NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Diệu Linh nguyên bản còn muốn khuyên thêm cái gì nữa, nhưng thấy Chanh Âm tươi cười đầy mặt, lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra được.

Mím môi, hắn móc một ít ngân phiếu ra từ trong rương sau đó đặt vào trên tay Chanh Âm, Chanh Âm nhìn nhìn giá trị trên ngân phiếu rồi lại đếm đếm, đôi mắt không khỏi sáng lên!

“Oa, lão bản, ngươi đúng là có tiền!” Y cho rằng “tiền đen” này chắc có lẽ cũng không nhiều, thật không nghĩ đến…”Không nhìn ra được ngươi là một vị kim chủ đúng là thất sách của ta!” Nói xong, y còn khoa trương hôn một cái lên mấy tấm ngân phiếu kia.

“A, ta cũng không phải là kim chủ gì.” Chỉ là bổng lộc lấy được so với người bình thường nhiều hơn mà thôi, “Ngươi cầm trước những thứ này, ngoan ngoãn đi Ẩn Hạng chữa bệnh cho ta, tiền để ta bỏ ra được rồi.”

“Lão bản, thực sự là ôn nhu nha!” Chanh Âm khen ngợi, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia không nỡ, “Thế nhưng mới nãy ta đã nói rồi mà không phải sao? Ta không chỉ thiếu tiền, còn thiếu thuốc dẫn…”

“Vậy đi mua là được rồi.”

“Đây không phải đồ vật dùng tiền là có thể mua được…”

“Cái gì!?”



Chanh Âm và Diệu Linh đi vào không bao lâu, An Thiếu Du chờ đợi ở đại sảnh đã phát hiện những ánh mắt xem xét đến từ xung quanh, đầu tiên là một cái, sau đó từ từ tăng lên vài cái, lầu trên lầu dưới đều có…

Hắn cau mày, không thích trở thành tiêu điểm của mọi người, chậm rãi đứng lên đang muốn đi lên lầu mang Chanh Âm trở về, bỗng nhiên một đạo thân ảnh màu xám ngăn trở đường đi của hắn.

“Xin chờ một chút, khách nhân không thể tùy ý lên lầu được.”

“…!”

Thấy rõ người tới, An Thiếu Du có chút kinh ngạc.

Nhìn một thân quần áo vải thô cùng với vóc người cứng nhắc kia, trước mặt đúng là một nam nhân không sai, hẳn là hạ nhân làm việc vặt ở trong điếm này, thế nhưng… khuôn mặt như vậy, làm hạ nhân ở kỹ viện… có phải là hơi đáng tiếc hay không?

Hai người im lặng một hồi, mà trông thấy tầm mắt quan sát của An Thiếu Du, người nọ tựa hồ cũng đã hiểu ra cái gì.

Gã mỉm cười, đơn giản tự giới thiệu mình: “An thiếu gia, không nên hiểu lầm, ta không phải bán vào, ta là gả vào!”

“Phụt!” Gã vừa nói ra, An Thiếu Du vẫn còn đang tiêu hóa, trên lầu đã có người phụt một cái bật cười.

Nhưng người này giống như không có nghe thấy, dùng giọng điệu ai oán hơn nữa thở dài nói: “Ai… Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta cũng đồng ý, nhưng phu quân nhà ta rõ là không nói đạo lý, dám bắt ta làm việc, nghĩ thử thân thể yếu đuối này của ta, ban ngày phải làm việc, ban đêm còn phải đối phó với một thân tràn trề sinh lực của hắn…”

“Tiểu Trác Tử, ngươi lại muốn chết rồi!” Gã còn chưa nói hết, lầu trên lầu dưới đã có không ít người ồn ào lên tiếng.

“Rõ ràng là ngươi đè phu quân ngươi, Ly Hoa hiện tại còn đang ngủ kìa!”

“Chờ hắn tỉnh rồi, xác định chắc chắn lại đuổi theo đánh ngươi.”

Bị đám người kia làm rối lên như vậy, đầu An Thiếu Du đều choáng váng, nào còn nhớ mục đích ban đầu của mình nữa, ngây ngốc đứng tại chỗ nghe bọn họ nói những lời giống như đùa giỡn, hoàn toàn không thể hiểu được.

“Ngươi cưới quan nhi nơi này?” Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Người nọ lại cười híp mắt cải chính lời nói của hắn: “Không, là ta gả, đồ cưới và của hồi môn của ta cũng đều mang tới rồi!” Nói xong, gã vỗ tay một cái, lập tức có hai người đi ra từ phía sau.

Một người khôi ngô cao to, nước da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là quân nhân, mà tên còn lại thì hơi có vẻ gầy gò, vẻ mặt thông minh lanh lợi, hiển nhiên là loại người dùng đầu tốt hơn cơ bắp. Tuy rằng bề ngoài khác lạ, nhưng đồng dạng một thân áo xám của hạ nhân, lại thêm tên chủ nhân đứng phía trước hai người bọn họ, ba người đứng cùng nhau, thật sự là cho người ta một loại cảm giác áp lực vô hình.

An Thiếu Du không tự chủ lui về sau một chút, một vài tiểu quan đứng xem xung quanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ không phải muốn nghị luận chuyện giữa hắn và Chanh Âm, thế nhưng tất cả mọi người đều biết mục đích lần này Chanh Âm đến đây “lấy đồ”, cũng biết Chanh Âm không hy vọng An Thiếu Du biết được, cho nên bọn họ ở chỗ này tìm mọi cách dẫn dụ sự chú ý của An Thiếu Du, mà “tân nương” mới tới Tiểu Trác Tử này ngược lại đã giúp được một đại ân.

“Vả lại… tiểu quan thì thế nào?” Liếc mắt nhìn An Thiếu Du, Tiểu Trác Tử trong mắt lóe lên một tia xem thường, “Nơi này chính là nơi ‘sạch sẽ’ nhất mà ta từng thấy, phu quân nhà ta cũng là người ‘sạch sẽ’ nhất mà ta đã từng gặp, ta chính là thích hắn, ngươi… có dị nghị gì không?”

An Thiếu Du nghe vậy, chung quy vẫn cảm thấy lời này mơ hồ ẩn giấu tin tức, nhưng trong lúc nhất thời lại suy xét không ra.

“Ngươi gả hay lấy không có quan hệ gì với ta…” Liếc qua người xung quanh, hắn lạnh lùng nói, “Hoặc là nên nói, người nơi này đều không có quan hệ gì với ta.”

“Ngươi chỉ quan tâm đến… Chanh Âm kia thôi đúng không?” Tiểu Trác Tử thần bí cười hỏi.

An Thiếu Du cũng không tránh né, gật đầu trả lời: “Không sai, y là huynh đệ của ta, cùng ta lớn lên, ta tự nhiên…”

“Ha ha!” Lời hắn còn chưa dứt, đã dẫn tới một tràng cười của đối phương.

“An Thiếu Du, An công tử đúng không?” Đánh giá An Thiếu Du một phen, Tiểu Trác Tử cười càng vui vẻ hơn, “Tuổi tác ngươi lớn hơn ta, thế nhưng ở trên phương diện khác lại rất non nớt… Hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.”

“Lời này của ngươi là…”

“Các ngươi đang nói chuyện gì nha? Hình như bộ dáng rất vui vẻ!” Không đợi An Thiếu Du hỏi xong, Chanh Âm đã chậm rãi từ trong phòng Diệu Linh đi tới.

Không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc, An Thiếu Du lắc đầu trả lời không có việc gì, Tiểu Trác Tử cũng cười không đáp, Chanh Âm thấy bọn hắn như vậy cũng không có ý tứ hỏi sâu, sau khi y đơn giản nói lời từ biệt với Diệu Linh cùng các vị đồng bạn, liền theo An Thiếu Du rời khỏi nơi này.

An Thiếu Du hài lòng việc Chanh Âm chia tay dứt khoát, không một chút dông dài, dọc đường đi tâm tình của hắn rất tốt, cũng không tính toán lời nói của người kia…, nhưng thật không ngờ trong tương lai không lâu, hắn lại vì điều này mà phải trả một cái giá khủng khiếp…

Bình luận

Truyện đang đọc