NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên vào trong phòng, An Thiếu Du hơi lộ vẻ mệt mỏi thở dài một cái.

Hắn quỳ suốt một đêm, ngày hôm nay cần phải chấn chỉnh lại tinh thần để đối mặt với vấn đề hiện tại, vì vậy hắn chậm rãi đứng lên, xoa nhẹ hai chân tê dại, từ từ đi ra ngoài.

Lấy chút nước sạch rửa mặt, súc miệng, sự lạnh lẽo của nước khiến hắn tỉnh táo, sau đó lại dùng khăn vải lau khô mấy giọt nước còn đọng trên mặt, An Thiếu Du thật dài thở phào.

Cha mẹ thân thiết nhất với hắn lần lượt qua đời, An phủ cũng không có người hay vật gì khiến hắn lưu luyến, hắn bắt đầu nghi hoặc, bắt đầu mê man, những ngày sau này, hắn đến tột cùng còn phải ở lại An gia vì cái gì đây…

“Thiếu, thiếu gia.”

“…!”

Ngay lúc hắn đang do dự thì, bỗng nhiên, bên người vang lên tiếng gọi của quản gia.

“Làm sao vậy?” An Thiếu Du quay đầu hỏi.

Chỉ thấy ánh mắt quản gia mơ hồ không rõ, sắc mặt cũng có chút không tốt, nói chuyện ấp a ấp úng, một bộ dáng chột dạ làm cho kẻ khác cảm thấy kỳ quái.

“Thiếu gia… Dịch, Dịch Nhiên thiếu gia, mời, mời ngài đi một chuyến, nói là… nói là… có việc cần thương lượng.”

Lời nói mập mờ này khiến An Thiếu Du có chút cảnh giác, vô duyên vô cớ, vào lúc sáng sớm, Dịch Nhiên tìm hắn thương lượng chuyện gì chứ!?

“… Là ai kêu ngươi tới?” Cảm giác được sự quái dị, An Thiếu Du thay đổi vẻ ôn hòa mới vừa rồi, nhíu mày hỏi.

“Là, là Dịch Nhiên thiếu gia…”

Trong lòng quản gia cũng rất mâu thuẫn, cả hai đều là chủ tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại… Ai!

Bộ dáng này của ông không giống với nói dối, ngược lại giống như là có chuyện bí mật gì đó khó nói, chẳng lẽ thật sự là Dịch Nhiên có việc?

Mang theo nghi vấn, dưới sự nửa tin nửa ngờ, An Thiếu Du một mình đi tới gian phòng của An Dịch Nhiên.

Mở cửa phòng, có chút kinh ngạc, người trong phòng nhiều hơn so với hắn dự liệu, An Dịch Nhiên, Úy tiểu thư, còn có đám thúc phụ bá phụ kia…

Tuy rằng An Thiếu Du tính tình đơn thuần, nhưng dù sao cũng lăn lộn trong giới làm ăn nhiều năm như vậy, đối với những người gọi là thân thích này, hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn. Nhưng nguyên tưởng rằng bọn họ chỉ là nhập bọn cùng với phụ thân, phụ thân chết rồi, về sau bọn họ cũng nên an phận một chút, thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã giở ra trò mới.

Còn có, An Dịch Nhiên…

“Dịch Nhiên, còn có các vị bá phụ thúc phụ, tìm ta có việc sao?”

Thời điểm quan sát, tầm mắt An Thiếu Du cố ý dừng lại ở trên người An Dịch Nhiên trong chốc lát, gã của ngày hôm nay không giống với vị đường ca ngay thẳng thản nhiên của ngày trước, ngược lại trong mắt nhiều hơn mấy phần dã tâm cùng… dục vọng!

“Đường ca ngươi, ta là nói An Dịch Nhiên, gã rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa gã một chút.”

Lời khuyên răn lúc trước của Chanh Âm vào lúc này nổi lên trong lòng hắn, An Thiếu Du có chút bất an rồi.

Chẳng lẽ, y nói đều là thật!?

Thoạt đầu không có ai trả lời câu hỏi của hắn, mà sau đó An Dịch Nhiên hướng mọi người bày ra một cái ánh mắt, một trong những vị thúc bá khá lớn tuổi mới đứng ra, lấy thân phận và giọng điệu của trưởng bối nói với An Thiếu Du.

“Thiếu Du à, chúng ta và phụ thân ngươi cũng xem như là thân bằng mật hữu, chuyện hắn lo lắng chúng ta cũng hiểu, ngươi xem… ngươi đã sắp là một người gần ba mươi tuổi rồi, thế nhưng còn không có một hài tử nào, cho nên…”

“Chuyện con nối dõi không cần các vị thúc bá quan tâm.” An Thiếu Du trực tiếp trả lời ông, hai mắt nhìn về phía thê tử trên danh nghĩa, ánh mắt lạnh như băng kia khiến nàng không khỏi rúc vào sau lưng An Dịch Nhiên.

Một động tác rõ ràng như vậy làm cho An Thiếu Du trong nháy mắt liền nắm được cái gì đó, hắn nhẹ nhàng nhướn mày, không phải bất mãn, chỉ là có chút —— bất ngờ!

Hắn vừa nói như vậy, nhất thời không khí toàn trường hết sức khó xử, ai cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mấy vị trưởng bối đều nhìn về phía An Dịch Nhiên, hành động này càng làm cho An Thiếu Du khẳng định kẻ chủ mưu chuyện này đích thị là đường ca mà mình tín nhiệm.

Nghĩ tới đây, An Thiếu Du không nhịn được siết chặt nắm tay, nhíu sâu lông mày, trong con ngươi tràn ra vẻ không hiểu nổi cùng không tin tưởng, thân thể cũng theo cơn tức giận đang tăng lên mà hơi hơi run rẩy…

Ở trong lòng hắn An Dịch Nhiên luôn luôn là bằng hữu tốt nhất của mình, thân nhân và trợ thủ đáng tín nhiệm nhất, cho dù hai người đã từng xa cách, nhưng khi được đoàn tụ một lần nữa thì, hắn vẫn như trước xem gã như tri kỷ, thậm chí trước đây An Thừa Anh cũng chính miệng nói, ghen tỵ với vị đường ca thường xuyên được nhắc tới trong miệng hắn, An Thiếu Du coi trọng thân tình giữa hai người bọn họ, có thể nhận thấy rõ ràng.

Nhưng mà, khi hắn phát hiện kỳ thực mình đã sai, người thân mà mình coi trọng này chẳng qua cũng giống như những người khác ham muốn quyền lợi và địa vị của hắn thì, hắn bị tổn thương rồi!

Chẳng lẽ ở An gia, không có nổi một người nào làm cho hắn tín nhiệm và gần gũi sao!?

Không để ý tới sự kinh nộ (kinh ngạc và phẫn nộ) của hắn, An Dịch Nhiên bình tĩnh đẩy Úy tiểu thư sau lưng, ý bảo đến phiên nàng.

Úy tiểu thư tuy rằng nhát gan mềm lòng, nhưng cũng không dám làm trái nam nhân mình thích, huống chi, còn có con của bọn họ…

Vì vậy nàng run run rẩy rẩy đi tới phía sau lấy giấy bút mang đến chỗ An Thiếu Du, trong lúc nàng không ngừng run rẩy, vẻ lạnh nhạt cùng với ánh mắt của vị trượng phu đương nhiệm khiến nàng cảm thấy áp lực bội phần.

“Phu, phu quân… chúng, chúng ta chia tay đi…” Lấy hết dũng khí, Úy tiểu thư rốt cục mở miệng nói.

Nhìn nàng một cái, An Thiếu Du khẳng định hỏi: “Bởi vì nàng thích Dịch Nhiên rồi?”

“…!” Úy tiểu thư đầu tiên là cả kinh, sau khi kinh ngạc xong nàng mới thận trọng gật đầu, “Đúng vậy… Hắn mới là… người ta thích…”

An Dịch Nhiên nghe vậy, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười gian trá, ngay sau đó cũng nói: “Ta và Nguyệt nhi yêu nhau thật lòng, nàng cần chính là một nam tử thật lòng đối với nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc