NHẬT KÝ NUÔNG CHIỀU NỮ PHỤ THỜI DÂN QUỐC

Nghe được tiếng của Lục Hoài, trên mặt A Cửu khó được lộ ra tươi cười.

Gương mặt vốn tái nhợt sầu khổ, bởi vì mỉm cười mà tươi đẹp hơn vài phần, bệnh trạng phảng phất trở thành hư không, lúc này nàng mới có một ít bộ dáng của thiếu nữ.

Lục Hoài đi đến chỗ nàng, hắn thuận tay đóng cửa.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại, cũng khóa lại bí mật của Lục gia.

Lục Hoài khẽ nói: "A Cửu, bây giờ muội thế nào?"

A Cửu từng bị kinh hách, nàng không thể nghe thanh âm quá lớn. Bất cứ nơi đông người, hay nơi ồn ào nào, đều khiến nàng khủng hoảng.

A Cửu há miệng thở dốc, hình như nghĩ đến cái gì, qua vài giây, nàng lại ngậm miệng lại

Nàng nâng tay, dùng thủ ngữ của người câm.

Lục Hoài nhìn động tác của A Cửu, chậm rãi dịch: "Hôm nay là sinh nhật của mẫu thân."

A Cửu cười, nàng gật đầu.

Lục Hoài nhìn A Cửu, mái tóc dài của nàng khoác trên vai, mấy năm nay rõ ràng đã cao hơn không ít, thân hình lại vẫn gầy yếu.

A Cửu không thể nói, lại dễ dàng bị kinh hách. Nàng nghĩ đến sinh nhật của mẫu thân, cho nên mấy ngày nay tâm trạng không ổn định.

Lục Hoài nói với A Cửu: "Bà ấy bây giờ rất tốt."

A Cửu vẫy tay, ý nàng cũng không phải như vậy. Ngay sau đó, nàng lại bắt đầu dùng thủ ngữ để nói chuyện với Lục Hoài.

Lục Hoài dịch cho A Cửu: "Muội muốn đi thăm mẫu thân?"

Ánh mắt A Cửu sáng lên, rất nhanh, nàng lại dùng sức gật đầu.

Lục Hoài không nói gì, nhìn A Cửu bây giờ đã lớn, hắn lại trầm mặc.

Mấy năm trước, A Cửu chỉ là nữ hài tử mới lên trung học. Nàng thiện lương, lại đơn thuần tốt đẹp, lớn lên trong sự mong chờ của người của Lục gia.

Trong Phủ Đốc Quân có người bởi vì tư tâm, thừa dịp Lục Hoài và Lục Tông Đình đều không ở nhà, phóng lửa đốt phòng A Cửu.

Lúc A Cửu được cứu ra, nàng đã hôn mê, trên người còn bị bỏng, suốt đêm bọn họ đưa nàng đi bệnh viện cứu chữa.

Nhưng khi A Cửu tỉnh lại, tuy đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, đôi mắt lại ngơ ngác nhìn trần nhà, không thể nói được gì nữa.

Vì đề phòng A Cửu bị thương tổn lần thứ hai, chuyện này bị Lục gia che giấu xuống dưới.

A Cửu được đưa đến bệnh viện tốt nhất ở nước để trị liệu, đồng thời, bọn họ thả ra tin tức giả với bên ngoài.

Mọi người đều cho rằng tiểu thư của Lục gia đi du học, nên mới rời đi Thượng Hải. Đương nhiên, tuổi của A Cửu không lớn, cũng không hay chơi với những tiểu thư danh viện ở Thượng Hải, nên không có quá nhiều người chú ý nàng.

Mấy bạn học ở trường thật ra cũng gọi điện thoại đến Phủ Đốc Quân vài lần, những người đó vẫn luôn muốn biết vì sao A Cửu không liên hệ với các nàng.

Người Lục gia cũng không nói ra tình hình thực tế, một lời nói dối sẽ tốt hơn chân tướng tàn khốc nhiều. Dần dà, không ai quan tâm tình huống của A Cửu nữa.

Sau khi A Cửu trở về, liền ở viện điều dưỡng này chậm rãi khôi phục.

Tuy kỹ thuật chữa bệnh bên ngoài rất tốt, nhưng vết sẹo của A Cửu vẫn không thể hoàn toàn biến mất.

A Cửu dùng quần áo to rộng che đậy vết sẹo, nàng biết Lục Hoài và Lục Tông Đình rất bận, nên không muốn để bọn họ lo lắng vì nàng.

Vừa rồi rơi vào hồi ức, Lục Hoài đã trầm mặc khá lâu.

Lúc này, A Cửu kéo ống tay áo của Lục Hoài, biểu cảm của nàng có chút tò mò, phảng phất đang hỏi vì sao Lục Hoài không nói gì.

Lúc này Lục Hoài mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía A Cửu.

Lục Hoài chần chờ: "A Cửu, bây giờ ta còn chưa thể mang muội qua đó."

A Cửu khó hiểu, nàng lại dùng thủ ngữ của người câm điếc hỏi Lục Hoài.

Vì sao?

Lục Hoài duỗi tay sờ đầu A Cửu: "Mùa đông năm nay rất lạnh, thân thể của muội lại không được tốt."

Lục Hoài suy nghĩ, hứa hẹn với A Cửu: "Mùa xuân năm sau, vào ngày giỗ của mẫu thân, chúng ta cùng đi thăm bà được không?"

A Cửu cúi đầu, dường như có chút thất vọng. Nhưng chỉ trong giây lát, nàng lại ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lục Hoài.

A Cửu giật giật miệng.

Lục Hoài thấy rõ khẩu hình của nàng, nàng nói một chữ được.

Nàng đồng ý.

A Cửu thật tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất của nàng chính là quá hiểu chuyện. Đúng là quá hiểu chuyện, mới có thể khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Mặc dù bị bỏng, thoát ly nguy hiểm tính mạng, đầu óc nàng vẫn rõ ràng, trước nay đều thông minh hơn người khác rất nhiều.

Tình hình sức khỏe của A Cửu rất tốt, bác sĩ nói, có vấn đề không phải cơ thể của nàng, mà là tâm lý.

Thanh quản của nàng không bị tổn thương, chỉ cần nàng có thể khắc phục tâm bệnh, là có thể mở miệng nói chuyện như xưa.

Lục Hoài nhìn nàng: "A Cửu, muội cao hơn rồi."

Lục Hoài phát hiện A Cửu đã rất cao, hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền phát hiện bây giờ chiều cao nàng không sai biệt với Diệp Sở. Ân, tuổi của các nàng cũng gần......

Hắn sửng sốt, vì sao lúc này, hắn sẽ nghĩ đến Diệp Sở.

Có lẽ vì mấy ngày nay đều ở cùng nàng, nên mới luôn không tự giác mà nhớ đến nàng.

Lục Hoài không biết có nên kể chuyện về nàng cho A Cửu nghe hay không, hắn hơi do dự một chút, không có mở miệng.

Nhưng A Cửu đã nhận ra trong lòng hắn có việc, lại kéo ống tay áo của hắn. Nàng nghiêm túc nhìn Lục Hoài, phảng phất bảo hắn nói ra mọi việc.

Lục Hoài chậm rãi nói: "A Cửu, ta quen một nữ hài tử."

Đôi mắt của A Cửu sáng rực lên, nàng khoa tay múa chân một chút.

Tẩu tẩu?

Lục Hoài ngây ngẩn một chút.

Hắn chợt cười: "Nàng ấy không phải tẩu tẩu của muội."

A Cửu nhìn Lục Hoài, giống như đang suy nghĩ cái gì. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn không thấy Lục Hoài đến gần nữ hài tử nào. Cô nương này là người duy nhất nàng nghe được.

Nàng đương nhiên sẽ cho rằng đó là tẩu tẩu của nàng.

Lục Hoài nói: "Quan hệ của chúng ta tương đối phức tạp, bây giờ không thể giải thích rõ ràng với muội."

A Cửu không quá hiểu ý của Lục Hoài, chỉ có thể gật đầu, cái hiểu cái không.

A Cửu vẫn luôn nhìn Lục Hoài, rõ ràng là muốn biết nhiều hơn. Mà Lục Hoài trước nay đều thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Lục Hoài: "Nàng rất dũng cảm, lúc trước đã cứu ta trên đường White."

"Khi đó ta bị trọng thương, có người đang đuổi giết ta."

"Nga đúng rồi, lúc bắt đầu chúng ta còn đánh một trận."

"......"

Lục Hoài nói rất nhiều với A Cửu, hắn luôn trầm mặc ít lời, nhưng đối với A Cửu, lại rất có kiên nhẫn.

Nghe này đó, A Cửu không khỏi mỉm cười, đây cũng là lần đầu tiên nàng biết, Lục Hoài có thể nói về một nữ hài nhiều như vậy.

Nàng hỏi Lục Hoài.

Ca có ý gì với nàng.

Lục Hoài ngữ khí thực bình tĩnh: "Không có ý gì."

A Cửu kéo kéo khóe miệng, bộ dáng không tin, nàng lại nói với Lục Hoài.

Về sau hai người nhất định sẽ phát triển nhiều hơn.

Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Phải không?"

Không giống như là đang hỏi A Cửu, càng giống như đang hỏi bản thân.

Lục Hoài trầm mặc vài giây, hắn chưa từng nghĩ đến tương lai của Diệp Sở và mình, ngược lại là A Cửu trước nhắc hắn như vậy. Nhưng suy nghĩ này lướt qua trong giây lát.

Ngay sau đó, Lục Hoài lại nghĩ, ở đây A Cửu không có bạn, thật rất cô đơn. Nhưng nếu nàng có thể quen biết Diệp Sở, sinh hoạt sẽ không như trước.

Lục Hoài suy tư: "Nếu có cơ hội, ta sẽ để muội thấy nàng ấy."

Lục Hoài nghiêm túc giới thiệu với A Cửu.

"Tên nàng ấy là Diệp Sở, tính tình rất tốt, đã thông minh lại thiện lương."

"Chỉ cần muội gặp nàng ấy, nhất định sẽ thích nàng ấy."

"......"

A Cửu chưa từng thấy Lục Hoài như vậy, nàng đã sớm hiểu được gì đó, nhưng lại không nói rõ.

Diệp Sở.

A Cửu lặp lại hai chữ này, nhẹ nhàng cười.

......

Thượng Hải, Diệp Công Quán.

Một ngày đã qua, Diệp Sở ngồi trong phòng, ngón tay thi thoảng gõ mặt bàn.

Bởi vì lúc trước xảy ra việc bắt cóc, Diệp Gia Nhu bị nhốt trong phòng tối, Diệp Sở cũng bị kinh hách. Người Diệp gia đã xin nghỉ học cho các nàng, bảo các nàng tạm thời đều không đi học.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Diệp Sở sẽ ở trong nhà.

Hôm qua là sinh nhật của mẫu thân của Lục Hoài, không hiểu sao, Diệp Sở có chút không yên lòng.

Đời trước, Diệp Sở đã đi nghĩa địa với Lục Hoài năm năm. Lúc này, nàng có chút không quen.

Làm thế nào có thể đưa đến đấy một bó hoa mà không để Lục Hoài biết?

Những năm trước Lục Hoài luôn đi nghĩa địa vào hôm qua, không có ngoại lệ. Hiện tại, hoặc là hắn trở lại Thượng Hải, hoặc là đi Nam Kinh tìm Lục Đốc Quân, sẽ không ở lại nơi đó.

Diệp Sở nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Nàng không ngụy trang nhiều, mặc đồ cực kỳ bình thường. Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng vừa rời khỏi Diệp Công Quán, người của Lục Hoài sẽ đi theo ngay lập tức.

Diệp Sở cản một chiếc xe kéo, đi đến đường Brown.

Bởi vì đường Brown rất dài, trên đường có rất nhiều cửa hàng, hơn nữa ở một góc, có một cửa hàng bán hoa cũng không thu hút.

Nếu không phải Diệp Sở đã đến đấy vài lần với bạn, chính nàng cũng sẽ không biết trên đường Brown sẽ có cửa hàng bán hoa, càng không cần phải nói đến người khác.

Đến đường Brown, Diệp Sở xuống xe kéo, nhưng cũng không có trực tiếp đi cửa hàng bán hoa kia.

Diệp Sở đi trên đường, khẽ chuyển bước chân, đi vào một cửa hàng điểm tâm.

Điểm tâm truyền thống của cửa hàng này rất nổi tiếng, nàng chuẩn bị mua mấy hộp điểm tâm về, dùng để che dấu ý đồ ra ngoài lần này.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "A Sở."

Nghe qua giống như đã quen biết nàng lâu rồi.

Diệp Sở nhận ra giọng nói này, nàng quay đầu lại, mỉm cười: "Gia gia."

Bình thường Lục Thế Hiền không có việc gì làm, liền đi dạo quanh Bến Thượng Hải.

Ông vừa đến đường Brown, liền thấy Diệp Sở. Chờ ông đi tới, nàng đã vào cửa hàng điểm tâm.

Lục Thế Hiền nhận thấy phía sau Diệp Sở có mấy người theo đuôi. Tuy bọn họ che dấu rất tốt, người bình thường sẽ không biết, nhưng vẫn bị ông phát hiện.

Loại chuyện này nhất định phải nói cho Diệp Sở, Lục Thế Hiền nhanh chóng đi theo nàng.

Lục Thế Hiền thần bí nói: "Ta vừa mới phát hiện việc."

Diệp Sở thò đầu qua: "Sao vậy ạ?"

Lục Thế Hiền lén lút nói bên tai Diệp Sở: "Phía sau có người theo dõi con."

Diệp Sở: "......"

Tuy Lục Thế Hiền không biết võ, nhưng khả năng phản truy tung của ông đứng hạng nhất. Mặc dù đám người phía sau là người của Lục Hoài, đối với ông, phát hiện bọn họ cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Thấy Diệp Sở không gì, Lục Thế Hiền cho rằng nàng bị dọa rồi. Nghĩ lại liền biết, một nữ hài tử mười sáu tuổi sao có thể xử lý loại việc này?

Lục Thế Hiền lại nói: "Có muốn ta giúp con ném bọn họ không?"

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lục Thế Hiền, Diệp Sở thật sự không đành lòng nói cho ông, thật ra đám người kia đều là thuộc hạ của cháu trai của ông.

Ông vô cùng chân thành, khiến Diệp Sở gian nan hộc ra mấy chữ: "Không cần đâu ạ."

Lục Thế Hiền ngẩn ra: "Vì sao?"

Diệp Sở: "Bọn họ đến bảo vệ con." Nàng không hề nói dối, chỉ là dấu việc về Lục Hoài.

Lục Thế Hiền bừng tỉnh đại ngộ: "A Sở, thời thế loạn lạc, con xác thật phải chú ý nhiều hơn mới đúng."

Nửa câu sau là, nhỡ con gặp phải nguy hiểm, sẽ không thể quen biết với cháu trai của ông.

Lục Thế Hiền lại âm thầm nghĩ, ông và Diệp Sở đã gặp nhau ba lần, đã coi như là người quen, nếu có lần sau, liền mang nàng đi gặp Lục Hoài.

Diệp Sở đã mở miệng: "Gia gia."

Lục Thế Hiền nhìn Diệp Sở.

Diệp Sở cười nói: "Nếu chúng ta có duyên như vậy, con mời người ăn cơm nhé."

Lục Thế Hiền không từ chối: "Được."

Sau khi bọn họ vào quán ăn, lại ngồi xuống gọi món ăn, Diệp Sở biết đám thuộc hạ của Lục Hoài đã tận mắt nhìn thấy nàng và Lục Thế Hiền đi vào, nàng quyết định đi gọi điện thoại.

Diệp Sở: "Con trước xuống dưới gọi một ít đồ ăn để lát nữa mang về ạ."

Lục Thế Hiền đương nhiên sẽ không hoài nghi.

Diệp Sở mượn điện thoại của chủ quán, nhìn quét một vòng, thấy bốn bề vắng lặng, nàng mới bắt đầu gọi điện thoại.

Nàng gọi cho cửa hàng bán hoa kia.

Nàng nói với cửa hàng bán hoa về yêu cầu của nàng, cũng hứa sẽ trả nhiều tiền.

Diệp Sở gọi điện thoại rất nhanh, sau đó nàng xoay người trở về ăn cơm với Lục Thế Hiền.

Sau khi tạm biệt Lục Thế Hiền, Diệp Sở lập tức về Diệp Công Quán, không ai phát hiện có cái gì không thích hợp.

Buổi chiều, cửa hàng bán hoa nhận được tiền của vị khách hàng kia, lập tức làm theo yêu cầu của khách hàng.

......

Một đầu khác, Lục Hoài đã rời khỏi viện điều dưỡng.

Hôm qua là sinh nhật của mẫu thân, nhưng bởi vì việc của A Cửu, hắn không kịp đi nghĩa địa.

Bình thường, Lục Hoài đều đi thăm mẫu thân vào ngày sinh nhật của bà, lần này là ngoại lệ.

Xe của phủ Đốc Quân chạy đến nghĩa địa, hôm nay trời lạnh, bầu trời xám xịt, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Tài xế chờ ở bên ngoài, Lục Hoài một mình đi vào.

Mẫu thân của Lục Hoài đã qua đời rất lâu, nhưng trước mộ thường xuyên có người đến quét dọn.

Bởi vì vội vàng, lần này, Lục Hoài cũng không mang theo thứ gì, ngay cả hoa cũng không có. Hắn chỉ muốn tâm sự với mẫu thân.

Lục Hoài đi đến chỗ tấm bia mộ kia, từ xa liền thấy nơi đó hình như có cái gì.

Lục Hoài dừng bước.

Trước bia mộ đặt một bó hoa.

Những đóa hoa nhỏ nhỏ xinh xinh được bó bên nhau, rất đẹp.

Ngàn sao*.

( *bản dịch là đầy trời tinh. Khanh không chắc lắm có phải là hoa ngàn sao hay không.)

Lục Hoài cúi người, hơi nhăn mi, nhìn thoáng qua bó hoa ngàn sao kia, hắn có chút khó hiểu.

Đây là ai đưa?

Theo lý mà nói, sẽ không có ai đến đây vào ngày sinh nhật của mẫu thân. Hằng năm, đều chỉ mình hắn đến. Nhưng mà đây cũng là một mảnh tâm ý.

Lục Hoài chợt thoải mái, người tặng hoa là ai, hình như đã không quá quan trọng.

Hắn nhìn tên trên mộ bia, chậm rãi mở miệng.

"Mẫu thân, một năm qua đã xảy ra rất nhiều việc."

"A Cửu càng ngày càng tốt, muội ấy cũng rất muốn đến thăm người."

"......"

Lục Hoài nói chuyện với mẫu thân xong, liền rời đi.

Ô tô khởi động, chạy về Thượng Hải, một đường đi vào Phủ Đốc Quân.

Chu phó quan vội đi theo vào thư phòng, trong khoảng thời gian Lục Hoài không ở, hắn có một ít việc cần báo cáo.

Xử lý xong hết công việc, Lục Hoài đã rất mệt.

Lục Hoài vừa ấn ấn đường, vừa khép lại đôi mắt, hắn chỉ có một ít thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng mà, bó hoa ngàn sao kia đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ. Đồng thời hắn nhớ lại một vấn đề, là ai đưa?

Không hiểu sao, trong đầu Lục Hoài lại hiện lên một khuôn mặt.

Kỳ quái, rõ ràng trên người Diệp Sở không có điểm đáng ngờ, vì sao hắn luôn cảm thấy rất nhiều việc đều có liên quan đến nàng.

Lục Hoài gọi người đi theo Diệp Sở vào thư phòng, để cẩn thận hỏi rõ ràng.

Lục Hoài nhàn nhạt hỏi: "Gần đây Diệp Sở đã làm gì?"

Thuộc hạ: "Mấy ngày trước, nàng vẫn luôn ở Diệp Công Quán, cũng xin nghỉ học tạm thời."

Thuộc hạ nghĩ nghĩ: "Nhưng, hôm nay Diệp Sở cô nương ra ngoài, còn ăn cơm với tổ phụ của ngài."

Lục Hoài phảng phất cũng không để ý việc này: "Ân."

Thuộc hạ nhíu mi: "Chúng ta bị tổ phụ của ngài phát hiện."

Lục Hoài nâng mi: "Nga?"

Lúc này, Lục Hoài mới nhớ đến, lúc trước Lục Thế Hiền từng bảo, ông quen một người không tệ, có lẽ người kia chính là Diệp Sở.

Tính cách của Diệp Sở tốt như vậy, Lục Thế Hiền đương nhiên sẽ thích nàng.

Lục Hoài chợt cười, trên thế giới có thật nhiều trùng hợp, lại còn đều xảy ra giữa hai người bọn họ.

Hắn kéo khóe miệng: "Không có việc gì, các ngươi tiếp tục đi theo Diệp Sở."

"Còn có......" Lục Hoài nói, "Coi mệnh lệnh của nàng như mệnh lệnh của ta, cần phải bảo đảm an toàn của nàng."

Thuộc hạ không có chút do dự: "Vâng, Tam thiếu."

Sau khi thuộc hạ rời đi, thư phòng không có tiếng vang, nơi này thật sự yên tĩnh.

Lúc trước, Lục Hoài vẫn luôn sai người bảo vệ Diệp Sở, bởi vì lo lắng nàng sẽ bị thương tổn.

Nhưng nguy cơ bên người Diệp Sở đã không còn, hắn lại vẫn không thu hồi đám người bảo vệ nàng.

Hắn cũng không thể lừa mình dối người mà nói cho bản thân, đó là thói quen nữa.

Lục Hoài vẫn luôn hoài nghi Diệp Sở là người hảo tâm kia, hắn hiện tại chỉ cần một chứng cứ vô cùng xác thực là có thể xác định.

Nhưng đây cũng không phải lý do hắn sai người theo dõi nàng. Hơn nữa, đây hình như là liên hệ duy nhất giữa bọn họ.

Hoặc là nói, hắn căn bản không muốn đánh mất liên hệ với nàng, dù chỉ là một ít.

Đêm càng yên lặng, Lục Hoài ngồi ở trong phòng, xem kỹ nội tâm của bản thân.

Ngày thường có nhiều việc như vậy, Lục Hoài sẽ không nghĩ đến bản thân. Nhưng lần này, lần đầu tiên hắn suy nghĩ về tương lai của mình.

Rất nhiều việc đều mơ hồ không rõ, nhưng hắn có thể xác định, tương lai ấy sẽ có nàng.

Tối nay, Lục Hoài phảng phất đã hiểu một việc, mà việc này không giống những việc lúc trước.

Mặc kệ là Diệp Sở có phải người nặc danh kia hay không, hay bên người nàng có thể xuất hiện nguy hiểm hay không......

Dường như đều không thể ngăn cản hắn đến gần nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Lí do mà tác giả chọn hoa ngàn sao là tình yêu ẩn nhẫn mà chấp nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc