NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Chanh Âm bất đắc dĩ nhún vai lắc đầu, thở dài nói với Bạch đại phu: “Bạch đại phu, đã thấy chưa? Người ta trung thành tận tâm, ngươi cũng không nên lấy người ta ra đùa giỡn.”

Nói xong, y lại quay sang cười với An Thiếu Du, nụ cười kia tái nhợt vô lực, An Thiếu Du nhìn thấy trong lòng lại run rẩy một trận.

“Thiếu Du, Bạch đại phu nói đùa thôi, ngươi đừng có tin hắn.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì chứ.” Chanh Âm cười ngắt lời hắn, sau đó nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, “Ai da, ta mệt quá… Bạch đại phu, ngươi không đói bụng sao?”

Trong nhà Chanh Âm nửa hạt gạo cũng không còn, đồ ăn trước đó đều là An Thiếu Du mua tới, hiện tại nhắc đến việc này hiển nhiên là y bắt đầu đuổi người.

Bạch đại phu hiểu rõ, cũng không nói nhiều thêm nữa, gật đầu một cái liền đi ra ngoài, “Ta đi mua thức ăn, các ngươi chờ.” Nói xong cũng không quay đầu lại đã đi mất.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Chanh Âm nhẹ nhàng cười, Bạch đại phu này thật đúng là một hảo nhân diện lãnh tâm thiện*, cũng khó trách lão bản rất thích bắt nạt hắn.

*Diện lãnh tâm thiện: ngoài mặt lạnh lùng nhưng tấm lòng lại tốt.

An Thiếu Du đứng ở mép giường nhìn thấy Chanh Âm bình tĩnh thản nhiên như thế, đợi Bạch đại phu đóng cửa lại, hắn mới hướng về phía Chanh Âm xác nhận: “Kỳ thực Bạch đại phu không có gạt người đúng không?”

“Điều này rất quan trọng sao?” Chanh Âm ngủ trên giường nhắm mắt hỏi lại.

“Rất quan trọng.”

“Vì sao?”

“Ta không muốn ngươi chết…”

Nghe được lời này, Chanh Âm cảm thấy thú vị, mở mắt nghiêng người sang đánh giá nam nhân có thể coi là “người xa lạ” này.

“Sao thế? Mới có mấy ngày mà đã luyến tiếc ta rồi?” Y cười hỏi.

An Thiếu Du không trả lời, chỉ siết chặt nắm tay đứng ở bên giường, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng Chanh Âm lại cảm giác được người nam nhân này đang vô cùng đau lòng, không có nguyên nhân gì cả, y chính là cảm thấy như vậy.

Thấy hắn không nói, Chanh Âm bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi không cần như vậy, ta không phải là người ngươi nên chịu trách nhiệm, trong lòng ngươi chỉ cần có người nhà của ngươi là được rồi, tội gì phải đem ta thêm vào chứ?”

Nói xong, Chanh Âm quay lưng đi, giữa lúc An Thiếu Du muốn tiếp tục khuyên bảo thì, lại nghe Chanh Âm đột nhiên lên tiếng.

“Thiếu Du, tự tìm phiền não không phải là chuyện tốt gì, nhìn xem Bạch đại phu, hắn chính là ví dụ tốt nhất.”

“Bạch đại phu?”

An Thiếu Du không rõ, Bạch đại phu thì sao chứ?

“Nghe tiểu lão bản nói, gia đình Bạch đại phu mấy đời hành y, mà Bạch đại phu càng là người nổi bật trong số đó, bởi vì gia cảnh tốt đẹp cùng năng lực ưu tú, hắn từ nhỏ đã đính hôn với nữ nhi thế gia vọng tộc… Nhưng Bạch đại phu người này chính là sầu lo quá nhiều, lo lắng tiểu thư nhà người ta không thích hắn, sau lại bởi vì vô pháp giải độc trên người tiểu thư nọ mà cảm thấy xót xa ân hận, cuối cùng hắn lựa chọn rời xa quê hương trốn tránh cuộc hôn nhân này…”

“…”

“Ai, bởi vậy mới nói lo lắng nhiều như vậy làm cái gì, rõ ràng thích tiểu thư người ta tại sao còn muốn trốn tránh chứ? Quái đản!” Chanh Âm tức giận đầy bụng, “Cho nên Thiếu Du ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chờ ta chết rồi chôn rồi, ngươi liền coi như không có một người như ta là được rồi. Không thì cuối cùng người khổ cũng là bản thân ngươi.”

Theo như lời y nói, An Thiếu Du kết luận Chanh Âm sẽ không nói cho hắn biết, vì vậy hắn cũng không hỏi nữa, tiến lên thay y đắp kín chăn, sau đó không nói lời nào thẳng bước đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa lần nữa, Chanh Âm nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhấc chăn bông trên người, y thong thả nhắm hai mắt lại.

Thiếu Du này chẳng qua là phụng mệnh hành sự mà thôi, nghe y nói như vậy nhất định là từ bỏ rồi, dù sao hai người cũng không có quen thân, Chanh Âm cho rằng như vậy, cho nên cũng chưa từng suy đoán thân phận thật sự của người này.

An Thiếu Du sao có thể từ bỏ đơn giản như vậy, hắn ra ngoài tự nhiên là đi tìm Bạch đại phu, thời gian trôi qua chưa bao lâu, cho nên hắn bước vội trên đường rất nhanh đã tìm được bóng dáng Bạch đại phu —— người nọ đang mua bánh bao.

“Bạch đại phu.” An Thiếu Du tiến lên vài bước.

Bạch đại phu nhìn hắn một cái, trả tiền cầm lấy bánh bao, sau đó rất tự nhiên nhét một cái vào trong tay An Thiếu Du, tiếp đó liền nhấc chân rời đi.

An Thiếu Du nhận lấy bánh bao cầm ở trong tay không ăn, theo sát bước chân Bạch đại phu dò hỏi: “Xin ngài nói cho ta biết, thuốc dẫn ngài nói trước đó là cái gì?”

“Chanh Âm không chịu nói cho ngươi biết?” Bạch đại phu cũng đoán được vài phần, với cá tính Chanh Âm, chịu nói ra mới là chuyện lạ.

An Thiếu Du quả nhiên lắc đầu, “Nhưng ta muốn biết, ta muốn cứu y.”

Bạch đại phu nghe hắn nói như vậy, đột nhiên dừng bước xoay người nhìn hắn, sau đó lấy tay chỉ người đi trên đường.

“Cái này chính là thuốc dẫn, đầy đường đều có, nhưng lại khó mà lấy được.”

“Đây là chỉ…” Nhìn theo chỉ dẫn của Bạch đại phu, An Thiếu Du cho là mình hiểu sai, hướng hắn xác nhận.

“Huyết nhục (máu thịt) nam tử trẻ tuổi, cái này chính là thuốc dẫn.” Bạch đại phu ngắn gọn dễ hiểu trả lời.

“…!”

Nhìn An Thiếu Du hơi há miệng sửng sốt, Bạch đại phu cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục cất bước hướng nhà Chanh Âm đi đến.

Hắn vừa đi vừa nói: “Bệnh căn (mầm bệnh) của Chanh Âm là tổn thương ở sâu trong thân thể, muốn cứu chữa trở lại tự nhiên là cần dựa vào huyết nhục nam tử trẻ tuổi làm dẫn, lại phối hợp với mấy vị dược liệu cực kỳ trân quý cùng nhau nấu lên, hiện tại là dược liệu dễ có, lại không người nguyện hiến.”

An Thiếu Du lẳng lặng lắng nghe cũng không tiếp lời, chỉ cúi đầu tự hỏi…

Hai người trầm mặc đi tới cửa nhà Chanh Âm, Bạch đại phu đang muốn mở cửa, lại bị An Thiếu Du đưa tay ngăn trở.

“Bạch đại phu, ta muốn…”

“Ngươi muốn cắt thịt lấy máu làm thuốc dẫn.” Bạch đại phu không chờ hắn nói đã sớm đoán được câu trả lời của hắn, nhưng mà…

Sau khi An Thiếu Du gật đầu, Bạch đại phu thở dài một cái, “Thuốc dẫn này không phải đơn giản như ngươi nghĩ.”

“Đây là ý gì?”

“Ngươi cũng thấy đấy, Chanh Âm hôm nay là suy yếu cỡ nào, muốn điều trị cho y một thang thuốc tuyệt đối không đủ.” Tới đây hắn ngừng lại một chút, tiếp đó mới nói, “Thuốc dẫn một khi lấy từ một người, vậy trong thời gian này không thể ngừng cũng không thể đổi, nhưng mà ta lại không thể nói cho ngươi biết ta cần bao nhiêu thang thuốc mới có thể chữa khỏi cho Chanh Âm.”

An Thiếu Du phân tích lời hắn nói, “Vậy nói cách khác…”

“Nói trắng ra là, kết cục có bốn loại: ngươi không làm thuốc dẫn, y chết; ngươi làm thuốc dẫn, thân thể lại chịu không thấu, ngươi chết, mà Chanh Âm thì phải xem vận khí, vận khí tốt y không chết, vận khí không tốt y như cũ vẫn phải chết; loại cuối cùng đương nhiên là tất cả đều vui vẻ, ngươi không chết, y cũng không chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc