NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Phát hiện Chanh Âm cứ nhìn chằm chằm bội sức không tha, Bạch đại phu cũng cảm thấy kỳ quái, đúng lúc này Hâm Nhiên lại đến nói là thuốc đã được sắc xong, bất đắc dĩ, Bạch đại phu liền cởi bội sức kia xuống đưa cho Chanh Âm để y nhìn cho đã, còn mình thì đi xuống trù phòng phía sau bưng thuốc.

Ngẩn người nhận lấy Tử Tinh Long Phượng bội, Chanh Âm đưa tay khẽ vuốt, vẫn là xúc cảm kia đường nét kia, giống hệt như lần đầu nhìn thấy.

Lần đó vừa nhìn thấy bội sức này, Chanh Âm đã cảm thấy yêu thích, theo lời chủ tiệm nói ngọc bội này bắt nguồn từ ý “long phượng hợp minh*”, là lựa chọn ưu tiên khi tặng quà cưới, nhìn chung thì nó là một miếng yêu bội (ngọc bội đeo hông), nhưng bên trong thật ra cũng ẩn giấu huyền cơ, tiểu thi xảo pháp liền có thể đem ngọc bội này một phân thành hai, tân lang là long, tân nương lại là phượng, rất có ý tứ cung chúc vợ chồng mới cưới cầm sắt hòa minh**.

*Long phượng hợp minh: câu nói thường dùng để chúc mừng đám cưới, thể hiện ý nói như ông trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa.

**Cầm sắt hòa minh: vợ chồng hòa hợp, duyên cầm sắt, Cầm và Sắt là hai loại đàn.

Bởi vì thích, lại đúng lúc sắp tới tân hôn của An Thiếu Du, Chanh Âm không suy xét nhiều, tiêu phí một lượng lớn bạc của mình mua lấy, xem như là tặng cho người mình yêu nhất một lễ vật cuối cùng.

Trước đây lúc còn làm thiếu gia, y cũng đã từng mua rất nhiều thứ tặng cho An Thiếu Du, nhưng An Thiếu Du không những không thèm còn xem đó như là rác rưởi, ngay trước mặt y toàn bộ ném đi sạch sẽ, có vết xe đổ như vậy, Chanh Âm không dám đạp lên lần nữa, liền giao cho An lão gia, hi vọng An Thiếu Du nể mặt phụ thân hắn mà mang theo.

Mà hiện tại…

Thân thể khẽ run hít sâu một cái, trong tích tắc nước mắt trượt xuống, chút nghi vấn trước kia cũng sáng tỏ thông suốt.

Vì sao người này không chịu nói tên ra, vì sao người này dùng mọi cách đối tốt với y, vì sao người này thỉnh thoảng so với mình càng khó chịu hơn, vì sao người này một mực muốn ở bên cạnh y, vì sao người này dù phải đặt cược tính mệnh cũng muốn cứu y, cho y làm thuốc dẫn…

“Ngu xuẩn.” Nước mắt rơi xuống Tử Tinh bội, Chanh Âm lộ vẻ đau thương mang theo nụ cười giễu cợt, “Này tính là gì? Bồi thường vô nghĩa sao… Ai mà thèm.”

Y vừa nói, nước mắt lại rơi xuống càng nhiều, song nhãn mơ hồ, trước mặt một mảnh thủy sắc.

Lúc Bạch đại phu bưng thuốc đi vào, nhìn thấy đã là một màn như thế —— Chanh Âm che miệng, khóc đến vô thanh, toàn thân không ngừng run rẩy, một tay cầm chặt miếng bội sức kia không buông.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch đại phu liền tâm sinh bất ổn, vội vàng đi đến phía trước, thử cầm chén thuốc đưa đến: “Chanh Âm? Uống thuốc.”

Chanh Âm nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chén nước thuốc kia, y đưa tay lau đi nước mắt, giữa mảnh đen kịt lộ ra sắc màu đỏ tươi, mơ hồ truyền tới mùi vị kì lạ vẫn như cũ khiến kẻ khác buồn nôn, thế nhưng lần này y không hề than phiền, cũng không có trì hoãn, trực tiếp đổ nước thuốc vào trong miệng.

Không giống như trước, lần này Chanh Âm từng hớp từng hớp uống hết, không bịt mũi, không một hơi nuốt xuống, mà là từng chút một tinh tế nuốt vào cổ họng.

Thật khổ, vừa tanh lại vừa chát, đây chính là lương phương (cách tốt) trị bệnh cho y, là huyết nhục An Thiếu Du sắc thành lương dược (thuốc tốt).

Trước đây Chanh Âm muốn trả thù, muốn An Thiếu Du bồi thường, càng muốn hắn thân bại danh liệt hai bàn tay trắng, thế nhưng, đó đều là ảo tưởng, quay đầu lại chẳng qua cũng chỉ là phù vân, y chẳng bao giờ nghĩ tới thực sự sẽ có ngày hôm nay, cũng chưa từng nghĩ tới muốn ăn máu thịt.

Uống cạn toàn bộ nước thuốc, nước mắt cũng không ngăn được chảy ra lần nữa, đồng thời đưa chén thuốc ra, Chanh Âm cũng đem bội sức trả lại cho Bạch đại phu.

“Bạch đại phu, ta muốn gặp hắn…”

“… Ai?”

“Thiếu Du, ta muốn gặp An Thiếu Du.”

“…!”

Bình luận

Truyện đang đọc