##Khanh: chương này dành tặng namjoon0906~~ ❤❤❤
Diệp Sở đã về phòng nghỉ ngơi, mà đêm nay, chờ đợi Diệp Gia Nhu lại là trừng phạt.
Diệp Quân Chiêu ra lệnh, không ai có thể cầu tình cho Diệp Gia Nhu.
Mấy người hầu kéo Diệp Gia Nhu đến phòng tối của Diệp gia.
Phòng tối chưa từng có người bước vào bị người mở ra, cửa mở "Kẽo kẹt" một tiếng, không khí âm lãnh, trong phòng chợt nổi lên một trận gió, thổi qua cả người rét run.
Diệp Gia Nhu bị người lôi kéo, cơ thể cũng bị khống chế, nàng không thể tránh thoát được. Chỉ có thể ở lúc người hầu định đẩy nàng vào phòng tối, dùng ngón tay bám lấy khung cửa.
"Các ngươi không thể nhốt ta, ta chính là Diệp gia Tam tiểu thư!" Diệp Gia Nhu luống cuống.
Người hầu cũng không có chút nào không đành lòng: "Tam tiểu thư, đây là chỉ thị của lão gia, chúng ta chỉ có thể làm theo, ngài ngoan ngoãn vào đi."
Diệp Gia Nhu giống như bắt được rơm rạ cứu mạng, nàng vội vàng lắc đầu, nói với người hầu kia: "Ngươi lại đi tìm phụ thân, nói giúp ta một câu, phụ thân sẽ không vô tình như vậy."
Người hầu kia vừa mới có chút do dự, một người hầu khác lập tức gõ tỉnh bà: "Lúc này ngươi còn muốn đồng tình cái gì, chuyện của Tam tiểu thư mọi người đều biết trong lòng, ngươi còn muốn cầu tình."
"Những việc này không phải chúng ta có thể nhúng tay, hiện tại lão gia đang nổi giận, chờ ngài ấy hết giận, lại nói cũng không muộn."
Chuyện đêm nay nháo lớn như vậy, mấy người hầu này phải kéo nàng ta đến đây, cho nên đã biết nội tình. Diệp Gia Nhu dám cấu kết với người ngoài bắt cóc thân tỷ tỷ.
Nhưng lão gia đã ra lệnh, người tham dự việc này cần phải giữ kín miệng.
Cho dù như thế, trên đời này không có bức tường nào kín không kẽ hở. Các bà phải đưa Diệp Gia Nhu vào phòng tối, vẫn nghe được tiếng gió, xâu lại thành chuỗi, là có thể đoán được mọi việc.
Bình thường Diệp Gia Nhu liền thích làm ra vẻ, hiện tại còn dám có ý xấu với tỷ tỷ ruột, mọi việc biến thành như bây giờ, có thể trách ai?
Trong phòng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ, cũng không biết bên trong có cái gì.
Diệp Gia Nhu nghĩ thầm, nếu nàng bị nhốt một đêm, không, cho dù chỉ là một giờ, nàng cũng sẽ điên mất.
Càng nghĩ như vậy, Diệp Gia Nhu càng túm chặt khung cửa không buông tay. Nhưng sức của một người sao có thể so với mấy người, cuối cùng Diệp Gia Nhu vẫn bị nhốt vào phòng.
Diệp Gia Nhu mới vừa vào, người bên ngoài liền khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Diệp Gia Nhu càng luống cuống. Khi cửa đóng lại, bên trong hoàn toàn đen nhánh, duỗi tay cũng không thể thấy năm ngón tay.
Diệp Gia Nhu liều mạng đập cửa, tiếng "phanh phanh phanh" vang lên một trận lại một trận.
"Các ngươi mau mở cửa, nếu ta có thể ra ngoài, nhất định sẽ không buông tha các ngươi!" Khôg thể bán thảm, Diệp Gia Nhu chỉ có thể dùng đến uy hiếp.
Đáng tiếc người làm chủ không ở đây, Diệp Gia Nhu lại kêu nhiều cũng vô dụng.
Tay Diệp Gia Nhu đập đến sưng lên, nhưng người bên ngoài vẫn rời đi, bên này vốn có ít người ở, những người này vừa đi, nơi này càng thêm yên tĩnh.
Chờ đến khi tiếng người ngoài cửa không còn, Diệp Gia Nhu hoàn toàn mất đi sức lực, nàng bắt đầu nhìn về phía sau.
Trong phòng hoàn toàn rơi vào hắc ám, cho dù nàng híp mắt nhìn, cũng không thể nhìn rõ.
Cổ họng Diệp Gia Nhu đau rát, trong lòng càng hận đầu sỏ gây tội Diệp Sở. Rõ ràng Diệp Sở biết hết kế hoạch bắt cóc của nàng, còn tương kế tựu kế, đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay.
Nếu Diệp Sở có thể ngoan ngoãn nghe lời, rơi vào bẫy của nàng, sau đó gả cho Tưởng Bá Tuấn, thì đây chẳng phải là chuyện tốt với Diệp Sở sao?
Bỏ qua Tưởng Bá Tuấn không cần, nhất định phải dây dưa với Lục Tam thiếu. Tam thiếu là người Diệp Sở có thể trèo lên được sao?
Tam thiếu quyền cao chức trọng, muốn dạng nữ nhân gì mà không có, sao có thể coi trọng nữ học sinh bình thường như Diệp Sở, chẳng qua là cảm thấy mới mẻ, qua mấy ngày sẽ không thích nữa.
Nàng sẽ nhìn xem, có một ngày, Diệp Sở chắc chắn sẽ bị Tam thiếu vứt bỏ, đến lúc đó nàng sẽ đứng trước mặt Diệp Sở, cười nhạo nàng ta.
Diệp Gia Nhu mua vui trong khổ, chỉ cần nàng vượt qua đêm nay, phụ thân nhất định sẽ nhớ đến nàng, thả nàng ra ngoài.
Diệp Gia Nhu dán cửa ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh lẽo, lại không thể so với trái tim băng giá của nàng.
Đột nhiên có thứ gì đó bò qua chân Diệp Gia Nhu, tay Diệp Gia Nhu còn chống trên mặt đất, thứ kia cũng bò lên mu bàn tay của nàng.
"Con gián!"
Diệp Gia Nhu hét lên một tiếng, bật dậy từ mặt đất, nàng vung tay, hất văng con gián.
Vì không để con gián bò lên váy, Diệp Gia Nhu liều mạng giẫm sàn. Cho dù nàng không nhìn thấy gì, nàng vẫn dậm chân không ngừng.
Diệp Gia Nhu lùi về sau, định lần mò theo khung cửa, đổi chỗ khác dựa vào, tay vừa chạm vào cửa, tơ nhện liền bám vào tay.
Ngón tay truyền đến xúc cảm dính nhớp, Diệp Gia Nhu chỉ cảm thấy rợn người, lại hét toáng lên.
Bởi vì nơi này chưa từng có người đặt chân, nên người quét dọn cũng không đến, tơ nhện giăng khắp nơi.
Diệp Gia Nhu không dám sờ vào bất cứ thứ gì trong phòng, nàng ép bản thân nghĩ lại biểu cảm của Diệp Sở lúc trước, để quên đi tất cả trước mắt.
Diệp Sở giống như trở thành người khác, nàng ta chưa bao giờ nói chuyện lạnh băng với nàng như vậy, còn tát nàng một cái.
Rõ ràng Diệp Sở không chịu chút thương tổn nào, lại còn đối xử với nàng như thế. Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng tức, nàng ôm cánh tay, đứng ở gần cửa.
Trong một góc bỗng nhiên truyền đến tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", Diệp Gia Nhu dùng dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là cái gì. Nhưng cho dù nàng muốn xem nhẹ nó, cũng không thể xem nhẹ được.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy trong phòng yên tĩnh đáng sợ, không ai nói chuyện với nàng, nhưng hiện tại, còn không bằng không có tiếng gì đâu.
Khi một người không nhìn thấy thứ gì, sợ hãi sẽ phóng đại gấp trăm lần. Diệp Gia Nhu liên tục chú ý đến tiếng vang trong góc.
Biết đâu sẽ có càng nhiều thứ khiến nàng sợ hãi ở chỗ nàng không nhìn thấy.
Nàng chỉ có thể ngóng trông hừng đông, có người có thể cứu nàng ra khỏi nơi này.
Nếu Diệp Gia Nhu biết Diệp Sở tức giận sẽ đáng sợ như vậy, nàng sẽ không để Tưởng Bá Tuấn bắt cóc Diệp Sở.
......
Diệp Sở đương nhiên sẽ không để ý đến suy nghĩ của Diệp Gia Nhu, bởi vì đó đều là nàng tự làm tự chịu.
Diệp Sở nghĩ để Diệp Gia Nhu đi một chỗ, nhưng chuyện này không thể làm được trong nửa ngày.
Vì đưa Diệp Gia Nhu đi nơi khác, Diệp Sở tìm đến Vạn Nghi Tuệ, bà ấy thương nàng như mẫu thân, hơn nữa tính tình của bà thẳng thắn, nói chuyện có trọng lượng, có thể góp sức lớn cho việc này.
Thừa dịp Diệp Gia Nhu còn bị nhốt ở phòng tối, Diệp Sở đi đến nhà của Vạn Nghi Tuệ.
Vạn Nghi Tuệ vừa thấy Diệp Sở đến, lập tức kéo nàng vào phòng.
Bà lại an ủi Diệp Sở một phen, nếu không phải trong nhà trùng hợp có việc, bà liền ở lại Diệp gia không đi rồi.
"A Sở, sao con không ở nhà nghỉ ngơi, chạy ra bên ngoài làm gì?" Vạn Nghi Tuệ đau lòng hỏi.
"Bây giờ con đã không có việc gì, chính là có chuyện muốn nhờ đại bá mẫu giúp một chút." Diệp Sở cười khanh khách mà nói, trấn an Vạn Nghi Tuệ một chút.
Vạn Nghi Tuệ trước nay rất cưng chiều Diệp Sở: "A Sở, con muốn làm gì, nói cho ta đi."
Ngữ khí của Diệp Sở kiên định: "Bá mẫu, người biết việc bắt cóc ảnh hưởng rất lớn đến con, Diệp Gia Nhu làm như vậy, thật sự tổn thương trái tim của con."
"Huống hồ người biết tính của phụ thân, hắn tuyệt đối sĩ diện, sẽ không truy cứu đến cùng với Diệp Gia Nhu."
"Nhưng ta nhìn nàng liền phiền lòng, không muốn nàng lắc lư trước mặt ta cả ngày."
Vạn Nghi Tuệ tò mò hỏi: "A Sở, có phải con nghĩ ra phương pháp gì hay không, hay là gặp phải khó xử gì?"
Diệp Sở không hề dấu diếm Vạn Nghi Tuệ, nàng nói hết kế hoạch của mình với Vạn Nghi Tuệ.
"Diệp Gia Nhu là kẻ hay gây chuyện, nơi chốn không buông tha cho con, nàng nhất định sẽ không cam chịu bỏ qua, con muốn khiến nàng rời khỏi Thượng Hải, đưa nàng đến Bắc Bình."
Diệp Sở nói tiếp: "Tâm tư của Diệp Gia Nhu cũng không đặt ở học tập, thành tích của nàng không tốt, con muốn mượn cớ này đưa nàng đến trường Nữ trung Bắc Bình bổ túc."
Diệp Sở không nói ra kế hoạch sau của nàng, nàng lấy danh nghĩa học bổ túc đưa Diệp Gia Nhu đến Bắc Bình, kỳ thật là giam lỏng Diệp Gia Nhu.
Nếu Diệp Gia Nhu muốn học tập, liền tìm gia sư đến dạy. Nếu nàng không muốn học, liền nhốt nàng trong nhà, cửa cũng không cần bước qua.
Diệp Gia Nhu là một quân cờ phi thường quan trọng, ở thời cơ thích hợp, nàng có thể dẫn ra Mạc Thanh Hàn.
Nếu Mạc Thanh Hàn vẫn luôn ẩn núp, âm thầm gian lận sau lưng. Địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, sẽ rất khó đối phó. Diệp Sở tính toán để Mạc Thanh Hàn xuất hiện trước tiên, như vậy có thể đấu ở bên ngoài.
Chờ đến khi Mạc Thanh Hàn xuất hiện, hơn nữa dưới sự khống chế của bọn họ, lại xử lý Diệp Gia Nhu cũng không muộn.
Nhưng hiện tại không rõ hành tung của Mạc Thanh Hàn, không ai biết hắn ở nơi nào. Diệp Sở biết, lúc trước Mạc Thanh Hàn và Lục Hoài từng giao thủ vài lần, chứng minh hắn đã có ý xấu, sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Diệp Sở biết rõ, Mạc Thanh Hàn chỉ hoạt động ở Khu Hoa Đông, cho nên đưa Diệp Gia Nhu đi Bắc Bình là lựa chọn tốt nhất. Diệp Gia Nhu bị nhốt trong nhà riêng sẽ không có khả năng gây ra sóng gió.
Bởi vậy, Diệp Sở cũng không định hoàn toàn phế bỏ Diệp Gia Nhu bây giờ, nàng ta còn có chút tác dụng với Diệp Sở.
Diệp Sở kéo tay Vạn Nghi Tuệ: "Đại bá mẫu, con sẽ để ý chỗ phụ thân, ở thời khắc mấu chốt, còn cần người giúp con một chút."
Vạn Nghi Tuệ nghe Diệp Sở nói xong gật đầu liên tục, nàng biết tính của Diệp Quân Chiêu, rất sĩ diện, việc đưa Diệp Gia Nhu đi Bắc Bình còn cần chậm rãi dàn xếp.
"Việc này không cần con nói, ta cũng sẽ hỗ trợ. A Sở, con cứ yên tâm đi." Vạn Nghi Tuệ thương yêu Diệp Sở nhất, nhờ bà nói giúp, đương nhiên không thành vấn đề.
Diệp Sở ở lại nhà đại bá mẫu ăn cơm xong, mới trở về Diệp Công Quán.
......
Lục Hoài nói mấy ngày nay hắn có việc, dặn Diệp Sở có chuyện liền gọi điện thoại cho Phủ Đốc Quân, sẽ có người đến giúp nàng.
Tối đó, bởi vì vội vàng xử lý việc kế tiếp, Diệp Sở cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Hiện tại, nàng không bận gì, mới nhớ lại lời nói cuả Lục Hoài, nghĩ đến việc trong miệng hắn là việc gì.
Diệp Sở nhìn lịch, ngày tháng trên lịch rất quen thuộc với nàng.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng.
Là ngày sinh nhật của mẫu thân của Lục Hoài.
Đời trước, khi Diệp Sở ở Phủ Đốc Quân, Lục Hoài đã nói những việc này với nàng. Mẫu thân hắn qua đời từ rất sớm, hắn trước nay rất quý trọng chiếc đồng hồ quả quýt của mẫu thân.
Cho nên, Lục Hoài vẫn luôn chiếu cố muội muội còn nhỏ của hắn, nhưng muội muội của hắn lại chết trong một lần ngoài ý muốn. Diệp Sở cũng chưa từng gặp muội muội của hắn.
Lục Hoài luôn đơn độc một mình, trầm mặc ít lời. Nhưng Diệp Sở biết, một mình hắn phải gánh vác rất nhiều thứ.
Lục Đốc Quân hoặc những người khác, đều tế bái vào ngày giỗ, nhưng Lục Hoài thường đi vào sinh nhật, giống như bà ấy vẫn còn tồn tại.
Mỗi năm, sinh nhật của mẫu thân, Lục Hoài đều sẽ mang Diệp Sở đi nghĩa địa. Đây là thói quen của Lục Hoài, sau này, trong thói quen ấy có thêm Diệp Sở.
Mà đời này, năm nay đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Diệp Sở phát hiện nàng đắm chìm trong hồi ức đã quá lâu, nàng rất nhanh liền bình phục tinh thần.
Bởi vì không nuốn lại hồi ức quá khứ, nàng cất lịch đi, không dám nhìn nữa.
Lúc nào đó của đời trước, Diệp Sở có thể cảm nhận được sự thống khổ trong nội tâm hắn. Rõ ràng trong lòng Lục Hoài có rất nhiều tâm sự, hắn lại chưa từng nhắc đến.
Nhưng, chính nàng cũng không khác hắn. Việc gì cũng giấu trong lòng.
Diệp Sở tự giễu cười, người khác cho rằng bọn họ là vợ chồng thân mật nhất, ai có thể biết được, hai người kia trong âm thầm đều giữ trầm mặc.
Trừ khi hắn dạy nàng, lúc khác hắn đều không nói ra chuyện trong lòng.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách truyền đến, Diệp Sở quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết khi nào thì trời mưa.
Mưa phùn kéo dài, có lẽ bởi vì mùa đông, không khí lạnh như băng. Độ ấm trong phòng cũng thấp hơn không ít, còn mang theo cảm giác ẩm ướt.
Nhưng từ khi trọng sinh, tâm tính của Diệp Sở đã khác với trước.
Diệp Sở nhìn mưa vẫn luôn rơi, nghe tiếng mưa rơi rất nhỏ, trong lòng chợt an tĩnh.
Nàng chỉ hy vọng đời này, mỗi việc đều phát triển theo hướng tốt.
......
Phủ Đốc Quân.
Thư phòng, trên bàn đặt một ít văn kiện, Lục Hoài an tĩnh ngồi, trong tay cầm một chiếc bút máy.
Một lát sau, Lục Hoài buông bút, từ trong túi lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt kia, nhẹ nhàng bật nắp đậy đồng hồ, nhìn thoáng qua thời gian, lại đóng nắp lại.
Hắn đã chuẩn bị từ sớm, hiện tại phải rời khỏi Thượng Hải.
Ngón tay Lục Hoài nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ quả quýt, xúc cảm cứng rắn, lạnh băng nhắc nhở hắn rất nhiều việc. Trong mắt hắn thu liễm cảm xúc, nhanh chóng nhét đồng hồ quả quýt vào túi.
Việc phải làm lúc sau rất nhiều, Lục Hoài không thể mất tập trung.
Hôm nay là sinh nhật của mẫu thân của hắn, hắn cần đi nghĩa địa một chuyến.
Cho nên, mấy ngày trước, Lục Hoài đã sắp xếp công việc ổn thỏa. Dù hắn rời đi Thượng Hải, tất cả cũng sẽ không bị quấy rầy.
Lục Hoài đi ra thư phòng, hắn vừa mặc áo khoác, vừa đi xuống tầng.
Lúc này, điện thoại Phủ Đốc Quân đột nhiên vang lên.
Bởi vì giờ phút này rất an tĩnh, tiếng chuông điện thoại nghe có chút chói tai.
Lục Hoài dừng bước, nghe điện thoại.
Không chờ hắn mở miệng, người bên kia liền nói: "Tam thiếu có ở đây không?" Thanh âm rất vội vàng, nghe như là có chuyện quan trọng.
Lục Hoài trầm giọng nói: "Là ta."
Người nọ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tam thiếu, tiểu thư xảy ra chuyện."
Lục Hoài căng thẳng: "Làm sao vậy?"
Người nọ nói: "Cảm xúc của nàng rất không ổn định, bác sĩ chỉ có thể tiêm thuốc an thần cho nàng."
Lục Hoài ổn định người nọ: "Bảo vệ tiểu thư, ta sẽ đến ngay."
Người nọ cực kỳ nghiêm túc: "Vâng, Tam thiếu."
Gác điện thoại, Lục Hoài bước nhanh ra phủ, lập tức lên xe. Tài xế đã đợi ở bên ngoài, hắn ngồi xuống, ô tô chậm rãi khởi động.
Lục Hoài mở miệng: "Đi viện điều dưỡng trước."
Tài xế nói: "Vâng."
Muội muội của Lục Hoài ở trong viện điều dưỡng, hắn vốn chuẩn bị đi nghĩa địa trước, lại đi viện điều dưỡng thăm nàng. Hiện tại, hắn lâm thời sửa lại chủ ý.
Lục Hoài rất lo lắng, hắn không biết bên kia đã xảy ra việc gì.
Lúc ô tô đi ra Thượng Hải, trời chợt mưa nhỏ.
Ô tô chạy thẳng về phía trước, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, nghe qua thanh lãnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người bình tĩnh hơn.
Lục Hoài nghe tiếng mưa rơi, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trận mưa này miễn cưỡng bình phục tâm tình của hắn.
Chờ đến khi ô tô chạy đến viện điều dưỡng, đã là ba giờ chiều.
Vì bảo vệ an toàn của nàng, bọn họ tìm một khu điều dưỡng ở Chiết Giang. Viện điều dưỡng này cách xa Thượng Hải và Nam Kinh, đương nhiên cũng rời xa những phân tranh.
Nhưng việc này cực kỳ bảo mật, Lục gia phong tỏa tất cả tin tức với bên ngoài.
Chỉ có thân tín của Lục gia mới biết chuyện này.
Người canh giữ bên cạnh muội muội của Lục Hoài, cách mấy ngày sẽ báo cáo với hắn.
Mà cách một đoạn thời gian, Lục Hoài sẽ đi viện điều dưỡng thăm nàng. Thân thể của nàng có khi tốt, có khi xấu, luôn là không xác định.
Nhưng nàng không muốn bọn họ lo lắng, nên cho dù thân thể không thoải mái, cũng sẽ không nói cho người khác.
Xe đã chạy đến chân núi nơi viện điều dưỡng, nơi này giống như trên không trung, trời không mưa, thời tiết rất tốt, nhiệt độ không khí hơi cao một chút.
Chỗ này rất hẻo lánh, càng đi lên núi, càng yên tĩnh quạnh quẽ.
Ô tô đến gần cửa viện điều dưỡng, tốc độ liền chậm lại.
Thủ vệ nhận ra đây là xe Phủ Đốc Quân, nhìn thoáng qua trong xe, lại thoáng nhìn mặt Lục Hoài, xác định an toàn, thuận lợi cho đi vào.
Xe dừng dưới một tòa nhà, Lục Hoài nhanh chóng xuống xe.
Hoàn cảnh trong viện điều dưỡng rất tốt, đứng ở trong viện, có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy từ trong rừng.
Lục Hoài đi vào tòa nhà kia, lúc trước hắn đã đến nhiều lần, hiện tại đã vô cùng quen thuộc.
Tòa nhà không cao, cấu tạo bên trong cũng không phức tạp.
Lục Hoài rẽ một lần, lại đi qua hành lang khá dài. Người trong đây không nhiều lắm, tiếng vang rất nhỏ, nên càng yên tĩnh hơn.
Cuối hành lang có một phòng, hắn lập tức đi đến chỗ đó.
Phảng phất biết Lục Hoài muốn đến, cửa phòng cũng không khóa.
Lục Hoài nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cửa mở, hắn chậm rãi bước vào.
Trong phòng sáng ngời, có một thiếu nữ đứng ngược sáng, nàng đang nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng lọt vào trong phòng.
Thân thể nàng mảnh khảnh, quần áo ở trên người nàng càng có vẻ to rộng hơn.
Nghe được tiếng mở cửa, nàng chậm rãi xoay người.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn qua thân thể cũng không tốt. Tuy gương mặt nàng tinh xảo, lại quanh quẩn sự ưu phiền.
Nàng là nữ hài được Lục gia dốc lòng chiếu cố, muôn vàn bảo vệ.
Lục Hoài mở miệng gọi nàng.
"A Cửu."