NHẬT KÝ NUÔNG CHIỀU NỮ PHỤ THỜI DÂN QUỐC

Người này đúng là Tưởng Bá Tuấn, thân thích bà con xa của Tưởng di nương, giúp đỡ "tốt" mà Diệp Gia Nhu mời đến.

Từ khi gặp Diệp Gia Nhu ở quán trà, Tưởng Bá Tuấn liền chui vào thư phòng, vùi đầu dụng công.

Nhưng Tưởng Bá Tuấn dụng công cũng không phải là học vấn của hắn, mà là làm như thế nào để tỷ tỷ Diệp Sở hoàn mỹ trong miệng Diệp Gia Nhu yêu hắn.

Tuy hắn và Diệp Gia Nhu đã lâu không gặp, nhưng trong vài lần gặp mặt, ấn tượng của Tưởng Bá Tuấn về vị biểu muội này vẫn rất tốt.

Diệp Gia Nhu kiều kiều nhu nhu, nói chuyện khinh thanh tế ngữ. Sau khi lớn lên nàng nhất định cũng là một cô nương tốt. Tưởng Bá Tuấn tin tưởng, không nghi ngờ lời Diệp Gia Nhu nói.

Diệp Sở ở trong miệng Diệp Gia Nhu, là một nữ hài tốt như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể xứng với Diệp Sở.

Huống hồ Diệp Gia Nhu còn cho hắn một tấm ảnh chụp Diệp Sở, ảnh chụp là ảnh chụp chung toàn trường, Diệp Sở lấy hết nổi bật trong đám người, quả nhiên lớn lên xinh đẹp.

Tưởng Bá Tuấn chưa từng té ngã trên nữ nhân, chỉ cần hắn hơi chút triển lãm mị lực cá nhân, không có một nữ nhân nào sẽ không mê mẩn hắn.

Nhưng lần này khác, Tưởng Bá Tuấn được Diệp Gia Nhu gửi gắm, nghĩ đến có người chờ hắn báo lại thành quả, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Tưởng Bá Tuấn không nói tâm tư của mình cho Diệp Gia Nhu, mà hỏi nàng hành trình mỗi ngày của Diệp Sở, định tạo ra một lần ngẫu nhiên gặp được Diệp Sở ở trên phố.

Suy nghĩ của nữ nhân rất đơn giản, nếu đột nhiên nhìn thấy một nam tử ưu tú như hắn xuất hiện trước mặt, không động tâm mới không bình thường.

Tưởng Bá Tuấn chuẩn bị không ít, hắn quyết định đi cổng trường Trung Học Tín Lễ nghiên cứu địa hình, chờ sau khi gặp mặt, việc kế tiếp chả lẽ còn không thuận lý thành chương.

Hôm nay, Tưởng Bá Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sở, nhìn qua còn xinh đẹp hơn trên ảnh chụp vài phần.

Chờ đến khi Diệp Sở dừng trước quầy báo, Tưởng Bá Tuấn lập tức sửa sang đầu tóc và cà vạt, đi nhanh hướng Diệp Sở.

Hắn biết hắn nên tiếp chuyện với Diệp Sở như thế nào.

Tay Diệp Sở đang định bỏ vào túi tiền khựng lại, nàng không xác định tiểu thư mà người kia gọi có phải nàng hay không. Nhưng quầy báo chí cũng chỉ có nàng cùng bên cạnh hai người, Diệp Sở vẫn là ngẩng đầu nhìn người nọ liếc mắt một cái.

Không quen biết.

Tưởng Bá Tuấn vừa thấy Diệp Sở giương mắt nhìn hắn, trong lòng nóng lên, lại tự giới thiệu một lần: "Tại hạ Tưởng Bá Tuấn, không biết phương danh của tiểu thư?"

Tưởng Bá Tuấn đặc biệt mặc một bộ tây trang, thắt cà vạt, tuy cà vạt thắt không đẹp, hơi siết chặt cổ hắn, nhưng cũng không thể so với tâm trạng nhìn thấy Diệp Sở lúc này.

Tưởng Bá Tuấn.

Khi Diệp Sở nghe thấy cái tên này, liền lục lọi trong trí nhớ một lần, nàng xác định nàng không biết nam nhân này.

Cho dù nàng không biết Tưởng Bá Tuấn là ai, nhưng đối phương có biết nàng hay không liền khó nói.

Một cái họ Tưởng, vô duyên vô cớ chạy đến cổng trường Trung Học Tín Lễ lôi kéo làm quen với nàng, mặt mày còn có một chút giống Tưởng di nương.

Muốn nói người này và Tưởng di nương không chút quan hệ, Diệp Sở không tin.

Cũng không biết là Tưởng di nương giở trò quỷ, vẫn là Diệp Gia Nhu. Tóm lại không phải là chuyện gì tốt là được.

"Xin lỗi, ta không biết ngươi." Diệp Sở quay đầu, đưa báo trên tay cho lão bản nương.

"A di, người tính xem chỗ này bao nhiêu tiền."

Hướng phát triển của chuyện này thật không đúng a, Tưởng Bá Tuấn ngẩn người.

Dựa theo suy nghĩ của hắn, Diệp Sở thấy hắn đến gần, không phải nên thẹn thùng cúi đầu, sau đó nhẹ giọng trả lời vấn đề của hắn sao?

Diệp Sở nhìn thấy diện mạo của hắn còn có thái độ thế này, cư nhiên mặt không đỏ, đôi mắt cũng không chớp, trực tiếp bơ hắn.

Hẳn là ý thức phòng bị của cô nương này rất mạnh, tuy là chuyện tốt, nhưng hắn sẽ chứng minh nhân phẩm và mị lực của bản thân cho Diệp Sở thấy.

"Đợi đã." Tưởng Bá Tuấn ngăn cản động tác của lão bản nương.

Lão bản nương đang chuẩn bị tính tiền dừng lại, không biết nam nhân này muốn nói gì.

"Vị tiểu thư này không cần tự trả tiền, bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả." Tưởng Bá Tuấn nâng cằm, hắn biết ngẫu nhiên cho nữ nhân một ít ngon ngọt, hiệu quả sẽ gấp trăm lần.

Diệp Sở và lão bản nương đồng thời nhìn hắn, Diệp Sở nghĩ thầm, Tưởng Bá Tuấn này không có cổ quái, nàng không tin.

Diệp Sở không dấu vết mà che giấu cảm xúc, thần sắc như thường: "Ta muốn báo, tự nhiên ta sẽ trả tiền, không liên quan đến ngươi."

Tưởng Bá Tuấn lắc lắc ngón tay, vẻ mặt không tán đồng: "Tiểu thư, lời này không đúng rồi."

Hắn ưỡn người thân mình, thanh giọng: "Tiểu thư có từng nghe nói qua một câu, tương phùng tức là duyên phận hay không. Nàng cũng biết hai người muốn gặp được nhau giữa muôn nghìn chúng sinh, tương ngộ giữa muôn vàn thế giới, là một việc rất khó."

"Giữa chúng ta là có lực hấp dẫn lớn bao nhiêu, có duyên phận cỡ nào, mới có thể gặp nhau ở quầy báo chí nho nhỏ bên đường gần trường Trung Học Tín Lễ."

Lão bản nương rùng mình, sờ da gà nổi lên trên tay.

Vẻ mặt của Diệp Sở lạnh nhạt, cho dù Tưởng Bá Tuấn nói được trào dâng thế nào, nàng cũng không thay đổi sắc mặt.

Tưởng Bá Tuấn tự cho là nói một đống đạo lý lớn, lại không biết vì sao hai nữ nhân trước mắt không chút hưởng ứng hắn, lộ ra ánh mắt sùng bái.

Ân, hẳn là bị lời nói của hắn khiếp sợ.

"Tiểu thư, vừa rồi khả năng không nghe rõ ta nói." Tưởng Bá Tuấn cho rằng vừa rồi Diệp Sở tập trung đọc báo, mới không nghe được hắn giới thiệu.

"Trước nay Lý Quách nhiều đầu phân, sàn sàn như nhau đều thanh tuấn. Tại hạ Tưởng Bá Tuấn, thật cao hứng được biết nàng."

Tưởng Bá Tuấn vươn tay muốn bắt tay với Diệp Sở, chứng minh hắn là một nam nhân chu đáo có lễ, không phải kẻ tuỳ tiện.

Diệp Sở cũng không nhìn Tưởng Bá Tuấn vươn tay, nếu Tưởng Bá Tuấn muốn ghê tởm nàng, như vậy để hắn ném chút mặt cũng không quá đi.

"Vị công tử này, ngươi cũng biết câu thơ này có ý gì?" Diệp Sở hỏi một câu.

Xem ra hắn nỗ lực không hề uổng phí. Diệp Sở rốt cuộc có phản ứng, chủ động nói chuyện với hắn.

"Đương nhiên, nói chính là việc hai người tâm đầu ý hợp, giống như ta và nàng, đều thích đọc sách, cho nên mới vì vậy mà gặp nhau."

Tay Tưởng Bá Tuấn xấu hổ duỗi ở giữa không trung, hắn mượn thế vuốt tóc, giống như vô tình mà thu tay lại.

Tưởng Bá Tuấn ổn định tâm thần, lại nói thêm một câu: "Huống hồ hai chữ ở đầu và cuối nửa câu thơ sau, chính là tên của ta, chúng ta lại vừa lúc gặp nhau ở đây, chẳng lẽ không thể chứng minh đôi ta có duyên sao?"

Diệp Sở học bộ dáng của Tưởng Bá Tuấn lúc này, lắc ngón tay trước mặt hắn.

"Ta lại không cảm thấy như vậy, ta không những cho rằng câu thơ này không tương xướng với ta và ngươi, mà còn cho rằng từ duyên phận này không thể dùng trên người ta và ngươi."

Tưởng Bá Tuấn trước nay đều tự tin về tài hoa của hắn, không thể nghe phản bác. Nhưng ở trước mặt nữ nhân, hắn vẫn sẽ duy trì bộ dáng ôn hòa có lễ.

Hơn nữa Diệp Sở là đối tượng công lược của hắn, hắn có thêm nhiều vài phần kiên nhẫn.

"Nga, cô nương chỉ giáo cho?" Tưởng Bá Tuấn hơi nghiêng đầu, đặt tay sau người, làm vẻ nghiêng tai lắng nghe.

"Công tử nghe rõ, trước nay Lý Quách nhiều đầu phân nghĩa là hai danh tướng thưởng thức lẫn nhau, chúng ta chỉ là người xa lạ, ngươi không hiểu biết ta, cũng chưa bao giờ nói chuyện với ta."

"Đơn giản là lần này ngẫu nhiên gặp được ở quầy báo, liền có thể phán định tính cách, hứng thú của ta và ngươi tương đồng, không khỏi có chút võ đoán."

Tưởng Bá Tuấn choáng váng, cho tới bây giờ biểu muội của hắn cũng không nói cho hắn Diệp Sở là một người miệng lưỡi sắc bén.

Là người đều biết rõ đây là một thủ đoạn đến gần, lấy một việc nhỏ tương đồng mở ra câu chuyện, vô cùng tự nhiên.

Nhưng Diệp Sở càng xa cách hắn, Tưởng Bá Tuấn càng muốn dính lên, hắn sẽ không thừa nhận nữ nhân này không có hứng thú với hắn, chẳng qua là dục cự còn nghênh thôi.

Vốn tưởng là mỹ nhân lạnh lùng, xem ra là ớt cay non.

Rất tốt, như vậy càng khơi dậy ham muốn chiến thắng của hắn.

Tuy Tưởng Bá Tuấn bị Diệp Sở phản bác, nhưng hắn vẫn mỉm cười, chỉ là có chút cứng đờ, hắn trả lời Diệp Sở.

"Tiểu thư nói cũng có lý, Bá Tuấn ở đây tạ tội với nàng, nhưng tiểu thư nói đôi ta không duyên phận, ta lại không đồng ý, nếu không thì vì sao chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này?"

Diệp Sở nghĩ thầm, nếu Tưởng Bá Tuấn không sớm biết vị trí trường học nàng, bọn họ sao có thể gặp nhau đâu.

Thần sắc của Diệp Sở hơi lạnh lùng, không nhanh không chậm nói: "Dựa theo cách nói của ngươi, chúng ta gặp nhau ở quầy báo này chính là có duyên phận, vậy định luận này của ngươi cũng quá gượng ép."

"Trước đừng nói mỗi ngày sẽ gặp phải bao nhiêu người trên phố, ta nói cách khác, ta đi học đã nhiều năm, mỗi ngày đều có thể gặp bạn học trong trường, ngày qua ngày, số lần thêm lên, có thể nhiều hơn số lần gặp ngươi."

Dừng một chút, Diệp Sở bỏ qua sắc mặt khó coi của Tưởng Bá Tuấn, tiếp tục nói: "Chúng ta chỉ gặp một lần, như vậy xem ra, việc có duyên này cũng không thể dùng trên người chúng ta, cùng lắm là người qua đường gặp mặt lần đầu tiên mà thôi."

Này rõ ràng là cưỡng từ đoạt lí, nhưng Tưởng Bá Tuấn lại không thể cãi lại.

Tài ăn nói mà hắn tự cho là kiêu ngạo cũng rơi xuống thế yếu trước mặt Diệp Sở.

May mắn da mặt của Tưởng Bá Tuấn không mỏng, tuy hắn chật vật cười, nhưng vẫn lập tức lấy lại tinh thần, thay đổi đề tài để nói.

"Tiểu thư nói đúng, như vậy hiện tại chúng ta cũng được coi như là người quen đi, tiền báo chí này liền để ta trả thay nàng đi, nào có đạo ly để nàng trả tiền."

Tuy rằng mềm cứng Diệp Sở đều không ăn, nhưng Tưởng Bá Tuấn cũng không thể để lần đầu tiên bọn họ gặp mặt rơi vào kết cục như thế.

Mỹ nhân từ trước đến nay có chút tính tình, lời này xem ra không sai.

Lão bản nương ở một bên nhìn, nàng nhìn Diệp Sở không chỉ không để bản thân có hại, ngược lại còn nói nam nhân này một lúc, cũng yên lòng.

Không ngờ nam nhân này vẫn lì lợm la liếm, lão bản nương nhịn không được mở miệng: "Vị công tử này, ta thấy chỗ khác của ngươi không có vấn đề gì, chỉ là lỗ tai không tốt lắm."

"Tiểu cô nương người ta rõ ràng không muốn phản ứng ngươi, ngươi đừng cứ dính chặt vào thế."

Lúc này, lão bản nương báo tổng giá tiền cho Diệp Sở, Diệp Sở lập tức thanh toán tiền, cầm lấy báo liền đi.

Tưởng Bá Tuấn vừa định phủ định lão bản nương nói, Diệp Sở lại muốn rời đi.

"Tiểu thư, nàng đợi ta, nữ hài tử về nhà một mình không an toàn, ta đưa nàng đi." Tưởng Bá Tuấn nhanh chóng lên tiếng, tưởng giữ Diệp Sở lại.

Diệp Sở cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Tưởng Bá Tuấn: "Ta về nhà là việc riêng của ta, hẳn là không cần ngươi quản nhiều, ngươi gấp gáp muốn đưa ta về nhà như vậy, khẳng định là rắp tâm bất lương."

Không chờ Tưởng Bá Tuấn nói chuyện, Diệp Sở liền chặn miệng hắn, nàng cố ý nâng cao thanh âm: "Ta thấy ngươi một bụng ý xấu, có phải chuyên môn canh giữ ở cổng trường học, lừa gạt nữ học sinh hay không."

Thanh âm của Diệp Sở không nhỏ, hơn nữa cổng trường học vốn nhiều người, nghe được Diệp Sở nói, đều khinh thường nhìn Tưởng Bá Tuấn.

Người này vẫn luôn tìm nữ học sinh nói chuyện, rốt cuộc có rắp tâm gì.

Diệp Sở quay đầu liền đi, không hề để ý Tưởng Bá Tuấn.

Người qua đường bên cạnh đều nhìn chằm chằm Tưởng Bá Tuấn, khiến lưng hắn như kim chích, khi nào thì hắn ra chuyện xấu như này, hắn muốn gọi Diệp Sở, bảo nàng cho giải thích cho mọi người.

Tưởng Bá Tuấn nhấc chân liền chạy, muốn rời đi nơi này.

Lúc này lão bản nương hô to: "Người tới a, bắt ăn trộm, người này cầm sách liền chuẩn bị chuồn êm."

Đầu năm nay ăn trộm khiến người ghét nhất, vừa nghe thấy tiếng hô, mọi người đều lập tức xông tới, chặn kín mít quanh Tưởng Bá Tuấn.

Tưởng Bá Tuấn vừa nghe thấy tiếng hô của lão bản nương, liền cúi đầu theo bản năng, trên tay hắn vừa lúc cầm quyển sách lấy từ quầy.

Hắn chẳng qua chỉ là muốn để lại ấn tượng tốt với Diệp Sở, vừa rồi quá nóng nảy, mới quên đặt sách lại.

Nề hà Tưởng Bá Tuấn nói toạc mồm mép, cũng sẽ không có người tin hắn. Bởi vì hắn không thể nói hắn cầm sách, chỉ vì thể hiện hắn có văn hóa, chuẩn bị để thông đồng nữ nhân.

Tưởng Bá Tuấn nơi nào còn có thể lo lắng Diệp Sở, chờ hắn thoát khỏi đám đông, Diệp Sở đã sớm đi không thấy bóng.

Việc nhỏ này cũng không được Diệp Sở để ở trong lòng, sau khi nàng lên tàu điện liền quên hết.

Nhưng mà, chuyện này lại bị thuộc hạ báo tới chỗ Lục Hoài.

Tuy Lục Hoài sai người bảo vệ Diệp Sở an toàn, nhưng thuộc hạ theo dõi Diệp Sở lâu rồi, luôn cảm thấy Tam thiếu đối xử với nàng đặc biệt khác.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn báo lại loại việc nhỏ này.

Thuộc hạ: "Có nam tử ý đồ quấy rầy Diệp Sở cô nương."

Bút trong tay Lục Hoài dừng lại, nhíu mi: "Ân."

Thuộc hạ lại tiếp tục nói: "Người kia ngược lại bị coi thành ăn trộm đuổi đi."

Bên miệng Lục Hoài hiện lên ý cười không dễ phát hiện, trước mắt hắn hiện lên gương mặt của kẻ lừa đảo kia.

Diệp Sở giảo hoạt lại thông minh, mặc dù ở trước mặt hắn, cũng không rơi xuống thế yếu. Giống tính của nàng, trước nay sẽ không để bản thân có hại.

Có hại sẽ chỉ là người khác.

......

Không hiểu sao, gần đây Diệp Sở luôn cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như có chuyện gì chặn ở trong lòng, rồi lại không nghĩ ra.

Ngày mai là thứ bảy, trường học được nghỉ. Về nhà, Tô Lan thấy Diệp Sở học tập khẩn trương, vội năm ngày. Bà bảo đầu bếp làm một bàn cơm, khao Diệp Sở.

Chỉ là, lúc ăn cơm, Diệp Sở vẫn luôn thất thần. Chiếc đũa của nàng lúc kẹp lúc không, bình tĩnh trấn định thường ngày bỗng dưng biến mất.

Bộ dáng này của nàng thật sự cổ quái, tự nhiên bị Tô Lan nhìn ra.

Tô Lan gác xuống chiếc đũa: "A Sở, làm sao vậy?"

Nghe thấy thanh âm của Tô Lan, Diệp Sở vội phục hồi tinh thần. Ánh mắt của mẫu thân cực kỳ quan tâm, nhưng Diệp Sở không nói rõ lý do gì, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Diệp Sở lắc đầu, nói dối: "Không có gì, nãy con ở gần trường ăn qua, cho nên có chút không ăn được."

Tô Lan cảm thấy Diệp Sở tinh thần không tốt đã nhiều ngày, nàng cho rằng có lẽ là có liên quan đến việc ở yến hội của Doãn gia lúc trước.

Tô Lan không đi yến hội đó, phu nhân Quan tham mưu và con gái Bộ trưởng ngoại giao nói lung tung, bôi nhọ Diệp Sở ăn trộm, may mà có Lục Tam thiếu làm chứng, Diệp Sở mới tránh được trận tai họa này.

Tuy Diệp Sở không chịu tổn hại gì, nhưng ở trong mắt Tô Lan, nàng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, cảm xúc khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Tô Lan nghĩ, mở miệng nói: "Nếu tâm trạng không tốt, ngày mai bảo Dịch Tu mang con đi chơi."

Diệp Sở lại lắc đầu: "Vài ngày trước, đường ca nói công việc chính phủ rất nhiều, hắn còn phải tăng ca cuối tuần, vẫn để hắn nghỉ ngơi một chút đi."

"Kia cũng đúng, hôm qua Minh Triết từ Bắc Bình đã trở lại. Nếu không bảo hắn mang con......"

Tô Lan thật nhanh liền phủ quyết ý nghĩ ấy: "Không được, tiểu tử Minh Triết thích đi lung tung, luôn ra vào chỗ ăn chơi."

Diệp Sở cười một chút, không trả lời.

Tô Minh Triết là biểu ca của Diệp Sở, hắn vô cùng thông minh, lại là công tử nhà giàu công tử, yêu thích chuyện trăng gió. Ông ngoại mỗi lần đều nói hắn, đều hận sắt không thành thép.

Người Tô gia cảm thấy Tô Minh Triết khó thành châu báu, mà đời trước, đúng là vị biểu ca ngày thường không đứng đắn của nàng, cố tình lại cứu nàng một mạng lúc nguy cấp.

Nghĩ đến đây, mũi Diệp Sở đau xót, có thời gian phải đi gặp biểu ca một lần.

Cơm chiều qua đi, Diệp Sở trở về phòng, không bao lâu liền mưa phùn, tí tách tí tách, sắc trời cũng đen hơn.

Không khí trong phòng cũng ẩm ướt hơn, Diệp Sở vẫn cảm giác buồn phát hoảng, mày nhăn chặt, phảng phất có chuyện gì muốn xảy ra.

Diệp Sở lấy sách từ kệ sách ra xem, lật hồi lâu, lại không xem vào đầu được.

Đêm đã khuya, Diệp Sở nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng ngủ.

Nàng mơ một giấc mơ rất dài, thật giống như về lại đời trước.

......

Đốc Quân Lục Tông Đình ở Nam Kinh xử lý sự vụ, thiếu soái Lục Hoài ở lại Thượng Hải. Diệp Sở gả cho Lục Hoài, tự nhiên ở bên người hắn.

Đoạn thời gian đó, thời tiết của Thượng Hải vẫn luôn âm trầm. Không hiểu sao, Diệp Sở luôn cảm thấy bất an, ngủ cũng không an ổn.

Diệp Sở vĩnh viễn nhớ rõ buổi tối ấy.

Trời chợt mưa to, sấm sét đan xen, Diệp Sở nằm ở trên giường, nghe bên ngoài truyền đến tiếng sấm và tiếng mưa rơi, như thế nào cũng không ngủ được.

Tối nay, mọi người Phủ Đốc Quân đều trắng đêm không ngủ.

Bởi vì bọn họ nhận được tin, Đốc Quân Lục Tông Đình bị ám sát mất mạng.

Đài báo làm cả đêm không nghỉ, bên ngoài che trời lấp đất tin tức, Lục Đốc Quân chết ý nghĩa khu Hoa Đông sắp nghênh đón một hồi náo động.

Sau Diệp Sở biết được, trái tim căng thẳng, cả người phát lạnh.

Mấy năm trước, Diệp Sở vốn nên bị Mạc Thanh Hàn và Diệp Gia Nhu bắt đi. Từ khi nàng đầu phục Lục Hoài, rất nhiều việc đều đã thay đổi.

Lúc trước Đốc Quân Lục Tông Đình cũng bị ám sát vài lần, Diệp Sở dựa theo ký ức, ở thời cơ thích hợp nhắc nhở, hắn đều thành công thoát khỏi.

Nhưng hiện tại, bởi vì hướng đi của câu chuyện đã hoàn toàn biến hóa, ám sát lúc này, căn bản không ở trong dự đoán của Diệp Sở.

Đã xảy ra chuyện như vậy, người thống khổ nhất hẳn là Lục Hoài.

Diệp Sở không nghĩ nhiều, theo bản năng chạy tới thư phòng, rất vội vàng.

Cửa thư phòng hơi khép, nơi này không có người khác. Thư phòng của Lục Hoài chỉ có mấy người có thể đi vào không trải qua cho phép, nàng là một trong số đó.

Diệp Sở đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Nàng xoay người, thấy Lục Hoài ngồi ở trên ghế. Thư phòng không bật đèn, hắn ngồi ở chỗ kia, quanh người phảng phất quanh quẩn một loại trầm mặc khó có thể nói rõ.

Diệp Sở không tự giác mà đi tới chỗ Lục Hoài.

Diệp Sở dừng bước, yên lặng đứng bên người Lục Hoài.

Nàng hơi hơi cúi người, nhìn Lục Hoài, hắn không mở miệng, cũng không có bất cứ hành động gì. Nàng biết, Lục Hoài trước nay không biểu đạt cảm xúc của hắn.

Lục Hoài càng an tĩnh, Diệp Sở càng cảm thấy khổ sở.

Nàng không khỏi vươn tay, chậm rãi tới gần Lục Hoài, rồi lại ở nháy mắt sắp chạm đến hắn, ngừng lại.

Tựa hồ nhớ tới cái gì, trái Diệp Sở bỗng nhiên thắt lại, vô cùng đau đớn.

Ở trước mặt Lục Hoài, Diệp Sở cũng chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc của nàng.

Nàng biết nàng không thể vượt qua, hai người bọn họ cần thiết bảo trì khoảng cách thích hợp và hợp lý.

Nghĩ đến đây, Diệp Sở thật nhanh bình tĩnh lại, nàng thu tay lại. Diệp Sở an tĩnh đứng ở bên, rũ mắt, chuẩn bị ở chỗ này với hắn.

Nhưng mà, Diệp Sở cũng không đứng bao lâu, bỗng nhiên có một lực lượng lôi kéo nàng, nàng nao nao.

Giây tiếp theo, Diệp Sở bị túm vào một cái ôm ấp.

Lục Hoài kéo nàng vào trong lòng ngực, hắn dùng đôi tay vòng lấy thân thể của nàng. Trên người Diệp Sở rất lạnh, hơi thở nam tính ấm áp, quen thuộc vây quanh nàng.

Trên mặt nàng nóng lên.

Tóc dài của Diệp Sở cọ qua môi Lục Hoài, mùi hương nhẹ nhàng cũng xẹt qua chóp mũi hắn. Đôi tay hắn căng thẳng, không khỏi ôm nàng chặt hơn một ít.

Lục Hoài trước nay ẩn nhẫn, lúc này lại dùng sức ôm chặt nàng, ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng, hắn dần dần an tĩnh lại.

Bị hắn ôm chặt như vậy, đầu óc Diệp Sở chợt không còn, cái gì cũng không nhớ được, những cố kỵ lúc trước cũng đã biến mất.

Hắn ẩn nhẫn, nàng khắc chế, bởi vì bên ngoài mưa to, giờ phút này phảng phất cũng trở nên xa xôi.

Đêm tối dễ dàng che dấu mọi thứ, ví dụ như những tình cảm bị bọn họ cố tình áp lực.

Diệp Sở không tự giác vươn tay, ôm lấy Lục Hoài.

Ôm chặt hắn.

Hơi thở của nàng mềm mại an tĩnh, hơi thở của hắn lại nóng rực.

May mà tối đen như vậy, hắn không đoán ra tâm tư của nàng.

Nàng dúi đầu vào trong lòng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của hắn vang lên bên tai, an tĩnh nhắm mắt lại.

Vượt qua một lần lại như thế nào đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc