu không ta…”
Nguyên bản nữ đồng học chỉ muốn nói chuyện với Diệp Sở, nhìn Diệp Gia Nhu, vẻ mặt khinh thường.
“Ngươi cái gì ngươi, lời nói đều nói không đầy đủ được, xem ra ngày thường ngươi thông đồng Trần thiếu gia như vậy đi. Dám làm không dám nhận, ta chính là nói, ngươi lại có thể làm cái gì!”
Diệp Gia Nhu đương nhiên không có khả năng đối nàng thế nào, chẳng qua là ngoài miệng ra vẻ ta đây thôi.
“Tỷ tỷ, ta đã sớm biết Trần thiếu gia và ngươi thân cận, sao có thể hoành đao đoạt ái* đâu?”
* hoành đao đoạt ái: cướp đoạt tình cảm.
Cục diện lúc này đã vượt qua sự khống chế của Diệp Gia Nhu, nàng ngược lại xin giúp đỡ Diệp Sở, hy vọng Diệp Sở có thể nói chuyện giúp nàng.
Lúc này, Diệp Sở cũng không vội mở miệng, nàng làm bộ không thấy Diệp Gia Nhu nôn nóng, tiếp tục nghe nữ đồng học nói.
Vị nữ đồng học kia vừa thấy Diệp Sở đang nghiêm túc lắng nghe, tinh thần tức khắc tỉnh táo, lại nhìn sang Diệp Gia Nhu điềm đạm đáng yêu, lập tức đề cao giọng.
“Ngươi nói ta gạt người? Ca ca ta đã thấy được!”
Nhìn mọi người trong lớp đều cảm thấy hứng thú, nữ đồng học thẳng sống lưng, nói đến thời điểm mấu chốt còn dừng một chút.
“Các ngươi biết hiệu sách ở cổng trường đi?”
“Biết, có phải là hiệu sách ở bên phải trường học, cách tầm năm mươi mễ* không?.” Một cái nam sinh tiếp thượng lời nói.
*chắc tầm 50 m....@@ Khanh không tra được
“Không sai, Trần Tức Viễn cùng Diệp Gia Nhu luôn yêu đương trong hiệu sách, lão bản cũng nhìn bọn họ không vừa mắt, bảo là ảnh hưởng người khác đọc sách.”
Diệp Gia Nhu vội vàng giải thích: “Ta không có, là Trần thiếu gia cứ đi theo ta.”
“U, phía trước còn chết cũng không thừa nhận có quan hệ với Trần thiếu gia, hiện tại lại nóng nảy, ca ta nói các ngươi dựa rất gần, ở đấy có rất nhiều người đều thấy được.”
Diệp Sở vụng trộm vui vẻ trong lòng, yên lặng chọc đao: “Có lẽ Gia Nhu cùng Trần Tức Viễn đang trao đổi kiến thức đâu?”
“Diệp Sở a, ngươi đừng bị Diệp Gia Nhu lừa, nàng ghen ghét ngươi cái gì cũng tốt, thích dùng ám chiêu sau lưng.”
Diệp Sở ngưng ngưng thần, lời nói thấm thía với Diệp Gia Nhu: “Gia Nhu, ngươi thích Trần Tức Viễn liền đi thôi, không cần để ý ta, về sau muốn cái gì cũng đừng gạt ta, tỷ tỷ không phải loại người keo kiệt."
Diệp Gia Nhu không biết nàng đi ra lớp học trong ánh mắt cười nhạo của mọi người như thế nào, nàng chỉ nghĩ tìm một chỗ khóc lớn một lúc.
Một nam nhân cự tuyệt Diệp Sở với một nam nhân bị Diệp Sở cự tuyệt, hai người sao có thể giống nhau được!
Mặc dù Diệp Gia Nhu tương lai là nữ chủ làm gì cũng thuận lợi, nhưng hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, mặc dù có tâm kế, nhưng không thể ứng phó với những cục diện như vừa rồi.
Diệp Gia Nhu tức giận ném hoa hồng xuống đất, hung hăng dẫm vài chân mới đi.
***
Buổi chiều, trường học cho nghỉ, Diệp Sở đương nhiên vui vẻ.
Buổi tối ở nhà, Diệp Sở đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Điềm Điềm, gọi nàng ngày mai cùng đi hội sở Metro-Gold. Thanh âm Phó Điềm Điềm có chút kỳ quái, Diệp Sở mơ hồ đoán được vì sao.
Đời trước, phụ thân Phó Điềm Điềm coi trọng một vũ nữ, trở thành khách quen của hội sở Metro-Gold, tất cả tiền tài đều tiêu trên người vũ nữ này.
Phụ thân Phó Điềm Điềm vẫn luôn dối gạt cho qua, muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của hắn. Không ngờ dã tâm của vũ nữ Chương Tâm Lị rất lớn, nàng cầm tiền Phó gia, còn gọi điện thoại cho mẫu thân của Điềm Điềm.
Trong điện thoại Chương Tâm Lị nói ra hết quan hệ của nàng và phụ thân Điềm Điềm, câu câu đều là châm chọc mẫu thân Phó Điềm Điềm không biết giữ nam nhân.
Phó Điềm Điềm tức giận gọi Diệp Sở cùng đi hội sở Metro-Gold để bắt gian, kết quả cùng phụ thân nàng tan rã trong không vui. Cuối cùng, Chương Tâm Lị được như ý nguyện, trở thành di thái thái.
Diệp Sở muốn thay đổi kết cục lúc trước nhưng không biết làm như thế nào.
Có lẽ bởi vì nguyện vọng của Diệp Sở quá mãnh liệt, đêm đó, nàng lại nghe được thanh âm cổ quái kia một lần nữa.
Về đêm, Diệp Công Quán vô cùng yên tĩnh. Diệp Sở nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ được.
Làm cách nào có thể thay đổi được suy nghĩ của phụ thân Phó Điềm Điềm?
Thế nào mới có thể làm dịu quan hệ giữa Phó Điềm Điềm và phụ thân nàng?
……
Diệp Sở đang suy tư, bốn phía im ắng, lại có một thanh âm vang lên.
“Chương Tâm Lị từng hại người, là tỷ muội lúc trước của nàng.”
Diệp Sở đột nhiên ngồi dậy.
“Chương Tâm Lị lừa hết tiền cứu mạng của người nọ sau đó chạy trốn đến Thượng Hải.”
“……”
Cái kia thanh âm không nói nhiều hơn nửa câu, ngay sau đó biến mất không thấy tung tích.
Trải qua việc Trần Tức Viễn lúc trước, Diệp Sở đã xác định thanh âm này sẽ không hại nàng. Tương phản, thanh âm này nói đều là sự thật.
Cẩn thận suy xét, trong lòng Diệp Sở đã có biện pháp, cam đoan khiến tính toán của Chương Tâm Lị thất bại, vĩnh viễn cũng không vào được cửa lớn Phó gia.
Ngày hôm sau, Diệp Sở ăn mặc rất điệu thấp, đội mũ màu đen, che khuất nửa gương mặt, bảo đảm nàng ở Metro-Gold sẽ không bị ai phát hiện.
Chạng vạng, Diệp Sở vẫy một chiếc xe kéo đi hội sở Metro-Gold.
Diệp Sở vừa xuống xe, liền nhìn đến Phó Điềm Điềm mặc quần áo của đàn ông đứng ở cửa hội sở Metro-Gold, nàng cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Sở gọi một tiếng “Điềm Điềm”, Phó Điềm Điềm quay đầu, hướng Diệp Sở đi tới.
“A Sở.”
Thanh âm Phó Điềm Điềm có vài phần mỏi mệt, trong mắt cũng che kín tơ máu. Diệp Sở thực đau lòng, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng uể oải như vậy của Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm ôm Diệp Sở, thanh âm rầu rĩ: “Phụ thân ta ở bên ngoài nuôi cái vũ nữ.”
Quả nhiên là chuyện này, Diệp Sở thở dài một hơi. Phó Điềm Điềm đem sự tình đơn giản nói một lần, nàng càng nói càng tức giận.
Đến cuối cùng, Phó Điềm Điềm vẻ mặt kiên định: “Ta đã hỏi thăm, hôm nay phụ thân sẽ đến Metro-Gold gặp hồ ly tinh kia, ta liền đi giáo huấn bọn họ.”
Diệp Sở giữ chặt Phó Điềm Điềm: “Điềm Điềm, ngươi bình tĩnh một chút, cứ xông vào như vậy sẽ rút dây động rừng. Chúng ta đi vào tìm hiểu một chút, xem bọn hắn ở phòng nào.”
Phó Điềm Điềm hít sâu một hơi: “A Sở, ta nghe ngươi.”
“Đừng sợ, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“……”
Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm đi vào hội sở.
Đèn vừa mới bật, đêm đã đen đến thâm trầm. Dưới màn đêm, hội sở Metro-Gold càng thêm huy hoàng. Cuộc sống phồn hoa về đêm, vừa mới bắt đầu.
Lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa, tinh tế nhìn, đó là xe phủ Đốc Quân.
Tâm phúc* của Lý Văn Đạt, Tiểu Ngô sớm liền đến cửa, thấy khách quý đã đến, hắn vội vàng điều chỉnh thần sắc, thu lại thái độ không chút để ý vừa rồi.
*tâm phúc: người được coi trọng.
Tài xế cung kính mở cửa xe, một nam nhân cao lớn đi xuống xe.
Bóng đêm tối tăm, gió nhẹ thổi qua người liền thấy rét run, nhưng hơi thở trên người nam nhân còn lạnh hơn cả bóng đêm.
Tiểu Ngô hít sâu một hơi, chạy chậm qua, thần sắc cực kỳ cung kính.
“Tam thiếu, thỉnh đi bên này.”