NHẬT KÝ NUÔNG CHIỀU NỮ PHỤ THỜI DÂN QUỐC

Tưởng Bích Trân càng nghĩ càng vui vẻ a, nàng trang điểm xong, lập tức đi đến đại đường.

Mặt khác, Diệp Sở xuống xe, không chờ Diệp Gia Nhu, liền lập tức đi vào cửa.

"Tỷ tỷ, đợi ta với." Thanh âm hổn hển của Diệp Gia Nhu truyền đến từ phía sau. Diệp Sở đi nhanh, Diệp Gia Nhu chỉ có thể chạy chậm theo.

Giây tiếp theo, góc áo Diệp Sở đã bị Diệp Gia Nhu kéo lại, Diệp Sở dừng lại, nhìn xem Diệp Gia Nhu muốn làm gì.

Diệp Gia Nhu thẹn thùng mím môi, giống như nghĩ tới một ít việc, mặt đỏ lên, trong mắt lộ ra khát khao, biểu tình nhộn nhạo.

"Tỷ tỷ, ngươi từng gặp mặt Lục Tam thiếu sao?" Thanh âm Diệp Gia Nhu tinh tế nhu nhu.

"Ngươi hỏi làm gì, chẳng lẽ ngươi coi trọng người ta?" Khóe miệng Diệp Sở phiếm cười lạnh, thanh âm lại không ấm không nóng.

Xem ra Diệp Gia Nhu nổi lên tâm tư với Lục Hoài, Diệp Sở thật muốn nhìn bộ dáng Diệp Gia Nhu bị Lục Hoài chĩa súng vào đầu khi nàng* muốn tới gần hắn.

*Diệp Gia Nhu

Đến lúc đó Diệp Gia Nhu dù có cơ hội tiếp cận Lục Hoài, cũng không có mạng hưởng.

Lúc này Diệp Gia Nhu không có ý tưởng khác, bởi vì dọc đường đi, tâm trí nàng đều bị Tam thiếu chiếm lấy.

Diệp Gia Nhu hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Tam thiếu ở quán trà, hắn xuất hiện trước mặt nàng như một vị thần.

Thân hình cao lớn, khí chất trác tuyệt, cho dù mặt mày hắn luôn lạnh lẽo cũng khiến tim nàng đập không ngừng.

Nhưng Diệp Sở lên xe của Tam thiếu xe, lại không nói chuyện giúp nàng, còn để nàng đi cùng Chu phó quan đáng sợ suốt một chặng đường

Tỷ muội nhà người ta luôn nâng đỡ lẫn nhau, Diệp Sở lại luôn ngóng trông nàng không tốt.

Nếu Diệp Sở biết được ý nghĩ của Diệp Gia Nhu, nàng nhất định sẽ làm giống như Nghiêm Mạn Mạn, một chân đá Diệp Gia Nhu xuống hồ sen, ai bảo người ta "ở trong bùn mà không nhiễm bùn" đâu, vô cùng thanh thuần.

Diệp Gia Nhu lại không hiểu ý châm chọc trong lời nói của Diệp Sở, nàng mau chóng xua xua tay.

"Đâu có, sao ta có thể coi trọng Tam thiếu được, ta chỉ là muốn biết Tam thiếu và tỷ tỷ nói gì ở trên xe, có nhắc tới ta hay không."

Diệp Gia Nhu không kiềm chế được sự không cam lòng trong mắt, ánh mắt nàng nhìn Diệp Sở mang theo ghen ghét.

Đôi khi Diệp Sở thật muốn cạy đầu óc Diệp Gia Nhu ra nhìn xem có não trong đó không, sao nàng có thể ngu ngốc như thế chứ?

Nàng cười như không cười mà nói ra sự thật tàn khốc cho Diệp Gia Nhu: "Tam thiếu không biết ngươi là ai."

Những lời này chậm rãi đánh vào trong lòng Diệp Gia Nhu, hốc mắt nàng hơi đỏ: "Tỷ tỷ, ngươi đang nói đùa à, Tam thiếu rõ ràng nói để Diệp gia tiểu thư lên xe, sao lại không biết tên của ta đâu?"

Diệp Sở thật phục Diệp Gia Nhu, xem ra nàng chẳng những không có não, ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề. Nàng không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, giống như đang đuổi một con ruồi phiền toái.

"Nếu không thì ngươi tự hỏi xem, xem Tam thiếu có thể trả lời vấn đề của ngươi không."

Diệp Sở nói những lời này không phải để đùa giỡn nàng, Diệp Sở và nàng đều nhìn thấy màn tỏ tình của Tống Thiến Như ở quán trà kia. Tam thiếu máu lạnh cùng vô tình, hiện tại còn khiến nàng phát run.

Diệp Sở lười để ý kẻ não heo Diệp Gia Nhu này, nàng không cẩn thận mà nhắc nhở một câu: "Ngươi vẫn nên nghĩ xem nên giải thích chuyện yến hội với nãi nãi như thế nào đi."

Nghĩ đến việc rơi xuống nước trong yến hội, Diệp Gia Nhu liền đau đầu, trước giờ nãi nãi đều không ưa nàng và mẫu thân nàng, nếu nãi nãi biết nàng gây chuyện xấu, không biết sẽ tra tấn nàng như thế nào.

Nhưng mà yến hội cử hành ở nơi xa như vậy, chắc chẳng có ai rảnh tới mức kể chuyện nàng rơi vào hồ sen đi mọi nơi.

Nghĩ đến đây, Diệp Gia Nhu yên tâm hơn chút.

"Gia Nhu!" Tưởng di nương kinh hỉ gọi một tiếng. Diệp Gia Nhu và Diệp Sở cùng nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Tưởng di nương trang điểm quá trang trọng đang bước nhẹ tới gần các nàng, đôi mắt dính trên người Diệp Gia Nhu, giống như đang nhìn thỏi vàng di động.

"A Sở cũng ở a, các ngươi chưa biết lão phu nhân đã tới đi, hiện tại lão phu nhân đang ở phòng khách, gọi ta qua đó đâu, mẫu thân ngươi còn chưa trở về, có cần ta làm cái gì không?"

Nhìn trang dung Tưởng di, cùng điều nàng đang nói, Diệp Sở còn có cái gì mà không rõ.

Rõ ràng nãi nãi chuẩn bị răn dạy Tưởng di nương, Tưởng di nương lại lý giải thành ý khác, còn tưởng là chuyện tốt đâu, vội vàng đi lên chịu mắng.

Xem ra sự ngu ngốc của Diệp Gia Nhu không phải tự dưng mà có, không phải có kẻ ngốc hơn ở trước mắt sao?

"Di nương nói không sai, khẳng định là nãi nãi có chuyện quan trọng mới tìm ngươi, đi chậm liền không tốt lắm." Diệp Sở vui sướng khi người gặp họa, lát nữa cần phải thêm nhiều lửa trước mặt nãi nãi, dù sao công phu chửi người của nãi nãi cũng đứng đầu.

Tưởng di nương không rõ chuyện thế nào, nhưng Diệp Gia Nhu còn không hiểu sao?

Nãi nãi tới nhà lớn, sao có thể là tới làm chuyện tốt, nhất định là có liên quan với chuyện trong yến hội, không biết kẻ nào lắm mồm truyền tin tới chỗ nãi nãi.

Diệp Gia Nhu không nhịn được mà đặt ánh mắt lên người Diệp Sở, lại là Diệp Sở làm cái gì đi. Diệp Gia Nhu cũng không nghĩ xem sao mà Diệp Sở có thể thần thông quảng đại như vậy.

Ngay khi Diệp Gia Nhu âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Sở, Diệp Sở đột nhiên xoay người, dọa Diệp Gia Nhu phải xoay đầu ngay lập tức.

Không ngờ xoay đầu quá mạnh, cơ bắp ở cổ bị kéo đau, hại Diệp Gia Nhu vừa phải xoa cổ, vừa phải lắng nghe chuyện Diệp Sở nói với di nương, biểu tình vạn phần thống khổ.

Diệp Sở không dấu vết mà liếc Diệp Gia Nhu một cái, thu hồi tầm mắt, tỏ vẻ kinh ngạc nói với Tưởng di nương: "Nói vậy nghĩa là di nương đã biết chuyện xảy ra trong yến hội đi? Lúc này Gia Nhu chắc hẳn đã bị mọi người nhớ kỹ."

Tưởng Bích Trân vừa nghe, cười đến nheo mắt lại "Chuyện ta biết không đầy đủ, nhưng cũng coi như là hiểu biết, ta thật kiêu ngạo vì việc Gia Nhu đã làm."

Diệp Sở cười lạnh trong lòng, trên mặt lại mang theo ý cười: "Di nương nói không sai, Gia Nhu hoàn toàn nổi tiếng rồi, ta đoán nãi nãi tìm ngươi cũng vì chuyện này."

Thiếu chút nữa Tưởng Bích Trân liền cười ra tiếng, nàng hận không thể kéo Diệp Gia Nhu qua một chỗ, cẩn thận hỏi chi tiết chuyện xảy ra trong yến hội.

Rốt cuộc là leo lên thiếu gia nhà giàu, sẽ bị mọi người ghen ghét. Những người đó bởi vì ghen ghét con gái nàng mới đi hỏi thăm tin tức của Diệp Gia Nhu.

Tưởng Bích Trân lần đầu tiên nhìn Diệp Sở thuận mắt: "A Sở nói không sai, Gia Nhu làm tốt lắm, nãi nãi khẳng định cũng muốn thương lượng với ta một chút về chuyện kế tiếp."

Nhìn bộ dáng đắc ý vênh váo của Tưởng Bích Trân, Diệp Sở thiếu chút nữa liền không nhịn được mà cười.

Diệp Sở nghẹn cười: "Tưởng di nương đi mau đi, nãi nãi chờ ngươi đến nóng nảy rồi."

Đúng vậy, nãi nãi đang chờ mắng ngươi. Tưởng di nương đúng là kẻ ngốc, người ngốc lại có phúc của ngưòi ngốc.

Đáng thương cho Diệp Gia Nhu vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với Tưởng di nương, nhưng Tưởng không nhận ra, còn cho rằng Diệp Gia Nhu muốn nhanh chóng nói hết sự tích vinh quang trong yến hội của nàng với nàng.

Tưởng di nương hiểu rõ mà gật đầu với Diệp Gia Nhu, ý bảo nàng đã hiểu ý của nàng, dặn nàng đừng nóng vội, đợi lát nữa lão phu nhân sẽ khen nàng.

Không phải ai cũng có thể dạy được con gái tốt như vậy.

Diệp Gia Nhu vội vàng xoa đôi mắt sắp rút gân, hy vọng mẫu thân hiểu theo như ý của nàng.

Đều tại Diệp Sở cố tình dẫn mẫu thân của nàng nghĩ đến hướng khác, mẫu thân nàng cũng thật ngốc, không hiểu ánh mắt của nàng.

Mỗi lần nàng muốn mở miệng cãi lại, Diệp Sở luôn lấy các loại lý do đánh gãy. Nhưng hiện tại Diệp Gia Nhu đã không có tâm tình suy nghĩ Diệp Sở có cố ý hay không, bởi vì sắp tới phòng khách rồi.

Mắt thấy càng ngày càng gần phòng khách, cẳng chân Diệp Gia Nhu bắt đầu run rẩy, giờ phút này, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng đã vô cùng tái nhợt.

Xong rồi, nàng chỉ mong mẫu thân đừng nói ra cái gì kinh hãi thế tục, nếu không lúc đó nãi nãi sẽ càng không bỏ qua nàng.

Cửa bị hầu gái nhẹ nhàng kéo ra, Diệp Sở giống như nghĩ đến cái gì. Nàng hơi hơi né tránh, khiến Tưởng di nương và Diệp Gia Nhu xuất hiện ở cửa.

Thời điểm của hoàn toàn mở ra, một chén trà bằng sứ màu trắng bay ra từ trong phòng, nước trà nóng trong chén bắn hết lên người Tưởng di nương cùng Diệp Gia Nhu, cực kỳ chật vật.

Thanh âm mười phần trung khí vang lên, mang theo lửa giận mãnh liệt: "Còn không cút vào cho ta."

Diệp Sở cười, trò hay bắt đầu rồi.

Sau khi các nàng tiến vào, chỉ thấy một người có sắc mặt hồng nhuận, ngũ quan cứng rắn ngồi trong phòng khách, là Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân biết đến gièm pha của Diệp Gia Nhu từ một người bạn, lửa giận dâng lên, trực tiếp đi tới Diệp Công Quán.

Tưởng Bích Trân không biết tại sao Diệp lão phu nhân tức giận như vậy, cho rằng nàng chỉ là bị giận chó đánh mèo, trên mặt nàng chất đầy ý cười: "Mẫu thân, ai khiến ngài bực mình? Ngài nói cho ta, ta giúp ngài giáo huấn bọn họ."

Vừa nói, Tưởng Bích Trân vừa nhìn hàu gái xung quanh, nghĩ thầm: Chờ nàng biết là tiện nhân nào hại nàng bị giận chó đánh mèo, nàng nhất định khiến người nọ hối hận.

Diệp Sở cười nhạo, gặp qua ngu ngốc, nhưng chưa thấy qua ngốc đến như vậy.

Diệp lão phu nhâb nghe vậy, càng tức giận, cầm chén trà trong tay ném qua: "Đầu ngươi bị cửa kẹp sao? Người ta mắng chính là ngươi!"

Tưởng Bích Trân ngơ ngẩn, nàng vội vàng tránh thoát chén trà đang bay tới."Phanh". Chén trà rơi xuống đất.

Tưởng Bích Trân cảm thấy ủy khuất, nàng trêu ai chọc ai a, rõ ràng nàng chưa làm cái gì, Gia Nhu cũng leo lên một người trong sạch, đây là chuyện tốt với Diệp gia a.

Diệp lão thái thái ôm một con mèo trắng trong tay, nó lười biếng nằm trong lòng Diệp lão phu nhân, thấy bộ dạng ngu xuẩn của Tưởng Bích Trân, liền cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.

Diệp lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, thấy Diệp Sở đứng ở đó, thanh âm lập tức ôn nhu: "A Sở, ngươi đứng mệt mỏi đi, mau ngồi, đừng đứng chung với hai cái đen đủi kia."

Diệp Sở hơi hơi mỉm cười: "Vâng, nãi nãi."

Diệp Sở vừa ngồi xuống, mèo trắng nhẹ giọng kêu "Meo", nhìn qua cực thích Diệp Sở.

Diệp lão phu nhân cười tủm tỉm mà nhìn Diệp Sở, quay đầu nhìn Tưởng Bích Trân cùng Diệp Gia Nhu, mặt lại trầm xuống: "Hai kẻ mất mặt xấu hổ các ngươi liền đứng đi."

Tưởng Bích Trân bĩu môi, hóa ra Diệp Sở chính là bảo bối cục cưng, Gia Nhu chính là nhặt được, thật là thiên vị.

Diệp Gia Nhu biết Diệp lão phu nhân nổi giận là vì nàng, nàng chỉ cúi đầu, không dám nói một câu.

Tưởng Bích Trân khó hiểu: "Mẫu thân, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp lão phu nhân xốc xốc mí mắt, trừng Diệp Gia Nhu: "Con gái tốt của ngươi câu dẫn Dương Hoài Lễ, bị Nghiêm Mạn Mạn đá xuống hồ, việc này đã sớm lan truyền, mặt mũi của Diệp gia đều bị nàng làm mất hết!"

"Diệp Gia Nhu, ngươi thật có bản lĩnh, loại chuyện này cũng có thể gây ra được."

Từng câu từng chữ đều lộ ra lửa giận mãnh liệt của Diệp lão thái thái, Tưởng Bích Trân trợn tròn mắt, sao lại thế này? Không phải Gia Nhu đã câu dẫn thành công sao? Sao lại sẽ bị người phát hiện, còn bị đá xuống hồ đâu?

Đầu Diệp Gia Nhu càng thấp, nàng co người thành một con chim cút, chỉ hận không thể để tất cả mọi người không nhìn thấy nàng.

Diệp Sở thấy thế, lạnh lùng nói một câu: "Gia Nhu, thời điểm ngươi câu dẫn Dương Hoài Lễ rất tích cực, hiện tại sao liền không dám nhận sao."

Đừng tưởng ngươi không nói gì liền có thể tránh được một kiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc