Vạn Nghi Tuệ đầu tiên nói: "Mấy hôm trước ta nghe thấy một chuyện xưa, có một nữ học sinh và một nam nhân thật không minh bạch, kết quả người yêu của nam nhân kia liền tìm tới cửa."
Vạn Nghi Tuệ liếc Diệp Gia Nhu một cái: "Vẫn là học sinh liền biết cấu kết làm bậy, cũng quá không biết xấu hổ."
Diệp Gia Nhu còn chưa nghe thấy Vạn Nghi Tuệ nói, liền thấy nàng liếc mình một cái.
Phải biết trong mắt đại bá mẫu luôn luôn chỉ có Diệp Sở, đó có phải thuyết minh đại bá mẫu đã đổi sang nàng rồi hay không?
Diệp Gia Nhu nhìn Vạn Nghi Tuệ, e lệ cười, đại bá mẫu rốt cuộc ý thức được nàng tốt, nàng vốn liền khiến người thích hơn Diệp Sở.
Vạn Nghi Tuệ rùng mình, có phải đầu óc của Diệp Gia Nhu có bệnh hay không a, vô duyên vô cớ cười với bà làm gì, bà cực lực kiềm chế cảm giác ghê tởm.
Nhưng tiếng nói của Vạn Nghi Tuệ vừa rơi xuống, Diệp Gia Nhu liền ý thức được có cái gì không đúng.
Tưởng Bích Trân thích nghe nhất là tin phố phường, nàng vội vàng hỏi: "Sau đó đâu?"
Dáng vẻ chờ không kịp.
Diệp Sở mắt lạnh nhìn, không biết lúc Tưởng Bích Trân sinh ra, có phải bị rơi đầu óc rồi hay không, chả trách sinh ra Diệp Gia Nhu ngu xuẩn như vậy.
Hiện tại tò mò như vậy, đợi lát nữa biết nữ học sinh kia là Diệp Gia Nhu, hai người các ngươi liền khóc đi.
Vạn Nghi Tuệ tiếp tục nói: "Người yêu của nam nhân kia thế nhưng mang thai, cái này hay, vị này nơi chốn chiếm lý, nàng chặn ở cửa trường học, khóc sướt mướt muốn nữ học sinh rời đi nam nhân kia."
Diệp Gia Nhu đột nhiên nhấc đầu, nữ nhân mang thai, nữ học sinh, này sẽ không phải nói Lý Tư Văn và nàng đi.
Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng sợ, tay nhỏ gắt gao túm ống tay áo, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vài phần. Nàng cực lực thuyết phục bản thân, nhất định không phải như nàng nghĩ.
Ngu xuẩn như Tưởng Bích Trân, lúc này cũng mơ hồ đoán được. Chẳng qua trong lòng Tưởng Bích Trân còn ôm một tia may mắn, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Bà thầm mắng bản thân lắm mồm, vừa rồi liền không nên tò mò như vậy, hiện tại bà cũng không dám nói nhiều nữa.
Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu gắt gao nhìn chằm chằm Vạn Nghi Tuệ, sợ bà nói ra điều họ không muốn nghe.
Diệp Sở thấy dáng vẻ khẩn trương của Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân, khóe miệng phiếm cười lạnh, hai người này rốt cuộc phát hiện không thích hợp.
Vạn Nghi Tuệ nói: "Người kia bụng rất lớn, nhìn rất đáng thương, ngay cả đứng cũng không yên. Nữ học sinh kia lại đẩy tất cả trách nhiệm lên nam nhân, nàng lại thanh thanh bạch bạch."
"Ta gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ đến như vậy ta còn là lần đầu thấy."
Khi Vạn Nghi Tuệ nói câu thứ hai, đặc biệt nâng cao thanh âm, sắc mặt của Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân lập tức khó coi.
Diệp Sở giả vờ kinh ngạc, nàng quay đầu hỏi Diệp Gia Nhu: "Gia Nhu, muội nói xem nữ học sinh này có phải thật quá đáng không, có thể làm ra loại sự tình này, xem ra nàng thật không có chút liêm sỉ."
Đáy mắt của Diệp Gia Nhu tràn đầy ủy khuất, miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch, vừa muốn phản bác: "Không......"
Diệp Sở lập tức nói tiếp: "Gia Nhu, ta biết ý của muội, muội cũng không quen nhìn nữ học sinh kia làm ra vẻ đi." Diệp Sở cho Diệp Gia Nhu một ánh mắt ta hiểu được.
Diệp Gia Nhu khóc không ra nước mắt, chuyện kia ẫm ĩ rất lớn, toàn bộ học sinh trong trường cơ hồ đều đã biết, sao Diệp Sở có thể không nghe được chứ.
Diệp Sở chính là muốn khiến nàng rơi vào cảnh nan kham, nếu Diệp Sở có thể nói giúp nàng một câu, thì sao nàng có thể bị quở trách được.
Vạn Nghi Tuệ ở một bên xem đến sung sướng, nàng tiếp tục nói: "Điều không biết xấu hổ nhất chính là, nữ học sinh còn đẩy ngã cô nương mang thai kia."
"Nữ học sinh thật độc ác, với một người mang thai cũng hạ thủ được, nàng còn cái gì làm không được a."
Đáy mắt của Diệp Gia Nhu chứa nước mắt, không phải như thế, nàng không hề đẩy Lý Tư Văn, nàng cũng không biết vì sao Lý Tư Văn lại ngã xuống đất.
Đôi mắt Diệp Gia Nhu ướt dầm dề, hối tiếc oán trách. Nàng rất ủy khuất a, vì sao cuộc sống của nàng lại tràn ngập không như ý.
Rõ ràng nàng chẳng làm gì cả, mọi người lại đẩy tất cả mọi việc lên đầu nàng.
Diệp Sở nhàn nhạt nói: "Gia Nhu, sao muội lại khóc, muội cũng cảm thấy nữ nhân mang thai kia thật đáng thương đúng hay không? Nữ học sinh kia ác độc như vậy, nàng không sợ bị sét đánh sao?"
Diệp Gia Nhu liên tục lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, như thế nào cũng không ngăn được.
Tưởng Bích Trân lúc này rốt cuộc ý thức được, nữ học sinh này chính là Gia Nhu a. Chuyện Lý Tư Văn tới tìm Gia Nhu, Gia Nhu đã nói qua với bà, Vạn Nghi Tuệ nói cái gì cũng trùng với chuyện đó.
Tưởng Bích Trân nôn nóng nghĩ, xong rồi, Vạn Nghi Tuệ cố ý tới nhục nhã các nàng, sớm biết thế nàng liền không tới nơi này, hiện tại lại bị người bắt lấy chân đau.
Vạn Nghi Tuệ: "May mà người mang thai kia thiện tâm, bởi vì không có trở ngại gì, liền không so đo với nữ học sinh kia."
Diệp Sở cười cười, nàng biết chuyện Lý Tư Văn té xỉu là giả bộ, Lý Tư Văn còn muốn mượn đứa nhỏ trong bụng đi tìm Trần Tức Viễn, trở thành phu nhân của Trần Tức Viễn đâu.
Lý Tư Văn nhất định sẽ phi thường chú ý đứa nhỏ trong bụng, nàng không dám lấy chuyện này mạo hiểm. Cho nên nàng đương nhiên không dám đi cáo Diệp Gia Nhu, nàng chỉ muốn cho Diệp Gia Nhu không xuống được khán đài thôi.
Đương nhiên, Diệp Sở sẽ không chọc phá chuyện này, nàng mừng rỡ xem Diệp Gia Nhu nan kham.
Diệp Sở lại bỏ thêm một liều hỏa: "Theo con, người nhẫn tâm như vậy nên bị bắt vào Phòng Tuần Bộ, cho nàng bị giáo huấn."
Diệp Gia Nhu tái mặt, chuyện nào có nghiêm trọng như vậy, nhất định là Diệp Sở hù dọa nàng. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Diệp Gia Nhu vẫn lo sợ bất an.
Diệp Sở ngắm thấy Diệp Gia Nhu vẻ mặt sợ hãi, thần sắc của nàng lãnh đạm: "Ân, khả năng trước sẽ để đói ba ngày ba đêm, hao hết tinh lực của người nọ."
Dừng một chút, Diệp Sở nói: "Sau đó lại cho chút cơm thừa canh cặn, miễn cưỡng để nữ học sinh kia tồn tại."
Sắc mặt của Diệp Gia Nhu càng ngày càng trắng, Diệp Sở lại nói: "Rốt cuộc kế tiếp còn có hình phạt, người chết sớm liền không tốt."
Thần kinh của Diệp Gia Nhu căng chặt, Diệp Sở lại chưa từng đến Phòng Tuần Bộ, sao nàng lại rõ ràng như vậy? Diệp Gia Nhu cực lực nói cho chính mình, nàng nhất định đang nói bừa để khiến mình sợ hãi.
Đột nhiên, Diệp Sở nói: "Đúng rồi, Phòng Tuần Bộ có thể có chuột hay không? Ta nghe nói chuột yêu nhất là gặm đầu ngón chân của người......"
Phòng Tuần Bộ, chịu đói, chuột...... những gì Diệp Sở nói áp gãy cọng rơm cuối cùng của Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu sợ hãi đầy mặt, không nhịn được mà cả người run rẩy, nàng che lại tai kêu lên: "A...... Ta không muốn đi vào......"
Tuy Tưởng Bích Trân không thét chói tai, nhưng bà cũng nuốt nuốt nước miếng, hiển nhiên sợ hãi đến cực điểm.
Diệp Sở cười lạnh trong lòng, hiện tại biết sợ, phía trước khi câu dẫn nam nhân sao lại đúng lý hợp tình như vậy đâu.
Diệp Sở không nhanh không chậm mà nói: "Gia Nhu, muội hoảng cái gì? Ta lại không nói muội vào Phòng Tuần Bộ."
Chột dạ như vậy, sợ người khác không biết gièm pha của ngươi.
Thanh âm thanh lãnh của Diệp Sở vang lên, Diệp Gia Nhu lúc này mới phát hiện mình thất thố, nàng vội vàng thu thập cảm xúc: "Tỷ tỷ, muội nhát gan."
Tuy Diệp Sở không nói nàng là nữ học sinh kia, nhưng Diệp Gia Nhu rõ ràng, Diệp Sở khẳng định biết việc này nói chính là nàng và Lý Tư Văn.
Nói không chừng hôm nay chính là Diệp Sở bày mưu đặt kế để đại bá mẫu nhắc tới chuyện này.
Diệp Gia Nhu lã chã chực khóc, nàng rốt cuộc đã làm sai gì? Mặc kệ nàng làm như thế nào, đều không thể làm vừa lòng bọn họ, bọn họ luôn có thể soi ra cái sai.
Bên này, Diệp Gia Nhu lo khóc, bên kia, Tô Lan và Diệp lão phu nhân thấy rõ ràng, Diệp Gia Nhu tự làm chuyện xấu chột dạ, cho nên Diệp Sở vừa dọa nàng, nàng liền hỏng mất.
Vạn Nghi Tuệ tiếp tục nói: "Ta nói chuyện xưa này với các phu nhân khác, bọn họ đều nói, về sau tìm nàng dâu, đôi mắt nhất định phải sáng như tuyết, nữ tử như vậy không thể cho vào cửa."
"Nếu dính phải nữ nhân này, thật là vận đen tám đời."
Vạn Nghi Tuệ nói: "Nếu nhi tử của ta để loại nữ nhân này vào cửa, ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn. Rốt cuộc, có thể coi trọng loại nữ nhân này, mắt của hắn chắc chắn bị mù."
Vạn Nghi Tuệ sớm liền lan truyền việc này, Diệp Gia Nhu tự làm việc này, liền không phải sợ người khác nói. Hơn nữa, bà nói như vậy cũng là vì cảnh cáo Diệp Gia Nhu, làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng.
Môi của Diệp Gia Nhu nháy mắt trắng, sao đại bá mẫu có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng rõ ràng cũng là nữ nhi của Diệp gia, đãi ngộ lại kém hơn Diệp Sở rất nhiều.
Thân thể Diệp Gia Nhu có chút lung lay sắp đổ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến dọa người.
Tưởng Bích trắng mặt, "Chuyện xưa mà thôi, nghe một chút là được, ngàn vạn đừng coi là thật a."
Tưởng Bích Trân cực lực muốn lướt qua đề tài này, bà không nghĩ lại để mọi người thảo luận chuyện này.
Tô Lan liếc Tưởng Bích Trân một cái, không nóng không lạnh mà nói: "Tưởng di nương, nếu người bị khi dễ là Gia Nhu, ngươi còn phản ứng thế này sao?"
Tưởng Bích Trân cứng đờ người, lập tức không dám nói tiếp nữa, không có biện pháp, ai bảo bà chột dạ a.
Diệp Gia Nhu các nàng thất bại thảm hại dưới sự trào phúng của Vạn Nghi Tuệ và Diệp Sở, Vạn Nghi Tuệ đắc ý nhìn Diệp lão phu nhân một cái: Quang vinh hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp lão phu nhân cho bà một ánh mắt tán thưởng: Làm xinh đẹp.
Vạn Nghi Tuệ nhướn mi: Nương, kế tiếp liền xem ngài.
Tô Lan và Diệp Sở: Các người đều làm tốt lắm.
Diệp lão phu nhân cho Vạn Nghi Tuệ một ánh mắt, Vạn Nghi Tuệ đứng dậy: "Ta đi xem thuốc của nương được nấu xong chưa?"
Tô Lan biết Diệp lão phu nhân muốn phóng đại chiêu, nàng cũng đứng lên nói: "Ta và ngài cùng đi."
Sau khi các nàng rời đi, Diệp lão phu nhân đột nhiên che đầu: "Ai u ai u...... Đầu của ta đau quá a." Diệp lão lhu nhân nhíu chặt mi, giống như bệnh đau đầu thật sự phát tác.
Diệp Sở biết Diệp lão phu nhân kế tiếp muốn làm cái gì, nàng cũng không lo lắng. Nàng biết Diệp Gia Nhu vì biểu hiện hiếu thuận, nhất định sẽ nhảy ra.
Tiểu bạch hoa lại muốn bắt đầu biểu diễn.
Diệp Sở ở trong lòng đếm số: Một, hai, ba...... Quả nhiên, thanh âm nhu nhược của Diệp Gia Nhu vang lên.
"Nãi nãi, con giúp ngài mát xa đầu có được không?"
Vừa rồi Diệp Gia Nhu nghe thấy Vạn Nghi Tuệ nói, vốn dĩ đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Lúc này, thấy Dệp lão phu nhân đau đầu, Diệp Gia Nhu cảm thấy cơ hội tới.
Vừa rồi nãi nãi bực nàng, nếu nàng đoạt trước Diệp Sở, hiến ân cần với nãi nãi, chăm sóc nãi nãi thoả đáng.
Lòng dạ của người bệnh thường phá lệ mềm mại, đợi lát nữa nàng biểu hiện tốt, nãi nãi nhất định sẽ bị nàng cảm động.
Nãi nãi nghe thấy thanh âm Diệp Gia Nhu, phá lệ không có từ chối Diệp Gia Nhu, ngược lại vẫy tay: "Vậy ngươi lại đây đi."
Diệp Gia Nhu vui mừng, khi nào thì thái độ của nãi nãi với nàng tốt như vậy chứ, có phải muốn cho nàng bậc thang, tha thứ những gì nàng đã làm hay không?
Cứ việc những chuyện đó chỉ là bị người hắt nước bẩn, chứ không chút liên quan đến nàng.
Diệp Gia Nhu đứng lên, cho Diệp Sở một ánh mắt khiêu khích. Diệp Sở không có gì để nói, ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.
Diệp Sở: Diệp Gia Nhu ngu xuẩn này luôn vội vàng tìm đường chết, thật là cản cũng không cản được.
Tưởng Bích Trân cũng cảm thấy Diệp Gia Nhu lần này làm một quyết định chính xác, chỉ cần được lão thái bà này thích, cuộc sống về sau của các nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, ảo tưởng thì tốt đẹp ảo tưởng nhưng hiện thực thì tàn khốc.
Tay của Diệp Gia Nhu mới vừa ấn vài cái, Diệp lão phu nhân liền trừng nàng: "Lực của ngươi nhẹ như vậy, muốn hù ta sao?"
"Đừng nói là mát xa cho ta, kỳ thật có ý xấu gì đi."
Diệp Gia Nhu vội vàng tăng thêm sức lực, ôn nhu: "Nãi nãi, con liền ấn mạnh một chút."
Nào ngờ Diệp lão phu nhân lập tức kêu lên: "Diệp Gia Nhu, sức lực của ngươi mạnh như vậy, muốn hại chết ta sao?"
Diệp Gia Nhu liên tục lắc đầu, trên mặt hiện lên hoảng loạn: "Nãi nãi, con không cố ý."
Biểu tình của Diệp Gia Nhu rất là ủy khuất, rõ ràng lực ấn của nàng cũng không rất mạnh, vì sao nãi nãi phản ứng lớn như vậy?
Diệp Gia Nhu tự an ủi, tính tình của người bị bệnh sẽ tương đối táo bạo, hơn nữa, hiện tại nãi nãi suy yếu như vậy, nhất định không phải vì nhằm vào nàng mới như vậy làm.
Nãi nãi hung hăng với nàng như vậy, nhất định là Diệp Sở chửi bới nàng trước mặt nãi nãi. Diệp Sở rõ ràng là tỷ tỷ, lại luôn không cho nàng sống tốt, nghĩ đến đây, trái tim Diệp Gia Nhu liền tê rần.
Diệp lão phu nhân vì giả bộ bị bệnh, thanh âm luôn to lớn vang dội cũng thấp đi rất nhiều, cho nên Diệp Gia Nhu hoàn toàn không cảm thấy Diệp lão phu nhân đang giả bệnh.
Mới vừa bị Diệp lão phu nhân mắng, Diệp Gia Nhu rũ tay xuống, không dám động.
Diệp lão phu nhân hừ một tiếng: "Thật là vô dụng, tính, ngươi rót cho ta chén nước đi."
Ánh mắt của Diệp Gia Nhu sáng lên, rốt cuộc có thể không cần mát xa. Mát xa cần nhìn lực đạo, pha trà gì đó, nàng sẽ làm đi, khẳng định không chọn ra sai lầm được.
Diệp Gia Nhu nghĩ như vậy, ý cười trên mặt lớn vài phần, ôn nhu: "Vâng, nãi nãi."
Diệp Sở cười lạnh, tiểu bạch hoa còn không biết nãi nãi cố ý chỉnh nàng đâu, cũng không biết đầu óc của nàng đi đâu rồi.
Diệp Gia Nhu đi đến trước bàn, đổ một chén nước, nàng cầm chén trà, đi đến trước giường Diệp lão phu nhân.
"Nãi nãi, uống trà." Diệp Gia Nhu đưa chén trà cho Diệp lão phu nhân, nàng nghĩ cái này sẽ không làm lỗi đi.
Tâm lý của Tưởng Bích Trân cũng giống như Diệp Gia Nhu, uống nước mà thôi, lão thái bà này còn có thể trở mặt sao.
Tưởng Bích Trân lẳng lặng nhìn, chờ Diệp lão phu nhân khen Gia Nhu.
Diệp lão phu nhân đón chén trà, cúi đầu uống một ngụm, sau đó sắc mặt của bà lập tức lạnh xuống, đột nhiên ném chén trà xuống đất
Diệp lão phu nhân lạnh giọng: "Nước lạnh như vậy, ngươi cố ý sao?"
"Kẻ ngốc cũng biết người bệnh không thể uống nước lạnh, ngươi không muốn ta khỏe đúng không."
Diệp Gia Nhu nơi chốn thông đồng nam nhân, ném mặt của Diệp gia, Diệp lão phu nhân đã chán ghét nàng đến cực điểm.
Vốn dĩ Diệp lão phu nhân đã không thích mẹ con Tưởng Bích Trân, Diệp Gia Nhu lại làm ra loại gièm pha này, hôm nay Diệp lão phu nhân nhất định phải giáo huấn các nàng.
Diệp Gia Nhu sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt rất nhiều: "Nãi nãi, con không có......"
Rõ ràng nàng đã thử nước, nước ấm vừa vặn, nãi nãi vô duyên cớ vô cớ mắng nàng, nàng thật sự ủy khuất, nãi nãi rõ ràng cố ý khó xử nàng.
Diệp lão phu nhân nói: "Ý của ngươi là ta oan uổng ngươi?"
Diệp Gia Nhu rất muốn phản bác, rõ ràng là nãi nãi quá bắt bẻ, nhưng Diệp Gia Nhu nào dám hé răng, chỉ có thể cố nén nước mắt.
Tưởng Bích Trân ở một bên cũng choáng váng, lão thái bà bị bệnh, sức chiến đấu sao vẫn mạnh như vậy. Chẳng qua, nàng cũng oán Diệp Gia Nhu, liền chén nước cũng làm không tốt, quả thật là kẻ ngốc.
Diệp lão phu nhân liếc Diệp Gia Nhu: "Ngươi không biết mát xa, cũng không biết rót nước, ngươi nói ngươi biết làm gì?"
Lời này của Diệp lão phu nhân thật làm Diệp Gia Nhu đủ mất mặt, giây tiếp theo, Diệp lão phu nhân nói làm sắc mặt của nàng hoàn toàn thay đổi.
"Miêu Nhi của ta mấy ngày không tắm rửa, mẹ con các ngươi đi tắm một chút đi."
Diệp Gia Nhu mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ủy khuất, này không phải chuyện hạ nhân làm sao? Nãi nãi thật quá đáng.
Tưởng Bích Trân cũng há to miệng, cái gì? Muốn bà hầu hạ con mèo thối kia?
Diệp lão phu nhân thấy biểu tình của các nàng, mặt của bà trầm xuống: "Như thế nào, ta hiện tại bị bệnh, không sai được các ngươi đúng không?"
Diệp Gia Nhu khó thở, nhưng nàng chỉ có thể nhịn xuống, ôn nhu: "Không phải, nãi nãi, con chỉ muốn hỏi một chút tỷ tỷ làm gì đâu?"
Diệp Gia Nhu biết Diệp lão phu nhân là người bướng bỉnh, một khi Diệp lão phu nhân đã quyết định chuyện gì, ai cũng không thể thay đổi ý của bà.
Diệp Gia Nhu biết hôm nay nàng tuyệt đối không trốn thoát được, nhưng nàng nhất định phải kéo Diệp Sở xuống nước, rốt cuộc nàng phải chịu khổ, Diệp Sở làm tỷ tỷ cũng không thể ở một bên hưởng phúc.
Khóe miệng của Diệp Sở hiện lên một tia cười lạnh, Diệp Gia Nhu thật là một đóa tiểu bạch hoa tâm hồn đen tối a, mặc kệ cái gì đều phải nhấc theo nàng.
Chẳng qua, Diệp Gia Nhu nhất định phải thất vọng rồi.
Làm lơ vẻ mặt chờ mong của Diệp Gia Nhu, Diệp lão phu nhân mở miệng: "A Sở thông tuệ như vậy, đương nhiên là ở bên cạnh ta."
"A Sở ngồi ở đó giống như một bức tranh vậy, ta nhìn A Sở, liền cảm thấy bệnh đều tốt hơn."
Diệp lão phu nhân nói thiếu chút nữa khiến Diệp Gia Nhu tức đến hộc máu, này cũng quá thiên vị đi. Cuối cùng, Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân vẫn đi giúp mèo trắng tắm rửa.
Quá trình kia phải gọi là gà bay chó sủa, nghe nói lúc Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân ra tới, trên người các nàng bị mèo trắng cào mấy vết, sắc mặt của hai người đều xanh mét.
***
Ngày này của Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu thật thê thảm, trên đường về Diệp Công Quán, Diệp Gia Nhu vẫn luôn khóc.
Mà hôm nay là ngày Diệp Quân Chiêu trở về. Diệp Quân Chiêu vì đàm phán một cọc sinh ý, ở bên ngoài thật lâu, hôm nay vừa mới trở về.
Khác với Diệp Gia Nhu, Tưởng Bích Trân đầy mặt vui sướng, Diệp Quân Chiêu đã trở lại, bà phải dùng hết thủ đoạn để giữ hắn lại.
Hôm nay ở chỗ lão thái bà chịu ủy khuất, bà phải khóc lóc, kể lể trước mặt Diệp Quân Chiêu một chút.
Một bên Diệp Gia Nhu khóc đến Tưởng Bích Trân phiền lòng, bà không kiên nhẫn mà nói: "Phụ thân con đã trở lại, việc hôm nay chúng ta phải nói thật tốt trước mặt hắn."
Diệp Gia Nhu nghĩ, đúng vậy, phụ thân người hiểu lý lẽ, hắn sẽ không bị những người khác nói lầm, không giống nãi nãi cưng Diệp Sở, cái gì cũng nghe Diệp Sở.
Tưởng Bích Trân tính kế thật tốt, về đến nhà nhìn đến Diệp Quân Chiêu, bà ôn nhu nói: "Lão gia, ngài đã trở lại."
Nào ngờ đáp lại nàng là vẻ mặt âm trầm của Diệp Quân Chiêu: "Về sau ngươi và Gia Nhu bớt ra cửa, thiếu cho ta mất mặt xấu hổ."
Thì ra Diệp lão phu nhân đã sớm gọi điện thoại cho Diệp Quân Chiêu, không chỉ nói cho hắn Diệp Gia Nhu làm ra gièm pha, còn nói bà bởi vì việc này chọc tức đến bị bệnh.
Diệp Quân Chiêu cực coi trọng mặt mũi, đã biết gièm pha của Diệp Gia Nhu, nổi trận lôi đình, mới vừa về nhà liền đem lửa giận phát tiết lên người Tưởng Bích Trân các nàng.
Trái tim của Tưởng Bích Trân chợt lạnh, Diệp Quân Chiêu lại nói: "Mẫu thân bởi vì chuyện của Gia Nhu mà bị bệnh, về sau các nguòi lại khiến mẫu thân tức giận, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Tưởng Bích Trân bị mắng đến không hiểu ra sao, Diệp Quân Chiêu vừa trở về, sao lại biết chuyện Lý Tư Văn tới tìm Gia Nhu nhanh như vậy? Hơn nữa, lão bà kia bị bệnh thì liên quan gì đến bọn họ?
Diệp Quân Chiêu nhìn Diệp Gia Nhu: "Nữ hài tử làm người phải biế kiểm điểm, nhiều học tỷ tỷ của ngươi đi, đừng suốt ngày đều nghĩ lui tới với mấy kẻ không đứng đắn."
Diệp Gia Nhu thấy phụ thân phản ứng như thế, nước mắt rơi càng nhiều, liền phụ thân cũng không đứng ở bên này, mệnh nàng thật thảm a.
Cứ như vậy, Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân không được đến nửa điểm tốt, còn bị đau mắng một trận. Trải qua hôm nay, hai người các nàng ngừng nghỉ thật lâu.
***
Thẩm Cửu xử lý xong chuyện của Thanh Hội, nghĩ ngày ấy ở quán trà Hằng Hưng, hắn đã thấy Diệp Sở ngã vào trong lòng Lục Hoài, đang muốn xem tiếp, không ngờ Kiều Lục lại tới Đại Đô Hội gây chuyện.
Thẩm Cửu bực a, Kiều Vân Sanh kia sớm không tới, muộn không tới, cố tình lúc này tới nháo sự, thật khiến người ta chán ghét.
Giống như kịch hay vừa diễn đến chỗ xuất sắc nhất, mọi người đều muốn xem tiếp lại bị dừng ở đó.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Cửu càng nạng, rốt cuộc lúc sau đã xảy ra cái gì? Hắn nhất định phải đi hỏi Lục Hoài một chút.
Thẩm Cửu nói đi là đi, một lát sau, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đi vào Phủ Đốc Quân.
Thẩm Cửu lười biếng dựa vào thành ghế, nhìn về phía Lục Hoài, hỏi: "Lục Hoài, ngày ấy sau khi tiểu nha đầu đụng vào trong lòng ngực ngươi, các ngươi làm cái gì?"
Thẩm Cửu không hề sợ hãi, dù sao Lục Hoài sớm biết chuyện quán trà Hằng Hưng đều là hắn sắp xếp, hắn lại vẫn ngầm đồng ý tất cả phát sinh.
Hơn nữa Thẩm Cửu thật sự tò mò, Lục Hoài kế tiếp làm cái gì?
Đưa tiểu nha đầu về nhà? Vẫn là......?
Nghĩ nghĩ, Thẩm Cửu vẻ mặt cười gian, ôm đều ôm, nếu Lục Hoài còn không nhân cơ hội làm chút gì đó, kia đúng là cô phụ ý tốt của hắn.
Lục Hoài cúi đầu, đang xử lý công vụ. Nghe vậy, ngẩng đầu đạm liếc Thẩm Cửu: "Thu hồi biểu tình đó của ngươi đi."
Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, trong đầu lại hiện ra cảnh ngày ấy.
Khoảnh khắc Diệp Sở đâm vào trong lòng ngực hắn, trên người giống như mang theo hương thơm nhẹ nhàng, như có như không.
Da thịt của Diệp Sở trắng nõn, mịn màng, thân hình tinh tế, mảnh khảnh, còn có khi giương mắt, hơi hiện hoảng loạn, đều rơi vào đáy mắt của Lục Hoài.
Càng nghĩ, hình ảnh càng rõ ràng.
Ánh mắt của Lục Hoài hơi thâm, đáy mắt đen nhánh giống như bịt kín một tầng sương, nhìn không thấy đáy.
Không chờ đến hắn muốn trả lời, Thẩm Cửu híp mắt, vừa thấy, cặp mắt đào hoa kia càng thon dài.
Thẩm Cửu mở miệng: "Lục Hoài, không có Thẩm Cửu ta, ngươi có thể gặp được tiểu nha đầu sao?"
Phỏng chừng chỉ có thể âm thầm tiếu tưởng người ta.
Lục Hoài nhìn Thẩm Cửu, thanh tuyến cực thấp: "Thẩm Kiều Nga, ngươi đẩy người, còn không biết xấu hổ tranh công?"
Lục Hoài biết Thẩm Cửu cố ý sắp xếp để Diệp Sở và hắn gặp mặt, nhưng Lục Hoài không nghĩ Thẩm Cửu to gan như vậy, Diệp Sở tránh ở nơi đó, Thẩm Cửu dứt khoát liền đẩy Diệp Sở đi lên.
Lục Hoài nhìn ra được, Diệp Sở khi đó xác thật luống cuống, từ trước đến nay thần sắc thong dong, cũng nhiễm một tầng hoảng loạn.
Thẩm Cửu dọa Diệp Sở.
Thần sắc của Lục Hoài không đổi, đáy mắt lại tối vài phần.
Thẩm Cửu ho khan một chút, che dấu sự chột dạ. Lúc ấy hắn cũng nóng nảy, thấy Diệp Sở chậm chạp không đi lên, sợ hỏng kế hoạch của chính mình, vì thế, hắn để Tào An đẩy một phen.
Hiện tại nghĩ, làm như vậy có chút lỗ mãng. Chẳng qua, nghĩ nha đầu kia rộng lượng, sẽ không so đo này đó với hắn.
Hiện tại Lục Hoài gọi hắn là Thẩm Kiều Nga, Thẩm Cửu cũng coi như không nghe thấy.
Thẩm Cửu vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngày đó tiểu nha đầu nói với ta về ngươi, ngươi đoán, tiểu nha đầu nói gì?"
Rõ ràng là Thẩm Cửu hỏi cái nhìn của Diệp Sở về Lục Hoài, nhưng tới miệng Thẩm Cửu, liền thành Diệp Sở chủ động nhắc tới Lục Hoài.
Nghe giống như Diệp Sở thật quan tâm Lục Hoài vậy.
Dù sao bọn họ xác thật nói tới Lục Hoài, Thẩm Cửu lại nổ như thế nào, tóm lại cũng không phải nói dối.
Huống chi, nhiệm vụ của Thẩm Cửu rất trọng đại, hắn thời khắc ghi nhớ phải tác hợp Lục Hoàivaf Diệp Sở.
Nghe vậy, ánh mắt của Lục Hoài hơi ngưng.
Diệp Sở nhắc tới hắn? Nàng nói gì?
Thần sắc của Lục Hoài nhạt nhẽo, ánh mắt lẳng lặng dừng trên bàn.
Thẩm Cửu thấy Lục Hoài không phản ứng, nghĩ thầm, Lục Hoài phản ứng nhạt như vậy, khẳng định là giả vờ, hắn không tin, Lục Hoài không hiếu kỳ.
Thẩm Cửu cố ý nói: "Lục Hoài, nhìn dáng vẻ của ngươi là không hiếu kỳ, ta đây cũng không có gì để nói."
Lục Hoài vẫn cúi đầu xem công vụ, không trả lời. Thẩm Cửu tiếp tục mở miệng: "Tiểu nha đầu ngày ấy nhưng nói không ít về ngươi, ai, hiện tại xem ra, chỉ có một mình ta biết."
"Chẳng qua, nếu có người hỏi, ta cũng có thể miễn cưỡng nói một chút." Thẩm Cửu viết đầy trên mặt, hỏi ta a, ta cái gì cũng nói cho ngươi.
Lục Hoài rốt cuộc nâng mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi nói một nửa làm cái gì?" Ngay sau đó, Lục Hoài lại cúi đầu, tiếp tục xem công vụ trên tay.
Giống như Thẩm Cửu nói một nửa, cố ý không nói tiếp, là Thẩm Cửu sai.
Thẩm Cửu nhướng mày, Lục Hoài còn nói không hiếu kỳ, này không, chính mình dụ dụ hắn, hắn liền không nhịn được.
Thẩm Cửu nhớ Diệp Sở nói Lục Hoài lớn lên không tồi, phàm là Diệp Sở nói ra một chút tốt về Lục Hoài, Thẩm Cửu liền phóng đại gấp mười lần.
Bằng không, Thẩm Cửu như thế nào lại được gọi là huynh đệ tốt với Lục Hoài đâu.
Con ngươi của Thẩm Cửu quay tròn, hắng giọng nói: "Lục Hoài, tiểu nha đầu nói ngươi lớn lên rất tuấn tú, toàn bộ Bến Thượng Hải chỉ có ngươi đứng đầu."
"Công tử ca khác Diệp Sở đều chướng mắt, liền diện mạo của ngươi hợp khẩu vị của nàng nhất."
Lục Hoài: "......"
Lục Hoài đương nhiên biết Thẩm Cửu nói có rất nhiều hơi nước, Thẩm Cửu muốn tác hợp hắn và Diệp Sở, nhất định sẽ khuếch đại những gì Diệp Sở nói.
Huống hồ dựa vào tính cẩn thận của Diệp Sở, nàng tuyệt đối không nói như vậy.
Lục Hoài nhìn Thẩm Cửu, cười như không cười: "Nàng thật nói như vậy?"
Lục Hoài nói rõ không tin Thẩm Cửu nói, Thẩm Cửu cũng không nhụt chí. Thẩm Cửu hắn là ai a? Da mặt còn dày hơn tường thành, mồm mép còn lưu loát hơn người kể chuyện.
Thẩm Cửu tiếp tục nói: "Đương nhiên, hơn nữa tiểu nha đầu nói, tính tình của ngươi rất tốt, ở cùng ngươi phi thường vui sướng."
Lục Hoài không chút để ý mà dựa vào thành ghế, hơi hơi nâng cằm lên, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Thẩm Cửu.
Hắn thật muốn nhìn Thẩm Cửu còn sẽ nói ra những gì.
Thẩm Cửu thấy Lục Hoài vẫn luôn không nói chuyện, hắn hỏi: "Lục Hoài, ngươi cho chút phản ứng đi, chả trách nha đầu kia nói ngươi ít lời."
Trời đất chứng giám, đây chính là lời nói nguyên bản của Diệp Sở, Thẩm Cửu một chút cũng không nói loạn.
Ánh mắt của Lục Hoài dừng một chút, này khá giống Diệp Sở nói.
Lục Hoài nhướng mày, thì ra nàng nghĩ hắn như vậy.
Thẩm Cửu nói: "Lục Hoài, không phải ta nói ngươi, ngươi ít nói với ta chưa tính, nhìn đến cô nương nũng nịu, ngươi phải nhiều lời một chút đi."
"Đối với cô nương, miệng phải ngọt, lúc nên khen nhất định phải khen, lúc không nên khen thời điểm, cũng phải nghĩ biện pháp khen."
Thẩm Cửu đắc ý liếc Lục Hoài một cái: "Thế nào, chủ ý này của ta không tệ đi." Bảo đảm giúp ngươi theo đuổi được Diệp Sở.
Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt: "Ngươi nói nhiều quá."
Thẩm Cửu: "......"
Thẩm Cửu nghĩ đến Diệp Sở cũng nói hắn nói nhiều, tức khắc giận sôi máu. Tính tình của hai người cũng thật giống nhau, hoặc là không nói lời nào, vừa nói liền tức chết người không đền mạng.
Thẩm Cửu thở dài một hơi, hai đương sự cảm tình chậm chạp không có tiến triển, hắn thật là sầu a.
Diệp Sở là cô nương, da mặt mỏng, không thể để nàng theo đuổi Lục Hoài đi?
Thẩm Cửu nghĩ nghĩ, nếu muốn Lục Hoài phát động mãnh liệt công kích voeis Diệp Sở, chỉ có thể làm như vậy. Thẩm Cửu làm liều, bỏ thêm một mồi hỏa.
"Lục Hoài, tiểu nha đầu rất có hảo cảm với người có tính tình lạnh lùng như ngươi."
Dừng một chút, Thẩm Cửu lại bỏ thêm một câu.
"Tiểu nha đầu nói, nàng liền thích ngươi như vậy."