NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Bất quá những ngày tháng yên ả luôn luôn kéo dài không lâu, đây là quy luật vĩnh cửu từ trước đến giờ, giống như đang lúc tiệc vui thì bao giờ cũng có vài người đến giội cho thùng nước lạnh.

Mà thùng nước lạnh này giội có chút mau, giội có chút ngoan độc, kinh động toàn bộ người trong Ẩn Hạng không nói, còn mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao) hắt cả lên người Chanh Âm.

Chạng vạng hôm đó, Chanh Âm vẫn như thường ngày, chiếu cố An Thiếu Du uống thuốc, sau đó liền ly khai khách điếm Bạch đại phu đang ở.

Y bước khỏi cửa điếm, dạo chơi dọc đường, lúc đi tới đầu hẻm Ẩn Hạng, đột nhiên bốn phía xuất hiện một đám hán tử đem Chanh Âm vây quanh ở giữa, đang lúc y còn chưa kịp phản ứng, một thanh âm quen thuộc lại xa lạ chen ngang vào.

“An thiếu gia, thật sự là đã lâu không gặp.”

Thời điểm này trên đường cái người qua lại thưa thớt, nên về nhà thì về nhà, nên chạy trốn thì chạy trốn, thỉnh thoảng có vài người muốn đi qua, nhưng trông thấy tình thế này lập tức sẽ không còn bóng dáng, người Ẩn Hạng lại càng không cần phải nói, phần nhiều là đám tiểu quan tự thân khó giữ, cân nhắc tình hình, Chanh Âm hiểu rõ, lần này sợ là lành ít dữ nhiều.

“An Dịch Nhiên, ngươi đến tìm ta có cái gì quý hóa chứ?”

Chanh Âm không biết An Dịch Nhiên này biết được bao nhiêu chân tướng, cũng có thể gã căn bản không biết An Thiếu Du còn sống trên đời này, bất quá có một thứ y có thể xác định —— đây là tên gia hỏa lòng tham vô đáy, lai giả bất thiện.

An Dịch Nhiên thấy Chanh Âm thẳng thắn bình tĩnh như vậy, hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không duy trì lâu, phần cảm giác kia liền bị sự ngạo mạn cùng với cuồng vọng của gã thay thế.

“An Thừa Anh, chớ có trách ta tới tìm ngươi, muốn trách thì trách tên tình lang An Thiếu Du ngươi một mực nhớ nhung kia kìa, ai bảo hắn dám dùng bí phương giả đùa bỡn ta?”

Bí phương giả? Bí phương giả gì chứ?

Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên một đôi tay to lớn từ phía sau lưng không cần tốn nhiều sức đã chế trụ được hai tay Chanh Âm.

“Đau… Ngươi làm cái gì, mau buông ta ra!”

Một đại hán chế trụ hai tay Chanh Âm, An Dịch Nhiên chậm rãi đến gần, cuối cùng đi tới trước mặt y thì dừng lại, cưỡng ép nâng lên cằm dưới của y, buộc y nhìn mình.

“Ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho rõ, ta muốn bí phương, bí phương nhưỡng chế Cửu Uấn Xuân Tửu.”

“…!”

Nguyên lai là trải qua nhiều ngày như thế này, An Dịch Nhiên cuối cùng cũng nhận ra mình bị An Thiếu Du lừa gạt, không có được bí phương kia, dưới cơn thịnh nộ gã liền nhớ tới Chanh Âm, hiện tại An Thiếu Du sống chết không rõ, vậy gã nhất định phải từ trong miệng Chanh Âm moi ra được bí phương, nếu không vị trí đương chủ An gia này gã khó mà ngồi vững.

Nhìn tham lam vô tận trong mắt An Dịch Nhiên, Chanh Âm đột nhiên cảm thấy buồn cười, nói vậy An Dịch Nhiên nhất định là tràn đầy tự tin có thể lấy được bí phương từ chỗ y, cũng khó trách gã nghĩ như vậy, Chanh Âm hiện tại cái gì cũng không có, giữ lại bí phương cũng vô dụng, chi bằng ngoan ngoãn nói cho gã biết, nói không chừng còn có thể nhận được một chút phần thưởng.

Ai… Chanh Âm làm sao mà không muốn chứ? Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính!

“Ta quên rồi.” Chanh Âm từng câu từng chữ nói rõ ràng.

“Cái gì?” An Dịch Nhiên nhất thời sửng sốt.

“Ta nói ta quên rồi.” Chanh Âm lặp lại lần nữa.

Lần này y thế nhưng thật sự không có nói dối, bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu thời điểm y hơn mười tuổi đã bị An Thiếu Du cưỡng ép giao ra, như vậy những thứ ghi tạc trong đầu hiển nhiên sẽ không lâu dài, về sau lại kéo theo một loạt biến cố, bí phương đã sớm không biết bị ném đến góc nào, hơn mười năm trôi qua, lại muốn y nhớ ra cái phương thuốc này —— A, có lẽ một đao giết chết y còn dứt khoát hơn một chút.

An Dịch Nhiên cũng không có nghĩ đến sẽ như vậy, phản ứng đầu tiên của gã chính là Chanh Âm đang nói dối, vì vậy gã trong cơn tức giận kéo lấy vạt áo Chanh Âm, cơ hồ muốn đem y nhấc lên.

“An Thừa Anh, ngươi dám gạt ta!?”

Gã nheo mắt, hiếp bức cùng nguy hiểm hàm chứa bên trong khiến người ta sợ hãi.

Cái này dùng để hù dọa người khác rất có tác dụng, nhưng Chanh Âm thấy nhiều rồi, An Thiếu Du trước kia so với gã còn kinh khủng hơn!

Cho nên từ đầu đến cuối y không có chút cảm xúc sợ hãi nào, vẫn tươi cười dịu dàng như cũ, tính toán giải thích minh bạch cho mình.

“Không phải không phải, An Dịch Nhiên, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự là không có nhớ rõ, nếu như nhớ rõ, ta sao lại không cho ngươi, ngươi nói có đúng hay không?”

“Hừ, chỉ sợ ngươi là đang vì tình lang đòi công đạo đi!” An Dịch Nhiên khinh thường nói.

Chanh Âm nghe lời này của gã thật sự là vô lực bội phần.

Y thừa nhận y thích An Thiếu Du, nhưng An Dịch Nhiên tại sao không suy nghĩ một chút, Chanh Âm y vì sao lại vì một cái phương thuốc mạc danh kì diệu mà vây hãm chính mình không quan tâm chứ? Đúng là có bệnh!

“Ai… Được rồi, mặc kệ ngươi nói như thế nào, xem ra hôm nay vô luận ta có giải thích ra sao ngươi cũng đều không tin.”

“Quả thật như thế.” An Dịch Nhiên lộ ra một mạt cười lạnh, mắt thấy bàn tay sắp rơi vào trên người Chanh Âm.

Chanh Âm cũng nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn sắp ập đến, đúng lúc đó, một trận tươi cười hi hi ha ha đột nhiên phá vỡ bầu không khí nguy hiểm này.

Chanh Âm nghe tiếng không nhịn được mở một mắt ra, An Dịch Nhiên cùng với mấy đại hán cũng không khỏi quay sang nhìn bên cạnh, bọn họ không nhìn còn đỡ, đằng này nhìn xong thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.

Người đến Chanh Âm cũng quen thuộc, nhưng y thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên hôm nay lại xuất hiện ở trong Ẩn Hạng này, là trùng hợp sao?

Ngày này giờ này khắc này… Đúng lúc như vậy? Không đúng, có vấn đề!

“Mau chóng tìm chỗ ngồi dễ nhìn, bằng không không nhìn được, nhìn không thoải mái thì cũng đừng oán ta.”

Một đám người, một đám nam nhân, một đám nam nhân sống tại Ẩn Hạng, cơ hồ tất cả đều đến đông đủ, bọn họ từng người đầy mặt trêu đùa, lựa chọn cho mình một vị trí tốt, sau đó tò mò nhìn sang đám người kia, thật sự chỉ có nhìn, còn mang theo đậu phộng cùng với các loại đồ ăn vặt, nhìn qua rất là hoành tráng.

Mà người dẫn đầu phân phó bọn họ ngồi xem, không cần phải nói, gương mặt xinh đẹp bắt mắt như vậy, Chanh Âm liếc mắt một liền nhận ra hắn.

“Tiểu lão bản, ngươi mang mọi người tới nơi này làm gì?”

Cố ý, người này tuyệt đối là cố ý!

Quả nhiên, chỉ thấy Diệu Linh cười híp mắt trả lời: “Xem trò vui a.”

“Xem trò vui!?” Chanh Âm muốn đánh người.

Mà An Dịch Nhiên trông thấy tràng diện này, cũng bất mãn trừng mắt với Diệu Linh: “Diệu lão bản, ta cho rằng ngươi là người thức thời, ta giao tiền cho ngươi, để ngươi dẫn ta đi tìm Chanh Âm, nhưng ngươi hôm nay lại tới đây làm phiền, đây là có dụng ý gì?”

Quả nhiên…

Chanh Âm trên mặt một loạt hắc tuyến, y nói An Dịch Nhiên này làm thế nào dễ dàng tìm đến y như vậy, quả nhiên là tiểu lão bản tên phản đồ này.

Bình luận

Truyện đang đọc