Thanh âm này nghe có chút xa xôi, có lẽ động chút tay chân trên điện thoại, ví dụ như bịt kín một tầng đồ vật.
Giọng nói của người này rất thấp, không dễ phân biệt giới tính của hắn, chỉ là không biết là cố tình ép giọng, hay vốn là như thế.
Thần sắc của Lục Hoài không thay đổi, đôi mắt hơi nheo lại: "Ngươi biết số điện thoại này?"
Lục Hoài không hay ở Tiệm cơm Tân Thành, người biết số điện thoại này cũng không nhiều. Đương nhiên, nếu có muốn điều tra, thật nhanh liền có thể tra được.
Xem ra, người hảo tâm này hiểu rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Sở cũng không trả lời vấn đề này. Nàng biết rõ, nàng nói càng nhiều, liền càng sai nhiều.
Lục Hoài hiện tại hỏi, giống như không chút để ý, muốn cho nàng bớt đề phòng. Hắn rõ ràng muốn để nàng làm lỗi, sau đó hắn liền có thể thông qua manh mối, tìm được nàng.
Diệp Sở cười nhạt một chút, Lục Hoài cực kỳ thông minh, nhưng nàng cũng không ngu ngốc, sẽ không rơi vào bẫy rập của hắn.
"Giữa trưa mai, quảng trường Lầu Canh có lẽ sẽ xảy ra ngoài ý muốn."
Diệp Sở nói xong những lời này, liền dập điện thoại.
"Ngươi......"
Sắc mặt của Lục Hoài căng thẳng, chưa nói xong, liền nghe được người nọ dập điện thoại.
Ánh mắt của hắn sâu hơn, người hảo tâm này thật cẩn thận, tự nhiên sẽ không rơi nhược điểm gì làm hắn bắt được.
Lục Hoài gác điện thoại xuống, sắc mặt ẩn ẩn nặng nề hơn vài phần. Hắn cũng không tiếp tục tra xét thân phận của người nọ, mà dời lực chú ý đến tin tức vừa rồi.
Hắn phải mau chóng làm chuẩn bị mới được.
Một đầu khác, Diệp Sở bước nhanh đi trở về Tiệm cơm Tân Thành. Bởi vì nàng đã truyền tin tức cho Lục Hoài, bước chân không khỏi trở nên nhẹ nhàng.
Đến khi nàng về đến phòng, đã là 9 giờ rưỡi tối.
Vì phủi sạch hiềm nghi của mình, Diệp Sở đi chỗ khá xa Tiệm cơm Tân Thành để gọi điện thoại, cố tình vòng một đoạn đường xa.
Diệp Sở rất mệt, nàng thật nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Ngày mai là khóa giao lưu học thuật, thành viên hai bên phân biệt đến từ Trường Trung Học Tín Lễ của Thượng Hải và Nữ Trung Dực Giáo của Bắc Bình.
Lúc trước, Diệp Sở chuẩn bị một chồng bản thảo dày, nàng từng giao lưu với Doãn Thời Ngôn, hai người đều chuẩn bị tất cả vấn đề một lần.
Mỗi người trong nhóm đại biểu Trường Trung Học Tín Lễ đều ưu tú, Nữ Trung Dực Giáo cũng không kém.
Sáng nay, Diệp Sở đều ở Tiệm cơm Tân Thành, khóa giao lưu học thuật diễn ra cả buổi sáng. Thành tích của nàng khá tốt, bất cứ chuyện gì cũng sẽ dụng tâm đi làm.
Mà muội muội Diệp Gia Nhu của nàng lại cùng đối lập hoàn toàn với nàng. Hai người tuy cùng họ, tính tình lại không có nửa điểm tương đồng.
Đầu này, Diệp Sở đang tham dự giao lưu học thuật, đầu kia, Diệp Gia Nhu lại nổi lên tâm tư khác.
***
Từ khi Lý Tư Văn tới ầm ĩ trước cổng trường học, các bạn học bắt đầu trong tối ngoài sáng mà nhằm vào Diệp Gia Nhu.
Mấy cái làm khó dễ này Diệp Gia Nhu còn không để vào mắt, nàng biết nhiều người nhiều miệng, đồn đãi luôn là nói quá, cho dù Diệp Gia Nhu muốn ngăn cản, cũng không có biện pháp.
Diệp Gia Nhu chỉ nghĩ chờ tiếng gió bình ổn một ít, lại xây dựng quan hệ tốt với các bạn học. Nàng tin tưởng chỉ cần thời gian lâu rồi, các bạn học có thể nhìn thấy nàng tốt.
Càng khiến Diệp Gia Nhu đau đầu không phải này đó, mà là thái độ của Dương Hoài Lễ với nàng.
Không biết Dương Hoài Lễ nghe được nhàn thoại từ đâu, hắn bắt đầu cố ý vô tình xa cách Diệp Gia Nhu. Rõ ràng không lâu lúc trước, Dương Hoài Lễ còn sẽ thỉnh thoảng đưa một ít quà cho Diệp Gia Nhu, hiện tại ngay mà mặt cũng không thấy được.
Trên mặt Diệp Gia Nhu toàn là sầu khổ, nàng căn bản không tìm thấy Dương Hoài Lễ, lại như thế nào giải thích với hắn nàng vô tội đâu.
Nàng tin tưởng chỉ cần Dương Hoài Lễ nghe xong nàng nói, nhất định sẽ biết những việc này đều không phải nàng sai.
Diệp Gia Nhu biết Dương Hoài Lễ vất vả giống nàng, đau lòng giống nàng, nàng tình nguyện Dương Hoài Lễ nói hết lời trong lòng ra, nàng có thể bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, an ủi cho sự đau xót của hai người bọn họ.
Còn có chuyện quan trọng nhất, Diệp Gia Nhu ý thức được nàng vẫn luôn ở vào thế yếu, nguyên nhân mà Diệp Sở luôn áp nàng một đầu là nàng không có chỗ dựa.
Trần Tức Viễn là cái không còn dùng được, tự hắn còn khó bảo toàn, như thế nào trở thành người che mưa chắn gió cho nàng được.
Nhưng Dương Hoài Lễ không giống, chỉ cần nàng có thể khiến Dương Hoài Lễ mềm lòng với nàng, yêu nàng, như vậy đến thời điểm thích hợp, nàng có thể mượn dùng Dương Hoài Lễ tới đả kích Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu nghĩ thầm, có thể làm những nam nhân đó thần hồn điên đảo vì nàng là bản lĩnh của nàng, nếu bọn họ muốn làm gì đó cho nàng, vì sao nàng không thể toàn bộ tiếp thu?
Nàng sẽ cố hết sức làm những nam nhân đó khăng khăng một mực yêu nàng.
Mỗi lần rảnh rỗi, Diệp Gia Nhu cũng không ở nhà, nàng sẽ tới nới Dương Hoài Lễ thường xuyên đi, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được Dương Hoài Lễ.
Trời xanh không phụ người có lòng, khi Diệp Gia Nhu đang đi dạo ở đầu đường, thấy được Dương Hoài Lễ.
Tuy Diệp Gia Nhu kinh hỉ đi hướng Dương Hoài Lễ, nhưng Dương Hoài Lễ vừa thấy nàng, sắc mặt liền xụ xuống, tránh đi, rẽ sang hướng ngược lại.
Dương Hoài Lễ rõ ràng nhìn thấy Diệp Gia Nhu, lại quay đầu liền đi, này không phải đang giận thì là cái gì?
Diệp Gia Nhu không tức giận, mà chạy nhanh đuổi theo.
May mắn hướng Dương Hoài Lễ là ngõ cụt, có thể bị Diệp Gia Nhu cản lại, nếu không lần sau nàng lại không biết đi nơi nào tìm hắn.
Khi Dương Hoài Lễ đi tới mới phát hiện, không có đường, chỉ có thể xoay người trở về, nhưng vừa quay đầu, Diệp Gia Nhu đã đứng ở đầu ngõ nhỏ, đang lã chã chực khóc nhìn hắn.
Ngõ nhỏ có không ít bãi rác, tuy là một mảnh hỗn độn, nhưng Dương Hoài Lễ đứng giữa ngõ nhỏ, trước sau duy trì một bộ quân tử khiêm khiêm.
Diệp Gia Nhu nhìn đến có chút mê muội, nếu nàng có thể gặp được Dương Hoài Lễ sớm hơn một chút, nàng căn bản không cần lui tới với Trần Tức Viễn.
Nếu nàng không quen Trần Tức Viễn, cũng sẽ không có chuyện Lý Tư Văn làm khó dễ nàng. Nếu tất cả đều không phát sinh, nàng và Dương Hoài Lễ hiện tại đã sớm thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Bốn bề vắng lặng, ngõ nhỏ an tĩnh, đúng là thời cơ tốt để nói chuyện, Diệp Gia Nhu bước vài bước, đi đến trước mặt Dương Hoài Lễ.
"Dương thiếu gia." Diệp Gia Nhu cố nén nước mắt, đáng thương nhìn Dương Hoài Lễ.
Đã có chút thời gian không nhìn thấy Diệp Gia Nhu, Dương Hoài Lễ đột nhiên nhìn đôi mắt nàng, cảm thấy dường như hắn thấy được một hồ nước.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Diệp Gia Nhu, từng đợt gió đêm, hắn đứng bên hồ hoa sen đón gió, hoa sen trong hồ đều khô tàn, mà Diệp Gia Nhu giống như một tiên nữ, đâm vào trong lòng ngực hắn.
Tuy rằng ở trước mắt bao người, hắn rơi vào nan kham, nhưng Diệp Gia Nhu vẫn để lại dấu ấn trong lòng hắn.
Dương Hoài Lễ không khống chế được tâm nguyện muốn tìm Diệp Gia Nhu, sau lần gặp ngẫu nhiên ở hồ sen đó, hắn chậm rãi lui tới với Diệp Gia Nhu.
Lúc sau hắn lấy lý do xin lỗi tặng quà cho Diệp Gia Nhu, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách với Diệp Gia Nhu, bởi vì hắn muốn hiểu biết Diệp Gia Nhu thêm một chút.
Khi cảm tình của hắn đối với Diệp Gia Nhu càng ngày càng sâu, chuẩn bị tỏ tình với Diệp Gia Nhu, đột nhiên bị cảnh tỉnh, hắn từ trong miệng người khác biết được Diệp Gia Nhu vậy mà có liên lụy với Thư ký Chính phủ-Trần Tức Viễn.
Nói Diệp Gia Nhu không màng Trần Tức Viễn có bạn gái đã lớn bụng, còn tình chàng ý thiếp với Trần Tức Viễn, không ngờ bạn gái chính quy tới cửa khóc lóc kể lể.
Diệp Gia Nhu bị nữ nhân mang thai kia chặn ở cổng trường, nữ nhân kia khóc lóc cầu xin Diệp Gia Nhu rời đi Trần Tức Viễn, cho nàng một con đường sống.
Lần đầu nghe thấy tin này, Dương Hoài Lễ còn đánh kẻ nói xấu kia, hắn vốn luôn duy trì bộ dáng ôn nhuận khiêm tốn, lại phá lệ vì Diệp Gia Nhu.
Đánh một trận xong, trên người Dương Hoài Lễ cũng có không ít vết bầm tím, nhưng hắn vẫn trước sau tin tưởng Diệp Gia Nhu, hắn không cảm thấy lời đồn đãi không hay về Diệp Gia Nhu là sự thật.
Đồn đãi càng lâu, càng không chân thật. Dương Hoài Lễ biết rõ đạo lý này, chỉ cần hắn không điều tra rõ ràng chuyện này, hắn liền không dễ tin người khác nói.
Mà khi Dương Hoài Lễ tinh tế điều tra xong, mới phát hiện việc này thật không phải tin đồn vô căn cứ, cũng không phải người ta lung tung nói chuyện.
Trần Tức Viễn phía trước đích thật có một người bạn gái, tên là Lý Tư Văn, hai người bọn họ đã sớm bên nhau, bụng lớn như vậy, sao có thể làm giả mang thai.
Cũng có chút người nhìn thấy Trần Tức Viễn thường xuyên đến cổng trường học tìm Diệp Gia Nhu, nhìn qua quan hệ của bọn họ không cạn.
Những kết quả đó đặt ở trước mặt Dương Hoài Lễ, không thể phủ nhận, Dương Hoài Lễ hoàn toàn băng giá trái tim.
Diệp Gia Nhu là người đầu tiên hắn thích, nhưng đoạn cảm tình này ở khi hắn còn chưa mở miệng, liền không tật mà chết.
Vì không nhớ tới Diệp Gia Nhu, Dương Hoài Lễ tự nhốt trong nhà vài ngày, cũng chưa từng liên hệ với nàng, chính là muốn để bản thân hoàn toàn hết hy vọng.
Hôm nay là lần đầu tiên Dương Hoài Lễ ra cửa, bởi vì bạn bè hẹn không thể chối, hắn đành phải ra cửa. Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải Diệp Gia Nhu ở chỗ này.
Dương Hoài Lễ cho rằng hắn đã buông Diệp Gia Nhu, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn đến nàng, cảm tình trong lòng vẫn dị thường phức tạp.
Có một số việc thật sự không phải nói quên là có thể quên.
Sau khi Diệp Gia Nhu gọi Dương Hoài Lễ lại, chạy chậm đến trước mặt hắn. Tuy là một cái chớp mắt ngắn ngủi, đôi mắt của Diệp Gia Nhu đã đỏ hoe.
Dương Hoài Lễ cúi đầu nhìn Diệp Gia Nhu, trong lòng hắn hỗn loạn, khó tránh khỏi mang ra vài phần ở trên mặt, nhưng ngay sau đó hắn quyết tâm nói: "Ngươi tới làm cái gì?"
Diệp Gia Nhu muốn nói mà nước mắt rơi xuống trước, nàng ở trong lòng Dương Hoài Lễ trước sau vẫn có một chỗ, lúc này lại khóc, trái tim Dương Hoài Lễ liền mềm xuống.
Diệp Gia Nhu khóc một lúc, xuyên thấu qua màn nước mỏng trong mắt nhìn Dương Hoài Lễ, nàng biết nàng yếu thế vẫn khiến trái tim của Dương Hoài Lễ loạn.
"Dương thiếu gia, gần đây ngươi vẫn luôn trốn ta, ta nghĩ có một số việc ta cần phải giải thích rõ ràng với ngươi." Diệp Gia Nhu cắn cắn môi.
Dương Hoài Lễ lúc này trong lòng khẳng định là có hiểu lầm rất lớn về nàng, nhưng hiện tại chỉ cần trực tiếp nói ra, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.
Vừa nghe Diệp Gia Nhu nói, Dương Hoài Lễ liền nhịn không được muốn chạy, chuyện này là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng hắn, hắn không nghĩ đối mặt lột ra.
"Diệp Tam tiểu thư ngươi có chuyện gì cũng không nên nói với ta ta, ta và bạn bè có hẹn, liền đi trước." Dương Hoài Lễ không muốn nghe tiếp, nhấc chân liền đi.
Diệp Gia Nhu sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, nàng vươn tay ngăn cản Dương thiếu gia, nước mắt chảy càng nhiều, trong thanh âm nàng mang theo nồng đậm nức nở.
"Dương thiếu gia, chẳng lẽ ngươi cũng giống những người bên ngoài đó, không phân xanh đỏ đen trắng, liền buộc tội ta, ngay cả nghe ta giải thích một câu cũng không chịu?"
Dương Hoài Lễ vốn mềm lòng thấy Diệp Gia Nhu ủy khuất như vậy, nháy mắt tắt hỏa, ngữ khí của hắn mềm vài phần: "Ngươi còn có cái gì để nói, ta đã biết hết tất cả mọi chuyện."
Diệp Gia Nhu vừa nghe thế, đôi mắt liền sáng lên, nàng thật cẩn thận mà vươn tay, kéo một góc tay áo của Dương Hoài Lễ.
"Dương thiếu gia, trải qua khoảng thời gian trước ở chung với chàng, chuyện khác ta không biết, nhưng ta khẳng định là, người rung động nhất định không chỉ có một mình ta."
Diệp Gia Nhu túm chặt góc tay áo của Dương Hoài Lễ: "Tình cảm giữa chúng ta trong khoảng thời gian này chẳng lẽ chỉ là ảo giác của ta sao?"
"Dương thiếu gia, ta thích chàng thật lâu, chỉ là vẫn luôn không nói ra." Diệp Gia Nhu đỏ mặt, giống một thiếu nữ mới biết yêu lần đầu, nhưng ánh mắt nhìn Dương Hoài Lễ lại nghiêm túc, thành kính.
Bởi vì đột nhiên được Diệp Gia Nhu thổ lộ, tâm thần của Dương Hoài Lễ chấn động, tay chân của hắn lạnh lẽo, toàn bộ máu đều chảy ngược lên đầu, hắn chỉ cảm thấy say.
Bộ dáng đỏ mặt của Diệp Gia Nhu nhìn qua phá lệ động lòng người, trái tim của Dương Hoài Lễ đập lợi hại, nhưng hắn còn thoáng lấy lại tinh thần tới dò hỏi Diệp Gia Nhu chuyện phía trước.
"Ngươi nói thích ta, kia vì sao lại lôi kéo không rõ với Trần Tức Viễn?" Dương Hoài Lễ gấp gáp muốn biết đáp án.
Sắc mặt của Diệp Gia Nhu vốn còn hơi đỏ, lập tức trở nên trắng bệch, nàng giống như đã chịu đả kích lớn, lui ra sau một bước, nhưng vẫn kéo cổ tay áo của Dương Hoài Lễ.
"Dương thiếu gia, ngươi vẫn không tin ta, Trần Tức Viễn là đối tượng xem mắt của tỷ tỷ của ta, ta có thể có quan hệ gì với hắn?"
Diệp Gia Nhu nghiêm túc: "Ngươi nói Lý Tư Văn kia đúng không, ta căn bản không biết nàng tồn tại, đều là Trần Tức Viễn công khai theo đuổi ta, nhưng ta từ chối hắn."
"Lý tiểu thư kia liền bắt lấy điểm này không bỏ, rõ ràng là Trần Tức Viễn không yêu nàng, nhưng nàng lại trách ta, muốn ta nan kham, ngay cả ngươi cũng nghĩ về ta giống như người khác, ta lại đi đâu khóc?"
Phía trước Diệp Gia Nhu còn gọi Trần Tức Viễn là Trần thiếu gia, nhưng ở trước mặt Dương Hoài Lễ, nàng cũng hiểu được nặng nhẹ nhanh chậm, sao có thể lại chọc giận Dương Hoài Lễ.
Diệp Gia Nhu đã sớm chuẩn bị tốt đối sách, nàng vừa gặp Dương Hoài Lễ, liền tránh nặng tìm nhẹ mà nói hết mọi chuyện, những lời nói vừa rồi là nàng đã luyện tập vài lần ở nhà.
Diệp Gia Nhu giải thích hết mọi chuyện, rốt cuộc buông tay áo của Dương Hoài Lễ ra, nàng ngồi xổm trên mặt đất, thương tâm đến khóc, thân hình lung lay, giống như không chống đỡ được nữa.
Dương Hoài Lễ cảm thấy từ khi hắn gặp Diệp Gia Nhu, trái tim của hắn liền không thuộc về bản thân, mỗi lần hắn có chút tâm tư khác, nhưng trong đầu lại luôn có một thanh âm, chính là đối xử tốt với Diệp Gia Nhu.
Bên này, Diệp Gia Nhu khóc vô cùng đáng thương, bên kia, Dương Hoài Lễ bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ đầu Diệp Gia Nhu.
Lúc này, Dương Hoài Lễ đã không để ý lễ nghĩa của quân tử, người thích khóc trước mặt, sao hắn có thể không động dung. Dương Hoài Lễ vươn tay, khẽ ôm Diệp Gia Nhu vào trong ngực.
Nhận thấy được Dương Hoài Lễ an ủi, Diệp Gia Nhu không quan tâm mà ôm lấy eo Dương Hoài Lễ, từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của Diệp Gia Nhu đỏ hoe, tóc ướt dính bên gương mặt. Dương Hoài Lễ thở dài, giơ tay lau nước mắt còn vương trên mặt Diệp Gia Nhu, gạt tóc trên mặt ra.
"Đừng khóc, khóc nhiều đôi mắt không tốt." Dương Hoài Lễ thương tiếc.
Diệp Gia Nhu nhẹ nhàng lắc đầu: "Không quan hệ, chỉ cần Dương thiếu gia không tức giận, Gia Nhu liền an lòng."
Nghe Diệp Gia Nhu nói, Dương Hoài Lễ cười kéo Diệp Gia Nhu lên, đỡ lấy thân thể đứng không vững vì ngồi lâu của nàng.
"Từ giờ trở đi, ta sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, không hề hiểu lầm ngươi." Dương Hoài Lễ không nhịn được mà duỗi tay lại vỗ vỗ đầu Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu vô cùng kinh hỉ: "Thật sự!"
Được đến câu khẳng định của Dương Hoài Lễ, Diệp Gia Nhu đầu tiên là vui vẻ mà cười, ngay sau đó lại cúi đầu, thanh âm thật nhẹ, nhưng vừa đủ để Dương Hoài Lễ nghe được.
"Ở trong lòng ta, người quan trọng nhất, chính là nàng."
Dương Hoài Lễ và Diệp Gia Nhu đứng mặt đối mặt, hẻm nhỏ an tĩnh chỉ có hai người bọn họ, không có người quấy rầy.
Tuy rằng thời tiết âm u, nhưng Dương Hoài Lễ nhìn bộ dáng cúi đầu của Diệp Gia Nhu, trái tim hỗn loạn không được.
***
Có mấy người cả ngày ăn không ngồi rồi, có mấy người liền đang nghiêm túc học tập.
Một đầu khác, Tiệm cơm Tân Thành, khóa giao lưu học thuật đã kết thúc. Học sinh Trung Học Tín Lễ đi ra, Diệp Sở xoa cổ, mới vừa rồi ngồi thật lâu, có chút mệt mỏi.
Doãn Thời Ngôn ở một bên cực kỳ hưng phấn, nàng học khóa quốc văn rất nghiêm túc, thích nhất là biện luận với người khác.
"Không ngờ học sinh Nữ Trung Dực Giáo lợi hại như vậy." Doãn Thời Ngôn có chút không tha, "Nếu có thể nhiều giao lưu học thuật mấy lần thì tốt rồi."
Diệp Sở nói: "Nếu ngươi học đại học đi Bắc Bình, nhất định có thể gặp được rất nhiều người như vậy."
Diệp Sở biết, đời trước, Doãn Thời Ngôn sau liền thi vào Đại học Yến Kinh, nàng còn du học nước ngoài, thường hay viết thư cho Diệp Sở.
Nhưng sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, các nàng liền không còn liên hệ.
Doãn Thời Ngôn gật gật đầu: "Hiện tại còn sớm, không vội suy xét."
"......"
Cửa Tiệm cơm Tân Thành người đến người đi, Diệp Sở giả bộ lơ đãng nhìn xung quanh, nàng không nhìn thấy xe Phủ Đốc Quân.
Hiện tại là 11 giờ, Lục Hoài hẳn là rời đi nơi này, chắc hắn đã đi quảng trường Lầu Canh chuẩn bị.
Diệp Sở yên lòng, nàng trước nay đều không lo lắng về bất cứ chuyện gì Lục Hoài làm.
Diệp Sở cùng người Trung Học Tín Lễ rời đi Tiệm cơm Tân Thành, hôm nay muốn mang theo học sinh Nữ Trung Dực Giáo đi mua sắm.
Có chút đồ chơi mới mẻ luôn xuất hiện ở Thượng Hải trước, chỗ khác đều không thể mua sớm như vậy. Cho nên, học sinh Nữ Trung Dực Giáo vô cùng hứng thú.
Chờ Diệp Sở trở về, sắc trời đã đen. Nàng vào phòng, sửa sang lại tất cả đồ vật một lần, xác nhận không để sót, liền đóng cửa phòng.
Học sinh Nữ Trung Dực Giáo sáng mai liền đi rồi, Diệp Sở chuẩn bị đêm nay liền về nhà, xe của Diệp Công Quán sẽ đến đón nàng.
Diệp Sở đeo túi, đi xuống dưới, thang lầu một đoạn lại một đoạn, bởi vì có chút mệt, dài lâu giống như không có cuối.
Đi tới dưới lầu, Diệp Sở vừa lúc thấy một thân ảnh lạnh lùng, cao lớn đi đến cửa Tiệm cơm Tân Thành. Tuy thân hình của hắn đĩnh bạt, vẫn có thể phát hiện trên mặt hắn mỏi mệt.
Diệp Sở biết Lục Hoài nhất định vội vàng thật lâu vì chuyện hôm nay, không biết sao, trong lòng nàng lại hiện lên một chút lo lắng.
Nàng chợt mở miệng gọi hắn: "Tam thiếu."
Lục Hoài dừng chân, thấy một nữ hài đứng nơi đó. Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn hắn, khuôn mặt ẩn ẩn có lo lắng.
Lục Hoài liếc đồ vật trong tay Diệp Sở một cái: "Ngươi phải đi?"
"Ân, khóa giao lưu học thuật kết thúc." Diệp Sở gật đầu trả lời, "Ta đêm nay liền về Diệp Công Quán."
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Sở, nàng đều tràn đầy sức sống, dường như vĩnh viễn cũng không mệt. Lục Hoài cảm thấy cảm xúc của hắn không tự giác mà thả lỏng.
Mà Diệp Sở biết, Lục Hoài người này luôn đặt an nguy của người khác lên trước, mặc dù lại vội, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề. Đời trước là như thế này, đời này cũng là như thế này.
Thanh âm của Diệp Sở nhu hòa: "Tam thiếu, nghỉ ngơi thật tốt."
"Ta sẽ." Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, cảm xúc không lộ ra ngoài, nhưng đáy mắt lại nổi lên một chút ý cười.
Diệp Sở rời đi Tiệm cơm Tân Thành, Lục Hoài lên thang lầu, hắn đi vào phòng, lại lật xem văn kiện.
Đêm dần khuya, vốn định tiếp tục vội, nhớ lại vừa rồi Diệp Sở nói, Lục Hoài đặt đồ vật trên tay xuống, nằm xuống.
Đêm nay, đêm lạnh như nước, Lục Hoài làm một giấc mộng.
......
Một chiếc ô tô chậm rãi dừng ở cửa Tiệm cơm Tân Thành, Lục Hoài xuống xe, hắn đỡ một nữ tử xuống xe, người nọ mặc một bộ sườn xám.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt của người kia, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy an tâm. Hô hấp của nàng ở gần bên tai, hơi thở của hai người gần sát nhau.
Đó là một buổi tối cuối thu lạnh lẽo.
Có lẽ là bản năng phản ứng của thân thể, hắn theo bản năng mà ôm eo nàng.
Tay của Lục Hoài chặt hơn, ôm vòng lấy cánh tay trắng nõn lộ bên ngoài của nàng, hai người dựa vào nhau, thân thể của nàng cực kỳ mềm mại.
Loại xúc cảm tinh tế này, phảng phất còn ở đầu ngón tay của hắn.
Hai người một đường đi lên trên, tới lầu bốn, Tiệm cơm Tân Thành có chuẩn bị một phòng cho Lục Hoài.
Bọn họ đẩy cửa vào phòng, tất cả tiếng vang bị chặn ở bên ngoài.
Cửa khép lại sau người.
Ân......
Phòng này chỉ có một chiếc giường.