NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Dưới sự điều trị của Bạch đại phu, những vết thương cũ mới trên người An Thiếu Du lần nữa được băng bó trở lại, uống xong thuốc hắn liền từ từ tiến vào mộng đẹp, nhưng An Thiếu Du mới vừa rồi căng thẳng thần kinh cũng không vì vậy mà buông lỏng, hắn vẫn như cũ gắt gao nắm lấy một góc vạt áo Chanh Âm, cho dù ngủ thiếp đi cũng không nguyện buông ra.

Chanh Âm vẫn bồi ở bên cạnh hắn, đối với chấp nhất của hắn cũng không khuyên giải nữa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn giữ chặt tay mình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệu Linh ở một bên nhìn hai người bọn họ cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi khẽ cười hai tiếng, tiếng cười của hắn đưa tới ánh mắt bất mãn của Chanh Âm.

“Tiểu lão bản, ngươi vì sao phải làm như vậy?” Khẩu khí cũng tràn đầy hờn giận.

Trong ấn tượng, Chanh Âm chưa từng nổi giận, ít nhất là Chanh Âm trước đây buông thả bản thân sẽ không, bởi vì khi đó y cái gì cũng không quan tâm, nhưng hôm nay… Thật sự là một hiện tượng tốt, không phải sao?

Diệu Linh tiếu ý không giảm, đi tới mép giường thấy An Thiếu Du đã ngủ đến vẻ mặt an ổn, hắn thấp giọng nói: “Không nên tức giận, ta chính là tìm mọi cách để ngươi có thể giữ chặt hạnh phúc thuộc về mình!”

Biết hắn cũng không phải là ác ý, nhưng Chanh Âm vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Tiểu lão bản, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng hạnh phúc với tình cảm là những thứ hư huyễn, cũng không phải cứ cố gắng tranh giành là có thể lấy được.”

Đây là lời khuyên nhủ chân thành, trước kia y từng bị thất bại một lần, hiện tại mặc dù đã có được thứ mình muốn, nhưng bài học kia đáng giá khắc ghi cả đời.

“Ta mới không quan tâm.” Diệu Linh vừa kiêu ngao vừa tự tin nói, ngữ khí không cho phản kháng kia làm cho người khác e sợ, “Muốn thắng phải đi tranh, muốn có phải đi đoạt, tình cảm cũng được hạnh phúc cũng được, thế gian hết thảy đều là như vây.”

Nhìn bộ dáng của hắn, Chanh Âm giật mình.

Có lẽ sự hiểu biết của bọn họ về lão bản còn quá mức hạn hẹp, có lẽ lão bản của bọn họ so với tưởng tượng còn muốn hơn…

“Ha… Có lẽ chúng ta đã lo lắng quá rồi.” Chanh Âm tự đáy lòng hừ cười một tiếng.

Diệu Linh nghe xong thiêu mi hỏi ngược lại: “Ồ? Lời này là nói cái gì?”

Chanh Âm nhìn về phía An Thiếu Du, hết sức khẳng định nói: “Lão bản ngươi, kỳ thực căn bản không cần chúng ta phải bận tâm lo lắng, An Dịch Nhiên phạm đến ngươi, người nên cẩn thận tuyệt đối là hắn.”

“Có lẽ là vậy đi.” Diệu Linh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chuyển đề tài hỏi, “Chanh Âm, sau này có tính toán gì không?”

“Chung sống cùng với hắn.”

“Sau đó…?”

“Cả đời.”

“Cuối cùng…?”

“An ổn xuống mồ.”

“… Vậy An gia làm sao bây giờ?” Diệu Linh cũng không tin, lần này hai người bọn họ còn không mắc câu.

Quả nhiên, sau khi nghe được hai chữ “An gia”, hai tay đặt trên đầu gối của Chanh Âm nhất thời siết chặt, ý cười mới nãy cũng dần dần nhạt đi.

Trong lòng y cũng hiểu rõ, hôm nay An Dịch Nhiên dễ dàng bỏ qua như vậy tuyệt không phải là vì sợ y, mà là ngại lão bản cùng với Bạch đại phu có mặt ở đó, đợi phong ba qua rồi, gã chắc chắn sẽ quay trở lại.

Bây giờ An Thiếu Du thân thể không tốt, bản thân Chanh Âm cũng cần điều dưỡng, nói cao bay xa chạy căn bản không có khả năng, mà bọn họ cũng không thể nào ỷ dựa vào lão bản cùng Bạch đại phu cả đời, về phần lão bản diệt trừ An gia nói ra lại càng không thể nào, nếu có thực lực này cũng không nhất định phải làm đến nước này, huống chi —— giết người là phạm tội.

Lần này, tựa hồ thật đúng là không còn nơi để né tránh.

“Rất khổ não đi?” Diệu Linh có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì.

Vì vậy hắn từ từ, từng bước một đem ”con mồi” đã nhìn trúng từ lâu này dẫn vào bẫy rập của mình.

“Rất khổ não.” Chanh Âm cũng không giấu giếm, nói thẳng, “Bất quá, nhìn bộ dáng của Tiểu lão bản, đã thay chúng ta nghĩ xong biện pháp rồi đi?”

Thật là thông minh, không hổ là người trong tiệm nhà mình, Diệu Linh tùy thời không quên âm thầm khoe khoang một phen.

Cười gật gật đầu nói: “Có muốn cùng hắn đến nhà ta hay không?”

Đối với đề nghị này Chanh Âm đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn nhìn An Thiếu Du, rồi chỉ chỉ mình hỏi: “Nhà? Chúng ta?”

“Ừ ừ ừ.” Đầu Diệu Linh gật đầu càng thêm lợi hại, hắn đã có thể thấy được ánh sáng thắng lợi rồi.

“Tiểu lão bản, ngươi không có vấn đề chứ?” Chanh Âm khó mà tin nổi nói, “Ta bán đi còn được chút tiền vốn, nhưng mặt Thiếu Du như vậy, ngươi cho lại ngân lượng cũng không có khách nhân nào muốn mua hắn… A dô!”

Y còn chưa nói xong đã bị Diệu Linh nhẹ nhàng vỗ một cái cắt đứt.

“Nói bậy bạ gì đó, ta nhìn qua là người hèn hạ như vậy sao?” Diệu Linh bất mãn bĩu môi, “Không phải là tiệm của ta, là nhà của ta.”

“Nhà của ngươi không phải là tiệm sao?” Chanh Âm không hiểu.

“Không phải, nhà ta là nơi cha ta cùng với phụ thân ta ở, có đi hay không?”

“Ồ, Diệu lão bản à… Thế nhưng chúng ta cứ như vậy mà đến không phải rất đường đột sao? Hơn nữa sẽ mang tới phiền toái không cần thiết…” Chanh Âm suy nghĩ chu toàn, thật sự cảm thấy không nên đến quấy rầy.

Nhưng Diệu Linh há chỉ có vậy đã dễ dàng lùi bước, vội vàng nói tiếp: “Không có không có, chỉ cần hai người các ngươi cố gắng ‘làm việc’, người nhà của ta chắc chắn hết sức hoan nghênh các ngươi.”

Chanh Âm nghe Diệu Linh nói, không khỏi hướng hắn nhìn lại, không biết có phải hoa mắt hay không, nhìn nụ cười kia nghe khẩu khí kia, y mơ hồ ở phía sau mông của tiểu lão thấy được một cái đuôi hồ ly lắc qua lắc lại.

“Làm việc?”

“Ừ, làm việc!”

“Hai chúng ta có thể có công việc phù hợp?”

“Dĩ nhiên.” Trừ hai người các ngươi ra không còn ai có thể.

“Vậy An gia…”

“Chỉ cần các ngươi đến nhà ta làm việc, ta bảo đảm hai người các ngươi cả đời yên tĩnh.”

“Thật?”

“Thật.”

“… Như vậy Tiểu lão bản, thỉnh ngươi thành thật trả lời ta một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Công việc nhà các ngươi rốt cuộc là cái gì?”

“Ừm… Mở tửu trang.”

Bình luận

Truyện đang đọc