Diệp Sở và Lục Hoài hẹn gặp ở quán trà Hằng Hưng.
Mấy ngày nay, Diệp Sở đến trường đi học, còn Lục Hoài xử lý những công việc bị đọng lại trong mấy hôm bị thương. Nhưng hai người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Sở biết từ khi khai trương, quán trà Hằng Hưng vẫn luôn đắt khách.
Tuy không tiện quấy rấy việc làm ăn của người khác, nhưng nàng hy vọng cuộc nói chuyện của bọn họ có thể được bảo mật.
Diệp Sở nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn phải làm gì đó, mới có thể ổn thỏa được.
Diệp Sở gọi điện đến quán trà Hằng Hưng.
Đầu bên kia điện thoại lập tức có người nhận: "Xin chào, đây là quán trà Hằng Hưng."
Diệp Sở nói: "Ta là người đặt trước phòng 3 tầng 2 hai ngày trước, ta muốn hỏi một câu, ta có thể bao cả tầng 2 quán trà của các người không?"
Diệp Sở suy nghĩ, lại nói: "Ba ngày sau, nếu có khách đặt trước, có thể từ chối giúp ta không?"
Người nọ sửng sốt một chút, có chút chần chừ: "Này......"
Diệp Sở hỏi: "Là không có phương tiện sao?"
Người nọ hơi do dự, liền nói thật với Diệp Sở: "Thật xin lỗi, đã có người bao hết tầng 2."
Nghe đến đó, Diệp Sở nâng mi: "Phải không?"
Trong chốc lát, nàng đã biết người bao hết tầng 2 quán trà là ai.
Ngữ khí của người bên kia hơi mang xin lỗi: "Thân phận của vị khách kia rất đặc biệt, thật xin lỗi ngài."
Diệp Sở chợt cười: "Vị khách kia là Lục gia Tam thiếu?"
"Ngài......" Người nọ cảm thấy không thể tưởng tượng, sững người một lúc, rõ ràng hắn chưa nói gì, vậy mà cô nương này lại đoán ra.
Hắn từng hứa hẹn sẽ bảo mật, nhưng......
Từ phản ứng của người này, Diệp Sở liền biết nàng đoán không sai. Nàng biết người nọ sợ lộ bí mật, vội vàng nói một câu.
Diệp Sở nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác."
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Sở suy nghĩ rất nhiều.
Thì ra Lục Hoài đã sớm nghĩ đến, lại làm xong tất cả trước nàng một bước. Sau khi nàng đặt phòng, hắn lại giúp nàng giải quyết nỗi lo về sau.
Lần này, bọn họ lại nghĩ giống nhau.
Lục Hoài đương nhiên biết Diệp Sở nhiều lần dấu diếm thân phận truyền tin cho hắn nhất định là có nguyên nhân không muốn cho ai biết.
Mà lúc này, sau khi Diệp Sở bại lộ thân phận, nàng chủ động muốn gặp mặt, kỳ thật là một cuộc đàm phán thổ lộ tình cảm.
Chắc là Lục Hoài cũng muốn bảo đảm bọn họ đàm phán sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.
Đây là cuộc gặp mặt để Diệp Sở chân chính quy phục Lục Hoài. Khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng nàng càng mong đợi lần gặp mặt này hơn.
......
Ngày này đến rất nhanh.
Diệp Sở chọn một bộ quần áo không quá đơn giản cũng không quá long trọng. Nàng đi quy phục, đương nhiên phải cho thấy thành ý của bản thân.
Nhưng bởi vì bây giờ hai người là bằng hữu, ăn mặc chính thức, sẽ có vẻ xa lạ.
Nàng thay quần áo xong, đi ra Diệp Công Quán, xe Phủ Đốc Quân đã chờ ở cửa.
Mùa đông ở Thượng Hải, bầu trời xám xịt, gió lạnh thổi từng cơn, bởi vì có ánh mặt trời, miễn cưỡng xua tan một ít rét lạnh.
Bây giờ là buổi chiều, không sớm không muộn.
Người Diệp gia lo lắng an toàn của Diệp Sở, cũng không biết khi nào nàng mới trở về. Cho nên, Lục Hoài để xe của Phủ Đốc Quân đến đón nàng.
Diệp Sở đương nhiên không nói vì sao nàng ra cửa cho bọn họ, nàng chỉ nói với mẫu thân một câu, nếu bà lo lắng, liền gọi điện thoại đến Phủ Đốc Quân.
Lục Hoài sẽ đưa nàng bình an về nhà.
Ô tô chậm rãi chạy, Diệp Sở ngồi trong xe, Bến Thượng Hải phồn hoa vụt qua ngoài cửa sổ xe.
Lúc trước Diệp Sở đã chuẩn bị xong hết, những gì nàng muốn nói với Lục Hoài đều đã khắc sâu trong đầu.
Nàng dị thường bình tĩnh, không hề cảm thấy khẩn trương.
Phảng phất hôm nay gặp mặt chỉ là một việc rất bình thường.
Diệp Sở lại nghĩ đến những gì Lục Hoài có khả năng sẽ hỏi. Xe Phủ Đốc Quân dần dừng lại, đã đến Quán Trà Hằng Hưng.
Dựa theo Lục Hoài phân phó, sau khi tài xế đưa Diệp Sở đến liền rời đi. Xe của Lục Hoài đỗ ở gần đấy, hắn sẽ đưa nàng về nhà.
Diệp Sở mở cửa, đi xuống xe.
Bởi vì bọn họ chỉ bao lầu hai, cho nên cửa Quán Trà Hằng Hưng vẫn cứ người đến người đi.
Người khác chỉ biết lầu hai đã được bao hết, nếu không có chỗ ngồi, sẽ rời đi.
Diệp Sở đi vào, nàng không dừng lại mà trực tiếp đi lên tầng 2. Bởi vì Lục Hoài nhất định đã ở đó chờ nàng.
Hắn là người tuân thủ thời gian, càng không cần nói, lần gặp mặt này rất quan trọng.
Hành lang tầng 2 trống không, cực kỳ yên tĩnh.
Diệp Sở đi đến phòng bao, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nói: "Là ta."
Người bên trong không lên tiếng, Diệp Sở suy tư vài giây, đẩy cửa vào.
Lục Hoài ngồi bên cạng bàn, giương mắt nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh: "Diệp Sở, nàng đã đến rồi."
Diệp Sở đóng cửa, xoay người nhìn Lục Hoài một cái.
Lục Hoài hình như rất coi trọng lần gặp mặt này, hôm nay, vậy mà lại mặc quân phục đến. Quân phục cắt may thích hợp, mặc trên người hắn, càng hiện lạnh lùng.
Từ khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mặc quân phục.
Diệp Sở có chút hoảng hốt, hồi ức tràn về. Nàng chớp mắt, lấy lại bình tĩnh, thấy rõ người trước mắt là Lục Hoài đời này.
Bên ngoài trời lạnh, trong phòng cũng không mở cửa sổ, liền ấm hơn rất nhiều.
Lục Hoài ngồi ở đó, bởi vì hai người cũng quen thuộc, khí chất quanh người hắn cũng không bởi vì mùa đông đã đến mà lạnh hơn.
Diệp Sở im lặng nhìn Lục Hoài, nàng suy nghĩ rất nhiều, vì thế liền đứng ở cửa một lúc.
Hành động kỳ quái của nàng đương nhiên bị Lục Hoài phát hiện.
Thấy Diệp Sở không định đi đến, Lục Hoài chợt nói: "Đứng ở đó làm gì?"
Lúc này Diệp Sở mới phục hồi tinh thần, nhỏ giọng nói một câu: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tam thiếu mặc quân phục."
Lục Hoài cười nhẹ: "Gọi ta là Lục Hoài đi."
Diệp Sở ngẩn ra.
Nàng luôn cảm thấy phải dùng thái độ tôn kính với hắn, cho nên vẫn luôn gọi hắn là Tam thiếu.
Lục Hoài giải thích: "Nàng đã nói, chúng ta là bạn. Đúng không?"
Diệp Sở đương nhiên nhớ rõ: "Đúng vậy."
Lục Hoài nhìn nàng: "Vậy không cần khách khí."
Diệp Sở ngồi đối diện với Lục Hoài, chần chờ vài giây, mới gọi: "Lục Hoài."
Tiếng nói thanh thúy của nàng vang lên trong phòng, bởi vì khẩn trương, nên có chút bất an ở trong.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ, hắn đáp: "Ân."
Diệp Sở dời mắt, bên tai có chút nóng lên, không nhìn hắn nữa.
Lục Hoài đẩy một ly trà đến trước mặt Diệp Sở, hơi trắng lượn lờ dâng lên, độ ấm trà vừa phải, nhìn đẹp mắt.
Lục Hoài nói: "Không biết nàng thích uống trà gì nên gọi tùy ý."
Diệp Sở bưng trà uống một ngụm, nước trà ấm áp chảy vào cổ họng, cả người dần ấm hơn.
Nàng nghĩ: "Kỳ thật ta không thích uống trà, vẫn là khá thích uống cà phê."
Mắt Lục Hoài thâm hơn, cười như không cười hỏi một câu: "Nàng thích uống cà phê đen sao?"
Diệp Sở không hề phát hiện, trực tiếp nói theo hắn: "Thích......"
Diệp Sở chợt khựng lại, cảm giác người này đang cố tình lừa nàng. Lần trước, bọn họ gặp nhau ở quán cà phê, nàng không uống nhiều ly cà phê rất ngọt đấy.
Nàng lúc này mới nhớ, người thích uống cà phê đen rõ ràng là Lục Hoài, nàng suýt chút nữa thì bại lộ.
"Ta không uống cà phê đen." Diệp Sở lắc đầu, ngược lại chuyển đề tài sang Lục Hoài, "Ngươi đâu?"
Lục Hoài nhìn nàng, trả lời: "Uống cà phê đen là thói quen của ta."
Ngay sau đó, Lục Hoài lại nói: "Nếu nàng uống thử một chút, sẽ phát hiện cà phê đen cũng không tệ."
"Luôn tỉnh táo, mới sẽ không mất đúng mực."
"......"
Diệp Sở sửng sốt, hai câu nói này quá quen thuộc.
Đời trước, Diệp Sở ở Phủ Đốc Quân. Lần đầu tiên Lục Hoài nói cho nàng thói quen này, hắn cũng nói như vậy.
Tuy biết chỉ có nàng có ký ức đời trước, Diệp Sở vẫn ngơ ngẩn.
Thật kỳ quái, sao nàng lại luôn nhớ đến đời trước.
Diệp Sở không quên mục đích đến hôm nay, nàng rũ mắt, thu lại cảm xúc trong mắt. Nàng uống một ngụm trà, hiện tại cần phải giữ đầu óc tỉnh táo mới đúng.
Diệp Sở gật đầu: "Có cơ hội ta sẽ uống thử một chút."
Hai người giống như bình thường, nói chuyện phiếm một lúc, không khí liền trở nên nhẹ nhàng.
Lục Hoài cảm thấy không sai biệt lắm, hắn đặt ly xuống, nhìn Diệp Sở.
Hắn chậm rãi nói: "Nếu chúng ta muốn hợp tác dài lâu, ta sẽ nói cho nàng một ít việc, ví dụ như thói quen của ta."
Diệp Sở chợt cười, ý của Lục Hoài đã rất rõ ràng. Lục Hoài biết những gì nàng làm chỉ vì hợp tác với hắn.
Nếu hắn đi thẳng vào vấn đề, nàng cũng không cần lại dấu diếm.
Diệp Sở giương mắt nhìn Lục Hoài, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hề tránh né ánh mắt của đối phương.
Ngữ khí của Diệp Sở cực kỳ nghiêm túc: "Lục Hoài, ta sẽ nhớ kỹ thói quen của ngươi."
Lục Hoài nói: "Diệp Sở, ta không hay hợp tác lâu với người khác, nàng hẳn là người đầu tiên."
Lục Hoài vốn đa nghi, người khác lại thường xuyên có tâm tư khác. Hợp tác ngắn hạn cũng rất khó thành lập tín nhiệm, cho nên hắn không hợp tác lâu với người khác.
Nhưng kỳ quái là, mặc kệ Diệp Sở nói gì, Lục Hoài cũng rất tin tưởng. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền có cảm giác tin nàng.
Lục Hoài nhìn vào mắt Diệp Sở, vẫn trong trẻo như thường, giống như thành ý của nàng vô cùng rõ ràng mở ra trước mặt hắn.
Lời nói hắn giữ trong lòng rất lâu, hôm nay rốt cuộc có thể nói ra.
Lục Hoài không hề chần chờ: "Hy vọng sau này nàng cũng có thể nói chuyện của nàng cho ta."
Hắn lại bổ sung một câu: "Ân, nói đúng hơn."
"Ta muốn hiểu thêm về nàng."
"......"
Diệp Sở cười, trả lời rất thành khẩn: "Lục Hoài, trước mặt ngươi, ta là người không có bí mật."
Lục Hoài cũng cười: "Ân? Phải không?"
Hắn nhớ rõ, lúc trước kẻ lừa đảo từng nói dối vài lần. Bây giờ nàng lại không chịu nhận chút nào. Ý cười bên môi hắn dày hơn, cũng không vạch trần nàng.
Diệp Sở nói tiếp: "Nếu ngươi muốn biết bí mật nào của ta, trực tiếp hỏi là được, ta nhất định sẽ không dấu diếm."
Đây là lời bảo đảm của nàng. Sau này ở chung, bọn họ cần phải thẳng thắn thành khẩn, không dấu diếm lẫn nhau, mới có thể hợp tác.
Dù sao, Diệp Sở đã xác định, Lục Hoài không biết chuyện nàng trọng sinh. Cho nên, vấn đề này, hắn sẽ không hỏi đến.
Như vậy, hắn không hỏi, nàng đương nhiên cũng không đáp, không thể coi là nói dối.
Lục Hoài gật đầu: "Được."
Nếu bọn họ đã hợp tác, hai người điều chỉnh thần sắc, bây giờ bắt đầu nói việc chính.
Diệp Sở thu hồi ý cười giảo hoạt ở đáy mắt, đánh đòn phủ đầu, hỏi: "Ngươi phát hiện thân phận của ta như thế nào?"
Lục Hoài cầm lấy ấm trà, đổ trà cho Diệp Sở: "Không khó lắm."
Lục Hoài giải đáp nghi vấn của nàng: "Nàng còn nhớ lần đi bách hóa Vĩnh An không?"
Diệp Sở gật đầu: "Nhớ."
Lục Hoài nói: "Một mình nàng mua đồ ở Vĩnh An mất hai giờ. Sau đó, nàng và Dạ Lai Hương gặp mặt, lại chỉ ở trong cửa hàng quần áo một giờ."
"Đây chỉ là một trong những điểm đáng ngờ."
Biểu tình của Diệp Sở cứng đờ.
Lục Hoài chậm rãi nói: "Ta gặp nàng ở tiệm cơm Tân Thành, nàng giả vờ mở cửa phòng ta là để che dấu đi."
Diệp Sở không phủ nhận. Đúng là khi nàng nhét tờ giấy vào phòng của Lục Hoài, đã gặp hắn đang trở về.
Ngữ khí của Lục Hoài nghiêm trang: "Làm việc cẩn thận là trên hết, lộ quá nhiều dấu vết không tốt."
Diệp Sở phân tích ra là sau khi Lục Hoài hoài nghi thời gian nàng dùng, mới liên tưởng đến việc ở tiệm cơm Tân Thành.
Diệp Sở da mặt dày: "Xem ra ta che dấu vẫn rất thành công, lần thứ ba, ngươi mới nghi ngờ ta."
Lục Hoài nâng mi: "Trò mèo vờn chuột kết thúc quá nhanh, ngược lại chơi không vui."
Tuy hai người đã thân cận hơn lúc trước, nhưng khi nói chuyện, lại luôn mang theo cái chết cũng không phục.
Diệp Sở: "Ngươi không nghĩ đến, có lẽ là ta cố ý lưu lại nhược điểm, dẫn ngươi đến bắt ta sao?"
Thấy Diệp Sở nghiêm túc, Lục Hoài đương nhiên sẽ không để nàng mất mặt. Mặc kệ khi nào, tóm lại là để nàng thắng mới tốt.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Ân, nàng làm rất hảo."
Ngữ khí của hắn bình thường, mặt Diệp Sở lại nóng lên.
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vội dời mắt, cúi đầu uống trà.
Tiếng nói của Lục Hoài tiếp tục truyền đến: "Nếu nàng muốn làm việc không chút sơ hở, chỉ cần nói ra, ta sẽ dạy nàng."
Diệp Sở ngẩn ra, âm thầm nghĩ trong lòng, kỳ thật, ngươi đã dạy ta. Tất cả những thủ đoạn đó đều là học được từ ngươi.
Nàng chỉ mỉm cười: "Được, ta nhớ kỹ những lời này."
Lục Hoài nói: "Khi nào đến tìm ta cũng được, ta sẽ không nuốt lời."
"Diệp Sở, vấn đề của nàng đã hỏi xong." Lục Hoài cong môi, "Bây giờ đến lượt ta hỏi nàng."
Diệp Sở lấy lại bình tĩnh. Nàng đã đoán được sẽ có một màn này, nên cũng không hoảng hốt, ngược lại kiên nhẫn chờ hắn hỏi.
Lục Hoài hỏi rất nhanh: "Đứa bé đến Phủ Đốc Quân tìm được từ đâu?"
Diệp Sở cười: "Trên đường tìm được, hắn rất thông minh, dạy một lần liền biết."
Lục Hoài: "Có thể dạy hắn trong khoảng thời gian ngắn...... Ân, nàng cũng làm rất tốt."
Diệp Sở tiếp tục cười, không có trả lời.
Lục Hoài lại hỏi: "Nàng học mã Morse từ đâu?"
Diệp Sở không chút hoang mang: "Đường ca của ta, Diệp Dịch Tu du học ở Đại học Oxford, học được rất nhiều thứ. Ta thấy chơi vui, nên muốn hắn dạy ta."
Diệp Dịch Tu có biết mật mã Morse hay không, căn bản không quan trọng.
Bởi vì Lục Hoài sẽ không đi điều tra chuyện này, nàng biết hắn chỉ là muốn nghe nàng trả lời thôi.
Lục Hoài: "Khi ở tiệm cơm Tân Thành, nàng gọi một cuộc điện thoại."
Ngữ khí của Diệp Sở bình tĩnh: "Ta nghe nói ngươi ở tiệm cơm Tân Thành, cho nên đi tìm số phòng của ngươi. Chỉ cần biết số phòng, muốn biết số điện thoại của phòng đó là chuyện khá dễ."
Diệp Sở lại nói: "Ta không muốn để ngươi nhận ra giọng nói của ta, chỉ trùm một lớp giấy trên microphone."
Lục Hoài bổ sung: "Nàng còn cố tình đè thấp giọng nói."
"Chuyện này cực kỳ đơn giản, ta nghĩ, ngươi cũng biết." Diệp Sở nhìn vào mắt Lục Hoài, trên mặt không có một chút chột dạ.
Lục Hoài hỏi: "Nàng biết phòng ở khách sạn Hòa Bình kia như thế nào?"
"Lúc ấy quá khẩn cấp, ta quan sát một chút." Diệp Sở nói, "Ta xác nhận chỉ có cửa cầu thang tầng năm mới có người trông giữ."
Diệp Sở không nhanh không chậm: "Tầng năm có rất nhiều phòng, chỉ có thảm trước phòng đó bị mài mòn nhiều, tỏ ra thường xuyên có người ra vào."
"Nếu phòng kia rất quan trọng, đương nhiên sẽ là nơi ngươi ở."
"Ta nói đúng không?"
Lý do Diệp Sở một cái lại một cái, vừa nghe liền biết là đã sớm chuẩn bị.
Nhưng lời nói của nảng không có sơ hở, Lục Hoài cũng không tìm ra chỗ gì bỏ sót.
Lục Hoài chợt cười: "Ân, trước nay nàng đều nói đúng."
Diệp Sở nhớ tới một màn lúc ấy: "Ta mặc âu phục, ngụy trang thành nam tử, lúc tránh ở góc tường, suýt chút nữa bị ngươi phát hiện."
Diệp Sở cong môi: "Nhưng sau khi ngươi biết bảo vệ tầng năm bị đánh hôn mê, liền rời đi."
Tay Lục Hoài khựng lại, dừng ở đó, trong tay là ly trà ấm áp.
Hắn nhướng mày: "Phải không? Xem ra ta bỏ lỡ hình ảnh nàng mặc âu phục."
Diệp Sở: "......"
Lục Hoài đặt ly xuống, ngữ khí thản nhiên: "Không vội, về sau sẽ có cơ hội để nàng lại cải trang một lần."
Lục Hoài hỏi Diệp Sở: "Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng học nhiều thứ như vậy, toàn dùng trên người ta đi."
Diệp Sở không đáp, hỏi lại Lục Hoài: "Ngươi cũng không nghĩ đến, ta sẽ lừa gạt đôi mắt của ngươi đi."
Lục Hoài không nói gì.
Diệp Sở cười: "Mắt nhìn, không nhất định có thể nhìn thấy chân tướng."
Lục Hoài không cần nghĩ ngợi: "Như vậy, sau này, ta sẽ chú tâm hơn."
Diệp Sở ngẩn ra vài giây.
Thấy Diệp Sở nói không ra lời, khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười, trong nháy mắt, lại cầm lấy ấm trà, đổ trà cho nàng.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Uống một ngụm trà lại nói tiếp."
Diệp Sở nghe hắn, cầm lấy chén trà, uống một ngụm. Trà vẫn ấm, giảm bớt sự không khoẻ ở yết hầu.
Diệp Sở hỏi: "Lục Hoài, ngươi không tò mò ta biết những tin tức đó từ đâu sao?"
Lúc trước Diệp Sở nhắc nhở hắn nhiều việc như vậy, đều là những việc chưa xảy ra.
Nàng chỉ là một nữ học sinh, bối cảnh bình thường, lại biết rất nhiều bí mật, sao Lục Hoài không hỏi vấn đề mấu chốt nhất này?
Trong lòng nàng đã có đối sách, chỉ chờ Lục Hoài hỏi.
Không ngờ, Lục Hoài cũng không sốt ruột: "Vấn đề này, nàng có thể nói cho ta sau."
Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Sở: "Bây giờ ta càng muốn biết, nàng làm nhiều như vậy, chỉ vì hợp tác với ta, hay là còn có lý do gì?"
Lý do?
Diệp Sở nao nao, nàng trầm tư một lúc.
Đời trước, Diệp gia suy tàn, nàng trôi dạt khắp nơi, tìm đến chỗ Lục Hoài. Tuy hai người nắm tay, lại bị Mạc Thanh Hàn làm hại, nhiều lần suýt nữa bỏ mạng.
Mà đến bây giờ nàng cũng không biết, trận tai nạn xe cộ trên đường Scott, rốt cuộc là ai làm.
Nàng không biết, trừ bỏ Mạc Thanh Hàn, còn có ai muốn hại Lục Hoài.
Đời này, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoài, Diệp Sở không hề chuẩn bị.
Nàng biết tính của Lục Hoài rất đa nghi. Khi không thể xác định thái độ của Lục Hoài, chỉ có thể trốn tránh hắn.
Bây giờ, bọn họ rốt cuộc có thể ngồi xuống, nói về việc hợp tác lâu dài.
Diệp Sở quy phục Lục Hoài, đơn giản là muốn bảo vệ Diệp gia, thay đổi quỹ đạo đời trước.
Còn có......
Diệp Sở ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Hoài. Ánh mắt hắn vẫn chưa rời đi, dường như đang kiên nhẫn chờ nàng trả lời.
Ánh mắt của Lục Hoài giống như có thể xuyên thấu đáy lòng nàng, đoán được tâm tư của nàng.
Nhưng Diệp Sở biết Lục Hoài sẽ không đoán được nàng đang nghĩ gì, nàng âm thầm nói một câu.
Nàng hy vọng Lục Hoài có thể cả đời trôi chảy, bình an vĩnh viễn.
Diệp Sở chậm rãi mở miệng, gọi tên của hắn: "Lục Hoài."
"Ta vô tình biết được rất nhiều nguy hiểm sẽ xảy ra trong tương lai, ta cũng biết, chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản những nguy hiểm đó xảy ra."
"Ta nguyện ý nói tất cả cho ngươi, nhưng cũng muốn ngươi làm một chuyện cho ta."
Lục Hoài yên lặng nhìn nàng.
Diệp Sở chém đinh chặt sắt, gằn từng câu từng chữ: "Nếu sau này Diệp gia gặp nạn, hy vọng có thể được ngươi trợ giúp."
Giọng nói của Lục Hoài cũng cực kỳ nghiêm túc: "Ta đồng ý với nàng."
Độ ấm trong phòng cao hơn, cũng không ảnh hưởng đến bọn họ. Hai người nói đến nơi, vẫn rất tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã dần buông xuống, nhưng đèn quán trà sáng lên. Bọn họ ở trong phòng, sáng như ban ngày, giống như chưa phát hiện đã dần tối.
Lục Hoài và Diệp Sở trầm mặc đối diện, ai cũng không mở miệng.
Nghe thấy lời khẳng định của Lục Hoài, trong lòng Diệp Sở rối loạn vài phần.
Diệp Sở biết con đường phía trước gian nguy, bọn họ vẫn sẽ gặp được rất nhiều khó khăn.
Nàng chỉ mong hắn có thể bình an hết đời, những chuyện xấu xảy ra đời trước, sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Nhưng dù là quang minh hay hắc ám, nàng cũng sẽ đối mặt cùng hắn.
Diệp Sở chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi có thể nhìn thấy thành ý của ta."
Diệp Sở nhắm mắt, tiếng nói của nàng cực kỳ rõ ràng, như đang ưng thuận một lời hứa.
Những lời này, đời trước, nàng có trăm ngàn cơ hội, lại không thể nói với hắn.
"Diệp Sở ở đây hứa hẹn."
"Đời này kiếp này, nếu Lục Hoài gặp bất cứ nguy hiểm gì, ta cũng sẽ không tiếc tất cả đi cứu hắn."
Vẫn có một câu không nói ra.
Thậm chí là tính mạng của ta.