NHẬT KÝ NUÔNG CHIỀU NỮ PHỤ THỜI DÂN QUỐC

Đêm đông, trời đặc biệt lạnh. Diệp Sở bận rộn nãy giờ, bây giờ dừng lại, mới cảm thấy trời lạnh đến mức nào.

Xe của Lục Hoài dừng ở đó, nàng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Độ ấm trong xe cao hơn bên ngoài, Diệp Sở ngồi một lúc, cơ thể mới ấm hơn.

Xe chở Tưởng Bá Tuấn đã đi rồi, đi đến phòng tuần bộ. Ngoài miếu còn đỗ mấy chiếc xe, bên trong đều là thuộc hạ của Lục Hoài.

Diệp Sở lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn, hiện giờ đã là 11 giờ đêm. Người Diệp Công Quán hẳn đã rất lo lắng, nếu không tìm được lý do thì không thể trở về được.

Lúc này, Lục Hoài ngồi vào xe, phát hiện Diệp Sở đang nhìn đồng hồ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt của nàng, động tác hơi khựng lại.

Diệp Sở đoán hắn nhất định cảm thấy chiếc đồng hồ quả quýt này quen mắt, nàng vội nói: "Chiếc đồng hồ quả quýt này là đường ca tặng cho ta."

Lục Hoài không nói gì, quét mắt qua mặt nàng, đối diện với ánh mắt của nàng.

Diệp Sở lại nói: "Chiếc đồng hồ này rất bình thường, tuy giống với chiếc của Tam thiếu, nhưng kém hơn nhiều."

Lục Hoài cười như không cười: "Ngươi còn nhớ rõ?"

Diệp Sở nghẹn họng.

Nàng không muốn Lục Hoài cảm thấy nàng cố ý mua đồng hồ quả quýt giống hắn, mới giải thích như vậy.

Không ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại để Lục Hoài biết, nàng vẫn nhớ vật lưu niệm của hắn.

Đương nhiên, Diệp Sở không thể biện giải rằng, nàng chẳng những nhớ rõ chiếc đồng hồ kia, mà còn có ấn tượng khắc sâu.

Diệp Sở nói: "Trí nhớ của ta không tệ, học thuộc lòng bài học rất nhanh."

"Đã nhìn ra." Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, "Trí nhớ của ngươi khá tốt."

Lục Hoài khởi động ô tô, hai người cùng nhìn về phía trước. Ô tô bắt đầu chạy đến Diệp Công Quán, đêm nay thật yên tĩnh.

Diệp Sở hỏi: "Tam thiếu đến đây lúc nào?"

Những việc Diệp Sở vừa làm có chút kiêu ngạo, nhưng đó là trong tình huống nàng không biết Lục Hoài ở đây. Không hiểu sao, ở trước mặt hắn, nàng luôn có chút câu nệ.

Cho nên, nàng mới muốn biết Lục Hoài đến khi nào, như vậy có thể đoán xem, hắn nhìn thấy bao nhiêu.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, không trả lời, hắn quay lại nhìn đường.

Diệp Sở không có cách gì, chỉ có thể hỏi lại: "Những việc ta vừa làm, ngài đều nhìn thấy?"

Lục Hoài đương nhiên sẽ không phủ nhận: "Ân, đều nhìn thấy."

Lá gan của Diệp Sở rõ ràng rất lớn, đối với những kẻ bắt cóc không chút lưu tình, lại không muốn để hắn biết. Bộ dáng này thật là...... đáng yêu.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ.

Tai Diệp Sở nóng lên, bị nàng đoán trúng, hắn quả nhiên nhìn thấy tất cả. Chính nàng cũng không nghĩ đến, kỳ thật hiện tại Lục Hoài và nàng chỉ gần coi như là bạn bè, vì sao nàng sẽ để ý cái này.

Không ngờ, giây tiếp theo, Lục Hoài chợt mở miệng.

"Ngươi làm rất tốt."

Diệp Sở ngẩn ra: "Phải không?"

Lục Hoài liếc nàng: "Tuy đây chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng có thể nhìn ra ngươi làm việc trật tự rõ ràng, sẽ không mềm lòng với kẻ địch."

"Lần sau nếu gặp việc càng quan trọng, cũng phải có tâm tính như vậy mới được."

Diệp Sở tăng lớn giọng nói: "Hiểu rõ."

Lời này của Lục Hoài khiến nàng không thể hồ nháo nữa. Hắn cũng không biết nguy hiểm sẽ xảy ra trong tương lai, những việc đó chỉ có một mình nàng biết.

Loại tâm tính này xác thật nên dùng để đối đãi với kẻ địch thật sự.

Lục Hoài chuyên chú lái xe, Diệp Sở cũng không tiếp tục mở miệng. Hiện tại hắn ngồi bên cạnh nàng, lúc đi qua đường Scott, nàng có chút hoảng hốt.

Đời trước, bọn họ chết do gặp tai nạn giao thông ở chỗ này.

Khi đó, Diệp Sở và Lục Hoài từ Phủ Đốc Quân ở Nam Kinh trở về Thượng Hải, đến tìm Thẩm Cửu.

Lục Hoài đã trở thành Đốc Quân, phải quản việc của cả vài tỉnh, cả ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Việc ở Bến Thượng Hải, hắn không thể phân tâm ra để quản.

Thẩm Cửu rời Thanh Hội, tiếp nhận Khách sạn Hòa Bình.

Vừa mới bắt đầu, bởi vì Thẩm Cửu từng là đầu lĩnh của Thanh Hội, không ai tin phục. Nhưng nửa năm sau, hắn làm việc không nghiêng không lệch, dù là người của Thanh Hội hay người khác, hắn đều sẽ không bất công, lúc này mới ổn định trật tự Bến Thượng Hải.

Hôm ấy, trên đường đi Khách sạn Hòa Bình, Lục Hoài và Diệp Sở bị người ám hại. Lúc ấy, bởi vì lại nhìn thấy Diệp Công Quán nên Diệp Sở mất cảnh giác, thất thần.

Nhưng lúc ấy Lục Hoài cũng không phát hiện phía sau có người, mà nàng biết, trước nay hắn cực kỳ cảnh giác.

Khi ấy, vì sao hắn lại thất thần?

Nhưng mà, người muốn bọn họ chết rốt cuộc là Mạc Thanh Hàn hay là kẻ địch khác, đến nay nàng cũng không biết được.

......

Suy nghĩ của Diệp Sở bay xa, lúc này, lại nghe thấy giọng nói của Lục Hoài.

"Diệp Sở." Lục Hoài chợt gọi nàng.

"Ân?" Diệp Sở lập tức phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn Lục Hoài, nhìn thấy sống mũi cao thẳng của hắn, sườn mặt thanh tuyển, khí chất lạnh lùng.

Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày tiếp ta khá bận, khả năng không thể nghe điện thoại của ngươi."

Diệp Sở sửng sốt vài giây mới gật đầu: "Ta biết."

Lục Hoài lại nói: "Nếu ngươi có việc, liền gọi cho Phủ Đốc Quân, nói ngươi là Diệp Nhị tiểu thư, sẽ có người đến giúp ngươi."

Diệp Sở ngẩn ra, nàng không biết nên trả lời như thế nào. Lục Hoài nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng sẽ sắp xếp mọi việc thay nàng.

Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu: "Cảm ơn."

Lục Hoài: "Không cần khách khí."

Xe của Lục Hoài đã chạy đến con đường gần Diệp Công Quán, càng lúc càng gần cửa. Diệp Sở có thể nhìn thấy từ xa, phụ mẫu nàng đang đứng ở cửa, còn có đại bá mẫu.

Lục Hoài cười: "Diệp Sở, chuẩn bị diễn kịch cùng ta chưa?"

Diệp Sở quay đầu, đối diện với Lục Hoài, nàng cũng cười: "Ân, chuẩn bị xong."

Xe của Lục Hoài dừng lại. Hắn xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Diệp Sở.

Diệp Sở nhìn Lục Hoài, chậm rãi xuống xe, giống như bị kinh hách, bước chân có chút không xong. Lục Hoài không khỏi cong khóe miệng, lúc xoay người, lại khôi phục lạnh nhạt.

Lục Hoài nhìn phụ mẫu của Diệp Sở: "Ta đưa Diệp Nhị tiểu thư về đến."

Diệp Quân Chiêu và Tô Lan nhìn Diệp Sở, chỉ thấy quần áo nàng chỉnh tề, nhìn qua không chịu quá nhiều khổ, nhưng trên mặt nàng lại mang theo một ít ủy khuất.

Bọn họ căng thẳng, Tô Lan vội vàng ôm lấy Diệp Sở.

Diệp Quân Chiêu nói với Lục Hoài: "Cảm ơn Tam thiếu trợ giúp, Diệp gia vô cùng cảm kích."

"Người của ta đã bắt bọn bắt cóc đến phòng tuần bộ." Thần sắc của Lục Hoài nhàn nhạt, "Diệp Nhị tiểu thư không bị tổn hại gì, nhưng nàng lại bị kinh hách rất lớn."

Ngữ khia của Lục Hoài mang theo một ít hiếp bức: "Hy vọng ngài có thể bảo vệ tốt Diệp Nhị tiểu thư, cũng ép chuyện này xuống."

Diệp Quân Chiêu: "Đó là đương nhiên."

Diệp Sở là cô nương được sủng ái nhất Diệp gia, không cần Lục Hoài nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ giải quyết tất cả.

"Ân, ta đi trước." Ánh mắt của Lục Hoài dừng trên người Diệp Sở, giờ phút này nàng đang được mẫu thân ôm.

Thân thể Diệp Sở run nhè nhẹ, kỹ thuật diễn của nàng đạt mười phần, thoạt nhìn rất chân thật. Nếu Lục Hoài không biết sự tình, cũng sẽ tin nàng.

Đáy mắt Lục Hoài chứa ý cười không dễ phát hiện.

Ô tô rời đi Diệp Công Quán, chạy về Phủ Đốc Quân.

......

Diệp Sở và Lục Hoài nói mấy câu liền quyết định lý do đối ngoại về vụ bắt cóc này, hai người có chung một suy nghĩ.

Một giây trước, Tưởng Bá Tuấn còn bị súng chỉ vào, hiện tại đã sớm bị dọa phá gan, đến khi thuộc hạ của Lục Hoài kéo hắn đi, cũng không hề phản ứng.

Chờ đến khi bị kéo đến bên xe, hắn mới phát hiện, người những người đó đang gọi chính là con trai của Đốc Quân, Lục Tam thiếu.

Diệp Gia Nhu từng nói với Tưởng Bá Tuấn, Lục Tam thiếu là bạn của Diệp Sở, Diệp Sở gặp khó khăn, Lục Tam thiếu nhất định sẽ ra mặt cho Diệp Sở.

Hiện tại hắn làm nhiều việc bất lợi với Diệp Sở như vậy, toàn bộ đều rơi vào mắt Lục Tam thiếu, có thể nghĩ kết cục của hắn sẽ thế nào.

Diệp Sở này nơi nào là người bớt lo a, vừa nhìn Lục Tam thiếu và Diệp Sở liền biết không phải bạn bè bình thường, bạn bè gì sẽ chạy tới vùng ngoại ô hoang vu vào buổi tối để cứu người chứ.

Diệp Sở chỉ là một nữ học sinh Bến Thượng Hải, bằng cách nào mà có được súng thật, khẳng định là Tam thiếu cho nàng ta.

Tưởng Bá Tuấn cách cửa xe càng lúc càng gần, hắn đã bất chấp mặt mũi, dùng một chân chống cửa xe, nghiêng đầu hướng đến miếu nát kêu: "Tam thiếu! Ngài nghe ta giải thích!"

"Ta là người bị hại, ta chỉ là một người bình thường mới đến Thượng Hải, tất cả đều có chủ mưu sau lưng. Có người sai khiến ta!"

Vì rũ sạch quan hệ với mình, Tưởng Bá Tuấn nhanh chóng thọc ra Diệp Gia Nhu, cho dù Diệp Gia Nhu là biểu muội của hắn, nhưng tai vạ đến nơi từng người bay, ai còn lo lắng này đó.

Đáng tiếc Tưởng Bá Tuấn không thể nào được đến đáp lại, thuộc hạ của Lục Hoài chống súng vào eo hắn, hàn khí bức người: "Nói thêm một câu nữa, ta liền nổ súng."

Tưởng Bá Tuấn còn muốn xin tha, nghe thấy thế, lời nói khựng lại, lưng phát lạnh, nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Cửa xe khép lại, "phanh" một tiếng.

Tưởng Bá Tuấn bị nhốt trong chiếc xe hẹp hòi, hắn cực kỳ khẩn trương, mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống từ trán, lại không dám phát ra âm thanh.

Bọn bắt cóc hắn thuê cũng đi ra từ trong miếu, giống như hắn, ngồi vào chiếc xe phía trước.

Người của Tam thiếu cũng nhìn chằm chằm bọn hắn.

Trên mặt bọn bắt cóc mang theo nụ cười lấy lòng, lúc đánh hắn thì hung thần ác sát, hiện tại hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

Bọn họ cong đầu cúi người, khiến Tưởng Bá Tuấn suýt chút nữa quên mất bọn họ là lưu manh.

Không biết qua bao lâu, cửa xe mở ra, có người ngồi xuống ghế điều khiển, thân xe lay động một chút, tài xế khởi động xe, chạy lên phía trước.

Lúc này, Tưởng Bá Tuấn còn có cái gì không rõ, hắn thật sự bị người chơi, rõ ràng là Diệp Sở và Lục Tam thiếu đã thông đồng trước, chính là muốn lừa hắn.

"Đại ca, ta bị oan uổng, các vị cũng nhìn thấy bọn bắt cóc kia không chút lưu tình với ta, rõ ràng không chịu sự khống chế của ta."

Tưởng Bá Tuấn nhìn xe càng chạy càng nhanh, trong lòng nóng nảy, chỉ có thể mở miệng bắt lấy cơ hội cuối cùng.

"Một người trói gà không chặt như ta, có thể làm gì Diệp Nhị tiểu thư chứ."

"Các vị đều nhìn thấy nàng ta đối xử với ta như thế nào, ta là đơn phương bị ẩu đả, căn bản không thể đánh trả a."

Tưởng Bá Tuấn nỗ lực tẩy sạch tội lỗi của mình, Diệp Sở hoàn toàn không chịu thương tổn, sao có thể nói là hắn làm chuyện xấu đâu?

Người bị Tưởng Bá Tuấn gọi đại ca nhăn mày, tùy tiện móc ra một chiếc khăn từ ngăn để đồ, nhét vào miệng Tưởng Bá Tuấn.

"Ngươi giữ lại những lời này để nói ở phòng tuần bộ đi. Hiện tại câm miệng cho ta." Vị "đại ca" kia không kiên nhẫn nói một câu.

Miệng Tưởng Bá Tuấn bị nhét khăn, tràn đầy miệng.

Hiện tại lại nghe thấy ba chữ phòng tuần bộ, hắn sợ tới mức lạnh cả người, cơ thể không thể khống chế mà run rẩy

Lần này vào phòng tuần bộ, sẽ không dễ dàng đi ra.

Trong lòng Tưởng Bá Tuấn mắng chết Diệp Gia Nhu, hắn đã quyết định. Hắn vừa vào phòng tuần bộ, sẽ khai Diệp Gia Nhu ra trước tiên.

Lại là kiến trúc quen thuộc, lần này là lần thứ hai Tưởng Bá Tuấn đến.

Người của Lục Hoài đã sớm chào hỏi với phòng tuần bộ, Tưởng Bá Tuấn vừa đến, cảnh sát giữ cửa liền bắt Tưởng Bá Tuấn đi vào.

Cảnh sát đè nặng Tưởng Bá Tuấn không chút lưu tình, một tay kéo hắn đến phòng thẩm vấn. Tưởng Bá Tuấn bị người đẩy vào phòng.

Bên trong phòng thẩm vấn chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế dựa, Tưởng Bá Tuấn bị ép ngồi xuống một chiếc ghế trong đó.

Khăn trong miệng đã được lấy ra, miệng Tưởng Bá Tuấn rốt cuộc tự do.

Câu nói đầu tiên của Tưởng Bá Tuấn chính là kêu oan: "Cảnh sát, ta thật sự bị người sai khiến, nếu không sao ta có thể làm ra việc như vậy đâu?"

Tưởng Bá Tuấn ngẩng đầu nhìn, cảnh sát họ Tất thẩm vấn lần này lại là người quen. Chính là người nói cho hắn nghe về mấy vị đại lão của Bến Thượng Hải.

"Lại là ngươi a." Cảnh sát họ Tất nhìn thoáng qua Tưởng Bá Tuấn.

Trên mặt Tưởng Bá Tuấn vui vẻ, xem ra lần trước đến phòng tuần bộ không uổng công, nếu cảnh sát Tất có thể niệm tình lần trước, thả hắn một con ngựa thì quá tốt.

"Cảnh sát Tất, ta thật sự bị oan uổng, nếu ta khai ra chủ mưu sau lưng, thì có thể được xử trí nhẹ hơn không?"

Tưởng Bá Tuấn gấp gáp muốn nói ra chuyện Diệp Gia Nhu xúi giục hắn.

"Này cần phải xem biểu hiện của ngươi, nếu ngươi có thể nói ra tất cả, thì có lẽ ta có thể cầu tình giúp ngươi."

Ngoài miệng cảnh sát Tất nói như vậy, nhưng trong lòng thì không nghĩ thế, bởi vì người của Tam thiếu đã lên tiếng, muốn để Tưởng Bá Tuấn ngồi tù mấy năm.

Nghe vậy, Tưởng Bá Tuấn liên tục gật đầu, nói ra những gì hắn và Diệp Gia Nhu đã nói.

"Ta vốn sống rất tốt ở Tô Châu, nhưng Diệp Gia Nhu gọi điện thoại cho ta, nói là tìm ta có việc."

"Nàng là biểu muội của ta, sao ta có thể không đến a."

Tưởng Bá Tuấn kể lại từ đầu.

Hắn phải rũ sạch quan hệ với mọi việc đã xảy ra lúc trước.

"Diệp Gia Nhu, có phải là muội muội của Diệp Nhị tiểu thư hay không?" Cảnh sát Tất hỏi một câu.

"Đúng vậy, Diệp Gia Nhu rất tàn nhẫn, rõ ràng là nàng ta ghen ghét Diệp Nhị tiểu thư, lại lấy ta làm thương súng, bảo ta đi câu dẫn Diệp Nhị tiểu thư, nhưng sao ta có thể đồng ý được, đều do nàng không ngừng xúi giục ta."

"Ta chỉ là một thị dân muốn một cuộc sống bình an, làm sao có thể nghĩ ra kế hoạch ác độc như vậy, nhất định là Diệp Gia Nhu oán hận chất chứa đã lâu, muốn huỷ hoại Diệp Nhị tiểu thư."

Hai, ba câu của Tưởng Bá Tuấn đều vòng không đến trọng điểm, cảnh sát Tất nhăn mày, gõ bàn.

"Ngươi nói về việc lần này đi, ngươi cố ý theo đuôi Diệp Nhị tiểu thư, là muốn làm gì nàng?"

Tưởng Bá Tuấn hô to oan uổng: "Không phải ta muốn làm như vậy, kế hoạch này là Diệp Gia Nhu nói cho ta. Nàng ta bảo ta thuê bọn bắt cóc, làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thanh danh của Diệp Nhị tiểu thư bị hỏng, là có thể gả cho ta."

"Ta tuyệt đối không muốn làm gì Diệp Nhị tiểu thư, chỉ là sau khi cứu nàng từ tay bọn bắt cóc, thì đợi đến hừng đông mới về Diệp Công Quán."

Tưởng Bá Tuấn liên tục lắc đầu, rũ sạch tội lỗi.

"Ai trả tiền thuê bọn bắt cóc?" Tất cảnh sát hỏi.

"Ta trả." Tưởng Bá Tuấn đáp.

"Ai liên hệ với bọn bắt cóc?"

"Ta."

"Ai làm hiện trường bắt cóc với bọn bắt cóc?"

"Ta."

Cảnh sát Tất buông tay: "Này không phải xong, ngươi và bọn bắt cóc nói không hề giống nhau."

"Bọn họ chỉ biết Tưởng công tử ngươi, căn bản không biết còn có một nữ nhân khác."

Tưởng Bá Tuấn sửng sốt, lúc này mới nhận ra hắn bị Diệp Gia Nhu chơi một vố.

Như vậy vừa thấy, người gặp bọn bắt cóc chỉ có hắn, Diệp Gia Nhu lại đứng ngoài cuộc.

"Đây đều là âm mưu a, cảnh sát Tất ngài nhất định phải chộp Diệp Gia Nhu đến khảo vấn, như vậy nhất định có thể hỏi ra đầu đuôi."

Tưởng Bá Tuấn nhanh chóng đưa ra chủ ý, dựa vào đâu mà hắn phải lo lắng hãi hùng ở phòng tuần bộ, còn Diệp Gia Nhu lại bình an ở nhà.

"Chúng ta không thể tùy tiện bắt người. Ngươi bảo chúng ta bắt, chúng ta liền bắt sao, ngươi phải cung cấp chứng cứ, nếu không có, ta hoài nghi đây là ngươi tự biên tự diễn."

Giọng nói của cảnh sát Tất trầm xuống, hắn vỗ mạnh lên bàn.

Tưởng Bá Tuấn trợn tròn mắt, đều do lúc ấy hắn nghĩ, Diệp Gia Nhu là nữ hài tử, không cần lui tới với bọn bắt cóc đó.

Những việc cần ra mặt đều do hắn làm, kể cả là trả tiền đặt cọc, hay là thương lượng kế hoạch, hay là nghiên cứu địa hình, đều là một mình hắn làm.

Diệp Gia Nhu lại không dính chút vết bẩn nào.

Tưởng Bá Tuấn nghĩ phá đầu, mới nghĩ ra một phương pháp: "Cảnh sát Tất, ngài có thể sai người hỏi hàng xóm của ta, nhất định có người từng nhìn thấy Diệp Gia Nhu đến nhà ta."

Cảnh sát Tất nhắc nhở: "Cho dù bọn họ nhìn thấy, thì bọn họ có thể nghe được các ngươi nói cái gì sao?"

"Nghĩ tiếp đi, còn có chứng cứ cụ thể nào không, ví dụ như thư từ linh tinh, hoặc là người trung gian gì đó."

Tưởng Bá Tuấn vỗ đầu: "Diệp Gia Nhu cho ta tiền, hộp đựng tiền đặt trong ngăn kéo của ta!"

Cảnh sát Tất nhanh chóng phân phó cấp dưới, đi đến nhà Tưởng Bá Tuấn mang chiếc hộp kia về.

"Còn có chứng cứ khác không? Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem." Cảnh sát Tất nói.

"Không có." Tưởng Bá Tuấn rũ vai, lắc đầu.

Hộp đựng tiền kia được mang về rất nhanh. Cảnh sát Tất cầm lấy nhìn vài cái, sau đó đập "Bang" một tiếng xuống trước mặt Tưởng Bá Tuấn.

"Bên trên không có ấn ký biểu hiện thân phận của Diệp Gia Nhu, hơn nữa ở đâu cũng có thể mua được hộp này, nếu ngươi không thể giao ra chứng cứ khác, liền chờ ngồi tù đi."

Cảnh sát Tất hừ lạnh một tiếng.

Tưởng Bá Tuấn thật sự không tìm ra thứ gì liên quan đến Diệp Gia Nhu. Hận thù của hắn đối với Diệp Gia Nhu đạt đến đỉnh điểm, hận không thể lập tức đi ra ngoài đánh chết nàng ta.

Nếu Diệp Gia Nhu không lừa hắn đến Thượng Hải, đối nghịch với Diệp Sở, thì sao hắn có thể trêu vào Tam thiếu, sao hắn có thể phạm phải sai lầm như vậy chứ.

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, cũng không thể làm lại việc gì. Tưởng Bá Tuấn mất đi sự tự tin, ngồi co ro trên ghế.

Diệp gia đương nhiên đã biết việc Diệp Sở suýt chút nữa bị bắt cóc.

Diệp Dịch Tu quen biết vài người ở phòng tuần bộ, lời khai của Tưởng Bá Tuấn đều rơi hết vào tai Diệp Dịch Tu.

Từ nhỏ Diệp Dịch Tu đã được mẫu thân dạy phải đối xử tốt với Diệp Sở, trong mắt hắn, Diệp Sở ngàn tốt vạn tốt.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn có người nghĩ ra kế hoạch ác độc với nàng như vậy.

Diệp Gia Nhu thật sự giống như mẫu thân nói, tâm thuật bất chính, luôn có ý đồ xấu, lúc này lại dám tính kế Diệp Sở.

Đây là điều Diệp Dịch Tu không thể chịu đựng, may mắn lần này Diệp Sở không có việc gì, nếu không hắn không biết hắn sẽ làm ra điều gì.

Diệp Dịch Tu vừa nghe được tin tức này, liền chạy về Diệp gia, hắn muốn nhìn xem Diệp Sở sao rồi.

Một nữ học sinh bình thường mới trốn thoát khỏi tay bọn bắt cóc, sẽ có phản ứng gì, Diệp Sở thành công lừa gạt đôi mắt của mọi người.

Nàng ngồi bên mép giường, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run nhè nhẹ, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

Nhưng Tô Lan biết tính của Diệp Sở, nàng rất kiên cường, sẽ không khóc trước mặt người khác.

Tô Lan và Vạn Nghi Tuệ, một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, Diệp Sở kẹp ở giữa, mỗi người đều cầm tay Diệp Sở, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Trong phòng còn có phụ thân của Diệp Sở, Diệp Quân Chiêu, bọn họ đều đang chờ Diệp Dịch Tu về, để nghe xem bọn bắt cóc khai như thế nào.

"Đại thiếu gia đã về." Hiểu Hà nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng báo.

"Muội muội thế nào?" Diệp Dịch Tu vội vã đi vào phòng, câu nói đầu tiên chính là hỏi xem tình huống của Diệp Sở.

Vạn Nghi Tuệ vỗ nhẹ mu bàn tay Diệp Sở, hỏi con trai: "Bên kia thế nào? Con nói cụ thể cho chúng ta."

Sắc mặt của Diệp Dịch Tu trầm xuống, giống như bực tức: "Việc bắt cóc này thế nhưng là do Diệp Gia Nhu nghĩ ra. Đầu tiên nàng gọi điện thoại bảo Tưởng Bá Tuấn từ Tô Châu đến Thượng Hải."

"Sau đó xúi giục Tưởng Bá Tuấn theo đuổi A Sở, nhưng bị A Sở từ chối. Diệp Gia Nhu lại nghĩ ra kế bắt cóc, muốn Tưởng Bá Tuấn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hôm sau lại gióng trống khua chiêng đưa A Sở về."

Còn chưa nghe xong, Vạn Nghi Tuệ và Tô Lan đều tức phát run, càng ôm chặt Diệp Sở.

Vạn Nghi Tuệ mặc kệ tu dưỡng, mở miệng mắng Diệp Gia Nhu.

"Ta liền nói Diệp Gia Nhu là kẻ gây chuyện, không phải là người tốt, hiện tại còn muốn làm hỏng thanh danh của Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn chính là một con cóc ghẻ, xứng đôi với A Sở sao?"

Vạn Nghi Tuệ nghĩ đến cái gì, vội hỏi: "Có chứng cứ trực tiếp chứng minh Diệp Gia Nhu là đồng lõa không?"

Diệp Dịch Tu lắc đầu, tiếc nuối nói: "Diệp Gia Nhu làm việc cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt, chưa từng tiếp xúc với bọn bắt cóc, chỉ bằng lời nói của Tưởng Bá Tuấn, muốn kết tội nàng rất khó."

Mọi người đều không chú ý đến biểu cảm của Diệp Sở lúc này, lúc Diệp Sở nhìn thấy một mình Tưởng Bá Tuấn đến liền biết Diệp Gia Nhu sẽ không để bản thân rơi vào vũng nước đục này.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Diệp Sở đã gieo một hạt giống trong lòng người nhà, chờ đến khi Diệp Gia Nhu bị chán ghét, lại trừng phạt nàng ta cũng không muộn.

Với cả Diệp Sở cũng đã nghĩ đến về sau sẽ xử lý Diệp Gia Nhu như thế nào. Còn hiện tại Diệp Sở sẽ không để Diệp Gia Nhu sống tốt.

"Đường ca nói thật sao, thật là Gia Nhu muốn thiết kế hãm hại ta." Diệp Sở đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Dịch Tu.

Sắc mặt Diệp Dịch Tu đau kịch liệt, do dự nửa ngày, mới gật đầu.

Diệp Sở đứng lên từ trên giường, chạy ra ngoài phòng.

"A Sở!" Mọi người đồng thời mở miệng gọi lại Diệp Sở. Thấy Diệp Sở chạy hướng phòng Diệp Gia Nhu, bọn họ vội vã đuổi theo.

Diệp Gia Nhu trốn trong chăn, sợ tới mức run bần bật, nàng đương nhiên nghe được động tĩnh phía trước, Diệp Sở bình an trở về, vẫn là Tam thiếu tự mình đưa về.

Kế hoạch của nàng lại thất bại.

Hậu quả của thất bại không phải là việc nàng có thể gánh vác, tuy nàng không tiếp xúc chính diện với bọn bắt cóc, nhưng nàng và Tưởng Bá Tuấn đi gần, đương nhiên sẽ bị hoài nghi.

Huống hồ Tưởng Bá Tuấn không phải loại người sẽ quên mình vì người khác, hiện tại hắn chịu phạt, nhất định sẽ khai ra nàng, sao hắn có thể giữ bí mật cho nàng đâu?

Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng sợ, nàng nghĩ rất tốt đẹp, nhưng không ngờ đã như vậy, Diệp Sở còn có thể bình an chạy thoát.

Hiện tại không có ai đến đây, nhất định còn có đường sống. Diệp Gia Nhu giống con chim nhỏ, chỉ dám trốn ở trong phòng, không dám lên tiếng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Diệp Gia Nhu càng túm chặt chăn.

Diệp Gia Nhu nghe thấy cửa bị người đẩy ra, người nọ đi đường không chút tiếng động, đi đến mép giường nàng.

Diệp Sở nhìn chăn trên giường phồng lên một khối, cười nhạo Diệp Gia Nhu nhát gan. Rõ ràng chuyện xấu đều do nàng làm, hiện tại lại sợ như thế này.

Nhưng, Diệp Sở sẽ không thương hương tiếc ngọc với Diệp Gia Nhu, biểu cảm của nàng nhàn nhạt, nhìn không ra tức giận.

Giây tiếp theo, Diệp Sở duỗi tay xốc chăn của Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu cuộn tròn cả người.

Diệp Sở kéo cánh tay nàng ta, lôi nàng ta xuống giường, không chút lưu tình.

Diệp Gia Nhu không có chuẩn bị, bị lôi kéo, cả người đều ngã xuống đất, phát ra một tiếng đau hô.

Nàng nhìn Diệp Sở, Diệp Sở từ trên cao nhìn xuống nàng, đáy mắt không có một chút độ ấm, cho nàng cảm giác áp bách vô hình.

Đôi tay Diệp Gia Nhu phát run, chống đất, đứng lên, nàng mấp máy môi, thật vất vả mới nói được.

"Tỷ tỷ."

Diệp Sở cũng không nghe, cười lạnh một tiếng, đi đến cửa, khóa cửa lại.

"Rắc" một tiếng, tiếng khóa cửa rơi vào tai Diệp Gia Nhu, khiến trái tim nàng run rẩy.

Giọng nói của nàng run rẩy: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?"

Diệp Gia Nhu nhìn Diệp Sở đi đến gần nàng, càng gần càng khiến trái tim run rẩy.

"Tỷ tỷ, việc bắt cóc, ta có thể giải thích, tất cả đều là hiểu lầm."

Nhìn gương mặt phiền chán của Diệp Gia Nhu, còn nói ra lời khiến người khác tức giận.

Diệp Sở kéo khóe miệng, nâng tay, hung hăng tát Diệp Gia Nhu một cái.

Nháy mắt đánh gãy tiếng lải nhải của Diệp Gia Nhu.

"Bang" một tiếng, nháy mắt khiến Diệp Gia Nhu ngơ ngác, nàng ta quên hết lời nói đã chuẩn bị, chỉ biết há miệng, ngơ ngẩn nhìn Diệp Sở xa lạ này.

"Tỷ tỷ, vì sao lại đánh ta?" Diệp Gia Nhu khó tin.

Diệp Sở châm chọc cười: "Ta chính là đánh ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc